Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 34


Đọc truyện Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái – Chương 34

Editor: docke

Đôi chân thật sự đã rất uể oải rồi. Phương tiện giao thông công cộng ngày
mồng một tháng năm đông nghẹt người. Phải đứng suốt đoạn đường về nhà,
hai chân cũng muốn rã rời. Điều hòa trên xe bật rất mạnh, gió lạnh làm
cho tinh thần tỉnh táo nhưng đôi mắt cũng khô cứng rất khó chịu. Dụi mắt một hồi, nghĩ về nhà hù chết mẹ già cũng tốt, nói gặp cướp chẳng hạn.

Xuống xe buýt rồi đi bộ về nhà, cảm
thấy đói bụng nên định ghé qua cửa tiệm trước kiếm một cái màn thầu ăn
cho đỡ đói. Kết quả, vừa đi tới cửa, ta ngây ngẩn cả người.

Vương, Đại… Vương Đình Hiên? !

Còn bà nó, hóa ra ngày Quốc tế lao động của người ngoại quốc cũng được nghỉ dài hạn à?

Đầu óc nhất thời có chút hỗn loạn. Ta nghĩ, chí ít vào thời điểm này, ta
cũng không muốn gặp lại hắn cho lắm. Vì vậy liền xoay người đi ra, lại
nghe phía sau vang lên một tiếng gọi dịu dàng, “Tiểu sư muội.”

Tiểu sư muội…

Hắn bắt đầu gọi ta là tiểu sư muội từ khi nào vậy? Ta đột nhiên giống như mất trí, chẳng có ấn tượng gì.

Thật ra lời từ biệt của hắn luôn làm cho ta nghĩ như thế này: Hẳn là ở rất
nhiều rất nhiều năm sau này, khi cả hai đều đã tóc bạc đầy đầu, trên con phố đông, ta và hắn đi ngang qua nhau mà không hề biết. Cảnh đó tương
đối mang tính hình tượng, đúng không nhỉ. Nó hoàn toàn không giống như
bây giờ. Sự xuất hiện của hắn hôm nay, cứ cảm giác có vài phần tận lực.

Hắn xuất hiện, chỉ vì cố ý đến tìm ta.

Ta chỉ đành quay đầu lại, trưng ra khuôn mặt tươi cười nhất quán, “Sư
huynh!” Sau đó, ta đứng yên tại chỗ, mỉm cười, “Sao mới đó mà đã trở về
rồi?”

Hắn chậm rãi đi đến gần ta, “Vương Đình Đình đính hôn, nên trở về tham dự.”

Đính hôn? Ta hơi kinh ngạc, rồi cũng vui vẻ cười hì hì, “Mừng cho chị ấy!”

Hắn cười ấm áp, đi tới rồi dừng lại trước mặt ta, đột nhiên thò tay vào túi quần móc ra một vật gì đó, trực tiếp đưa tới trước mặt ta, “Quà sinh
nhật muộn.”

Tất cả mọi người khi nhận quà đều sẽ vui vẻ, nhất là
năm nay ngày cá tháng tư của ta lại bị người ta bỏ quên một cách buồn
tẻ! Nhưng khi nhìn rõ món đồ trong tay hắn… Ôi, thật sự giật mình nha,
không ngờ nó lại giống y như đúc món quà của Nghiêm Tử Tụng.

Ta
chần chờ một hồi, sau đó vươn tay ra, rung rung sợi dây lắc trên cổ tay, xác nhận lại một chút rồi mới nói: “Ồ, giống hệt nhau!”

Hắn nhìn
dây lắc trên cổ tay ta, cong môi cười, “Đâu có giống, cái này là của anh tặng.” Sau đó hắn lại cười cười, “Thế nào, em sẽ vì một sợi lắc tay mà
lập trường không còn kiên định nữa sao?”

“Sẽ không.” Ta hí mắt.

Thấy hắn vẫn duy trì tư thế đó, ta hơi chần chờ một chút rồi mới nhận lấy.

