Mỗi Ngày Sau Khi Kết Hôn Đều Thật Là Thơm

Chương 39: Không Thể Tưởng Tượng


Bạn đang đọc Mỗi Ngày Sau Khi Kết Hôn Đều Thật Là Thơm – Chương 39: Không Thể Tưởng Tượng


Hình Lệ Hiên bị tra hỏi liền ngẩn người, sau đó mới nhớ đến câu nói tùy ý ban nãy của mình.
“Ha ha.” Hình Lệ Hiên cười rộ lên, khác với cái nhếch môi kiêu ngạo thường ngày, lần này hắn cười rất lớn, âm thanh tràn ngập sự vui vẻ.
Du An Đồng vẫn luôn miệng nói không có tình cảm đặc biệt với hắn, ấy vậy mà chút việc nhỏ nhặt này cũng để trong lòng, ghen tới mức cả người phủ đầy gai nhọn, còn dám chối là không yêu hắn sao?
Du An Đồng đá vào bắp chân của anh chồng: “Anh cười cái gì!”
“Cục cưng, em ghen đấy à?” Hình Lệ Hiên cười hỏi.
Ghen á? Du An Đồng lúc này mới ý thức được là mình đang ghen, hèn gì ban nãy nghe Hình Lệ Hiên khai báo một lèo tuổi tác linh tinh của Thâm Vân Thanh cậu lại thấy không thoải mái.
“Không cho cười em.” Du An Đồng đanh đá độp lại, “Anh là chồng em, ai đời lại đi nhớ tuổi của đàn ông khác, em ghen cũng là chuyện bình thường.”
Hơn nữa cái tên đàn ông kia lại còn là Thẩm Vân Thanh vẫn luôn nhăm nhe anh xã nhà mình.
Du An Đồng nói: “Anh đừng có lái sang chuyện khác, nhanh chóng thành thật khai báo để hưởng khoan hồng!”
Hình Lệ Hiên tiến lại gần chỗ Du An Đồng, hai tay đem cậu ôm vào trong ngực: “Thẩm Vân Thanh là người thừa kế nhà họ Thẩm, nếu muốn đối phó hiển nhiên phải điều tra rõ về đối phương.

Chuyện tuổi tác thì anh vô tình lướt thấy lúc xem tư liệu, chứ không phải cố ý để trong lòng đâu.”
Hình Lệ Hiên lần đầu tiên phát hiện, trí nhớ tốt quá cũng là một vấn đề đau đầu.
Cũng may Du An Đồng không phải kiểu người cố chấp, tuy tính tình cậu có hơi nhỏ nhen dễ giận nhưng chỉ cần nghe câu trả lời thỏa đáng thì sẽ cho qua ngay.

Mùng sáu tháng giêng, Tiên Nhân Yến mở cửa hoạt động, Du An Đồng đến kiểm tra nhà hàng.

Trước kỳ nghỉ năm ngoái nhà hàng đã được tu bổ cẩn thận, chỉ cần quét dọn vệ sinh thêm một chút là được.

Nhóm nhân viên cửa hàng nhận được thông báo, sáng sớm đã tràn trề năng lượng đi tới làm việc, phía nhà bếp cũng tất bật chuẩn bị nguyên liệu, ai nấy đều bận rộn nấu ăn, khí thế hừng hực ngất trời.
Mười một giờ sáng, nhà hàng chính thức mở cửa ngày đầu năm, Giang thành có lệnh cấm đốt pháo hoa, trưởng chi nhánh nhanh trí mở đoạn ghi âm bắn pháo bùm bùm.
Khách hàng liên tục tiến vào.
“Cuối cùng mấy người cũng mở cửa.” Một vị khách cũ bị thức ăn của nhà hàng làm cho mê mẩn lặn lội từ xa đến, “Dịp sau tết họ hàng của tôi từ quê lên thăm, tôi muốn dẫn bọn họ đến nhà hàng thưởng thức, ai biết vừa đến đã thấy cửa dán thông báo nghỉ lễ, mùng sáu mới mở lại, ông chủ của các cậu đúng là không biết buôn bán gì cả.”
“Mong ngài đợi một lát.” Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn, cười cười không trả lời, trong lòng lại càng thêm cảm kích ông chủ của bọn họ.
Ông chủ nhỏ sao mà không biết dịp lễ Tết luôn là thời điểm kiếm lời của ngành ăn uống, nhưng sau tất cả cậu vẫn quyết định cho bọn họ nghỉ ngơi về ăn tết, thật sự hiếm có ông chủ nào tâm lý được như vậy.
Em họ hắn ở dưới quê biết mình đi làm trên thành phố có đãi ngộ tốt như thế, cực kỳ ao ước, tỏ ý muốn đến làm với hắn.

