Đọc truyện Mỗi ngày phu nhân đều muốn đổi phu quân – Chương 54:
“Các ngươi đang làm gì!” Cố Doãn Tu quát lớn.
Thẩm Hàm Kiều bị hoảng sợ, vội đẩy La Tam Bảo ra, vuốt vuốt tóc, run rẩy nói: “Biểu…… Biểu ca……”
La Tam Bảo lại không chút hoang mang chắp tay thi lễ với Cố Doãn Tu: “Thế tử gia, ta thật lòng với Thẩm tiểu thư, mong Thế tử gia thành toàn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ta đang đợi ngươi nói câu này ra! Thế nhưng bên ngoài Cố Doãn Tu vẫn thể hiện mình đang tức giận: “Thật lòng, thật lòng cũng nên nói cho cha nương, mời bà mối đến cửa làm mai! Các ngươi lén lén lút lút như thế nào là sao? Hàm kiều, hay là hắn bức ngươi?”
La Tam Bảo vội nói: “Không có không có, ta với Thẩm tiểu thư là lưỡng tình tương duyệt, là ta nhất thời không cầm lòng được mạo phạm Thẩm cô nương, ngày mai ta liền bảo người nhà đi mời bà mối tới.”
Thẩm Hàm Kiều cũng đỏ mặt nói: “Hắn không có bức ta.”
“Hôn nhân đại sự là cha mẹ làm chủ, tìm bà mối cũng nên đến Thẩm gia đi.” Cố Doãn Tu nói.
La Tam Bảo nghe ý này, chính là Cố Doãn Tu đã đồng ý, mở cờ trong bụng: “Dạ, đa tạ thế tử nhắc nhở.”
Cố Doãn Tu nhìn Thẩm Hàm Kiều: “Ngươi còn không mau quay về!”
Thẩm Hàm Kiều còn có chút lưu luyến, lại nhìn La Tam Bảo rồi mới đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Hàm Kiều vừa đi về vừa cảm thấy loạn trong lòng. Cha nương luôn muốn nàng gả cho thế tử, có thể đồng ý cho nàng gả cho La công tử không. Không được, nàng phải trở về một chuyến. Thẩm Hàm Kiều trở về nói với lão phu nhân một tiếng, cũng không đổi xiêm y cứ như vậy mà trở về Thẩm gia.
Từ lần trước bị bệnh đến giờ, tinh thần lão phu nhân cũng không còn được như trước, nhưng rất để ý việc Thẩm Hàm Kiều lại đột nhiên về nhà, bèn hỏi nha hoàn Hồng Lăng bên người: “Gần đây Kiều Kiều đang làm gì?”
“Vẫn như vậy ạ, thế nhưng nghe nói nàng thường xuyên chạy đến viện phía trước.” Hồng Lăng nói.
“Tiền viện? Đi đến đấy làm gì?” Lão phu nhân hỏi.
“Đi Định Thắng viện, Thế tử gia cũng thường xuyên đi đến đấy.” Hồng Lăng nói.
Lão phu nhân ngẩn người: “Chẳng lẽ chúng nó bí mật thành rồi?”
“Cái này nô tỳ cũng không biết, từ sau khi lão phu nhân bị bệnh, thế tử thay đổi hết người ở tiền viện, trông chừng cũng rất chặt.” Hồng lăng nói.
Nhắc tới cái này sắc mặt lão phu nhân trở nên khó coi, chẳng qua bà bất cẩn một lần, đã bị tôn tử của chính mình đào hố.
“Lão phu nhân, hiện tại trong phủ ngoài người của Tồn Hậu Đường chúng ta ra đều là người của thế tử cùng thế tử phu nhân. Ngay cả trong viện chúng ta nói không chừng cũng có……” Hồng Lăng thấy lão phu nhân trừng mắt nhìn mình, nói không được nữa, ngậm miệng chờ mắng.
“Ta vẫn còn chưa già! Chúng nó đừng có mà mơ tưởng!” Lão phu nhân tức giận.