Kỳ quái thật, bộ ngươi đẹp lắm sao? – Ta đang nói với sợi lắc trong lòng
bàn tay – Vì sao cả hai gã đàn ông có tính cách kém như vậy đều nhìn
trúng ngươi? Nhưng mà, sớm muộn gì thì ta cũng đá ngươi đến tiệm kim
hoàng mà thôi!

“Đi theo anh một lát.” Hắn nói rất tự nhiên, thấy hắn xoay người.

Ta chép chép miệng, nắn nắn cái chân đau, sau đó đuổi theo hắn.

“Vừa mới đi gặp cậu ấy à?”

“Hả, ừm.”

Hắn cúi đầu cười cười, “Anh đã từng nghĩ rằng, nếu lúc anh đi mà em vì anh
rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không đi nữa. Hay là, em sẽ tới tiễn anh
lên máy bay.”

“…”

“Em hạnh phúc không?”

Ta gật đầu, cũng không quan tâm đến chuyện thật ra hắn không hề nhìn ta.

Dáng vẻ tươi cười của hắn không hề suy giảm, “Tiệc mừng đính hôn của Vương Đình Đình vào ngày mồng 3, em sẽ đến chứ?”

“Cái này…” Ta dừng một chút, lại nghe thấy hắn nói tiếp, “Dẫn Nghiêm Tử Tụng đến luôn đi. Đám bạn tiểu học của tụi anh có lẽ cũng sẽ đến, xem cậu ấy có thể nhớ được mấy người.”

“Bạn tiểu học?”

“Em không biết sao? Anh và cậu ấy là bạn học chung thời tiểu học.”

“Hả? !” Ta duy trì biểu tình dại ra một hồi lâu. Bán cao! “Cho đến bây giờ anh cũng chưa hề nói cho em biết!”


“Em…”

“Bỏ đi, em biết rồi! Bởi vì cho tới bây giờ em cũng không có hỏi!” Ta cướp
lời hắn. Con bà nó, vì sao mãi đến sơ trung ta mới trở thành sư muội của hắn chứ? !

“Vậy…” Ta đột nhiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế
nhưng toàn bộ cứ mãi dây dưa trong đầu, thốt ra thành lời cũng chỉ là,
“Vậy anh đã ăn cơm chưa?”

“Vừa ăn một cái banh bao rồi, mùi vị không thay đổi.”

“Ô.”

“Giống hệt như trong trí nhớ.” Hắn cười cười, “Anh chỉ có thể sa đà vào những
chuyện cùng em trong quá khứ thôi.” Giọng hắn mang theo chút trêu chọc, sau đó đột nhiên vươn tay ra, đè nặng lên đầu ta.

Ta trầm mặc mất ba giây, không hiểu có phải bởi vì được đoàn tụ sau một thời gian ly
biệt hay không mà đột nhiên không còn cảm giác mạnh mẽ như trước nữa. Ta cười cười nhìn hắn, “Mỗi lần anh làm cái động tác này, em đều nghĩ anh
đang làm một động tác rất đặc biệt.”

“Là sao?” Hắn nheo nheo mắt.

“Giống như đang luyện hấp tinh đại pháp.” Ta đột nhiên vươn tay làm thành tư thế luyện công, “Xem, ta, đây!”

Hắn lắc đầu nhìn ta cười, “Thế nhưng anh vẫn thất bại, không hấp dẫn được
em.” Dáng vẻ tươi cười của hắn, vĩnh viễn nhìn không ra thật giả.

“Sư huynh!” Ta dùng giọng điệu trêu đùa khoa trương, “Man ngư và hải tinh, hai cái đó hoàn toàn khác biệt!”

Ta là một Man ngư!

“Có lý.” Hắn sửa lại, xoa xoa đầu ta, “Nhưng man ngư thì không nên rơi lệ.” Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng thu hồi dáng vẻ tươi cười, “Sau này đừng có khóc nữa nhé, tiểu sư muội…”

Đây là lần đầu tiên, ta vì một câu nói của hắn mà đỏ viền mắt.

