Đọc truyện Mỗi ngày phu nhân đều muốn đổi phu quân – Chương 41:
Sau khi bọn nha hoàn áp giải Thẩm Hàm Kiều đi, Hầu phu nhân lập tức cho người thay đổi hết đệm chăn trên giường, rồi mới bảo Cố Doãn Tu trở về phòng.
Sau khi Cố Doãn Tu về phòng cũng không hỏi là ai, thấy đệm chăn trên giường đều được thay cả rồi cũng không nói gì nữa, ngược lại hắn đến an ủi Hầu phu nhân: “Nương, đừng vì việc này mà tức giận, dù sao con chưa làm gì, cũng chưa thấy gì hết.”
Hầu phu nhân thở dài: “May là con thông minh, nếu như bị nàng ăn vạ, đến lúc đó Lam Tuyết sẽ nghĩ là nhà chúng ta cố ý. Thật không biết tổ mẫu ngươi nghĩ gì nữa! Cưg chiều nha đầu này đến không biết trời cao đất dày, lại vẫn nói phải mách tội của ta, hôm nay ta nhốt nàng lại rồi, ngược lại ta muốn xem bọn họ làm gì ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai có thể làm gì được nương chứ, người cứ yên tâm mà chờ uống trà của con dâu đi, mau trở về nghỉ ngơi, ngày mai rất bận rộn đó.” Cố Doãn Tu dỗ dành nói.
Lúc này mẹ con Giang Lam Tuyết đã nằm ở trên giường, Vi thị vẫn không ngừng nói với Giang Lam Tuyết gả chồng sau phải chú ý những cái gì. Nghe nương nói nhưng tâm trí của Giang Lam Tuyết ở chỗ khác, nhớ tới đêm trước khi xuất giá kiếp trước, tâm trạng lúc đó của nàng khác hoàn toàn với lúc này.
Lúc đó nàng mới gặp Cố Doãn Tu hai lần, chỉ cảm thấy vẻ ngoài của hắn anh tuấn, cười rộ lên cũng đẹp, trong lòng có chút chờ mong. Hiện giờ nàng với hắn đã sống chung với nhau một đời, hai người lại là Hoàng thượng ban hôn mới thành thân, trong lòng Giang Lam Tuyết đã sớm không còn sự chờ mong. Nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng Cố Doãn Tu thật sự có thể làm được những gì mà hắn nói, chỉ cảm thấy hay đó chỉ là vì sự áy náy nhất thời cùng tính chiếm hữu mà hắn gây rối mà thôi.
Vi thị thấy con giá vẫn luôn không nói chuyện, còn tưởng rằng nàng ngủ rồi liền nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: “Lam Tuyết?”
Giang Lam Tuyết bừng tỉnh: “Nương.”
“Vẫn chưa ngủ à, ta còn tưởng rằng con ngủ rồi. Những gì nương muốn nói đều đã nói, còn có cuối cùng vẫn vậy, chính là còn đừng đối xử lạnh nhạt với thế tử, hắn ban đầu có thể dỗ dành con, lâu dần chắc chắn sẽ thấy phiền toái. Hai đứa cũng phải thành thân rồi, mọi chuyện từ trước đến nay đều cho qua đi, biết không?” Vi thị nói.
“Con biết rồi, nương.” Giang Lam Tuyết trầm tĩnh nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho qua hết tất cả sao, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Nếu không tâm trí của nàng cả đời cũng không bình yên, thanh thản như vậy, cho đến kiếp này đều vẫn còn canh cánh trong lòng. Cố Doãn Tu cho rằng nàng vô tâm, nhưng thật ra nàng chính là quá để ý, mới có thể như vậy.
“Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Vi thị kéo chăn cho Giang Lam Tuyết, mẹ con hai người không nói chuyện nữa.