Mấy người Hồng Lăng không dám nói lời nào.
Cố Doãn Tu trở lại Trường Hoa viện, Giang Lam Tuyết cười nói: “Nhìn dáng vẻ ngươi như vậy, chắc hẳn chuyện đã thành?”
“Thành, Thẩm Hàm Kiều đã trở về báo tin.” Cố Doãn Tu đi đến bên cạnh Giang Lam Tuyết ngồi xuống.
Giang Lam Tuyết đang pha trà, đưa cho hắn một cốc.
“Trời nóng như vậy, hiếm khi nàng có tâm trạng làm mấy cái này.” Cố Doãn Tu bưng cốc trà lên uống một ngụm.
“Chính là bởi vì trời nóng nên ta mới làm, làm lòng ta yên tĩnh. Đã lâu không đi gặp sư phụ, y vẫn khỏe chứ?” Giang Lam Tuyết nói.
“Rất khỏe, nàng nghĩ y là ai chứ.” Cố Doãn Tu cười nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Đúng vậy, y chính là tam muội thủ.”
Cố Doãn Tu móc một bức thư từ trong ngực ra đưa cho Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết nhận lấy mới thấy là bút tích của cha nàng, vội mở ra xem.
“Cuối tháng Bảy, bọn họ sẽ xuất phát, cả nhà đều đi, thời điểm đến Kinh thành cũng vừa đến Trung thu.” Giang Lam Tuyết đóng bức thư lại nói.
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Chuyện tốt. Ngày mai, ta tìm xem xem ở gần đây có viện nào thích hợp không.”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Ngươi có lòng.”
“Sao nào, còn khách khí với ta.” Cố Doãn Tu sờ sờ mặt Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Còn bức thư nào khác không? Nương ngươi có gửi không?”
“Không có, nương ta không thích viết thư, thư của cha ta không tiện gửi ra ngoài. Ta đoán cuối năm nay bọn họ cũng sẽ trở lại Kinh thành.” Cố Doãn Tu ngừng lại một chút rồi nói, “Muộn nhất là tới cuối năm, Long Phương nhất định có thể thành công.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Như vậy, cha không cần ở lại trấn thủ Ngân Châu.”
“Chỉ mong không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Gần đây trong lòng Cố Doãn Tu cứ luôn có cảm giác chuyện không tốt sẽ xảy ra, cũng không dám nói với Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nói: “Hiện giờ rất nhiều việc cũng đã không giống với kiếp trước, chúng ta chỉ làm ít chuyện nho nhỏ nhưng sự thay đổi lại vô cùng lớn.”
“Ta đã nói mà. Vẫn may là chuyện chúng ta là phu thê không thay đổi.” Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết cười.
Giang Lam Tuyết cũng cười, nàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện thay đổi phu quân.
Hai người đang nói chuyện, Thải Cúc trông ở bên ngoài gõ cửa nói: “Người gác cổng đến đưa một bức thiệp tới, là gửi cho thế tử phu nhân.”
Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu nhìn nhau: “Ai gửi cho ta thiệp? Ta chưa từng ra cửa mà.”
Cố Doãn Tu cười nói: “Nhìn rồi sẽ biết.”
“Mang vào đi.” Giang Lam Tuyết nói.
Thải Cúc mang thiệp vào, Giang Lam Tuyết mở ra nhìn, rồi để lên trên bàn cho Cố Doãn Tu xem. Hắn vừa nhìn thấy liền sững sờ: là Mẫn Đức quận chúa.
“Sao lại là nàng!?” Cố Doãn Tu cau mày nói.
“Đúng vậy! Sao lại là nàng!” Ngữ khí Giang Lam Tuyết lạnh lùng.
“Đừng đi, đừng quan tâm đến nó.” Cố Doãn Tu giơ tay muốn cầm lấy thiệp mời nhưng bị Giang Lam Tuyết cướp mất.
“Vì sao lại không đi?” Giang Lam Tuyết nói, “Thải Cúc ngươi đi nói lại, nói ta nhất định sẽ tới.”