Vì vui sướng.

Đại Thần… Ô, sư huynh và ta đi một đoạn, tán dóc về sinh hoạt của hắn ở
nước ngoài. Cuối cùng, hắn nhìn ta nói, “Anh chờ em đến.”

Không biết vì sao, ta tự nhiên gật đầu.

Sau đó nhìn hắn cười cười xoay người, lại nhìn theo bóng lưng hắn rời đi…

Thế nhưng, bóng lưng của hắn đột nhiên lại cho ta một loại cảm giác… hắn kỳ thực đang rất cô đơn.

Về đến nhà, thật sự là vô cùng mệt mỏi. Đặt lưng xuống giường là không sao đứng dậy nổi nữa. Sau đó lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, mẹ ta gọi dậy ăn cơm. Bởi vì bố vẫn còn đang thu dọn cửa tiệm, nên bữa ăn chỉ có hai mẹ con ta. Bà vừa ngồi xuống đã húc đầu hỏi ngay, “Người đến tiệm tìm con chiều nay là ai vậy?”

Ta cười cười, “Trước đây là học trưởng trong trường.”

“Tên gì?”

“Vương Đình Hiên. Ăn thôi!” Đã không muốn nhắc lại chuyện này nữa.

“Rất quen…” Bà nhớ lại một chút. “Vương Đình Hiên… Chẳng phải là cái tên
được viết trên chân thạch cao của con đó sao?” Mẹ già chẳng hiểu sao lại hăng hái quá thể. Bà hỏi, “Đó đã là chuyện từ hồi hè tiểu học lên sơ
trung rồi mà. Vì sao trước giờ không thấy, cũng không hề nghe con đề cập qua? Cậu ấy đến tìm con làm gì?”

“…” Ta bới một thìa cơm. “Chị
gái anh ấy đính hôn, mời con tham gia.” Sau đó cười rất khoa trương. “Mẹ à, tuy nói mẹ trông vẫn còn phơi phới như xuân, nhưng nếu phối với
người ta thì đã quá già rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện ngoại tình nữa.”

“Cái con này…” Bà cầm chiếc đũa hung hăng gõ lên trán ta một cái, lại nhíu
mày, “Sai, chị của nó đính hôn, vì sao lại phải đích thân đến mời con?”

Ta nhún nhún vai, ra vẻ không biết. Sau đó ngắm nghía vẻ mặt đang mín môi
tính toán của bà, “Lão nương, có phải mẹ đang tính toán cái gì không?
Xin lỗi nha, con có bạn trai rồi.”

Mẹ vừa giúp ta gỡ rau vừa trừng mắt lườm ta, làm như rất là bất mãn. “Cái thằng đó hả? Cuối tuần mày
cũng về nhà đến vài lần, có thấy bóng dáng của nó đâu không, cũng chẳng
có lấy một cuộc điện thoại đến hỏi thăm. Cao giá quá ha.”

“…” Ta dừng một chút, “Anh ấy bận mà.”

“Bận cái gì!” Mẹ già lại trừng mắt, “Không được, tao vẫn nghĩ nó quá đẹp. Con trai mà đẹp như thế không đáng tin.”

“Cái người chiều nay cũng có xấu đâu.”

“Người đó khác. Dù sao tao vẫn thấy bạn trai của mày có chút… rất không đúng, có chút yêu khí.”

Ách, mẹ thì biết cái gì… Con thích nhất là điểm này đó – Ta khẽ hừ thầm trong bụng. “Ăn không nói, ngủ cũng không nói.”

Ta đưa tay lên miệng rồi làm động tác khóa dây kéo. Làm xong liền cúi đầu ăn, dù mẹ nói cái gì cũng không thèm trả lời nữa.

Lại nghe bà nói: “Nhưng thật ra cái cậu chiều nay cũng không tệ lắm. Trước
khi con về, nó ở trong tiệm hàn huyên với bố con nửa giờ, rất lịch sự lễ phép. Hai đứa gặp nhau khi nào, hình như nó có tình ý với con?”