Đợi khi nào trưởng chi nhánh rảnh rỗi, hắn sẽ hỏi thử xem nhà hàng có còn tuyển người hay không.
Lượng khách ghé thăm nhà hàng dần tăng lên, người mang thai không nên chen chúc ở nơi đông người, Du An Đồng đang tính về nhà thì điện thoại đổ chuông, là Hàn Nhạc Nhạc gọi đến.
“Alo, Nhạc Nhạc?”
“Bây giờ mày có rảnh không?” Hàn Nhạc Nhạc hỏi, “Lâu rồi chưa gặp nhau, mình ra ngoài làm một bữa chứ?”
Du An Đồng đáp: “Được đó, tao đang ở nhà hàng nè, qua lẹ đi.”
“Ê thật à, tao cũng đang ở nhà hàng mày nè, khu phố Phượng Hoàng, mày thì sao?”
Du An Đồng: “Tao cũng thế, chưa nhìn thấy mày, có phải mày ở trong phòng không, để tao đi tìm.”
“Mày đến lúc nào vậy? Tao vừa tạt qua nhà bếp một lúc, không biết mày đến lúc nào.” Du An Đồng tìm thấy Hàn Nhạc Nhạc ngồi ở phòng riêng, vừa bước vào liền hỏi.
Hàn Nhạc Nhạc giúp cậu kéo ghế: “Tao vừa tới thôi, còn chưa gọi món đâu.”
Du An Đồng hào phóng nói: “Muốn ăn gì thì cứ gọi, anh đây bao chú.”
“Ngon, vậy là có lộc ăn.” Hàn Nhạc Nhạc chọn đồ xong, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, quay qua Du An Đồng kể chuyện, “Tao thấy bên ngoài nhà hàng ghi mùng sáu mới mở cửa, ngồi ngóng mãi, thịt bánh lễ Tết ở nhà tao ngán đến tận cổ rồi, tạt lẹ qua đây đổi khẩu vị mới được.”

Du An Đồng gọi nhân viên nhà hàng đem vào một bình nước ô mai: “Nhiều ô mai.”
“Vâng, ông chủ.”
Du An Đồng gọi điện cho Hình Lệ Hiên, báo với hắn trưa nay sẽ ăn cơm ở nhà hàng với Hàn Nhạc Nhạc, nói xong cậu mới nhớ đến chuyện hôm nay công ty của chồng mình cũng đi làm lại: “Em quên mất, anh đang ở công ty, vậy tí về nhà em gọi lại sau.”
Hình Lệ Hiên: “Cơm nước xong thì về sớm, đừng ở bên ngoài lâu quá.”
“Vâng, em biết rồi.”
Du An Đồng cúp máy quay qua hỏi Hàn Nhạc Nhạc: “Học kỳ này mày đã có kế hoạch gì chưa?”
Ở học kỳ này, sinh viên năm cuối đều không cần tới trường, mà phía lãnh đạo cũng tranh thủ sắp xếp cho tụi nhỏ có cơ hội lặn lộn ngoài đời, trước kỳ nghỉ đông đã bố trí xong hết địa điểm thực tập,
Nhưng đó là đối với các bạn học khác, bản thân Du An Đồng tự mình gây dựng sự nghiệp, cậu hoàn toàn chủ động, đương nhiên không cần lãng phí thời gian đi thực tập ở công ty khác.
Còn Hàn Nhạc Nhạc là thiếu gia nhà giàu hoàn toàn có thể báo lại với giảng viên phụ trách, đến công ty trong nhà thực tập.
Hàn Nhạc Nhạc lập tức rưng rưng kể khổ với Du An Đồng: “Đừng nói nữa, ba tao không những bắt phải làm báo cáo công ty trong hai ngày mà còn muốn tao phải đi theo anh trai cùng nhau quản lý chương trình tạp kỹ nữa cơ.”
“Mà cưng nhìn công ty anh xem, nửa nạc nửa mỡ thì đào đâu ra chương trình tạp kỹ hay, như hiện tại nè thành viên chương trình chẳng có nổi một mống.”
Nhà họ Hàn cùng Kỳ Cảnh Diệu của nhà họ Kỳ đều là ông lớn trong ngành truyền thông giải trí, tuy nhiên công ty của Hàn gia nào có thể sánh được với khối tài sản lấp lánh trải rộng trong giới của Kỳ gia.
Sự nghiệp của nhà họ Hàn mấy năm qua rất phát triển, chỉ là không đến mức hô mưa gọi gió, miễn cưỡng vẫn xem là vượt bậc hơn vài người.
Hàn Nhạc Nhạc nói: “Anh trai tao mấy bữa nay cứ nhắc tới công việc là nổ bùm bùm, đòi làm cái gì đấy thật độc đáo, thật cháy.

