Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 34


Đọc truyện Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án FULL – Chương 34


Edit: Phong Lữ
Ba người ngồi xe ngựa gấp rút lên đường, đến khi đi tới thành trấn, Kỷ Thanh Trạch vào trong thành mua đồ tiếp tế, để Tưởng Như Tinh lại trông Cao Hiên Thần.
Tưởng Như Tinh lúc thường không nói nhiều, lúc không có chuyện gì làm, nàng sẽ ôm trường đao trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến chỗ mấu chốt, đột nhiên rút đao ra múa 2 3 đường, được một lúc lại thu đao tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Cao Hiên Thần rảnh rỗi đến phát chán nên trò chuyện cùng nàng: “Này, lần trước ngươi nói ta giống với một người bạn học của các ngươi, Hàn Dục Trừng.

Tại sao lại nói như vậy?”
Tưởng Như Tinh đang hứng khởi suy ngẫm đao chiêu, bỗng nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, chém một đao về phía Cao Hiên Thần!
Cao Hiên Thần sợ hết hồn, vội vã giơ kiếm ứng đối.

Đao Tưởng Như Tinh không tuốt đao ra khỏi vỏ, Thanh Tuyết kiếm của Cao Hiên Thần cũng không tuốt khỏi vỏ.

Trường đao đè xuống, bị kiếm chặn đứng, dừng ở đầu vai.

Hắn quay đầu đi, kiếm trên vai vòng ngược một vòng, đẩy đao Tưởng Như Tinh trở về.
“Nội lực của ngươi còn chưa khôi phục à.” Tưởng Như Tinh thu đao.
“Khôi phục?” Cao Hiên Thần buồn cười nói, “Ngươi cho rằng nội lực là cái gì? Bộ giống mỡ bụng à? Ăn nhiều một hồi là có thể trở về?”
“Nội lực của ngươi thật sự không còn sao? Ngày đó ở Vương Gia Bảo, ngươi một chưởng đẩy Vương Hữu Vinh ra ngoài.” Tưởng Như Tinh khoa tay một chút, tái hiện động tác Cao Hiên Thần ngày đó: “Hắn bị ngươi đánh cho trọng thương thổ huyết, nội tạng đều tổn hại.

Đổi lại là ta cũng chưa chắc có bản lĩnh cỡ này.”
Cao Hiên Thần ngẩn ra.

Ngày đó bởi vì trúng độc rắn, rất nhiều chuyện hắn mơ mơ màng màng không nhớ rõ.

Một chưởng kia của hắn lại lợi hại như vậy ư?!
Hắn lập tức ngồi xếp bằng vận công.
Nhưng mà không bao lâu, hắn đã khó chịu ôm chặt vùng đan điền.


Nơi đó đau từng trận như bị đao đâm, khí huyết toàn thân nghịch lưu, bên trong dường như có một nguồn sức mạnh đang va đập vào xương cốt hắn, như muốn đập nát hắn ra.

Nếu như còn miễn cưỡng vận công, hắn cảm thấy mình sẽ bạo thể mà chết.
“Ngươi làm sao vậy?” Tưởng Như Tinh thấy mặt hắn trắng bệch không còn giọt máu, trắng xanh như người chết rồi, bị sợ hết hồn, mau chóng tới thăm dò mạch hắn.
“Không có chuyện gì.” Cao Hiên Thần giả vờ không sao đẩy Tưởng Như Tinh ra, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ.
Hắn bị thương đến nay còn chưa có thử vận công, lần này thử một lần, nội lực hắn mất đi đương nhiên vẫn không có lại, nhưng cảm giác lại không giống lúc trước lắm.
Trước khi Cao Tề Nam qua đời từng lấy một thân nội lực của mình cưỡng ép truyền vào trong cơ thể Cao Hiên Thần, vốn ý của ông là tốt, không muốn nhìn thấy con mình vì võ công bị phế mà cả ngày hồn bay phách lạc.