Ta không thèm liếc mắt nhìn mẹ, chỉ ăn ăn.

Rửa chén xong ta tắm rửa rồi lên giường nằm suy nghĩ. Con gái giống như
Đình tỷ, không ngờ lại cập bến nhanh như vậy, hoàn toàn cảm thấy bất
ngờ.

Ô, mồng 3 … Thật sự có nên đi không ta?

Để cho…

Ta đột nhiên ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Địa điểm ở đâu?

***

Ngày mồng 2 tháng 5, hôm đó ta ở nhà đợi Nghiêm Tử Tụng cả một ngày.

Nhưng thật đúng như ta suy đoán, hắn không có tới tìm ta.

Vì sao, rõ ràng là ta đã đoán trước được đáp án, nhưng vẫn còn ở nhà cả
ngày chỉ để chờ điện thoại, thậm chí còn chạy xuống lầu nhìn một chút?

Có thể chỉ là một cách hoàn mỹ để diễn giải căn bệnh chung của thiếu nữ
đang yêu. Chờ rồi lại chờ, chờ đến khi giọng nói lạnh bạc của mẹ già
vang lên, “Mày xem lại sự lựa chọn của mình đi.”

Như là nhận định chúng ta sẽ chia tay, ta bắt đầu cuống quýt.

Thật ra, ta không hiểu, không biết vấn đề ở nơi nào. Giữa ta và Nghiêm Tử
Tụng, ta thậm chí còn không biết nên cải tiến như thế nào. Mỗi lần cho
rằng có chút tiến triển, lại phát hiện hắn chỉ càng chôn càng sâu… Có
thể con gái hay thích tự tìm phiền não, nhưng dù sao cũng là phiền não,
ta vẫn khó chịu.

Vì vậy, ép buộc mình đi vào giấc ngủ.

Ngày
mồng 3 tháng 5, sáng sớm mẹ ta đã nhận điện thoại ở dưới tiệm bánh bao.
Trong một khắc, ta có chút mơ hồ, không biết cuộc điện thoại đó có phải
do Nghiêm Tử Tụng gọi đến hay không. Nhưng ngay sau đó đã có đáp án, mẹ
gọi với lên, “Cái cậu sư huynh của con đang đợi con đó.”

Trong nháy mắt ta liền tỉnh táo.

Đánh răng, rửa mặt rồi thay một bộ váy đẹp nhất, cột tóc đuôi ngựa. Chần chờ một lát, lại trộm lấy hộp phấn của mẹ để trang điểm, thoa thêm một ít
son môi, sau đó xuống lầu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta rất
ít khi mặc váy. Nhưng thỉnh thoảng đi ngang qua cửa kính trưng bày, nhìn thấy đẹp thì cho dù đắt tiền đến mấy cũng sẽ mua về làm của riêng. Hơn
nữa, ta vốn ưa thích phong cách cổ điển. Thí dụ như hôm nay, chiếc váy
ta mặc có kiểu dáng đơn giản ngắn gọn, trắng tinh thuần khiết.

Nhớ lại đôi lúc mẹ vẫn chê dáng vẻ của ta quá trẻ con. Nhưng có lúc nhìn
vào gương luyện tập kiểu cười hở tám cái răng thì cũng sẽ nghĩ, cô gái
trong gương rất động lòng người. Chí ít, nụ cười cũng rất rạng rỡ.

Mẹ già ngoài miệng không nói gì, nhưng có lẽ cũng đang âm thầm tự hào. Dù
sao gien của bố và mẹ có thể sinh ra một đứa con gái xinh như hoa như
ngọc, tóm lại cũng là công đức viên mãn, không có gì nuối tiếc.

Khóe miệng dương dương tự đắc.

Cho nên ta rất thích cười. Hài lòng vui sướng hay đau lòng u buồn đều tập
thói quen mỉm cười. Cho nên khi Đại Thần… Ô, sư huynh nói ta không nên
khóc nữa, ta mới có cảm xúc mạnh mẽ như thế.

