Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 37: Bị Chơi Xấu


Đọc truyện Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt – Chương 37: Bị Chơi Xấu


Tịnh Kỳ vừa vào thang máy, bỗng phía sau có người gọi cô.

“Trần quản lý.” Tịnh Kỳ nhấn nút mở thang máy, để Trần quản lý vào cùng.

Đi từ tầng một lên tầng hai mươi cũng mất vài phút, Trần quản lý bắt chuyện.

“Vào làm cũng được mấy ngày rồi, cô đã quen chưa?”
“Cũng ổn, cảm ơn Trần quản lý đã quan tâm.”
“Ừ.” Trần quản lý gật gù, lại nói tiếp.

“Tịnh Kỳ, cô biết thông tin gì chưa?”
“Thẩm thị hiện đang có chính sách cho thuê nhà ưu đãi với nhân viên.

Phòng truyền thông của mình giành được bốn suất.

Cô có muốn đăng ký một căn không?”
“Nhà?” Thông tin này đánh trúng vào trăn trở mấy ngày qua của Tịnh Kỳ, cô liền quan tâm hơn.

“Trần quản lý có biết giá ưu đãi là trong khoảng bao nhiêu không?”
“Không cao đâu.” Trần quản lý xua tay.

“Chưa tới hai chữ số.”
“Tôi có đem theo mẫu nhà đây.

Cô xem thử đi.”
Tịnh Kỳ cầm nó lên, là một căn hộ cách trung tâm khoảng mười km, bài trí bên trong rất tiện nghi hiện đại.

Nhưng nhà thế này mà lại cho thuê với giá rẻ bèo như vậy, Tịnh Kỳ bắt đầu nghi ngờ.

Trên đời này làm gì có món hời như vậy, trừ khi nó là một cái bẫy?
Suy nghĩ này khiến Tịnh Kỳ đăm chiêu, quản lý Trần thấy cô có vẻ phân vân thì quả quyết.


“Cho nhân viên của mình thuê tất nhiên sẽ khác với người bình thường rồi.

Tịnh Kỳ, thời buổi tấc đất tấc vàng, thuê được nhà giá vậy là khó lắm đấy.”
“Vì ưu tiên hoàn cảnh nhà cô nên tôi mới báo trước cho cô.”
“Vâng, cảm ơn ông.” Tịnh Kỳ chào quản lý Trần rồi về phòng làm việc.

Lúc cô tới, mọi người trong phòng cũng đã có mặt gần đông đủ, Tịnh Kỳ chào mọi người rồi tới chỗ làm việc của mình.

Khi Tịnh Kỳ vừa ngồi xuống thì ở phía đối diện cô, một cô gái tóc vàng nghiêng người qua nói với đồng nghiệp bên cạnh.

“Tôi vừa thấy cô ta cùng đi với quản lý Trần, hai người cười nói trông vui vẻ lắm.”
“Đàn ông có tí tiền vào tên nào không đổ đốn.

Con bé kia nhìn phong cách thì hơi quê mùa chứ trông ngon nghẻ phết.”
“Quê mùa mới càng dễ để Trần quản lý chăn dắt.

Nghe nói cô ta còn chưa tốt nghiệp đại học đâu?”
“Thật sự? Không phải cô ta là nhà văn có tiếng ư?”
“Thời buổi này cứ cầm bút lên là thành nhà văn, ai biết trình độ thế nào.”
Kết thúc câu chuyện là một tiếng ‘hừ’ đầy ghen tị của cô nàng tóc vàng.

Trong khi đó, Tịnh Kỳ vẫn không hề biết mình đã trở thành tiêu điểm căm ghét của một số người, vẫn miệt mài làm việc cho tới khi có người gọi.

“Tịnh Kỳ, giám đốc Hà tìm cô.”
“Vâng.”
Tịnh Kỳ đi lên phòng của giám đốc Hà, trong lòng có phần lo lắng không hiểu sao cấp trên của cấp trên lại gọi cô tới.

Đôi khi sự lo lắng đến không phải là có cơ sở, Tịnh Kỳ nhìn dáng vẻ căng thẳng của giám đốc Hà, bắt đầu cảm giác được nguy cơ.

Phong cách làm việc của giám đốc Hà nhanh gọn, sau khi chào Tịnh Kỳ liền đi thẳng vào vấn đề.


“Tịnh Kỳ, tôi đã đọc kịch bản quảng cáo mà cô gửi tới.

Ý tưởng khá tốt… chỉ có điều…”
“Sao ạ?”
“Cô chắc chắn đây là do cô nghĩ ra chứ?”
“Vâng.” Tịnh Kỳ khẳng định, vì nó mà cô tăng ca cả mấy buổi trưa, sao không thể là sản phẩm của cô được.

Nhưng nghe ý tứ của giám đốc Hà, có vẻ như bà đang nghi ngờ cô, Tịnh Kỳ hơi hoang mang.

Giám đốc Hà nhìn cô đầy băn khoăn, sau đó bà tiếp tục.

“Trên mạng đang lưu hành một mẩu truyện ngắn khá tương đồng với kịch bản cô viết.

Mức độ giống lên tới 50%, hơn nữa còn rất viral*.”
“Không thể nào…” Tịnh Kỳ thanh minh với giám đốc Hà, mặc dù tình ngay lý gian.

“Tôi cũng làm việc trong cái giới viết này được mấy năm rồi.

Không thể mắc sai lầm sơ đẳng này được.”
“Tôi biết.” Giám đốc Hà nói.