Sau khi Thải Cúc lui ra, Cố Doãn Tu tức giận: “Bảo nàng đừng đi nàng lại muốn đi!”
“Sao nào, ta không được thấy người sao?” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cố Doãn Tu nóng nảy: “Lời này là sao, ta không phải đang sợ nàng bị bắt nạt sao!”
“Chịu thiệt cái gì, lúc này nàng không phải cũng gả chồng rồi sao, chẳng lẽ còn nhớ thương ngươi?” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Nhớ thương ta cái gì cơ chứ! Nàng đừng nói bừa, ta chính là sợ nàng bị nàng ta bắt nạt!” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết đùa nghịch tấm thiệp kia: “Sợ bắt nạt cũng vô dụng, còn không bằng chủ động bắt nạt lại người ta. Huống chi ta vẫn còn có thù oán với nàng ta.”
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết bỗng nhiên nhớ đến một việc: “Con trai của Thành vương!”
“Ngươi cũng nghĩ tới?” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cố Doãn Tu thở dài: “Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi sao có thể nhớ rõ được.”
Thành vương gia là huynh trưởng của đương kim hoàng thượng, năm đó tiên hoàng cố ý lập Thành vương làm thái tử, nhưng Thành Vương mãi không có con nối dõi, bao nhiêu năm cũng chỉ có một người con gái là Mẫn Đức quận chúa, thế nhưng hoàng thượng hiện tại lại sinh liên tiếp ba người con trai. Tiên hoàng vốn định chỉ cần Thành vương sinh con trai ngay lập tức lập ông làm thái tử, thế nhưng Thành vương gia sinh mãi không được… Đến lúc đương kim hoàng thượng được phòng làm thái tử, Thành Vương mới sinh một đứa con trai, nhưng đứa nhỏ này lại mất tích không có lí do, nhiều năm sau bỗng nhiên xuất hiện, dẫn binh tạo phản, thế nhưng rất nhanh bị trấn áp. Sau khi mọi chuyện xong xuôi mới biết được, năm đó người đuổi hài tử kia đi chính là Mẫn Đức quận chúa, năm ấy nàng mới mười tuổi.
“Ngược lại việc này có thể dùng.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu lại nói: “Mẫn Đức quận chúa hại cha ta vô duyên vô cớ gặp tai ương vào lao ngục, thù này không báo, uổng ta làm con gái người.”
“Tiên Tiên, còn có ta đây!” Cố Doãn Tu nói, “Nàng có thể nhớ bao nhiêu về con trai của Thành vương?”
“Ta cũng không nhớ nhiều lắm, nhưng cái này không quan trọng, chỉ cần chúng ta biết, hắn bị Mẫn Đức quận chúa đuổi đi là được.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu cười cười: “Nàng đúng là thông minh.”
“Ta, thật ra cũng chả thông minh gì, chẳng qua ỷ vào việc mình đã sống một kiếp, biết chút tiên cơ mà thôi.” Giang Lam Tuyết thở dài.
“Vậy cũng là phúc khí của chúng ta, chúng ta phải quý trọng!” Cố Doãn Tu nắm tay Giang Lam Tuyết nói.
“Lại là thưởng hoa sen! Hừ, lúc trước nương ngươi cũng là mời chúng ta đi thưởng hoa sen, có phải ngươi trốn sau ở núi giả nhìn lén, đúng không?” Giang Lam Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới việc này, liền hỏi nói.
“Ha hả…… Không có không có……” Cố Doãn Tu cười gượng hai tiếng nói.
“Nhìn dáng vẻ ngươi như vậy, chắc chắn là nói dối.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Vậy, ngày mai nàng đến phủ quận chúa cẩn thận một chút, những nữ tử đó trong Kinh thành …” Cố Doãn Tu vốn định nói chuyện khác, thế nhưng nói đến đây lại không nói nữa.
“Nữ tử Kinh thành làm sao vậy?” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Ta cũng không quá hiểu biết… Dù sao chuyện gì nàng cũng nên cũng phải cẩn thận……” Cố Doãn Tu nói.
