Đọc truyện Mỗi Ngày Sau Khi Kết Hôn Đều Thật Là Thơm – Chương 41: Hạnh Phúc
Du An Đồng ngủ thẳng đến ba giờ rưỡi chiều mới mơ màng tỉnh giấc.
Cậu thay quần áo rồi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Lệ Hiên đang ngồi làm việc.
Hình Lệ Hiên ngước mắt: “Đã tỉnh?”
“Ừm.” Du An Đồng mới dậy, gương mặt vẫn còn sự ngơ ngác, giọng điệu chậm rãi, “Em phải đi về.”
Hình Lệ Hiên giơ cổ tay xem đồng hồ: “Muốn ở lại chơi một lát không, đợi anh tan làm rồi về chung.”
“Chơi gì chứ, chỗ anh có gì thú vị đâu.
“Du An Đồng bắt đầu tỉnh táo hơn, như nhớ tới chuyện gì bỗng nhiên cười nói: “Văn phòng play? Có muốn em làm thư ký riêng cho sếp Hình không?”
Hình Lệ Hiên nhíu mày, đầy hứng thú hỏi: “Thư ký riêng? Riêng đến đâu cơ?”
Du An Đồng đi vòng ra sau bàn làm việc, sau đó ngồi vào lòng đối phương, ôm lấy cổ hắn, ánh mắt vừa ngây thơ vừa quyến rũ: “Riêng như này được không? Sếp Hình?”
Hai tiếng “Sếp Hình” cuối câu rất nhẹ, có chút bay bổng tựa như chiếc móc câu đi trái tim của Hình Lệ Hiên.
Hình Lệ Hiên ngẩng đầu, đôi môi vừa khéo chạm vào cái cổ duyên dáng của bé cưng.
Hắn hôn lên đó rồi mút một chút, âm thanh khàn khàn kiềm chế: “Không đủ.”
“Đừng hôn.” Du An Đồng bật cười nghiêng người né tránh: “Nhột.”
Hình Lệ Hiên giữ cằm cậu lại: “Chẳng phải đây là việc của thư ký Du sao?”
Du An Đồng che cổ, dịu dàng đáp: “Sếp Hình, đừng để lại vết, ông xã em sẽ phát hiện mất.”
Hình Lệ Hiên: “…”
Rồi mắc cái gì tự trồng nguyên đồi cỏ xanh rì trên đầu luôn vậy?
Hình Lệ Hiên bình tĩnh nói: “Lỡ chồng cưng phát hiện thì sao?”
“A.” Du An Đồng suy nghĩ một chút, “Có biết cũng chả sao, với lại chồng em không chạm vào em, anh ta vô dụng…A!”
Hình Lệ Hiên tát lên mông An Đồng, nghiến răng nói: “Anh vô dụng?”
Thật ra người nọ đánh rất nhẹ nên An Đồng không thấy đau gì cả, cậu cười hì hì xin tha: “Em nói sai, ông xã lợi hại nhất.”
Hai người đùa giỡn một hồi, Du An Đồng nghiêm túc nói: “Em vẫn nên trở về, em còn phải làm luận văn tốt nghiệp.”
Hiện tại rảnh rỗi nên cậu muốn tranh thủ viết cho xong, đợi thêm mấy tháng nữa bụng lớn chắc chắn sẽ rất mệt.
“Tự nhiên em nhớ tới một chuyện quan trọng.” Nụ cười của Du An Đồng dần tắt ngúm, vỗ lên người Hình Lệ Hiên, “Tuy nửa năm tới em có thể không tới trường, nhưng hôm bảo vệ luận văn thì sao? Còn tầm năm sáu tháng nữa là bảo vệ luận văn, đến lúc đó bụng em đã lớn lắm luôn rồi á.”
Du An Đồng nhíu mày, gương mặt đầy buồn rầu, bàn tay vô thức xoa nhẹ phần bụng.
Tuy không muốn lừa gạt mọi người xung quanh, nhưng cậu cũng không thích vác bụng bầu tới trường, dù sao một người dàn ông đầu đội trời chân đạp đất như cậu mà bụng bự cũng kỳ lắm.
Nhóc con đáng ghét, nói đến là đến, không chịu báo trước một tiếng khiến cậu chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Hiển nhiên Lệ Hiên cũng đã nghĩ tới chuyện trên, hắn đáp: “Đừng gấp, trước tiên em lo làm xong luận văn đi.