Má cái ông già này không thể nhìn lại năng lực của mình chút sao, “Anh em ta cùng nhau xông pha!”, mày biết chương trình này không?”
Du An Đồng lắc đầu một cái, ủa có cái này hả.
“Đấy mày xem, chương trình đó là của công ty nhà tao góp vốn.” Hàn Nhạc Nhạc xổng chuồng, điên cuồng bóc phốt công ty nhà mình, “Thủy quân trên mạng kéo nhau nói kịch bản quá nghèo nàn, bọn họ kêu đây không phải show giải trí mà là nhóm thanh niên trí thức xuống đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa nông thôn!”

“Ha ha, ố dề dữ vậy?” Du An Đồng bị đống phốt sinh động như thật của Hàn Nhạc Nhạc chọc cười.
Thật ra chương trình này vẫn có tiềm lực, doanh thu cũng không tệ, nếu không anh trai của Hàn Nhạc Nhạc cũng không dại gì mà rót tiền vào.
Chủ yếu là không kéo được tài trợ cố định cộng với ekip quá kém nên bị dân mạng dồn dập chê bai, chỉ trực chờ có tập mới là lao vào bóc phốt.
Nhân viên phục vụ mang nước ô mai lên, rót một cốc, Hàn Nhạc Nhạc cũng đem cốc của mình đẩy qua, ý bảo Du An Đồng rót hộ hắn.
Cách nấu nước ô mai của Tiên Yến Nhân rất đặc biệt, nhà hàng sẽ đun thẳng ô mai và đường phèn lên, không cho thêm bất kỳ thứ gì khác nhằm giữ được vị ô mai nguyên chất.
“Óe!” Hàn Nhạc Nhạc uống một ngụm, nãy giờ chưa có gì bỏ bụng nên nhạt miệng, bị chua đến rùng mình, cậu nói, “Đồng Đồng, mày đừng thử, ăn gì đã rồi hẵng uống, chua chết tao.”
Du An Đồng nói: “Không sao, tao thích ăn chua.”
Nói xong Du An Đồng làm một hơi bay nửa cốc, Hàn Nhạc Nhạc nhìn thôi mà cũng ê cả răng.
Món ăn lên dần, hai người vừa ăn vừa tán chuyện, Hàn Nhạc Nhạc nói: “Chương trình tạp kỹ mà tao phụ trách kia hình như liên quan đến ẩm thực, mày có muốn ghé qua ngó nghiêng tí không.”
Du An Đồng đáp: “Thôi để khi khác.” Gần đây chứng nôn nghén lại tới, tinh thần cùng cơ thể có chút mệt, nếu không có nhóc con nghịch ngợm này may ra cậu sẽ thử đi một chuyến.
Hàn Nhạc Nhạc gật gù, cậu cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, bản thân còn chưa nắm được hạng mục cụ thể ra sao, không thể đào hố chôn bạn thân: “Tí nữa tao sẽ quay về xem lại chất lượng chương trình, nếu ổn thì có dịp mày nhớ ghé chơi, đồng thời quảng bá Tiên Nhân Yến luôn.”
“Được được, chốt kèo.” Du An Đồng giơ cốc nước ô mai lên cụng với cậu, keng một tiếng giòn tan, “Nào, để tôi mời sếp Hàn của chúng ta một chén, cảm ơn sếp đã thương tình nâng đỡ ạ.”
Hàn Nhạc Nhạc thuận theo Du An Đồng, làm như đang gặp mặt đối tác thi nhau thổi phồng: “Khách sáo quá, vẫn mong sếp Du nể nang mặt mũi mà ủng hộ nhiều hơn.”
“Ha ha ha.”
Hai người nói xong đều lăn ra mà cười.
Ăn uống no say, Hàn Nhạc Nhạc tiếc nuối lầm bầm, “Sắp tới tao bận một đống việc trong công ty, không thể lúc nào cũng ghé qua nhà hàng ăn cơm như trước, tiếc là chỗ mày không có dịch vụ đặt ship, có cái là bố mày ngày nào cũng đặt cho xem.”
Hàn Nhạc Nhạc nói, khuôn mặt búng sữa mếu máo, lông mày cũng nhíu lại, nhìn qua rất đau lòng, đôi mắt tròn vo lại lén lút quan sát sắc mặt Du An Đồng.
Du An Đồng: “Dịch vụ giao hàng vẫn nằm trong kế hoạch của tao mà, không lâu nữa sẽ ra mắt.”
“Thế thì tốt quá.” Hàn Nhạc Nhạc vừa nghe xong, mặt mày ủ dột lập tức hớn hở, cậu chờ câu này của Du An Đồng mãi.
Tiễn Hàn Nhạc Nhạc đi về, Du An Đồng lôi điện thoại ra xem giờ, Hàn Nhạc Nhạc ghé vào nhà hàng khá sớm, hai người cũng không gọi nhiều đồ ăn, thời gian tốn chẳng bao nhiêu, vừa vặn lúc 12 giờ.
Du An Đồng nghĩ nghĩ gì đó liền gọi điện cho Hình Lệ Hiên: “Ông xã, anh ăn cơm chưa?”
Hình Lệ Hiên: “Anh chưa, làm sao vậy?”