Nhưng hành động y tự cho là thông minh này trái lại chữa lợn lành thành lợn què.

Cao Hiên Thần vì đan điền bị hủy, trọng thương chưa lành, vốn không tụ được nội lực, mà Cao Tề Nam ở trên giang hồ chính là cao thủ hạng nhất, nội lực mấy chục năm tích góp cực kỳ thâm hậu, đừng nói là Cao Hiên Thần, cho dù là thân thể của một cao thủ khỏe mạnh cũng chưa chắc nhận được nổi.

Vì vậy Cao Hiên Thần bị truyền một thân công lực thì máu huyết nghịch lưu, thổ huyết hôn mê.
Hắn hôn mê bất tỉnh tròn một tháng, nhờ Đỗ Nghi dùng hết thủ đoạn mới miễn cưỡng kéo một mạng của hắn trở về.

Trong thời gian một tháng kia, tuy rằng ý thức hắn không rõ, nhưng có thể cảm thụ được thống khổ, mỗi một khúc xương toàn thân dường như đều bị người ta đập cho vỡ vụn, sau đó lại ghép lại từng mảnh.

Nếu không phải nhờ ý chí sinh tồn quá mạnh, thì hắn tuyệt đối không sống qua nổi một tháng kia.
Sau đó? Sau đó hắn tạm thời còn sống, Cao Tề Nam cho hắn một thân nội lực, hắn không những không dùng đến, còn bị hại nặng nề, một khi nỗ lực vận công sẽ bị khí huyết nghịch lưu đau đến không muốn sống.
Nhưng mà vừa nãy hắn lại thử vận công một lần, tuy rằng vẫn thống khổ như trước, hắn lại mơ hồ có thể cảm giác được một luồng sức mạnh chưa bao giờ có xung động ở trong người.

Mặc dù hắn muốn thử khống chế nguồn sức mạnh này, nhưng lại không bắt được trọng điểm.

Giống như là một con cá chạch trơn trợt, hắn bắt lung tung cả lên, nhưng lại chỉ làm cho con cá chui vào khe hở mà tay hắn chẳng thể với tới, càng chui càng sâu.
Hắn đang xuất thần, một cái tay ở trước mắt hắn quơ quơ, đưa thần trí của hắn trở về.
“Nội lực của ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tưởng Như Tinh hỏi.
Cao Hiên Thần ánh mắt đảo đảo: “Luyện công không đúng, tẩu hỏa nhập ma.”

Tưởng Như Tinh nửa tin nửa ngờ.

Ngoại trừ đao pháp, nàng cũng không quen đào bới sâu những chuyện khác, vì vậy cũng thôi hỏi tiếp.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy.” Cao Hiên Thần vén tóc rối rớt xuống qua tai, tùy tiện lau đi mồ hôi chảy ra trên trán, “Trước đây tại sao ngươi nói ta giống Hàn Dục Trừng?”
Tưởng Như Tinh không có nhận ra được hắn đang nói chuyện phiếm, đàng hoàng đáp: “Từ lúc từ Vương Gia Bảo quay về ngươi vẫn luôn quấn lấy Kỷ Thanh Trạch.”
Cao Hiên Thần: “… Sau đó?”
“Sau đó? Sau đó ngươi vẫn luôn làm nũng với hắn, quấn lấy hắn ôm ôm ấp ấp.”
“… Cho nên?”
“Cho nên cái gì? Cho nên ngươi và Thiếu Lạp rất giống nhau.”
Cao Hiên Thần: “…”
Hắn cho là Tưởng Như Tinh sẽ bảo là từ đường lối võ công của hắn hoặc là một ít chi tiết khác nên nhìn ra đầu mối, chỉ cần hắn biết hắn lộ chân tướng ở đâu, hắn liền có thể sửa chữa.