Còn hôm bảo vệ thì anh nghĩ cách sau.”
——
Du An Đồng hầu như tìm toàn bộ các tài liệu nghiên cứu, khổ nỗi dẫu chuẩn bị kỹ bao nhiêu thì quá trình viết vẫn gặp khó khăn, hơn nữa những năm trở lại đây trường của cậu cũng bắt đầu gắt gao hơn trong việc kiểm tra đạo văn.
Thai phu Du An Đồng hoàn toàn bị ép điên, may mắn bên cạnh có học bá Hình Lệ Hiên hỗ trợ hết mình.
Thời gian trôi qua nói chậm thì cũng chậm mà nhanh thì cũng rất nhanh.
Kỳ kiểm tra sức khỏe lại đến, sau khi hoàn tất xong xuôi, Du An Đồng đắn đo hỏi chuyện mà cậu quan tâm nhất.
“Chủ nhiệm Khổng, hiện tại đã hơn ba tháng, có thể làm vài hoạt động ừm hoạt động yêu đương không?”
Hình Lệ Hiên cạn lời kéo cậu lại: “Em đó, không ngại à.”
“Hỏi này có sao đâu, người ta bác sĩ có gì mà chưa nghe qua.” Du An Đồng đáp, “Anh dám nói anh không nghĩ tới không.”
Chủ nhiệm Khổng cười nói: “Trước mắt tình trạng thai nhi rất ổn định, có thể sinh hoạt vợ chồng miễn đừng vận động mạnh quá mức.”
“Vâng, cảm ơn Chủ nhiệm Khổng.” Du An Đồng nghe được đáp án, nhất thời hài lòng không thôi.
Trên đường về, Du An Đồng nhắc khéo Hình Lệ Hiên: “Ông xã, đi mua mấy bé bao xinh xinh đi.”
Tối hôm nay cậu nhất định phải tới bến!
Vừa ngang qua một cửa hàng nhỏ 24/24, Hình Lệ Hiên lập tức xuống xe đi mua thứ kia cho hai người.
Du An Đồng cũng vội theo sau: “Em đi với.”
Du An Đồng và Lệ Hiên chưa từng dùng bao, mấy ngày trước cậu có thấy vài người nói là dùng dạng vỏ gai sẽ mang tới trải nghiệm rất đặc biệt, vì thế hôm nay rất muốn thử một chút.
Hai người bước vào trong, nơi này nhìn thoáng qua thì trông rất nhỏ nhưng lúc đặt chân vào sâu mới thấy rộng rãi vô cùng, thậm chí còn có vài máy bán hàng tự động, từ bao cao su đến đồ dùng tình thú, tất cả đều được phân loại rất rõ ràng.
Đặc biệt máy bán đồ dùng tình thú có cả còng tay bọc lông nhung, đuôi cáo, quần lót chữ T,…
“Đã thật!” Du An Đồng được mở rộng tầm mắt, quay sang nói với người kia, “Ông xã, em muốn mua!”
Ánh mắt Lệ Hiên hơi tối lại, thầm liếc qua vợ nhỏ, trong mắt như có sóng to gió lớn kéo tới: “Em đừng hối hận.
Du An Đồng ỷ mình đang có bé cưng nên tác oai tác oái, dù sao bản thân có con tin, quyến rũ cách mấy thì người nọ cũng sẽ kiêng dè, khẳng định không dám quá mức làm chết cậu.
Cuối cùng, Du An Đồng kêu Hình Lệ Hiên mua ba loại bao cao su: có gân, có gai và siêu mỏng, cùng với mấy món linh tinh thú vị khác.
Sau bữa tối, Du An Đồng hấp tấp đi tắm hơn nữa còn gợi lên lửa nóng trong người của Hình Lệ Hiên.
Mặc kệ đồ ngủ, Lệ Hiên bế bổng cậu tiến về phía giường lớn.
Nửa tiếng sau, Du An Đồng vẫn chưa hết thòm thèm nhỏ giọng hỏi: “Ông xã, thêm một lần nữa được không?”
Người nọ ôm cậu vào lòng đáp: “Ngậm miệng ngủ cho anh.”
Hình Lệ Hiên nghĩ mình gần như đã dùng toàn bộ nghị lực của đời này vào việc kiềm chế ham muốn của bản thân, thế mà nhóc con cứ giả mù đam đầu trêu ghẹo hắn.