Du An Đồng nói: “Anh có muốn em đưa cơm qua công ty không?”
Khóe miệng Hình Lệ Hiên khẽ nâng lên: “Anh cũng được hưởng đãi ngộ này sao? Cục cưng vất vả rồi.”
“Anh đợi em khoảng 30 phút nha.”
Du An Đồng qua khu bếp hỏi bếp trưởng có thể cho cậu chen một chân làm vài món yêu thích của Hình Lệ Hiên, sau lại ghé qua trung tâm thương mại bên cạnh mua bừa một cái hộp giữ nhiệt.
“Hình tổng, bữa trưa của ngài.” Trợ lý của Hình Lệ Hiên đem bữa trưa lên văn phòng cho hắn.
Hình Lệ Hiên ngẩng đầu, mang theo ý cười nói: “Cô cầm ăn đi, chốc nữa vợ tôi sẽ đem bữa trưa qua đây.”
Cái gì! Phu nhân của sếp chuẩn bị giá đáo!
Hai mắt trợ lý trợn to, cô nàng là người mới tới, luôn nghe mọi người bảo sếp Hình đã kết hôn rồi, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội được diện kiến vị phu nhân trong truyền thuyết kia, thời tới rồi sao?
Trợ lý ráng kìm lại tâm tình kích động, mỉm cười nói: “Cảm ơn sếp.”
Cô bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, cửa phòng vừa đóng liền phi như bay trên đôi cao gót bảy phân, chạy về bàn làm việc của mình, không chờ nổi mà đem dưa bổ ra cho đồng nghiệp cùng ăn: “Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt! Phu nhân sếp Hình một lúc nữa sẽ ghé qua công ty đưa cơm cho sếp đó!”
“Thật hay giả vậy! Trời ơi, cuối cùng tôi cũng có dịp tận mắt nhìn thấy mẫu đàn ông thu phục được ông chủ lạnh lùng mạnh mẽ nhà mình rồi!”
“Hóng quá!”
Một đồng nghiệp nam mập mạp hỏi: “Tiểu Bình, cô đang cầm bữa trưa của sếp Hình à?”
“Đúng thế, ngài bảo tí nữa vợ ngài sẽ đến đưa cơm, phần cơm này để cho chúng ta ăn, nghe rõ nha, đây là trích nguyên văn lời giám đốc đó.” Trợ lý Tiểu Bình nháy mắt cười nói, “Mấy người không biết khuôn mặt sếp lúc nhắc tới phu nhân có bao nhiêu ý cười cưng chiều đâu.”
Nhóm đồng nghiệp nghe vị trợ lý miêu tả, tưởng tượng đến hình ảnh kia liền đồng loạt hú hét.
Đồng nghiệp nam ban nãy nói: “Mấy ông mấy bà để ý đến vợ sếp quá vậy, ai như tôi, tôi chỉ muốn đồ ăn trưa của sếp thôi, không ăn thì nói một lời, để tôi xử hết cho.”
Mấy vị đồng nghiệp khác không để ý đến gã, tiếp tục tán dóc.
“Nếu sếp mỉm cười cưng chiều với tui một cái, cứ như trong phim thần tượng ý, oe oe, chắc tui đầu thai luôn quá!”
“Tui cũng muốn giám đốc Hình cười dịu dàng với tui.”
“Thôi, tui còn không dám tưởng tượng đây.” Một nhân viên mặt mày đau khổ nói, “Vừa tưởng tượng một chút tui liền nhớ đến vẻ mặt sếp mắng mình khi làm sai phương án, người đàn ông kia quá độc ác, tui không dám mơ nữa đâu!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.