Đọc truyện Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái – Chương 10: Lần đâu thân mật
Mãi đến khi tiểu yêu quái đi xa, ta mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Ngay lập tức cảm giác được có một nguồn nhiệt từ bờ vai truyền đến.
Á, tay của đại thần vẫn còn khoát trên vai ta…
Nhưng đúng vào lúc ta muốn phản kháng thì hắn đột nhiên nâng tay lên, hơi hơi thấp đầu nghiêng qua. Dĩ nhiên là dùng một loại tư thế cực kỳ
ám muội kẹp vai ta vào giữa hai cánh tay hắn.
Hô hấp của hắn rất gần, còn nhẹ nhàng thở một hơi vào tai ta, quyết tâm ám muội đến cùng.
Ánh mắt của hắn lúc này, tựa như một con mèo vừa bắt được một con
chuột nhưng lại không thấy đói, thả ra thì tiếc, ăn lại sợ no chết.
Đơn giản mà nói, hắn chỉ lấy vai ta ra làm trò giải khuây lúc buồn chán mà thôi.
Không sai, đại thần không cho phép người khác khi dễ ta, nhưng chỉ bởi vì, khi dễ ta là đặc quyền của hắn.
Hắn đích xác cũng ngầm đồng ý cho ta quang minh chính đại dùng danh
nghĩa của hắn để ra ngoài giả danh lừa bịp. Ta lại rất giỏi, rất biết
cách phất phơ lá cờ “Vương đại tiên”. Nhưng vừa đến lượt hắn có việc,
lại trực tiếp lấy ta ra làm lá chắn.
Nhưng nếu tỉ mỉ ngẫm lại, đại thần thật ra cũng rất tinh mắt. Tương
Tiểu Mạn – bức tường phòng cháy này, vừa an toàn chu đáo lại vừa có lợi
ích thực tế!
Đương nhiên rồi đại thần, ngài cứ việc dùng miễn phí đi!
…
Điểm thú vị nhất ở đại thần, chính là nói dối y như thật.
Lừa gạt người – đó chỉ là làm theo nề nếp mà thôi.
Ta tin tưởng, chỉ cần đại thần nói hắn là nữ thì cho dù đại thần có
để lộ “Tiểu tiểu thần” mà chạy ra đường, người ta cũng chỉ làm như không thấy, sau đó nói: Đó là cái đuôi hồ ly tinh suy thoái mà thành, phỏng
chừng cũng sắp đắc đạo thành tiên rồi.
Còn nhớ năm đó ta mới vừa thi đậu vào Thành Cao, bên cạnh đại thần đột nhiên xuất hiện một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc.
Nào là môi đỏ mọng, ánh mắt quyến rũ, nào là thân thể thon thả, mềm
mại dịu dàng… mà còn có cả một mái tóc dài suôn mượt. Nhìn thế nào cũng
là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Ta vừa nhìn thấy hai người bọn họ quả là trời sinh một đôi, thật sự cũng mừng thay cho đại thần.
Nhưng cũng tại bản thân ta ngốc, bệnh biến thái ngày trước lại tái
phát không kiềm chế được, chạy đi kể khổ với mấy vị sư huynh trước đây
học chung lớp với đại thần.
Sau đó còn quay mặt về phía bóng lưng đại thần đang chìm trong ánh hoàng hôn, móc khăn tay ra chấm nước mắt.
Còn làm ra vẻ tiều tụy khốn khổ.
Nghĩ thầm, thể nào cũng khiến cho kết cục của lời đồn đãi có một dấu chấm than hoàn mỹ!
Kết quả, không cẩn thận biến nó thành dấu phẩy. Mọi người thấy ta
không đẹp bằng tiểu mỹ nhân, liền nhận định ta là kẻ yếu. Hơn nữa, các
sư huynh còn đòi ủng hộ, nói sẽ giúp ta lấy lại công đạo.
Đòi công đạo…
Toát mồ hôi – Ta vừa lau nước mắt vừa hát lên bài hát “Thành toàn”
của Lưu Nhược Anh, đồng thời cân nhắc xem nên đắp nặn một hình tượng bị
chồng ruồng bỏ kinh điển như thế nào.
Kết quả, đại thần đường đường chính chính đứng ở phía sau, cười khẽ hỏi: “Tương Hiểu Mạn, đi ăn không?”