Nếu không phải vì bé con trong bụng, hắn nhất định sẽ chơi cậu tới khóc lóc xin tha.
Hình Lệ Hiên im lặng thầm ghi nhớ món nợ hôm nay, mỗi lần vợ nhỏ khiêu khích thì hắn sẽ hạ một bút.
Đợi tới lúc sinh con xong, hắn sẽ tính hết một lượt với Du An Đồng.
Nửa năm sau, Du An Đồng mới hối hận vì hành động ỷ có con mà ăn hiếp chồng của mình, hiển nhiên hiện tại cậu làm gì có khả năng biết trước, cứ thế lao đầu tìm đường chết sớm.
“Đồng Đồng hôm nay đầy sức sống nhỉ.” Sáng sớm, mẹ Hình nhìn da thịt trắng nõn hồng hào mềm mại của cậu không khỏi cảm thán: “Trẻ tuổi tốt thật, như mẹ nè, có dưỡng da nhiều cũng chẳng thể như mấy người trẻ tụi con nữa.”
Du An Đồng chớp mắt mấy cái, tối qua lăn lộn vui vẻ nên hiện tại nhìn cậu thay đổi rất rõ sao?
May mắn qua lời mẹ Hình, cậu đoán được có lẽ tối qua bà không nghe thấy âm thanh hai vợ chồng đang cày cấy.
Du An Đồng thoáng yên tâm, dù trước mặt Lệ hiên cậu luôn phóng túng không ngại mặt mũi nhưng trước mặt trưởng bối, cậu vẫn rất ngại đó.
“Tâm trạng tốt là được.” Du An Đồng cười đáp: “Mẹ xem nè, da của mẹ đau có nhăn gì đâu, đến tuổi mẹ con mà bảo dưỡng da được thế này, chắc con vui chết mất.”
“Bé con ngọt miệng.” Càng lúc mẹ Hình càng thích chàng dâu nhỏ An Đồng này, sống chung với cậu rất thoải mái, không lo phát sinh vấn đề mẹ chồng con dâu trong nhà như mấy chị em của mình gặp phải.
Mẹ Hình nói tiếp: “Nghe nói con nhận phỏng vấn, chừng nào nhân viên tới đây? Lát nữa ba mẹ vào phòng tránh một chút để mọi người thoải mái nhé.”
“Tụi con hẹn chín giờ ạ.” Du An Đồng trả lời.
Hôm nay sâu ngủ An Đồng dậy sớm là vì cậu đã nhận lời mời phỏng vấn của một tạp chí ẩm thực.
【Món ngon mỗi ngày】là tập san ẩm thực địa phương nổi tiếng của Giang Thành.Tổng biên tập tạp chí từng có dịp dùng bữa tại Tiên Nhân Yến từ đó nhớ mãi không quên, hết sức tán thưởng đồ ăn nơi đây.
Năm ngoái, bọn họn đã định hẹn An Đồng để phỏng vấn độc quyền, đáng tiếc vì cậu không có thời gian nên đành lùi lịch, mãi tới Tết Nguyên Đán mới dư dả thời gian một chút.
Bên kia vừa liên hệ, Du An Đồng nhanh chóng đồng ý rồi hẹn thời gian.
Phỏng vấn lần này chia làm hai kỳ, địa điểm cũng là hai nơi khác nhau; một nơi là nhà của Du An Đồng, nơi còn lại là nhà hàng Tiên Nhân Yến.
Về vấn đề nhà ở, cậu suy nghĩ cuối cùng mời bọn họ tới nhà chính họ Hình.
Thấy thời gian còn sớm, Du An Đồng lên lầu thay quần áo.
Quần dài bằng vải lanh, áo len màu vàng nhạt, cả người bỗng chốc toát lên sự dịu dàng và điềm tĩnh.
Vì tổng biên tập muốn chụp ảnh nên An Đồng quyết định trang điểm đơn giản một chút.
Những mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, không gì là cậu không có, dù sao lời muốn làm tinh linh xinh đẹp không phải là nói suông.
Khổ nỗi mang thai không thể dùng mỹ phẩm quá nhiều, cùng lắm mỗi ngày cậu chỉ dám thoa một ít kem dưỡng mà thôi.
