Đọc truyện Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt – Chương 54: “đi Mà Hỏi Thẩm Thiều Đình!”
Sau nụ hôn ở nhà Tịnh Kỳ, mặc dù cô không chủ động nói ra song Thẩm Thiều Đình đã ngầm hiểu việc Tịnh Kỳ xác lập quan hệ yêu đương với hắn.
Hành động cũng ngày càng không kiêng dè gì.
Trước cổng lớn của Thẩm thị, Tịnh Kỳ cùng một vài đồng nghiệp vì cơn mưa bất ngờ mà nán lại đợi taxi, nhưng có vẻ như giờ này dịch vụ gọi xe cũng đang quá tải, đợi nãy giờ chỉ có một hai chiếc chạy tới.
“Hay cùng lên đi.” Một đồng nghiệp rủ rê Tịnh Kỳ, nói xong thì cô nàng lại nhìn thấy gì đó, miệng bỗng cười ẩn ý.
“À…quên mất…”
Tịnh Kỳ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy một chiếc Bugatti đậu ở trước mặt, sau đó một đôi giày da đặt xuống, Thẩm Thiều Đình bung dù đi ra đón Tịnh Kỳ.
Đã công khai việc cô là bạn gái trên mặt báo, Tịnh Kỳ cũng đã chấp nhận hắn, Thẩm Thiều Đình cảm thấy đây là việc hắn nên làm.
Trong khi đó, Tịnh Kỳ lại cảm thấy hành động này hơi khoa trương, nhưng dù sao Thẩm Thiều Đình cũng đã tới đây, cô cũng nên cho hắn mặt mũi.
Tịnh Kỳ ngượng ngùng cùng Thẩm Thiều Đình lên xe, xe đã lăn bánh chạy đi mà ánh nhìn trầm trồ của mọi người nhìn về nó vẫn chưa chịu dứt.
“Xem ra vấn đề chỉ còn là thời gian, Tịnh Kỳ sắp thành phượng hoàng thật rồi.”
…
Xe chạy đến chung cư của Tịnh Kỳ, trước khi xuống xe, cô nhắc Thẩm Thiều Đình.
“Lần sau anh không cần phải đón em đâu.”
Tịnh Kỳ nghĩ đến thân phận nhân viên nhỏ bé của mình, nói.
“Cái gì quá khoa trương cũng không tốt.” Hơn nữa cô với Thẩm Thiều Đình cũng chỉ mới xác lập quan hệ, cũng chưa biết sẽ kéo dài đến đâu.
“Anh biết rồi.” Thẩm Thiều Đình cười cười, hắn cầm lấy tay đã lạnh của Tịnh Kỳ, ủ ấm trong lòng bàn tay.
“Lần sau anh sẽ chú ý.”
Nếu cô không cho hắn đón thì hắn sẽ trực tiếp mua xe cho cô đi, đã là bạn gái của Thẩm Thiều Đình hắn, Tịnh Kỳ không thể chen chúc trên tàu điện ngầm hay phải đứng đợi taxi.
Tịnh Kỳ vẫn không biết mấy suy nghĩ ngang ngược trong đầu Thẩm Thiều Đình, thấy hắn dễ dàng thỏa hiệp với cô thì gật đầu.
“Vậy thôi.
Em lên nhà trước.”
“Đợi đã!” Thẩm Thiều Đình kéo Tịnh Kỳ lại, tranh thủ hôn lên môi bạn gái một cái rồi mới cho cô đi.
Đến chính Thẩm Thiều Đình cũng không biết mình đã trúng phải bùa ngải gì, rõ ràng là một tên đàn ông hơn ba mươi song tâm trạng lại rạo rực chẳng khác gì đứa nhóc mới lớn.
…
Tịnh Kỳ lại một lần nữa gặp Dương Dung ở trước cổng Thẩm thị, lần này bà không đi theo Tịnh Kỳ song hành động lượn lờ trước cổng tập đoàn bị bảo vệ ở đây phát hiện và lớn tiếng đuổi đi.
“Đợi đã!” Tịnh Kỳ đi tới, sau khi xác nhận người phụ nữ đang ngồi co ro dưới đất là Dương Dung thì đỡ bà lên.
“Dì, sao dì lại tới đây nữa.”
“Tôi… tôi…” Dương Dung nhìn Tịnh Kỳ.
Bà muốn gặp Tịnh Kỳ để cảnh báo chuyện Thư Di đang cho người hại cô, song lại không biết phải mở lời thế nào.
Liệu Tịnh Kỳ có xem bà là một kẻ điên.
Jade đứng bên Tịnh Kỳ, thấy Dương Dung thì hỏi cô.
“Cậu quen bà ta?”
“Cũng coi như là vậy.” Tịnh Kỳ gật đầu, lại nhìn xuống bộ dạng rách rưới của Dương Dung, không kìm được tiếng thở dài.
“Hoàn cảnh dì ấy lại đáng thương lắm.”
Rõ ràng có người thân song bọn họ lại khiến bà chẳng khác gì một kẻ vô gia cư.
“Cậu ra xe đợi mình, mình muốn nói chuyện với dì ấy một lúc.”