Liền nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang dịu dàng mỉm cười với ta.
Bà mẹ nó, lễ phép thật!
Luồng chính khí này, hình như đã khiến cho căm phẫn ngập lòng bị thiếu đi vài phần chính nghĩa.
Sau đó, nhờ có cơ duyên xảo hợp, ta được chứng kiến bản lĩnh lừa gạt của đại thần –
Kha Kha, sau đây là câu chuyện tình yêu do bạn Tương Hiểu Mạn xem lén kể lại, mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh!
Khuôn mặt mũm mĩm của tiểu mỹ nhân e thẹn ửng hồng, “Hiên, anh… có yêu em không?”
Đại thần hấp háy mí mắt, nhàn nhạt cười khẽ, “Yêu.”
Tiểu mỹ nhân cảm động rơi lệ, thấu tận trời xanh, “Yêu nhiều không?”
Đại thần khẽ cong khóe miệng, nhẹ nhếch hàng mi, “Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm cùng quân tuyệt*.”
Tiểu mỹ nhân hờn dỗi: “Anh chẳng có thành ý chút nào!”
Đại thành nhẹ nhàng ‘Ửm’ một tiếng…
…
À, trước hết chỉ kể lại đến đây thôi. Bởi vì lúc đại thần khẽ gật đầu đột nhiên lại đánh mắt về phía ta, hình như đã phát hiện ra ta rồi. Ta
sợ đại thần trách ta quấy rầy nhã hứng của hắn nên đành nhanh chóng phủi phủi mông, chuồn mất.
Kể từ sau lần đó ta kết luận, đại thần mồm mép rất lợi hại, chuyên đi đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Nhưng tình yêu của đại thần, được chia đều cho chúng sinh.
Hắn đã từng nói với ta, thiên trường địa cửu cũng có lúc tận, chỉ có tưởng niệm là vô tận.
Bởi vậy, hắn để lại phần tưởng niệm cho tiểu mỹ nhân, còn mình thì thư thái cất bước ra đi.
Hiện tại, gã con trai có thể ứng phó như thường, chu toàn mọi việc
trong khi các cô gái chết đi sống lại đã cất bước ra đi lúc hắn đang
khoát tay lên vai ta.
Mà vấn đề then chốt chính là, kể cả trọng lượng hành lý của ta.
Ta nghĩ thầm, thôi bỏ đi, biết đâu bị ngoại lực đè áp như vậy, bộ
ngực xinh xắn lanh lợi của ta sẽ bởi vậy mà quật khởi, sau đó phát triển một cách hài hòa!
Haiz, lúc ta lý giải được cách định nghĩa hai chữ ‘Hài hòa’ thì nhà ta sớm đã không còn bán bánh bao nữa rồi!
Kỳ thật đại thần không hù ta, thật đúng là có sư huynh giúp ta xếp
hàng. Từ việc đăng ký đến đóng học phí, rồi nhận chìa khóa quay về ký
túc xá, ta chỉ một đường chen ngang. Có thể nói là thuận gió lại xuôi
dòng.
Nhìn ánh mắt của mấy cô bé đang nhìn ta kìa… Thật sự là nhiệt tình như lửa a.
Ta quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ, hiên ngang lẫm liệt thư thái bước lên đầu hàng, sau đó cười tủm tỉm chào hỏi với các sư huynh đã giúp ta
xếp hàng.
Thành thật mà nói, có thể quen biết Vương Đình Hiên, quả là may mắn của ta.
Ta cũng không phải là hạng người không biết cảm ơn, nhưng có đôi khi ta cũng không biết mình có thể giúp gì được cho hắn nữa.
Một lúc sau đại thần có điện thoại, âm thanh đầu dây bên kia quá lớn, nghe ra là một giọng nữ.
Đại thần nhẹ nhàng trả lời. Trong lời nói, nghe không thấy một chút
xã giao lấy lệ nào. Sau đó cười cười nói: “Em chờ một chút.” Quay đầu
lại nhìn ta nói, hẹn ta tối nay ăn cơm, muốn dẫn ta đi gặp một người.
Ta nghĩ thầm, có thể là bạn gái mới của hắn. Nói thật, đại thần đối với ta, cũng chưa từng chân thành như thế.