Sửa soạn xong, Du An Đồng xuống bếp chuẩn bị trà bánh cho khách.
Cậu lấy một cái tô lớn, đập hai quả trứng gà rồi cho thêm ít sữa bò tươi, bơ lạt và đường nâu vào, sau đó dùng máy để khuấy đều mọi thứ lại với nhau.Tiếp đến cậu lọc hỗn hợp qua rây nhằm giảm bớt bọt khí, làm đi làm lại như thế chừng hai lần là xong.
Du An Đồng nhanh chóng lấy ra mấy cái vỏ bánh trứng mà mình đã chuẩn bị từ trước.
Cậu đổ hỗn hợp vào khoảng 2/3 vỏ, đặt hết chúng vào lò nướng đã cài sẵn nhiệt độ rồi điều chỉnh lại thời gian.
Đúng chín giờ, tổng biên tập Vương Nhụy của 【Món ngon mỗi ngày】dẫn theo thợ chụp ảnh tới nhà họ Hình.
“Mời mọi người ngồi.” Du An Đồng nhờ dì giúp việc bưng hồng trà lên.
Nói chuyện một lúc, lò nướng bỗng vang lên một tiếng “đing”.
Rất nhanh một cái đĩa sứ trắng muốt xuất hiện trên bàn trà.
Bên trong có sáu chiếc bánh trứng giòn rụm được xếp rật ngay ngắn và gọn gàng, một cái ở giữa năm cái còn lại oxung quanh tạo thành hình bông hoa xinh xắn.
Mùi sữa ngọt dịu thoang thoảng bên chóp mũi, Du An Đồng vươn tay mời khách đối diện: “Mọi người nếm thử xem.”
“Vậy chúng tôi không khách sáo nữa.” Vương Nhụy cùng thợ chụp, mỗi người cầm một cái bánh lên.
“Cái nghề XXX này của tụi tôi có lợi lớn nhất là mỗi khi công tác đều có thể nếm đồ ăn ngon đó.” Vương Nhụy nhìn cái bánh nhỏ trong tay, đùa giỡn kể.
Thợ chụp ảnh cũng cười theo: “Tôi với chị Vương là ăn uống do phía công ty tài trợ.”
“Thế đơn vị hai người còn thiếu người không? Tôi nộp đơn tham gia với.”
“Haha, hoan nghênh sếp Du ghé đến.”
Cảm giác ấm nóng của bánh trứng từ giấy bạc truyền đến, lúc này cắn xuống một miếng còn gì ngon hơn nữa.
Vương Nhụy gỡ lớp giấy bạc ra, bánh trứng vàng kem cùng lớp đường nâu cháy quả thật rất ngon mắt, cô không nhịn nữa vội cắn một miếng.
Âm thanh giòn rụm của lớp vỏ vang lên, nhân bánh mềm ngọt đặc sệt, đầu lưỡi khẽ nhấm nháp, mùi sữa thơm dịu nhất thời phủ ngập trong khoang miệng.
Ăn một cái bánh trứng, uống ngụm hồng trà, vừa khéo giảm độ ngấy xuống bớt.
Vương Nhụy ăn một cái chưa đã thèm, nhưng cô và đồng nghiệp tới để phỏng vấn, không thể chỉ biết cắm đầu ăn mà quên mất nhiệm vụ của mình.
Vì vậy nghề của bọn họ vừa có chỗ tốt vừa có chỗ không tốt.
Chỗ tốt hiển nhiên là có cơ hội thưởng thức những món ngon của các đầu bếp nổi tiếng, chỗ không tốt thì giống như hiện tại, ăn một tí rất không đã thèm.
Vương Nhụy có hơi tiếc nuôi, cười hỏi Du An Đồng: “Không ngờ sếp Du làm đồ ngọt ngôn đến thế, ngài có dự định tương lai sẽ mở bán đồ ngọt không?”
“Ồ, vấn đề này tôi chưa nghĩ tới.
Dù sao việc kinh doanh Tiên Nhân Yến cũng đã tốn nhiều sức rồi.” Du An Đồng đáp, “Nhưng cũng không phải không thể, trên đời này có gì mà không thể chứ đúng không.
Nếu sau này tôi mở cửa tiệm đồ ngọt, nhất định phải cảm ơn chị vì đã mở cho tôi một con đường mới.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Đồng: Vui vẻ!
Sếp Hình: Vui vẻ!.