“OK!”
Jade đi rồi, Tịnh Kỳ mới hỏi Dương Dung.
“Dì có muốn tới nhà cháu làm việc không?”
Từ sau khi đuổi dì Vân đi, Tịnh Kỳ vẫn chưa tìm được ai thay thế, trong khi công việc của cô ngày càng bận rộn.
Việc lo bữa sáng và bữa tối tươm tất cho Alice rất khó khăn.
“Công việc cũng nhẹ nhàng, không có gì nặng nhọc cả.” Tịnh Kỳ cầm tay bà, nhìn bộ dạng gầy gò của bà thế này, cũng không nỡ để bà quá khổ.
Nhưng có công việc cũng giúp bà phần nào trang trải được cuộc sống, không cần quá phụ thuộc vào con cháu.
“Dì thấy được không?” Tịnh Kỳ lại hỏi bà, nếu bà không đồng ý thì cô cũng không ép.
“Được! Được chứ!” Dương Dung vội vàng gật đầu, lại sợ Tịnh Kỳ đổi ý, nói thêm.
“Có thể không cần trả lương cho tôi cũng được.”
Trước mắt đứa con gái bà mà đã có lỗi quá nhiều, chỉ cần còn chút hơi thở, bà cũng muốn bù đắp cho nó.
…
Tịnh Kỳ cùng Jade tới một nhà hàng Nhật ăn trưa, trong lúc đợi đồ ăn ra, Jade cứ lấm lét nhìn Tịnh Kỳ cho đến khi bị cô bắt quả tang.
“Mặt tớ có gì à? Sao cứ nhìn tớ mãi thế?”
“Không phải.” Jade mím môi.
“Có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Tớ sắp kết hôn rồi.”
“Kết hôn?” Tịnh Kỳ đặt mạnh ly nước xuống bàn, âm thanh cùng lời nói oanh động của cô khiến mấy bàn xung quanh đều đưa mắt nhìn vào, Tịnh Kỳ chỉ còn biết cười trừ xin lỗi họ.
Không khí lắng xuống, Tịnh Kỳ mới nói.
“Đùa thế này không vui đâu.”
Còn chưa nghe Jade nhắc đến việc cô có bạn trai bao giờ mà đùng cái lại bảo mình đang kết hôn, thật khó tin cho được.
Jade quả quyết nói.
“Thật mà…Ngày kết hôn cũng đã định rồi, là ngày mười bảy tháng này.”
Nhìn dáng vẻ Jade không giống như đang đùa, Tịnh Kỳ bắt đầu tin, cô hỏi.
“Thế chú rể là ai.”
Là người nào khiến Jade phải giấu diếm quá trình với cả cô mà chỉ thông báo kết quả.
“Chú rể.” Khóe môi của Jade hơi nhếch lên, cô nàng tinh quái.
“Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.”
Chứ nói ra bây giờ, Jade lại sợ bọn họ bị đuổi ra khỏi đây vì Tịnh Kỳ làm ồn mất.
Trước khi chia tay, Jade không quên nhắc Tịnh Kỳ.
“Cuối tuần này cậu rảnh không? Đi thử đồ phù dâu.”
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.” Tốc độ nhanh cứ như tên lửa, Tịnh Kỳ vẫn chưa tiếp thu hết được.
Đến giờ tăng ca, đầu cô thỉnh thoảng vẫn dấy lên mấy câu hỏi với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này.
“Nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?” Thẩm Thiều Đình không biết đã đứng sau Tịnh Kỳ từ bao giờ, hắn giúp cô tắt màn hình máy tính, lại thuận tiện ngồi xuống bên cạnh cô.
Tịnh Kỳ: “Sao anh lại ở đây?”
Hỏi xong Tịnh Kỳ cũng thấy mình ngốc, Thẩm Thiều Đình là ông chủ, hắn muốn tới đâu mà chẳng được.
Thẩm Thiều Đình búng một cái lên trán của Tịnh Kỳ.
“Còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu.”
Lại nhắc đến chuyện của Jade, Tịnh Kỳ thắc mắc với Thẩm Thiều Đình.
“Anh trực tiếp làm việc với cô ấy, có biết đối tượng của Jade là ai không?”
Thẩm Thiều Đình nghe xong, hắn cười khẽ.
“Biết, nhưng chuyện này quan trọng đến thế à?”
Lúc nói Thẩm Thiều Đình không quên đưa tay mân mê lọn tóc của Tịnh Kỳ, đối với hắn việc này còn thú vị hơn là việc tìm hiểu đối tượng kết hôn của cô nàng kia là ai.
“Này!” Tịnh Kỳ đẩy hắn ra.
“Em hỏi nghiêm túc!”
“Jade là bạn thân của em, lỡ cô ấy bị tên đểu cáng nào đó lừa thì chúng ta cũng biết mà ngăn lại chứ.”
Lừa? Thẩm Thiều Đình bật cười.
“Không có chuyện đó đâu.
Chú rể là Lăng Triệt.”
Hơn nữa bạn em không lừa người khác thì thôi, ai lại lừa được cô nàng.
Chuyện kết hôn cũng là Jade bày ra.