Chỉ là, ta lại không ghen tị chút nào. Quả nhiên a, ta cười cười, ta cùng hắn, không phải quan hệ yêu đương.
Tự nhiên gật đầu nói phải.
Ký túc xá của chúng ta ở lầu sáu, cũng không có thang máy!!!
***
Ta học lịch sử.
Lúc điền nguyện vọng, mẹ ta nói học y tốt, cha ta lại nói không tốt,
chẳng may ta lấy ruột người về làm nhân bánh bao, vậy thì bánh bao nhà
ta làm sao bán được nữa.
Cha ta nói, vậy thì học luật đi. Mẹ ta lại nói không được, nếu ta làm luật sư, phỏng chừng mỗi ngày đều phải ra tòa, mỗi ngày đều phải làm bị cáo.
Sau đó mẹ ta lại nói, làm phóng viên học truyền thông đi. Cha ta nói thôi đừng, khẳng định ta sẽ luôn xuất hiện trên bản tin.
Cha ta còn nói, hay là làm giáo viên vậy?
Hai người cùng lúc trầm mặc, nhìn ta nói: “Sau này mày có sinh con thì cứ đưa đến đây, chúng tao nuôi miễn phí giúp cho!”
…
Cứ như vậy, các hạng mục đều bị loại trừ, chỉ còn lại mỗi lịch sử.
Nói thẳng học lịch sử rất tốt. Lịch sử đứng ở đàng kia, cho dù ta có muốn làm xằng làm bậy thì cũng sẽ không cải biến được gì.
Nhún vai, cha mẹ ta có lẽ không hề nghĩ tới, đầu năm nay còn có một danh từ, gọi là xuyên qua!
Học tốt lịch sử, có xuyên qua cũng không sợ!
***
Đại thần giúp ta mang hành lý lên ký túc xá, rồi nói có việc phải đi trước.
Rốt cục cũng thoát khỏi hắn, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ta vừa thu
dọn vừa hưng phấn. Đây là lần đầu tiên ta được ở riêng, trong lòng có
một loại cảm giác chờ mong khó hiểu. Cứ nghĩ mãi, không biết ta sẽ gặp
được những ai, xảy ra chuyện gì…
Đồ đạc của ta không nhiều lắm, dọn xong rồi mà bạn cùng phòng vẫn chưa đến. Có lẽ còn đang xếp hàng đăng ký!!!
Buồn chán muốn chết, liền cầm lấy bóp tiền đi xuống lầu, quyết định ra sân trường shopping.
Cách ký túc xá không xa có một cửa hiệu cắt tóc.
Ta vừa nhìn thấy nó đã quyết định, phải tạo dựng cho mình một hình tượng hoàn toàn mới mẻ.
Ta cầm tờ hai trăm ném lên bàn trang điểm rồi thả mình xuống chiếc
ghế dựa: “Chủ tiệm! Cho tôi một kiểu tóc giật gân! Càng bạo càng tốt!”
Nhân viên cửa hàng nho nhã lễ độ, khom người chào hỏi: “Chào bạn, chỉ có điều, kiểu tóc giật gân phải tốn ba trăm. Khách mới nên được giảm
tám mươi lăm, bỏ số lẻ, vừa vặn hai trăm.”
Ăn cướp a, nhà ta bán được bao nhiêu cái bánh bao!
Vì vậy, một lúc lâu sau…
Nhìn lên tấm gương ——
Ặc!
Ta vô cùng kích động, tiền công rất đáng!
Ta hiện tại, nhìn thế nào cũng ra tờ hai trăm!
…
Ta ở trước gương kiễn chân làm dáng, rồi lại thỏa mãn đá lông nheo
với người trong gương một cái. Hứng chí bừng bừng, đi ra ngoài.
Không đi không biết, vừa đi liền gào khóc.
Đúng tuyệt đối hai trăm phần trăm! So với lúc sánh vai đi cùng đại thần, còn phong cách hơn nhiều.
Hiệu quả, còn chấn động hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa!
A, đây chính là biến thái đang “Bạo phát”!
***
Ta từ nhỏ đã thích chọc người ta phát điên
Không luống cuống, không sợ hãi.
Sau lại nghe người ta nói, người nào càng sợ cô đơn, càng thích đi đến chỗ đông người.
Nhưng ta vẫn luôn nghĩ, mình tuyệt đối không hề cô đơn.