Giang Lam Tuyết mãi mới mơ màng đi vào giấc ngủ, lại còn mơ một giấc mơ. Trong mơ có người xuất giá, không phải nàng, mà là con gái đầu của nàng kiếp trước, nàng lải nhải với con gái gả chồng nên như thế nào, như thế nào, những gì nàng nói cũng giống với những lời nương nàng nói vừa nãy. Lúc Giang Lam Tuyết bị đánh thức, chính là lúc con gái nàng lên kiệu, lúc Giang Lam Tuyết tỉnh lại trong mắt còn vương nước mắt.
Vi thị thấy mắt Giang Lam Tuyết hồng hồng, vội nói: “Sao lại thế này?”
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Không có việc gì, con ngáp một cái thôi.”
Vi thị cười cười: “Mau đứng dậy đi, hỉ nương(1) chờ bên ngoài rồi.”
“Con xong rồi ạ, mời hỉ nương vào đi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Ăn sáng đã rồi tiếp tục, Vân Thi mau đi đem đồ ăn sáng lại đây cho tiểu thư, tí nữa trang điểm rồi lại không ăn được.” Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết cười cười, vừa rồi trong giấc mơ nàng cũng nói mấy lời này với con gái nàng, cảm giác này quá kỳ diệu. Mẫu thân cùng nữ nhi, thế hệ này truyền cho thế hệ khác là như vậy. Giang Lam Tuyết bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kiếp này nàng lại gả cho Cố Doãn Tu, nếu sinh con, có phải vẫn là những đứa con kiếp trước không? Nghĩ vậy Giang Lam Tuyết lại cười cười.
“Lúc lau mặt sẽ hơi đau, con chịu đựng chút.” Vi thị nói.
“Con biết rồi, nương.” Giang Lam Tuyết cười cười.
Vi thị thấy hôm nay con gái thường xuyên cười, trong lòng yên tâm hơn.
Vân Thi nhanh chóng bưng đồ ăn sáng lại đây. Vi thị nói: “Con ăn nhiều một chút, từ giờ đến tối không được ăn đâu.”
Vi thị chuẩn bị đồ ăn sáng cho Giang Lam Tuyết vô cùng phong phú, đều là cháo cùng điểm tâm, đồ ăn kèm mà ngày thường Giang Lam Tuyết thích ăn nhất, Giang Lam Tuyết ăn no nê. Vi thị cũng ăn cùng Giang Lam Tuyết. Vi thị thở dài: “Về sau không có cơ hội cùng con ăn cơm nữa rồi. Ta đã giao cho Vân Thi công thức làm điểm tâm với đồ ăn kèm, tuy Hầu phủ không thiếu thức ăn, thế nhưng hương vị khác nhà mẹ đẻ.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Nương nói rất đúng, chỗ nào cũng không ngon bằng đồ nương làm.”
Ăn xong bữa sáng, mẹ con hai người nghỉ ngơi một lát, Vi thị lại thu xếp thay áo cưới cho Giang Lam Tuyết.
“Trước tiên mặc áo bên trong đã, áo bên ngoài thì đợi đến cuối, đỡ việc lúc trang điểm làm dơ.” Vi thị sai bảo nói.
Giang Lam Tuyết thay áo cưới bên trong xong, bên ngoài vẫn mặc xiêm y của mình, Vi thị đi ra ngoài mời các hỉ nương vào. Vi ngũ tiểu thư cùng Giang Lam Tuệ cũng đến, đi theo hỉ nương cùng nhau vào phòng. Vi thị mời Giang Lam Tuyết đại cữu mẫu làm người toàn phúc(2), cũng cùng nhau đi vào.
Không khí trong phòng náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều vây quanh Giang Lam Tuyết, nói nói cười cười.
Hỉ nương cười nói: “Tân nương tử thật là xinh đẹp, trang điểm xong, chắc chắn còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời.”
Vi thị cười cười: “Có thể bắt đầu rồi.”
Giang Lam Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm, hỉ nương bắt đầu lau mặt cho Giang Lam Tuyết. Tay nghề của hỉ nương vô cùng nhanh nhẹn, Giang Lam Tuyết không cảm thấy đau thì tốt rồi. Vốn dĩ mặt nàng đã trắng, rửa mặt xong, giờ trở nên trở nên trắng hồng vô cùng.