Hai người, một người bị ép cưới, một người bị ép gả, chỉ là hợp tác với nhau qua mắt trưởng bối.
“Lăng Triệt?” Tịnh Kỳ nghe xong, ù ù cạc cạc, thì cảm giác như cả thế giới này đều điên rồ hết cả rồi.
…
Với tốc độ kết hôn còn nhanh hơn cả tên lửa này, chủ nhật này Tịnh Kỳ mới đi thử lễ phục phù dâu thì chủ nhật tuần sau cô đã ở trong phòng chờ, mắt mở to đầy kinh ngạc khi nhìn Jade dịu dàng trong bộ váy cưới.
Tuy là cuộc hôn nhân đối phó song nhìn Jade thế này, Tịnh Kỳ cũng mong cô vui vẻ bước vào cuộc sống gia đình.
“Cậu cứ làm như tớ đang chuẩn bị vào chiến trường ấy.” Jade chỉnh lại tóc mái, đôi môi đỏ cong lên, giọng điệu tùy hứng.
“Ai bảo cứ kết hôn là phải có trách nhiệm xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái.
Tớ và Lăng Triệt hợp tác vừa có thể khiến trưởng bối vừa lòng mà lại không mất đi tự do, không có ràng buộc kinh tế chung thì chuyện ly hôn cũng nhanh gọn.”
Tịnh Kỳ: “…”
Nhất thời không thẩm thấu được tư tưởng của cô nàng, người đơ ra.
Jade lại lắc đầu, thầm nghĩ Tịnh Kỳ đã sinh một đứa con gái rồi mà vẫn quá ngây thơ.
…
Tịnh Kỳ vừa nói chuyện với Jade được một lúc thì nhận được tin nhắn của Thẩm Thiều Đình, gọi cô qua chỗ hắn.
Từng chữ đều hiện rõ sự ngang ngược của Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ bĩu môi không nhắn tin trả lời, song cô vẫn đi tới chỗ mà hắn nói.
Đang chuẩn bị đi tới chỗ thang máy, bỗng phía sau có người gọi cô.
“Tịnh Kỳ.”
Giọng nói này, Tịnh Kỳ ngờ ngợ quay đầu lại, đúng là Giang Khải.
So với lần gặp trước, Giang Khải có vẻ như gầy hơn, vẻ ngoài cũng không còn được chăm chút.
Giang Khải cũng tự nhận thấy thế, thầm chế nhạo khi để Tịnh Kỳ bắt gặp mình trong bộ dạng nhếch nhác này.
Song mắt Tịnh Kỳ chỉ dừng lại ở Giang Khải vài giây rồi rời đi, tiếp tục nhấn nút thang máy.
Từ sau chuyện làm ơn mắc oán, Tịnh Kỳ không muốn dính líu gì tới người này nữa.
“Nói chuyện một chút đi!” Cửa thang máy vừa mở ra thì Giang Khải đã nhấn nút đóng lại, Tịnh Kỳ định mắng anh nhưng mùi rượu nồng nặc từ người Giang Khải xộc vào mũi cô, khiến Tịnh Kỳ thu lại lời nói.
Cô không muốn nhiều lời với kẻ say.
Sự ghét bỏ ra mặt của Tịnh Kỳ chẳng khác gì đem trái tim của Giang Khải ra lăng trì, đau không chịu nổi.
Một nỗi bất mãn cũng theo đó mà dấy lên, đúng là anh sai thật nhưng Tịnh Kỳ cũng đâu có đúng.
Chia tay anh được vài tháng cô đã quay lại với Thẩm Thiều Đình, điều này chẳng khác gì tát vào những lời cầu xin của cô ngày xưa.
Thẩm Thiều Đình, trước sau gì cũng là hắn, còn anh chưa từng được cô để trong lòng.
Một chút mỉa mai khi Giang Khải nhắc tới loại tình cảm u mê này của Tịnh Kỳ.
“Em luôn nói muốn về nước để tìm lại quá khứ, em sắp đạt được mục đích rồi đấy!”
Nhắc đến quá khứ, gương mặt Tịnh Kỳ không còn giữ được bình thản.
“Anh nói gì? Nói rõ ra đi!”
“…”
Giang Khải không nói gì, sau khi khiến tâm trạng Tịnh Kỳ treo lơ lửng, anh lại muốn bỏ đi.
Tịnh Kỳ không cho Giang Khải được như ý nguyện, kéo anh lại.
“Nếu anh không nói thì đừng hòng tôi cho anh đi!”
Đây không phải là lần đầu Giang Khải ám chỉ cô về quá khứ rồi.
Trò chơi này anh ta thấy vui nhưng cô thì không!
Giang Khải nhếch môi: “Em đi mà hỏi Thẩm Thiều Đình?”
“Còn phải hỏi, em ấy là Tịnh Kỳ!”
Thẩm Thiều Đình không biết đã đứng sau từ khi nào, tức giận cắt ngang lời của Giang Khải.
Hắn kéo Tịnh Kỳ vào lòng, lại nhìn Giang Khải cảnh cáo: “Cẩn thận cái miệng của cậu cho tôi!”