Thế sự thường sẽ là như thế này, người muốn gặp, luôn sẽ xuất hiện vào những lúc lơ đãng.
Sau khi ngồi hai tiếng đồng hồ trongcửa hiệu cắt tóc, ta đi ra, không ngờ lại có thể gặp được Nghiêm Tử Tụng. Bóng lưng anh tuấn kia, không
ngờ hôm nay lại quen thuộc đến nỗi không gì quen thuộc hơn.
Có phải chúng ta luôn có một loại cảm giác, rõ ràng là hai người xa lạ, nhưng cứ như đã gặp gỡ ở đâu rồi.
Hôm nay, hắn bước đi thong thả chậm rãi, rõ ràng là một kẻ nhàn tản tự đắc.
Con người mà, luôn muốn sống một cách kiêu ngạo!
Vì vậy ta cười cười, quyết định sẽ làm một cử chỉ kinh hãi thế tục
với yêu quái đại nhân. Buổi sáng có mặt đại thần, chưa kịp biểu hiện gì
hết trơn!
Tiếp theo, cắn nhẹ môi dưới, khóe miệng mỉm cười, làm động tác chuẩn bị xuất phát.
Đang định chạy đến phía trước —— Đột nhiên mái tóc xoã tung của ta bị nắm lại, tiếp theo nghe được thanh âm của Quách Tiểu Bảo, tùy thời tùy
chỗ đều mang theo một ít tự phụ, xen lẫn một ít hưng phấn.
Hắn nói: “Tóc giả của cậu nhìn giống thật ghê! Mua ở đâu vậy?”
Đau đau đau…
Đầu ta hơi ngửa ra sau. Nghiêm Tử Tụng đâu, anh hùng mau tới cứu mỹ nhân đi!
Ặc, ta quên mất Quách Tiểu Bảo cũng thi đậu trường này. Mà cũng phải
thôi, trường đại học trọng điểm của quốc gia mà, kẻ nào có chút bản lĩnh mà lại không muốn nhảy vào?
Tròng mắt ta – xoay tròn, cười cười, quay về với con người chính
nghĩa không bằng vui vẻ chút đi! Vì vậy, hô vang: “Cứu mạng a! Ăn cướp
a!”
Lúc đó đã khiến cho Quách Tiểu Bảo… mê muội.
Cảm giác hắn hơi gấp gáp, tay chân quýnh lên. Không những không buông tóc ta ra, mà còn giơ tay kia lên bịt miệng ta lại: “Cậu đừng ồn ào,
tôi là Quách Tiểu Bảo đây!”
Ta kéo tay Quách Tiểu Bảo xuống, sau đó tiếp tục ồn ào: “Ăn cướp a, sàm sỡ a!”
Tiện thể ra sức đi lên phía trước, lôi cả Quách Tiểu Bảo đi theo.
Ừm, không sai, cách Nghiêm Tử Tụng chỉ có hơn mười thước!
Nghiêm Tử Tụng hiển nhiên cũng chú ý tới ta rồi, nhưng lại chỉ là cái liếc mắt lướt qua, không hề để tâm. Không biết có nhận ra ta hay không
mà xoay cả người lại, chậm rãi đứng xem.
Nhưng chẳng có một cử chỉ anh dũng nào cả.
Nhưng thật ra, trong sân trường lại có rất nhiều hán tử huyết khí
phương cương (sức lực dồn dào), đã có sư huynh tốt bụng, nhiệt tình vọt
lên hỏi chuyện.
Còn có người bắt đầu muốn tách chúng ta ra.
Quách Tiểu Bảo vốn không thích ai đụng vào người mình. Hôm nay lại là một ngày oi bức. Có vài sư huynh giúp tân sinh viên mang hành lý, người đầm đìa mồ hôi. Hiện giờ bị họ vây chung quanh, sắc mặt của hắn đã khó
coi đến cực điểm.
Hơn nữa, ta vẫn giữ ý chí kiên định, tiến lên phía trước.
Hắn cau mày né tránh những bàn tay đầy mô hôi của các sư huynh, cũng
thả ta ra. Đầu tiên là mím chặt môi, sau đó rống to hơn: “Tương Hiểu
Mạn, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy!”
Lần này, ta bất ngờ giành được tự do.