“Chao ôi, làn da tân nương tử thật đẹp, ở Tây Bắc chúng ta khó được làn da đẹp như này, như là các cô nương ở Giang Nam vậy.” Hỉ nương lại khen.
Giang Lam Tuyết cười cười không nói chuyện, nhìn chính mình trong gương. Nàng hẳn là đẹp hơn so với kiếp trước, kiếp trước lúc này nàng làm sao có nhiều biện pháp dưỡng da như thế này, trọng sinh một lần rốt cuộc cũng hưởng được lợi ích.
Rửa mặt xong thì bắt đầu trang điểm, vị hỉ nương mà Vi thị tìm tay nghề rất cao, trang điểm vừa nhanh lại đẹp. Chỉ có điều nói hơi nhiều, trang điểm cho Giang Lam Tuyết mà khen nàng từ cái này sang cái nọ.
Vi ngũ tiểu thư với Giang Lam Tuệ ở một bên nhìn, trong lòng đều suy nghĩ, hai người đều đã đến tuổi gả chồng, trong lòng đều muốn thấy dáng vẻ lúc mình xuất giả. Vi ngũ tiểu thư còn thường thường nói mấy câu với Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuệ chỉ ở một bên nhìn, không nói gì.
Trang điểm xong rồi thì làm tóc.
Người toàn phu đại cữu mẫu cầm lấy lược chải đầu cho Giang Lam Tuyết: “Một sơ sơ đến cùng…(3)”
Từ trong gương Giang Lam Tuyết nhìn thấy Vi thị trộm lau nước mắt, mắt nàng cũng có chút ướt át. Đại cữu mẫu chải vài cái cho Giang Lam Tuyết, nói mấy lời may mắn, liền đưa lược cho hỉ nương, để hỉ nương làm tóc cho Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nhìn chính mình trong gương trang điểm xoang xuôi, mọi cảm xúc đột nhiên ùa về. Lại nhìn Vi thị trong gương, đã sớm không biết lau bao nhiêu nước mắt rồi, đại cữu mẫu vẫn luôn ở bên cạnh khuyên nhủ bà .
Đầu đội mũ phượng, mặc áo cưới, phủ thêm khăn quàng vai. Mọi bước đều làm theo tuần tự.
“Hôm nay Tam biểu tỷ đẹp vô cùng!” Vi ngũ tiểu thư khen.
Giang Lam Tuệ cũng nói: “Ngày xưa Tam tỷ không trang điểm đã đẹp rồi, hôm nay trang phục lộng lẫy khiến người ta nhìn không rời mắt.”
Hỉ nương tất nhiên là không cần phải nói, đã sớm tâng bốc nàng lên tận trên mây.
Giang Lam Tuyết mặc xong, được Vân Thi đỡ ngồi ở mép giường, chỉ còn chờ đội khoăn voăn đỏ lên là có thể ra cửa.
Vi thị lại lau nước mắt ngồi xuống bên cạnh Giang Lam Tuyết, cầm tay nàng không buông. Đại cữu mẫu cũng lau nước mắt theo.
Giang Lam Tuyết cũng cầm tay nương nàng nói: “Nương, người khóc con lại khóc theo. Nếu con khóc thì khác gì tẩy hết phấn son đi, đến lúc đó lại xấu.”
“Con gái ta không xấu, khóc trôi hết phấn son cũng không xấu!” Vi thị nói xong liền lau nước mắt, lại nói: “Thế tử gia chắc hắn cũng đã đi rồi!”