“Nhưng kịch bản này chắc chắn phải bỏ đi rồi.”
Nói xong, giám đốc Hà thở dài, làm nghề này, bà biết việc trùng lặp ý tưởng là không tránh khỏi, quan trọng là cách triển khai nó như thế nào.

Nhưng trong trường hợp này, nếu sản phẩm của Thẩm thị được quảng cáo với cái kịch bản của Tịnh Kỳ.

Thì chắc chắn sẽ bị lên án là sao chép, đánh cắp ý tưởng của người khác.

“Giám đốc Hà, bài đăng trên mạng bắt đầu xuất hiện từ thời điểm nào?” Tịnh Kỳ hỏi.


“Khoảng bốn ngày trước.”
“Nếu là bốn ngày trước thì tôi đã hoàn thành 80% kịch bản rồi.” Tịnh Kỳ lẩm bẩm, cô nhìn giám đốc Hà, trùng hợp bà cũng ngẩng đầu cũng nhìn cô.

Là người lâu năm trong nghề, giám đốc Hà hiểu ngay, bà nói.

“Có thể có người muốn chơi xấu cô.

Thôi cô cứ về trước đi.

Cố gắng lấy lại tinh thần để lên kịch bản khác.

Còn chuyện này, chúng tôi sẽ điều tra.”
“Vâng.” Tịnh Kỳ chào giám đốc Hà, trong lòng vừa buồn bã vừa ấm ức.

Cứ nghĩ đến việc cố gắng những ngày qua của cô đều trở thành công cốc, bước chân của Tịnh Kỳ nặng trĩu.

Ở phía trước có một người cập rập đi tới, cô ta va phải Tịnh Kỳ, đống giấy tờ cầm trên tay cũng rơi vương vãi.

“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Cả hai ai cũng nghĩ mình có lỗi nên đều lên tiếng, sự trùng hợp này khiến cả hai người ngớ ra một giây, sau đó cô gái va phải Tịnh Kỳ bật cười trước.

“Cô là Tịnh Kỳ phải không?”
“Cô biết tôi?”
“Đúng vậy.

Nói fan hâm mộ thì hơi quá nhưng mấy tác phẩm của cô tôi đều đọc hết rồi.”
Tịnh Kỳ: “…”
Lần đầu tiên sau mấy năm làm nghề viết, cô mới thực tế cảm giác được độ nổi tiếng của mình.

“Cô thích nó là được rồi.” Tịnh Kỳ đem những thứ cô vừa nhặt trả lại cho chính chủ.

“Cảm ơn.” Cô gái tập giấy tờ xếp gọn lại, cũng không quên giới thiệu bản thân.

“Tôi là Jade, làm ở phòng thư ký.”

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tịnh Kỳ quyết định đăng ký một suất thuê nhà ưu đãi.


Khi cô báo tin tức cho Alice về việc bọn họ sẽ chuyển sang một nhà mới rộng hơn, con bé rất hào hứng.

“Qua nhà mới, chúng ta có thể đặt cây đàn này sang chỗ khác và có thể làm cho Alice một phòng vẽ tranh riêng rồi.”
“Vâng.” Alice cười tít mắt, con bé cũng ba chân bốn tay vào phụ mẹ dọn dẹp phòng ngủ.

Nhìn Alice vui vẻ thế này, những lấn cấn còn sót lại trong đầu Tịnh Kỳ cũng mất hết.

Alice là điểm yếu nhất của Tịnh Kỳ, nó khiến nhiều suy nghĩ của cô trở nên cảm tính và không còn tỉnh táo nữa.

Dì Vân đảm nhiệm việc dọn dẹp phòng bếp, nhân lúc Tịnh Kỳ không để ý, bà ta cầm điện lên gõ vào đó mấy chữ.

“Cô Tịnh chuẩn bị chuyển sang nhà mới, ở khu chung cư Nam An.”
Tin nhắn được gửi tới chiếc điện thoại đang nằm trong phòng làm việc của Giang Khải, khiến anh phải ngừng ngay công việc đang làm.

‘Chung cư Nam An.’ Giang Khải cảm thấy cái tên này khá quen, anh gõ gõ trán, nhớ ra đây là khu chung cư cao cấp thuộc Thẩm thị.

Anh bắt đầu tìm kiếm thông tin về nó, lại biết đây là một trong những dự án bán rất chạy của Thẩm thị.

Bình thường cung còn không đủ cầu, lấy đâu ra cho thuê với giá ưu đãi, đúng là phi lý.

Chỉ có thể là Thẩm Thiều Đình đứng sau bày ra trò này mà thôi.

Thẩm Thiều Đình! Lại là hắn, tay Giang Khải đấm mạnh lên bàn làm việc.

Đúng là thâm hiểm, hắn định giăng thiên la địa võng để bắt Tịnh Kỳ về?
Không được! Giang Khải bật dậy khỏi bàn làm việc, anh phải ngăn việc này lại.

Không thể để Tịnh Kỳ rơi vào bẫy của hắn được.

Khổ một lần cô còn chưa sợ, định rơi vào tay hắn để tiếp tục bị dày vò lần hai?
Giang Khải tức tốc ra cửa, cửa vừa mở ra lại gặp Đàm Thanh đứng ngay ở đó.


Chú thích: *Viral: mô tả nội dung nào đó phổ biến nhanh chóng, được biết đến bằng cách xuất hiện trên Internet hay gửi từ người này sang người kia


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.