“Nhìn ngươi như vậy, giống như ta không biết ngươi vậy.” Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu.
“Đều là từ trước… quá khứ… Hiện tại ta không biết gì hết.” Cố Doãn Tu liếm mặt nói.
Thẩm Hàm Kiều về Thẩm gia ba ngày mới trở về, nhà La Tam Bảo đã cho bà mối tới cửa cầu hôn.
Ngay từ đầu cha nương Thẩm Hàm Kiều cũng không tình nguyện, trong lòng bọn họ vẫn hướng tới Hầu phủ. Thẩm Hàm Kiều sợ cha nương nàng không đồng ý, đành phải nói chuyện Cố Doãn Tu đã tận mắt nhìn thấy nàng và La Tam Bảo ôm nhau ra. Thẩm gia nghĩ La gia vốn có của cải, La Tam Bảo lại là cử nhân, có tài có học thức, khoa khảo năm sau nói không chừng có thể một bước lên trời, thế tử nếu đã tận mắt nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, khẳng định sẽ không muốn Thẩm Hàm Kiều bèn đồng ý chuyện hôn sự với La gia.
Sau khi Thẩm gia đồng ý mới nhớ đến lão phu nhân vẫn còn chưa biết chuyện này, bèn giao cho Thẩm Hàm Kiều đi nói.
Thẩm Hàm Kiều vẫn có chút sợ lão phu nhân. Sau khi quay lại Hầu phủ, nàng nơm nớp lo sợ mà đi đến trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân đã mấy ngày không gặp Thẩm Hàm Kiều, trong lòng vô cùng nhớ mong, thương yêu nói: “Trong nhà vẫn tốt chứ?”
“Vẫn tốt.” Thẩm Hàm Kiều mất tự nhiên mà cười cười.
Lão phu nhân là nhìn Thẩm Hàm Kiều lớn lên, biểu tình của Thẩm Hàm Kiều không lừa được bà, hỏi: “Có chuyện gì?”
Thẩm Hàm Kiều quỳ sụp xuống mặt đất, ôm đầu gối lão phu nhân: “Cô tổ mẫu, con thực xin lỗi ngài! Cô phụ nhiều năm ngài dạy dỗ ta!”
Lão phu nhân ngẩn người: “Con làm gì, có chuyện gì đứng lên rồi nói.”
“Con không đứng dậy, cô tổ mẫu, lần này con trở về, là bởi vì trong nhà quyết định hôn sự cho con.” Thẩm Hàm Kiều khóc lóc kể lể nói.
“Cái gì! Quyết định hôn sự sao! Là nhà ai? Chuyện khi nào? Vì sao lại không bàn bạc với ta!” Lão phu nhân tức giận.
“Chính là hai ngày mà con về nhà.” Thẩm Hàm Kiều nói.
Lão phu nhân nhớ tới ngày ấy Thẩm gia cũng không có người tới đón Thẩm Hàm Kiều mà nàng tự mình trở về bèn, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì! Con thành thật với ta! Người này có phải là công tử mà gần đây thường xuyên đến Hầu phủ không!”
Thẩm Hàm Kiều thấy giấu không được, sợ sệt, bất lực nói: “Vâng ạ!”
“Bốp”
Lão phu nhân tát cho Thẩm Hàm Kiều một cái: “Con giỏi lắm! Con lại có thể giấu ta chuyện này!”
Thẩm Hàm Kiều được lão phu nhân yêu chiều nuôi lớn, chưa từng bị đánh bao giờ, lần này đánh Thẩm Hàm Kiều ngẩn cả người, ngơ ngẩn mà nhìn lão phu nhân.
“Hủy hôn cho ta!” Lão phu nhân tức giận.
Thẩm Hàm Kiều vừa nghe nóng nảy, đứng phắt dậy: “Cô tổ mẫu, ngài không thể như vậy. Thế tử biểu ca cũng không muốn con, chẳng lẽ con không thể gả chồng sao?”
Lão phu nhân tức giận đến phát run: “Ta sẽ làm nó muốn!”