Ta lao ra khỏi đám đông rậm rạp, sau đó gặp một người thì hất một người, gặp một đôi thì đánh văng một đôi, một đường cuồn cuộn.
Mọi người mở mắt trừng trừng nhìn ta.
Ta chạy thẳng một mạch đến chỗ Nghiêm Tử Tụng. Hắn hiển nhiên cũng không dự liệu trước, cho nên không hề nhúc nhích.
Mắt thấy chỉ còn cách hắn chưa đầy hai thước, ta đặc biệt dùng tình cảm mãnh liệt rống lên một câu: “Cứu —— mạng!”
Sau đó gắt gao, gắt gao ôm trầm lấy hắn!
Có bao nhiêu phần cảm xúc đều dồn hết vào lần này. Coi như cũng đã ôm được đối tượng mà ta đã tương tư đơn phương bấy lâu rồi ~
Càng nghĩ, tâm tình càng dâng trào — không gì sánh nổi!
Trên người hắn không có mùi khó chịu, rõ ràng là sinh viên năm hai
lại giống hệt đại thần, đều là những kẻ lười biếng một cách quang minh
chính đại.
Con gái như ta, cũng quả là mặt dày a!
Chẳng biết xấu hổ, nhưng lực đạo ta dùng để ôm hắn lại không hề giảm
xuống. Ta nghĩ, chỉ có ca khúc đó mới có thể biểu đạt được cảm xúc của
ta lúc này ——
…
Hoa tình nở
Nở rạng rỡ
Tình ý này vĩnh viễn vô hạn
…
Không ngờ từ lồng ngực hắn hừ ra một tiếng, đặt lòng bàn tay lên trán ta, trực tiếp đẩy đầu ta ra sau.
Tay ta vẫn vòng quanh hông hắn, chậm rãi thể hiện tư thế – nắm chặt thắt lưng.
Ta cười cười, cùng hắn giằng co.
Không buông, đánh chết cũng không buông!
Ai ngờ, hắn lại thò tay kia ra sau lưng, nắm chặt lấy cổ tay ta, cực kỳ mạnh mẽ giật ta ra.
Vì muốn cân bằng, ta đành phải lui hai bước. Rốt cục cũng phải tách khỏi thân hình ấm áp của hắn.
Nghe được giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn của hắn: “Cút qua một bên!”
Tiếp theo, xoay người một cách cực kỳ cá tính, hiển nhiên không muốn
tiếp tục dây dưa với ta nữa.
À, cũng không thích được người khác yêu thương nhung nhớ sao!
Có cá tính, ta thích.
Đành vậy! Chuyện đã phát triển đến bước này, ta chỉ đành nắm chặt hai tay, ngọt ngào thân mật hô một câu: “Nghiêm ca ca ~”
Mọi người cười ngất.
Nghiêm Tử Tụng vẫn tùy tính như trước, thong thả bước đi, có tai như điếc.
Ta cũng không thèm để ý, vẫy tay thật mạnh, “Anh đi thong thả nha ~”
Ôi, ít nhất cũng sẽ có ấn tượng trực quan đối với ta chứ nhỉ!
Ta cười ngọt ngào.
Sau đó ta mới nhớ tới Quách Tiểu Bảo. Ta nhìn vẻ mặt cứng ngắc của
mọi người phía sau, cười ngọt. Sau đó gãi gãi mái tóc rậm rạp rối bù đặc biệt phong tình của mình, đột nhiên giả ra vẻ mặt kinh ngạc, “y dza,
chẳng phải là Quách Tiểu Bảo đây sao?”
Khẳng định là người nào người nấy mặt đầy hắc tuyến.
Chỉ nghe thấy giọng nói đặc biệt trấn định của Quách Tiểu Bảo: “Ngài nhận lầm người rồi, tôi chỉ là kẻ cướp.”
—————————————————————————-
Ghi chú:
(*) Trích trong bài thơ: Thượng da (khuyết danh)
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vi kiệt,
Đông lôi chấn chấn
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch:
Hỡi trời,
Thiếp nguyện cùng chàng gặp gỡ,
Mãi mãi chẳng phân ly.
Bao giờ sông cạn núi mòn
Mùa đông sấm dậy, Mùa hè tuyết rơi
Bao giờ trời đất hợp rồi
Thì thiếp mới chịu cùng chàng phân ly.