Lúc nhìn thấy sư
huynh, ta cười đến là rạng rỡ. Hắn vốn đang cùng mẹ nói chuyện, sau đó
nghiêng người quay đầu lại, thấy ta, hơi nheo con ngươi, mỉm cười ấm áp.

Chào tạm biệt mẹ, theo hắn đi. Đi tới một bãi đỗ xe tư nhân ở gần đó, mới
phát hiện hắn lái xe đến đây. Thật sự khác xa chiếc xe đạp cũ kỹ mà
Nghiêm Tử Tụng đã từng chạy, thân xe màu trắng bạc, thiết kế hình giọt
nước, logo là một thương hiệu lớn…

Ta ngồi ở ghế phụ, không có đến nửa điểm hoài nghi về kỹ thuật lái xe của hắn. Chỉ là nghĩ, hắn đi nước ngoài không biết có gặp phiền phức gì bởi chuyện tay lái phải hay tay
lái nghịch không đây. Nhưng ta tin tưởng, chỉ cần là Đại Thần, chuyện gì cũng có thể ứng phó được.

Bỗng dưng nhớ đến tâm tình sùng kính trước đây, khóe miệng cong lên, cười cười, đột nhiên thoáng chút hoài niệm.

Hắn lái xe rất thành thục. Chiếc xe bình ổn chậm rãi chạy trên đường. Lát sau hắn hỏi, “Cậu ấy đâu?”

Ta phủi phủi những vết bẩn lúc nãy không cẩn thận dính lên làn váy trắng,
quay đầu qua nhìn xe cộ lướt nhanh ngoài cửa sổ, giả vờ bình thản tự
nhiên, đáp: “Vẫn chưa nói với anh ấy. Tiện đường ghé ngang đón anh ấy
đi.”


“Được.”

Nghe tiếng đáp ứng đó, ngược lại ta lại cảm
thấy do dự. Ta nghĩ sư huynh thật ra đã biết trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì rồi, biết rõ ta đang muốn lợi dụng hắn để kích thích Nghiêm Tử
Tụng… A, hóa ra làm như vậy trong lòng cũng chẳng thoải mái gì hơn. Có
thể là ta càng muốn hắn cự tuyệt ta, để nhắc nhở hành vi của ta hôm nay
nực cười ấu trĩ đến mức nào.

Nghe thấy hắn chậm rãi nói, “Tương Hiểu Mạn, em đã nói là em hạnh phúc.”

Sau đó, trong xe chỉ còn lại sự trầm mặc.

Ta gọi điện cho Dư Hoàng Nhung, hỏi Nghiêm Tử Tụng đang ở đâu. Hắn nói:
Tên kia chân bị thương mà vẫn cố gắng đi làm. Chiều hôm qua thương càng
thêm nặng, hôm nay bị giữ ở lại nhà nhưng vẫn đang nuôi dưỡng mầm mống
phản loạn.

Sau đó hắn đưa điện thoại cho Nghiêm Tử Tụng. Ta a lô mấy tiếng mới nghe bên kia thong thả đáp lại. Hắn nói: “Anh không sao.”

Thế nhưng, ta có sao… Ta nói: “Anh ở nhà chờ em.”

Nhờ Vương Đình Hiên lái xe đi mua chai rượu thuốc, sau đó mới dẫn Vương Đình Hiên đi gặp hắn.

Ta rất xấu.

Điều đó ta biết.

Khi chiếc BMWs của sư huynh chạy đến đầu ngõ rồi len lỏi vào lối đi nhỏ
hẹp, ta chần chờ trong chớp mắt. Bởi vì… chiếc xe này đi vào như thế, sợ rằng sẽ kích thích không chỉ một mình Nghiêm Tử Tụng…

Nhưng ta vẫn ngồi yên trên ghế phụ lái không nhúc nhích, cảm nhận sư huynh dùng kỹ thuật lái xe vượt qua thử thách.