“Hắn không muốn! Hắn căn bản không nghe ngài! Hơn nữa hắn cũng đã nhìn thấy con và La công tử ở bên nhau rồi, sao còn muốn con được chứ!” Thẩm Hàm Kiều khóc lóc nói, “Cô tổ mẫu, chẳng lẽ ta không gả cho thế tử biểu ca, ngài sẽ không thương con nữa sao?”
Lão phu nhân nhìn Thẩm Hàm Kiều, nuôi nàng, dạy dỗ nàng nhiều năm như vậy, sao có thể không có tình cảm, nhưng đúng là bởi vì như vậy, bà mới không thể chịu đựng được sự phản bội này.
“Nếu hôn sự không hủy thì con về Thẩm gia đi.” Lão phu nhân lạnh lùng nói.
“Không, cô tổ mẫu, con muốn ở lại chăm sóc ngài. Thế tử bị nữ tử kia mê hoặc tâm hồn, con cũng không ở bên cạnh ngài, như vậy sao được!” Thẩm Hàm Kiều khóc đến than thở khóc lóc, thật đáng thương.
“Thẩm gia có rất nhiều tiểu thư, ngươi trở về đi.” Lão phu nhân không hề nhìn Thẩm Hàm Kiều đến một cái.
Thẩm Hàm Kiều không thể tin được lão phu nhân lại muốn đuổi nàng đi, nàng quỳ sụp dưới chân lão phu nhân. Lão phu nhân chuẩn bị một đống của hồi môn cho nàng nàng còn chưa cầm được, sao lại có thể đi! Trừ khi đánh nàng đuổi đi, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không đi.
Thẩm Hàm Kiều biết lão phu nhân đang rất tức giận, một câu không nói, chỉ quỳ gối ở đó.
Lão phu nhân không để ý tới nàng, xoay người lên giường giường nghỉ ngơi, nàng vẫn quỳ, cho đến lúc lão phu nhân tỉnh ngủ, nàng vẫn quỳ. Nàng không chỉ muốn của hồi môn của lão phu nhân, nàng còn muốn lúc gả đi, được đi ra từ cửa Hầu phủ, nàng không thể mất đi sự sủng ái của lão phu nhân. Hôm nay cho dù có quỳ chết ở này, nàng cũng phải quỳ.
“Nó đi rồi sao?” Lão phu nhân hỏi.
“Chưa ạ, vẫn đang quỳ.” Hồng Lăng nói.
“Hừ.” Lão phu nhân cười lạnh.
Hồng Lăng nói: “Lão phu nhân xin bớt giận, dù sao Thẩm tiểu thư vẫn còn trẻ, thế tử lãnh đạm với nàng như vậy, nàng gặp được nam tử nhiệt tình, thật sự sẽ không cầm lòng được.”
Lão phu nhân thở dài: “Thế nhưng vì sao lâu như vậy rồi mà nó cũng không nói cho ta! Hôn sự đã quyết rồi mới nói!”
“Tiểu thư cũng là sợ ngài không đồng ý.” Hồng Lĩnh nói.
“Còn có cha nương nó, chuyện lớn như vậy hỏi cũng không hỏi ta tự mình quyết định.” Lão phu nhân lại nói.
Hồng Lăng thầm nghĩ, hôn sự tốt như thế sao mà người ta không nhanh chóng quyết được.
“Thôi, bảo nó đứng dậy đi.” Lão phu nhân thở dài.
Lần này Thẩm Hàm Kiều quỳ đến mức bị thương, phải ở trên giường nằm vài ngày. Vừa khỏi đã đến Tồn Hậu Đường ra vẻ nịnh bợ, mới đến cửa đã nghe thấy tiếng cười truyền từ bên trong ra.
Thẩm Hàm Kiều nhanh chân bước vào, chỉ thấy Tam thẩm của nàng mang theo đường muội Thẩm Hàm Ngọc ngồi ở bên cạnh lão phu nhân. Lão phu nhân thấy Thẩm Hàm Kiều tới, biểu tình cũng nhàn nhạt.