Nhưng làm sao cũng không thể ngờ, Tưởng Như Tinh lại nói điều này.
“Ta quấn lấy Kỷ Thanh Trạch… Làm… Nũng? Cho nên ta giống Hàn Dục Trừng? Hả?” Mặt Cao Hiên Thần biểu hiện không thể tin được: “Ở trong lòng của ngươi, Hàn Dục Trừng rốt cuộc là người như thế nào?”
Hắn vẫn cho là, ở trước mặt các bạn học của hắn, hắn là người anh minh thần võ nhanh nhẹn quả quyết, hắn dùng tính phóng khoáng bất kham của mình mài dũa tiểu đoan chính thành tiểu hiền lành.

Rõ ràng là Kỷ Thanh Trạch cả ngày đi theo hắn phía sau thay hắn thu dọn hỗn loạn, làm sao giờ lại thành hắn làm nũng với Kỷ Thanh Trạch! Làm nũng? Cái từ qủy tha ma bắt gì vậy! Đúng là sỉ nhục một đời anh minh của hắn mừ!
Tưởng Như Tinh nghiêm túc suy nghĩ một chốc, dùng một loại ngữ điệu như ông cụ non, đàng hoàng trịnh trọng cảm khái: “Thiếu Lạp người này… Có chút ấu trĩ.

Có điều cả đám bọn hắn, ngoại trừ Kỷ Thanh Trạch, hầu hết đều như vậy.”
Cao Hiên Thần nhất thời cảm thấy cực kì không ổn.

Hắn thầm nghĩ: Làm nũng? Ấu trĩ?! Trời **! Tưởng Như Tinh, lão tử thực sự là nhìn lầm ngươi! Ngươi thích Tạ Lê thì thành ra khinh bỉ nam nhân trẻ trung phấn chấn à?! Huống hồ ngươi còn là một đứa não phẳng, còn không biết xấu hổ mà dám mắng người ta ấu trĩ!! A đệt đệt đệt đệt!
Tưởng Như Tinh lại bổ sung: “Sau đó ngẫm lại, đường lối võ công của ngươi, thỉnh thoảng còn có vài ngữ khí lúc nói chuyện cũng đều giống Thiếu Lạp.” Tâm nhãn của nàng thẳng, nhận định Hàn Dục Trừng đã chết, nhận định ma giáo giáo chủ chính là ma giáo giáo chủ, rõ ràng đã có quá nhiều điểm đáng nghi đặt ở trước mặt nàng, nàng vẫn hoàn toàn không nghĩ tới.
Đáng tiếc lời bổ sung của nàng đã không hàn gắn được trái tim bé nhỏ tan nát vì bị đả kích của Cao Hiên Thần nữa rồi.
Cao Hiên Thần ngồi lại vào trong xe ngựa, kéo mạnh màn che xuống, không thèm để ý tới Tưởng Như Tinh nữa.


Tưởng Như Tinh cũng không thèm để ý hắn, lại bắt đầu ôm đao của mình tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Kỷ Thanh Trạch bị gãy kiếm ở Vương Gia Bảo, tạm thời không có khả năng tìm người rèn riêng cho y một thanh bảo kiếm, vì vậy y chọn một thanh kiếm tạm coi như vừa tay ở hàng rèn trong thành dùng đỡ.