Lúc xuyên qua cửa sổ xe hơi nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, lòng ta bỗng rơi phịch một cái, bởi vì hắn đang đeo mắt kính.

Hắn vốn đang dựa người nơi cửa, giống như đang đợi ai đó. Sau đó, làm như
nghe thấy tiếng xe, hắn quay đầu nhìn về phía này. Ta hầu như có thể xác định rằng hắn đã nhìn thấy ta rồi… Sau đó, tầm nhìn của hắn chuyển về
phía sư huynh. Hắn dừng một chút rồi tháo mắt kính xuống, xoay người đi
thẳng vào nhà.

Nhìn ra được chân của hắn đã bị thương. Bị thương, hình như còn có… sắc mặt của hắn nữa.

“Xuống xe đi, anh ở đây chờ em.” Sư huynh đạp phanh, sau đó mở chốt cửa xe.

Khóe miệng ta nhếch lên, cầm chai rượu thuốc rồi mở cửa xuống xe. Vừa do dự
một chút, lại hít sâu một hơi, rồi tươi cười đi vào nhà.

“Chân vẫn chưa khỏi sao?” Ta vào nhà, đặt chai rượu thuốc lên đầu tủ. Trông thấy
Nghiêm Tử Tụng ngồi ở trong phòng, đưa lưng về phía ta, ậm ừ trong cổ
họng không lên tiếng.

Ta nhìn bốn phía, Hoàng Quang Vinh đã không thấy đâu nữa. Có lẽ đã lánh mặt để dành không gian riêng cho hai đứa bọn ta.

Ta trực tiếp đi vòng qua bàn, đứng trước mặt hắn. Sau đó nhấc váy xoay một vòng, nhếch miệng cười. “Hôm nay em có xinh đẹp không?” Còn tạo kiểu
chụp hình cuối cùng.

Nhưng Nghiêm Tử Tụng cố ý làm như không thấy
ta. Đôi môi khẽ nhếch, quay mặt sang hướng khác, hoàn toàn giống một đứa trẻ đang giận hờn.

Trái lại ta có chút vui vẻ. Hắn cũng không bất động như tượng giống như suy nghĩ của ta. Vì vậy liền sửa giọng lại
thật mềm nhẹ, “Đang đợi em sao?”

Thấy hắn không hé răng, liền ngồi quỳ một chân xuống trước mặt hắn, đưa tay xoay mặt hắn qua rồi giúp hắn đeo mắt kính lên, nói: “Trông em có đẹp không?”

Hắn kéo tay ta xuống, sau đó đứng lên. Không nói được một lời đã bỏ đi, làm như muốn vào phòng…

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, mím mím khóe miệng. Thế nào… Thì ra trông ta hiền lành đến vậy sao?

Chậm rãi đứng lên, ta nói: “Xem ra hôm nay anh không thể đi được. Em đi.”

Sau đó trực tiếp xoay người, đi ra cửa, cũng không cho Nghiêm Tử Tụng có thời gian phản ứng.

Vương Đình Hiên đang khoanh tay trước ngực, đứng dựa trước cửa xe. Thấy ta đi ra liền mỉm cười với ta, sau đó đi qua bên này giúp ta mở cửa xe. Ta
hơi điều chỉnh hô hấp một chút, lại nặn ra một nụ cười, gật đầu với hắn
rồi ngồi vào xe.

Hắn lên xe, khởi động máy rồi hỏi, “Sao vậy, giận à?”

Ta lắc đầu, cố ý không đề cập đến Nghiêm Tử Tụng, cười: “Nói xem, tiệc mừng đính hôn sao lại sớm như vậy?”

“Anh dậy sớm.”

“…” Ta trừng mắt liếc hắn, cũng không nói gì nữa, chờ hắn quay đầu xe.

Nhưng hắn đột nhiên lại đạp thắng, sau đó ngước nhìn phía trước. Ta thuận thế nhìn theo. Nghiêm Tử Tụng đã đứng chặn trước đầu xe từ khi nào không
biết, hai tay nhét túi, dáng vẻ vô cùng bình thản.