“Thỉnh an cô tổ mẫu.” Nét mặt của Thẩm Hàm Kiều vẫn tươi cười, thỉnh an lão phu nhân.
“Ừm.” Lão phu nhân chỉ ừ một tiếng, cũng không nói gì.
Thẩm Hàm Kiều lại nói: “Nôm nay Tam thẩm cùng Ngọc muội muội rảnh rỗi tới xem cô tổ mẫu.”
Thẩm Tam phu nhân cười nói: “Không phải là con đã đính hôn, sắp phải gả đi rồi sao, Tam thẩm đưa đường muội con tới đây hầu hạ cô tổ mẫu con.”
Tâm Thẩm Hàm Kiều chợt lạnh, nét cười trên mặt cũng biến mất, nhanh như thế đã đưa người tới rồi?
Mặc kệ Thẩm Hàm Kiều có không muốn như thế nào đi nữa, Thẩm Hàm Ngọc vẫn ở Hầu phủ, thậm trí trực tiếp ở trong Tồn Hậu Đường.
Việc này y hệt với dự đoán của Giang Lam Tuyết, lão phu nhân là sẽ không từ bỏ việc khiến nàng và Hầu phu nhân khó chịu. Vị Thẩm Hàm Ngọc mới tới này không cần nghĩ cũng biết là một người không đơn giản, tiểu thư của Thẩm gia nhiều như vậy mà chỉ chọn một mình nàng, vậy chắc chắn nàng có chỗ hơn người.
Hôm nay lúc Cố Doãn Tu từ bên ngoài trở về, Giang Lam Tuyết trêu ghẹo hắn nói: “Ngươi lại có một biểu muội nữa đến đây.”
“Biểu muội gì cơ?” Cố Doãn Tu vẫn không biết là ai, sửng sốt hỏi.
“Ngọc biểu muội.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Ai quan tâm biểu muội gì, không liên quan đến ta, nàng đừng mơ mà hại ta làm ta lỡ lời!” Cố Doãn Tu nhéo mặt Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Chuyện con trai của Thành vương tra đến đâu rồi?”
Cố Doãn Tu lắc đầu: “Không biết điều tra từ đâu.”
“Không sao, chậm rãi điều tra.” Giang Lam Tuyết nói.
“Ngày mai nàng đi tham gia tiệc?” Cố Doãn Tu nói.
“Đúng, ngươi đến nhìn xem, ta mặc bộ nào thì đẹp? Còn có trang sức, đeo cái nào được.” Giang Lam Tuyết kéo tay Cố Doãn Tu, dẫn hắn đi đến trước tủ quần áo.
Cố Doãn Tu nghiêm túc cùng Giang Lam Tuyết chọn quần áo cùng trang sức, Giang Lam Tuyết trong lòng có chút cảm động khó hiểu. So với những lời ngon tiếng ngọt mà Cố Doãn Tu nói đó nàng để ý một ít việc nhỏ trong cuộc sống hơn. Từ khi thành thân tới nay, Cố Doãn Tu thật đúng là chuyện gì của nàng hắn cũng quan tâm, lúc nào cũng để nàng ở trong lòng. Giang Lam Tuyết trong lòng thầm lặng nâng công danh của hắn lên tới “Cử nhân”, đương nhiên, Cố Doãn Tu hoàn toàn không biết gì với việc này.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Giang Lam Tuyết mặc những bộ quần áo và đeo trang sức mà Cố Doãn Tu đã chọn cho nàng vào ngày hôm qua lên.
Cố Doãn Tu vẫn luôn đứng ở phía sau nàng nhìn. Hắn thường xuyên cười với nàng ở trong gương. Giang Lam Tuyết cũng cười với hắn.
Đợi đến cuối cùng, lúc cài trâm cho nàng, Cố Doãn Tu bỗng nhiên nói: “Để ta.”
Thải Nguyệt đưa cây trâm cho Cố Doãn Tu.