Y mua xong đồ rồi trở lại trong xe ngựa, nhìn thấy Tưởng Như Tinh đang tự mình luyện đao, trong xe một chút động tĩnh cũng không có.
Y vén màn xe lên liếc mắt nhìn, còn chưa kịp nói gì, đã bị Cao Hiên Thần giận chó đánh mèo mà hất mặt lườm y một cái. =))))
Kỷ Thanh Trạch không hiểu ra sao, quay người hỏi Tưởng Như Tinh: “Hắn làm sao vậy?”
“Có lẽ…” Tưởng Như Tinh suy nghĩ một chút, “Chắc người ta khá để ý chuyện bị ta nói hắn ấu trĩ? Có đúng không? Thực ra ta không có nói rõ, ta đã nói luẩn quẩn một vòng, còn kéo người khác tới, nhưng hắn vẫn nghe hiểu.”
Kỷ Thanh Trạch: “…”
Y đoán chút tình hình vừa rồi, trên mặt càng hiếm thấy có mấy phần ý cười, đem túi hạt dẻ đường xào mới vừa mua vào buồng xe, sau đó liền đánh ngựa xuất phát.
Thẩm gia cũng ở Tô Châu giống Kỷ gia, ba người xuất phát từ Linh Vũ sơn, vốn là ngồi xe ngựa gấp rút lên đường, qua mấy ngày, vết thương của Cao Hiên Thần gần như khỏi hẳn, mới đổi thành ba con khoái mã (ngựa phi nhanh).
Trên đường, Kỷ Thanh Trạch mua mấy bộ quần áo mới, bảo Tưởng Như Tinh làm như y, giấu hết mấy tín vật có thể đại biểu thân phận đi.

Bọn họ một người là Nam Long Kỷ gia, một  người là Bắc Phượng Tưởng gia, tuy rằng nêu rõ thân phận ở trên giang hồ hành tẩu sẽ được một ít tiện lợi, nhưng cũng sẽ có một chút phiền toái, huống chi bọn họ còn mang theo Cao Hiên Thần, vẫn nên che giấu âm thầm một chút mới tốt.
Mấy ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng tới Tô Châu.

Trước khi vào thành Tô Châu, Kỷ Thanh Trạch mua mũ rơm mang theo.

Ở quê nhà Tô Châu có nhiều người biết y, đương nhiên y cũng không muốn để người khác nhận ra, cũng không có dự định muốn nhân cơ hội này về thăm Kỷ gia.
Ba người tiến vào thành, đều đang đói bụng cồn cào.

Chút lương khô trên đường đã sớm ăn chán muốn khùng, nên họ vô cùng ăn ý đi thẳng đến tửu lâu nổi danh nhất Tô Châu thành ăn lấp bụng.
Tiểu nhị trong tửu lâu dẫn bọn họ lên lầu vào chỗ ngồi, lúc chờ đồ ăn, Tưởng Như Tinh tiếp tục bầu bạn với đao của mình, đôi mắt giấu sau mũ rơm của Kỷ Thanh Trạch cũng không biết đang nhìn cái gì, còn Cao Hiên Thần thì lại ngồi ở trước cửa sổ đánh giá người nam lai bắc vãng trên đường.
Chốc lát, Cao Hiên Thần đột nhiên nói: “Tô Châu thành thật đúng là bảo địa tàng long ngọa hổ.”
Tưởng Như Tinh rốt cục lưu luyến không rời mà đưa ánh mắt từ trên bảo đao mình chuyển qua bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Một lát sau, nàng nhỏ giọng nói: “Người ăn mày, người bán hàng rong, ông lão bên kia, đều có công phu.”
Hai người đồng thời im lặng nhìn về Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch không nhìn ra cửa sổ, nhưng y cũng đã chú ý tới người trên đường.

Y vốn là người Tô Châu, tương đối quen thuộc với thế lực ở Tô Châu.


Vào lúc này, y khẽ lắc đầu một cái.
Cao Hiên Thần lập tức hiểu ý y.

Những “dân chúng” từ nhịp chân có thể nhận ra gốc gác công phu này không phải người Tô Châu.
Hắn trầm ngâm chốc lát, nghi ngờ nói: “Thập Tam tông?”
Khác với những môn phái thanh thế rộng lớn, Thập Tam tông là mười ba môn phái nhỏ tạo thành liên minh, cùng nhau góp phần thành thế lực Thập Tam tông mới có thể chống đỡ được với những gia tộc lớn khác.

Thập Tam tông không có võ học chí cao, cũng không có cao thủ có tên tuổi trên giang hồ, nhưng bọn họ thắng ở số đông, ngư long hỗn tạp, tin tức và giao thiệp đều rộng hơn những đại môn phái khác, bởi vậy cũng có địa vị của riêng mình trên võ lâm.