Lúc này Cố Doãn Tu cũng đang xuất phát từ Hầu phủ, cùng hắn đi đón dâu còn có Hứa Thính Tùng và Mai Hoán Chi, cùng với tiểu tướng quân dạy hắn khắc ngọc ở quân doanh. Binh linh của Hầu phủ thông đường, Cố Doãn Tu mặc hỉ phục, cưỡi ngựa đi phía trước, Hứa Thính Tùng mấy người theo sát sau đó, đi phía sau là nhạc công, diễn tấu sáo và trống, sau nhạc công chính là kiệu hoa, đằng sau kiệu hoa lại là hai đội binh lính của Hầu phủ, rầm rập, náo nhiệt đi đến Giang gia.
Lúc này Cố Doãn Tu ngồi trên lưng ngựa, nhớ tới việc của kiếp trước. Thế nhưng hắn cái mà hắn nghĩ đến nhiều chính là sau này phải đối xử tốt với Giang Lam Tuyết, đền bù tất cả những gì mà kiếp trước hắn thiếu nợ Giang Lam Tuyết.
Trong phòng Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết nói chuyện với Vi thị và mọi người, lúc này các nàng bắt đầu nói việc nhà không liên quan đến hôn lễ.
Đột nhiên tiểu nha hoàn bên ngoài cười hì hì tiến vào báo: “Phu nhân, kiệu hoa đã đến giao lộ, rất nhanh sẽ đến đây!”
Hỉ nương nói: “Tân nương tử mau đội khăn voan đỏ lên đi.”
Vi thị lại nói: “Gấp cái gì, chờ bọn họ thúc giục đã!”(4)
Rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng diễn tấu sáo và trống hân hoan, ngay sau đó là tiếng pháo trúc nổ bùm bùm.
Tân lang tới rồi.
Giang Lam Tuyết vẫn luôn dửng dưng, lúc này lại có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt lại.
Người ở bên ngoài thúc giục đến ba lần, Vi thị mới tự mình đội khăn voan đỏ lên cho Giang Lam Tuyết. Một mảnh đỏ trước mắt, trong lòng Giang Lam Tuyết càng khẩn trương, nàng cũng không biết cái cảm giác này đến từ đâu, rõ ràng kiếp trước nàng cũng đã trải qua rồi mà.
Tập tục xuất giá của cô nương Ngân Châu là mẫu thân đỡ đi ra khuê phòng, phụ thân bế lên kiệu hoa.
Vi thị đỡ Giang Lam Tuyết đi ra tới cửa, Giang Kế Viễn bế nàng lên kiệu hoa.
Sau khi Giang Lam Tuyết lên kiệu hoa, Vi thị dựa kiệu hoa khóc một hồi, trong tiếng nhạc tấu cùng với tiếng pháo trúc nổ, kiệu hoa được nâng lên, đi tới Hầu phủ.
Của hồi môn của Giang Lam Tuyết có tất cả sáu mươi bốn rương, sính lễ của Hầu phủ, cái gì có thể đem đi, Vi thị đưa hết tất cả cho nàng mang đi, lại thêm đồ mà Vi thị tự mình chuẩn bị trong hai năm nay, đầy ắp cả sáu mươi bốn rương. Sáu mươi bốn rương của hồi môn có lẽ là thường thấy ở trong Kinh thành, thế nhưng ở trong thành Ngân Châu này chắc chắn đây là nhiều nhất. Mấy con đường xung quanh Giang gia chật kín người xem rước dâu. Hầu phủ cũng rất rộng lượng, tiền hỉ trong giỏ ném đầy ra đường.
Giang Lam Tuyết ngồi trong kiệu, trong lòng ngày càng hoảng loạn. Nàng rõ ràng đã nghĩ kĩ càng rồi mọi việc rồi, vào Hầu phủ phải như thế nào với Hầu phu nhân, với Cố Doãn Tu, với người hầu trong Hầu phủ, thậm chí là sau khi đến Kinh thành nên đối với lão phu nhân như thế thế nào, tất cả nàng đều có kế hoạch, thế nhưng lúc nào không biết làm sao, tim nàng đập nhanh vô cùng.