“Ngươi có làm được không?” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy ta có thể làm được.” Cố Doãn Tu nói xong, cài vào búi tóc của Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết cử động, rất ổn định, cũng không rơi xuống.
Đôi tay của Cố Doãn Tu đặt ở trên vai của Giang Lam Tuyết, nhìn mỹ nhân trong gương nói: “Hừ, ngày mai nam nhân cả Kinh thành chắc chắn sẽ hâm mộ ta, cưới được thê tử đẹp như vậy.”
Giang Lam Tuyết giơ tay đánh tay hắn một cái: “Chúa nịnh nọt.”
“Những lời ta nói đều là sự thật!” Cố Doãn Tu cầm lấy tay Giang Lam Tuyết, kéo nàng đứng lên, “Đi, vi phu đưa nàng đi.”
“Ngươi nói Mẫn Đức quận chúa vì sao lại muốn mời ta.” Trên xe ngựa, Giang Lam Tuyết hỏi.
“Sao ta biết, thế nhưng ta đoán hẳn là quận chúa đang muốn nhìn nàng xem nàng trông như thế nào. Dù sao cũng là bởi vì nàng mà cha ta mới từ chối nhà bọn họ.” Cố Doãn Tu thành thật nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Cũng giống như ta nghĩ.”
Cố Doãn Tu cười nói: “Mẫn Đức cũng vẫn gả cho phu quân kiếp trước.”
“Cũng là duyên phận định mệnh.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Dù sao thì nàng cũng phải cẩn thận.” Cố Doãn Tu nói, “Ăn cái gì cũng phải để ý, không cần đi theo nha hoàn mà không quen biết ……”
“Có Tam Nương ở cùng mà.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu gật gật đầu.
Phủ quận chúa cách Hầu phủ không xa, xe ngựa đi chầm chầm cũng nửa canh giờ mới đến.
Thải Cúc và Cù Tam Nương ngồi ở xe khác xuống xe trước, chờ ở bên cạnh xe chờ Giang Lam Tuyết .
Trước khi xuống xe Cố Doãn Tu nói: “Ta ở trong xe ngựa chờ nàng, nếu có chuyện gì thì bảo Thải Cúc chạy ra gọi ta.”
Giang Lam Tuyết rung động: “Trời nóng như vậy, hay là ngươi cứ trở về trước đi.”
Cố Doãn Tu nhéo tay Giang Lam Tuyết: “Ta chính là không yên tâm nàng, ta đi vào thì cũng không hay cho lắm. Nàng cứ để cho ta đợi đi, như vậy ta mới yên tâm.”
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu, gật gật đầu.
“Mau đi đi, chuẩn bị danh chấn Kinh thành đi!” Cố Doãn Tu cười nói.
Giang Lam Tuyết dỗi nói: “Toàn nói bậy.”
“Đi thôi, phu quân chờ nàng ở đây.” Cố Doãn Tu vỗ vỗ mu bàn tay Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu xuống xe ngựa. Cố Doãn Tu vén một góc màn xe lên trộm nhìn Giang Lam Tuyết.
Thải Cúc cầm ô cho Giang Lam Tuyết, Cù Tam Nương đi lên gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Cù Tam Nương đưa thiệp, Giang Lam Tuyết đi vào.
Giang Lam Tuyết được hai nha hoàn mang vào trong, trong lòng rất là cảnh giác. Thải Cúc và Cù Tam Nương cũng giữ cảnh giác cao độ.
Phủ quận chúa to như vậy nhưng lại vô cùng yên tĩnh, người cũng chỉ gặp được rất ít, trong lòng Giang Lam Tuyết có chút bồn chồn, bản thân mình đến như vậy có phải là quá qua loa không.
Giang Lam Tuyết nhanh chóng được đưa tới bên hồ hoa sen, chỉ thấy vài vị nữ tử ngồi ở giữa hồ, từ xa không thấy rõ dáng vẻ. Giang Lam Tuyết đi qua, nhận ra mấy người trong đó, tất nhiên cũng có Mẫn Đức quận chúa.