Kỷ Thanh Trạch thấp giọng nói: “Phải, mà không hẳn tất cả đều là.”
Cao Hiên Thần tán đồng gật đầu.
Lúc đang trên đường tới, hắn đã giải thích với ‘nhân trung long phượng’, căn cứ vào một ít nguồn tin tức không thể tiết lộ, hắn hoài nghi nguyên nhân chuyện một năm trước của Tạ Lê và Thiếu Lạp có quan hệ tới “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”, cho nên bọn họ trước tiên ra tay ở Sương kiếm vốn rõ ràng xác định, tìm đến Thẩm Phi Kỳ đào manh mối.
Kỷ Thanh Trạch bình thường sẽ không nói gì, Tưởng Như Tinh chỉ cần có thể tìm tới Tạ Lê thì núi đao biển lửa cũng không sợ xông vào.
Trước khi vào thành Tô Châu, Tưởng Như Tinh vẫn không cảm giác được có gì bất ổn, bây giờ thấy nhiều giang hồ nhân sĩ cải trang như vậy, nàng bắt đầu ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Chẳng lẽ những người này đều đến vì Sương kiếm?”
“Hẳn là vậy.” Cao Hiên Thần lại thở phào nhẹ nhõm.

Khi ở trên đường hắn còn lo lắng cho là mình sẽ đến trễ một bước, nhưng bây giờ thấy tình hình trong thành Tô Châu rối ren thế này, ít nhất thấy rõ Thẩm gia còn chưa có xảy ra việc gì.
Bỗng nhiên, dưới lầu trong đại sảnh truyền đến một trận ồn ào, dẫn ánh mắt ba người qua.
“Đừng đến đây đòi cơm!” Tửu lâu tiểu nhị mặt đầy khó chịu, xô đẩy một lão ăn mày bẩn thỉu, lọm khọm, “Nhanh đi ra ngoài!”
Lão ăn mày không nghe theo, tay đầy bùn đất nắm lấy ống tay áo tiểu nhị, nói giọng khàn khàn: “Xin thương xót, ban cho chút thức ăn thừa đi.”
Tiểu nhị không chịu để ý đến hắn, dùng sức đẩy hắn ra ngoài.

Lão ăn mày bị hắn xô đẩy ngã trên đất, miệng kêu to “Xin thương xót, đừng đánh ta” nghe như đang ăn vạ không chịu đi.
Cao Hiên Thần lạnh lùng nhìn, Kỷ Thanh Trạch cũng không có ý muốn lo chuyện bao đồng.

Lão ăn mày kia vừa nhìn đã biết không phải đèn cạn dầu, bên trong tửu lâu này có không ít người giang hồ, ai biết đây là muốn diễn cái gì? Đương nhiên không chỉ có bọn họ nghĩ như vậy, người trong tửu lâu cũng toàn ngồi yên, không có ai ra mặt.
Đột nhiên, Tưởng Như Tinh lại như ngồi trúng một cái đinh, đột nhiên từ trên ghế nảy lên!
Nàng nắm trường đao lên, không nói lời gì, từ trên lầu nhảy xuống, vọt vào phòng lớn! Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch đều kinh hãi, người trong tửu lâu cũng bị nàng làm giật mình, ngay cả tiểu nhị tranh chấp với lão ăn mày cũng dừng tiếng lại, quay đầu lại nhìn nàng.
Ai cũng cho là cô nương trẻ tuổi này gặp chuyện bất bình, muốn xen vào chuyện vô bổ này, có mấy người trên mặt đã lộ ra nụ cười nhạo châm chọc, nhưng khóe miệng mới vừa cong lên, Tưởng Như Tinh đã như gió lướt qua tiểu nhị và tên ăn mày, lao ra đại môn tửu lâu.
“Đứng lại!!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.