Là vẻ ngụy trang tốt nhất của hắn.

Sau đó, hắn chậm rãi đi đến trước cửa xem, gõ tay lên cửa sổ.

Ta chỉ làm theo trực giác, quay cửa kính xe xuống, phát hiện hắn đã đeo
kính vào. Nhưng trong giờ khắc này ta đặc biệt không muốn để ý đến hắn,
cảm giác tâm tình của mình cứ luôn bị hắn điều khiển, thật sự không chịu đựng nổi nữa.

Thấy hắn nhíu nhíu mày, hơi có chút không được tự nhiên, nói: “Anh cũng đi.”

“…” Ta chép chép miệng, quyết tâm không thèm để ý đến hắn.

Cảm giác đường nhìn của hắn nhắm thẳng vào mình, ta vẫn không thèm nhìn lại. Ba người có chút giằng co.

Sau đó “Ba” một tiếng, chốt cửa phía sau mở ra. Nghiêm Tử Tụng chậm rãi
đứng thẳng người, chần chờ một chút mới mở cửa xe ngồi vào ghế phía sau. Lên xe xong, hắn gọi ta một tiếng, “Tương Hiểu Mạn…”


Ta làm bộ
như không nghe thấy, nghiêng đầu tựa lên cửa sổ, sau đó khép hờ hai mắt. Nghĩ thầm, tốt nhất là chân hắn bị gãy luôn cho rồi… Được thôi, nó thật sự đã bị ta làm hại… Vì sao hắn không chịu bôi thuốc! ?

Sư huynh
lái xe chậm như rùa. Ta có thể cảm nhận được sự ủy khuất của chiếc BMWs
đắt giá, cũng có thể cảm nhận được một bầu không khí rất đặc biệt đang
xoay quanh chúng ta.

Bởi vì, khóe miệng sư huynh vẫn đang cười…

Bầu không khí đó vẫn kéo dài cho đến hội trường tiệc đính hôn.

Hội trường vô cùng lớn, nhưng quả nhiên còn quá sớm. Tất cả đều vẫn đang ở trong giai đoạn chuẩn bị.

Đậu xe xong, sư huynh đi bên trái ta, dẫn đường. Nhưng hình như cố ý, bước chân sải rất nhanh.

Ta biết, hắn nhìn ra ta đang đấu khí, cũng nhìn ra cổ chân của Nghiêm Tử
Tụng bị thương, cho nên muốn ta lựa chọn, đi theo hắn hay ở lại chờ
Nghiêm Tử Tụng. Không biết là muốn giúp ta hay thế nào nữa… Ta nhất thời cũng không đoán ra được tâm tư của hắn.

Nhưng ta không có cơ hội
lựa chọn. Nghiêm Tử Tụng đột nhiên túm chặt lấy cổ tay ta. Sau đó kéo ta đến gần bên người hắn, thân thể nghiêng qua, gần như dựa hẳn vào người
ta, còn cố ý đi rất chậm, tách khỏi sư huynh một khoảng xa.

Một
hành động mờ ám nho nhỏ, không ngờ lại có thể uất ức như vậy… Ta uất ức
lắm rồi, suy nghĩ một chút, không ngờ vẫn không thể bỏ qua hắn.

Nhưng ta cũng có chút hiếu kỳ. Thật ra Nghiêm Tử Tụng không hề hỏi xem ta và
sư huynh tới làm gì đã nói thẳng ‘Anh cũng đi’, làm như đã biết trước
mục đích của chúng ta rồi vậy.

“Em rất đẹp.” Còn đang suy nghĩ lan man thì hắn đột nhiên rầu rĩ nói một câu.

Quá muộn rồi! Ta trầm mặc một lát, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp trả, “Thật sao?”

Hắn gật đầu.

Ta chống đỡ hết nổi, lại cố ý hỏi hắn, “Có làm cho anh thần hồn điên đảo hay không?”

Hắn dừng một chút, lại gật đầu.