Giang phủ cách Hầu phủ cũng không xa, Hầu phủ náo nhiệt làm cho người trong thành cũng được hưởng không khí vui mừng, ngạc nhiên là bọn họ lại đi vòng nửa thành mới đi đến Hầu phủ, không biết đã phát ra bao nhiêu tiền hỉ. Đến mức đến sáng ngày hôm sau người dân trong thành Ngân Châu cũng vẫn bàn luận chuyện hôm qua bắt được bao nhiêu tiền.
Cuối cùng kiệu hoa cũng dừng lại trước cửa Hầu phủ, tim của nàng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, thậm chí nàng còn cảm thấy căng thẳng hơn cả lúc gả cho Cố Doãn Tu ở kiếp trước. Giang Lam Tuyết căng thẳng, Cố Doãn Tu cũng vậy, hỉ nương bảo hắn đá cửa kiệu, hắn căng thẳng đến mức đá luôn vào không khí, làm cho người xem cười to.
Giang Lam Tuyết nghe thấy tiếng cười ở ngoài, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng càng hoảng hốt.
Cố Doãn Tu dứt khoát không đá cửa kiệu mà dùng tay mở ra.
Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói: “Lam Tuyết, đưa tay cho ta.”
Giang Lam Tuyết chần chờ một chút mới đưa bàn tay ra ngoài. Cố Doãn Tu nắm lấy tay Giang Lam Tuyết, đi vào bên trong.
Trời lạnh vô cùng, thế nhưng lòng bàn tay hai người đều có mồ hôi, dính dính.
Cố Doãn Tu nắm tay Giang Lam Tuyết đi từng bước vào trong. Hắn dùng ngón tay cái vuốt vài cái trên mu bàn tay của Giang Lam Tuyết, tim nàng đập nhanh.
Vào trong hỉ đường, Hầu gia và Hầu phu nhân đã ngồi yên ổn cười vui vẻ từ lâu.
Chỉ nghe người thấy xướng lễ hô: “Nhất bái thiên địa”
Giang Lam Tuyết được đỡ quỳ xuống lạy thiên địa.
Sau khi lạy tam lạy, trong tiếng cười hân hoan, Giang Lam Tuyết được đưa vào động phòng.
Tân nương tử được đưa vào tân phòng, hỉ yến mới bắt đầu.
Cố Doãn Tu làm tân lang quan, sau khi đưa tân nương phòng động phòng đã bị người bắt đi rồi. Giang Lam Tuyết ngồi ở mép giường, hay tay để trồng lên nhau đặt ở trên đùi, tim vẫn còn đập thình thịch. Vừa nãy lúc phu thê đối bái, rõ ràng Cố Doãn Tu nói nàng: Tiên Tiên, suốt đời suốt kiếp một đôi.
Trước kia Cố Doãn Tu cũng đã nói qua lời này nhưng cũng không nghiêm túc, thâm tình như lần này, hơn nữa dưới tình cảnh như này, làm cho Giang Lam Tuyết không thể không rung động.
Âm thành ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài, truyền đến từng trận từng trận, thế nhưng tân phòng lại yên tĩnh vô cùng.
Tim Giang Lam Tuyết chậm rãi bình tĩnh trở lại, người lại có chút mệt mỏi, đội khăn voan cả một ngày, người uể oại thật sự.
“Có người không?” Giang Lam Tuyết kêu một tiếng.
“Tiểu thư, nô tỳ ở đây.” Vân Thi nói.
Người ở bên vội nói lại: “Nên gọi là thế tử phu nhân.”
Vân Thi vội lại nói: “Thế tử phu nhân có cái gì sai bảo.”
“Không có việc gì.” Giang Lam Tuyết nghĩ nếu không có ai ở ngoài, nàng sẽ xốc khăn voan lên, bí bách vô cùng. Thế nhưng giờ nghe thấy có người ở ngoài, nàng đành phải chịu đựng.
Âm thanh ầm ĩ bên ngoài dần dần nhỏ lại, tính toán thời gian, hỉ yến chắc cũng kết thúc rồi.