Còn chưa đi đến trước mặt các nàng đã nghe Mẫn Đức quận chúa nói: “Ta thắng, ta đã nói nàng chắc chắn sẽ đến.”
Giang Lam Tuyết trong lòng cười lạnh, hóa ra là lấy nàng ra để cược.
Chờ Giang Lam Tuyết đến gần, Mẫn Đức quận chúa lại làm bộ vừa rồi không có nhìn thấy nàng, chỉ ngồi ở tại chỗ nhìn Giang Lam Tuyết nói: “Ngươi là thế tử phu nhân mà Cố gia cầu hoàng thúc ban hôn?”
“Là ta, bái kiến quận chúa.” Giang Lam Tuyết nhàn nhạt nói.
“Quả thật là xinh đẹp, trong lòng ta cảm thấy cân bằng rồi.” Mẫn Đức quận chúa cười nói, “Ngồi đi.”
Giang Lam Tuyết liền ở ngồi xuống ở vị trí cuối cùng. Đến gần nhìn kỹ mới nhận ra, kiếp trước nàng cũng đã gặp những người ở đây. Bọn họ đều là quý nữ trong Kinh thành, trong một số trường hợp các nàng sẽ tụ tập với nhau.
“Các ngươi nói, Cố thiếu phu nhân và chúng ta Diễm Linh cô nương trong kinh thành chúng ta, ai đẹp hơn?” Mẫn Đức quận chúa cười nói.
“Cái này khó mà nói, theo ta, chẳng phân cao thấp được, sàn sàn như nhau!” Một người trong đó nói, Giang Lam Tuyết nhìn nàng, hẳn là thế tử phu nhân Bình Nguyên Hầu.
“Không biết Diễm Linh cô nương này là khuê tú nhà ai?” Giang Lam Tuyết cố ý nói, thật ra nàng biết Diễm Linh là nữ tử thanh lâu nổi tiếng nhất, các nàng so sánh mình với Diễm Linh, chẳng qua là muốn nhục nhã nàng.
“Hửm, ngươi không biết sao? Diễm linh cô nương chính là mỹ nhân số một Kinh thành chúng ta, là người đầu bảng của Ám Hương Lầu!” Một người khác nói.
Giang Lam Tuyết ngẩn người nói: “Ta thật sự không biết, ta mới đến Kinh thành, không có bạn bè nhiều như mấy vị phu nhân ở đây.”
Sắc mặt người ở đây đều khẽ biến, Cố thiếu phu nhân này không phải là người dễ bắt nạt. Các nàng chẳng qua chỉ là so sánh nàng với Diễm Linh, nàng ngay lập tức phản lại các nàng là bạn của Diễm Linh .
Trong đó, sắc mặt Mẫn Đức quận chúa khó coi nhất.
“Vậy sau này Cố thiếu phu nhân phải qua lại nhiều, kết bạn nhiều một chút.” Mẫn Đức quận chúa nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Chỉ cần quận chúa không chê ta lỗ mãng thì được.”
Mọi người nhìn Giang Lam Tuyết, da thịt trắng nõn, đôi mắt sáng xinh đẹp, khí độ bất phàm, ăn mặc cũng không khác gì các nàng, không có chút gì dáng vẻ gì gọi thô lỗ, không thể tưởng tượng được Ngân Châu lại có một nữ tử như vậy, thảo nào Trấn Viễn Hầu lại cầu Hoàng thượng ban hôn.
Mẫn Đức quận chúa thấy Giang Lam Tuyết không luống cuống, mồm mép cũng nhanh nhẹn, trong lòng có chút bực bội. Vốn định mời nàng đến đây, nhục nhã nàng một phen, không nghĩ tới nàng lại là một nữ tử khó đối phó như vậy. Thế nhưng hôm nay nếu nàng đã tới phủ quận chúa, không cho nàng ăn chút đau khổ thì không được. Năm đó vì Chuyện Mặc Hương Trai ở Ngân Châu, Trấn Viễn Hầu không chừa mặt mũi cho cha nàng, món nợ này nhất định phải tính lên đầu nàng!