“…” Má ơi! Ta nhấp hé miệng, nhưng lại có chút khó chịu, xong bắt đầu giả vờ câm điếc, không tiếp lời.

Hắn nắm chặt lấy cổ tay của ta, nhẹ nhàng lôi kéo. “Lúc đó anh đang tức giận.”

Ta cố ý không trả lời.

Hắn đổi qua cầm tay ta, rất chặt, sau đó đột nhiên dừng bước, trong lòng
nói có vài phần nghiêm túc, “Anh tưởng em sẽ đi cùng hắn…”

“…” Ta nói, “Nghiêm Tử Tụng, nếu em chọn anh ấy, thì ngay từ đầu đã không coi trọng anh.”

“Ừm…” Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu, “Anh đói bụng.”

“Sáng chưa ăn gì à?”

Hắn lắc đầu, dáng vẻ nhìn ta rất là yêu nghiệt. Hắn nói: “Đang đợi em.”

“…” Ta trừng mắt liếc hắn, “Không có chân à?”

“Anh không có BMWs.”

“…” Hỏi một đằng trả lời một nẻo…

Ngẩng đầu lên tìm Vương Đình Hiên. Hắn đang đứng ở đàng kia, hé mắt nhìn chúng ta.

Ta cầm ngược lại tay Nghiêm Tử Tụng, bước đến chỗ hắn, “Sư huynh, có cái gì ăn không? Em đói bụng!”

Sư huynh liếc mắt nhìn ta, lại trực tiếp nhìn sang Nghiêm Tử Tụng, khóe miệng cong lên, “Cậu thay đổi.”

Nghiểm Tử Tụng nhíu mày, đối với hắn rõ ràng có vài phần mất kiên nhẫn. Sau
đó, bàn tay đang nắm tay ta thoáng tăng thêm sức, kéo ta ra phía sau một chút. Nghiêm Tử Tụng nói, “Tôi cứ tưởng cậu đã đi rồi.”

Sư huynh nhún nhún vai, cười. “Trước chẳng phải đã nói sư muội nhà tôi không được sao?”

Nghiêm Tử Tụng đứng yên tại chỗ, dùng tay kia chậm rãi đẩy gọng kính đen lên,
sau đó hơi ưỡn ngực, cúi đầu nhìn ta, nói: “Không nhớ rõ.”

Sư huynh lại cười cười, không phản ứng gì tiếp, ánh mắt nhìn ta rất dịu dàng, “Đói bụng à?”

Ta gật đầu, liền thấy sư huynh ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Tử Tụng, “Vậy cậu ở lại đây chờ một chút nhé, tôi dẫn em ấy đi ăn chút gì đó.”

Hả? Ta chớp mắt.

Đột nhiên muốn biết Nghiêm Tử Tụng sẽ trả lời thế nào bèn đứng yên tại chỗ chờ, xem hắn có chọn cách ‘Ừ” để trêu ngươi ta không?

Chỉ thấy Nghiêm Tử Tụng đứng thẳng tắp nhìn sư huynh, nheo con ngươi, đột
nhiên khẽ ngáp một cái, nói: “Bạn gái của tôi, không cần cậu quan tâm?”

Gào khóc…

Trái tim ta nhảy phịch một cái, bất ngờ bị hắn giật điện.

Sư huynh bỏ đi, để cho chúng ta tự nhiên.

Đến mười giờ rưỡi, hội trường bắt đầu chính thức có khách đến. Nãy giờ
chúng ta cũng đã ăn sơ sơ rồi. Đình tỷ vẫn như trước, mặc một bộ váy dài màu đỏ. Chị đột nhiên thoáng nhìn thấy ta, lập tức đi tới, mặt mày hớn
hở.

Nhưng lực chú ý của ta lại bị vẻ đẹp ung dung quý phái của hai vị phu nhân phía sau chị hấp dẫn.

Ta nhận ra một người trong đó. Ta nghĩ, hẳn đó là mẹ của Nghiêm Tử Tụng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.