Thời điểm thấp thoáng, Giang Lam Tuyết nghe thấy tiếng của Mai Hoán Chi, hình như là muốn tới náo động phòng. Thật ra Ngân Châu không có tập quán náo động phòng, đó là tập quán của Sùng Châu bọn họ. Tất nhiên Cố Doãn Tu cũng không để ý tới hắn, trực tiếp bảo hắn đi nhanh đi uống rượu mừng đi. Mai Hoán Chi không thuận theo không buông tha, phải đến náo bằng được. Cuối cùng vẫn là Hứa Thính Tùng khuyên hắn đi.
Giang Lam Tuyết không thấy bên ngoài có âm thanh gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng đến gần.
Kẽo kẹt ~~ tiếng cửa mở. Cố Doãn Tu đi vào trong.
Giang Lam Tuyết chỉ nghe thấy người hô: “Chúc mừng Thế tử gia, thế tử phu nhân, mời Thế tử gia vén khăn voan.”
Cố Doãn Tu lại nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi, trong này không cần hầu hạ.”
Giang Lam Tuyết chỉ nghe tiến mấy bước chân dần dần đi khỏi, cửa đóng lại, còn cài chốt.
Giang Lam Tuyết biết người đều đi rồi, thật sự không nhịn được nữa, một tay vén khăn voan lên.
Cố Doãn Tu mới cài xong chốt cửa, quay người nhìn thấy Giang Lam Tuyết đã vén khăn voan lên, thậm chí bắt đầu tháo mũ phượng trên đầu.
Cố Doãn Tu có chút tức giận, vội đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết hét lên: “Sao nàng không đợi ta vén khăn voan cho nàng!”
Giang Lam Tuyết thấy tiếng của Cố Doãn Tu có chút to, liền trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi thử đội nó một ngày đi, xem ngươi có mệt hay không.”
Cố Doãn Tu bỗng nhiên nhớ tới lúc trước nương hắn nói muốn hắn cưới Giang Lam Tuyết khi, hắn nói đến đến lúc đó hắn cũng sẽ không vén khăn voan cho nàng, giờ thì tốt rồi, hắn muốn vén cũng không được.
Không được, hắn càng muốn vén.
“Nàng dừng tay! Đừng tháo mũ phượng ra!” Cố Doãn Tu nói xong, tiến đến đem khăn voan đội lên đầu nàng lần nữa.
“Nàng đừng nhúc nhích, đợi ta tới vén!” Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết định giơ tay vén khăn lên, vội bắt lấy tay nàng, “Nàng không được động đậy, ta đi lấy gậy hỉ(5)!”
Cố Doãn Tu nhìn lướt qua, thấy gậy hỉ ở bên cạnh giá cắm nến, vội qua đó cầm lấy đem qua bên này.
“Tiên Tiên, ta phải vén khăn voan cho nàng rồi.” Cố Doãn Tu thâm tình chân thành nói.
“Ân, nhanh lên đi, cổ ta mỏi lắm rồi.” Giang Lam Tuyết tức giận nói.
Cố Doãn Tu chậm rãi tháo khăn voan trên đầu Giang Lam Tuyết ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng.
“Tiên Tiên, nàng thật đẹp.” Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, thấp giọng nói.
Trong lòng Giang Lam Tuyết có chút xúc động nhưng ngoài miệng lại nói: “Cũng không phải chưa thấy qua.”
Cố Doãn Tu cười cười: “Hôm nay đặc biệt đẹp, không giống lúc trước.”
Giang Lam Tuyết chỉ cảm thấy mũ phượng trên đầu muốn chặt đứt cổ nàng: “Ngươi có thể bảo Vân Thi vào được không, trước tiên giúp ta gỡ cái mũ phượng này xuống đã.”
“Để ta gỡ!” Cố Doãn Tu nói.
Cố Doãn Tu nói xong trực tiếp đi tới tháo mũ phượng Giang Lam Tuyết xuống, tay chân hắn vụng về, lại chưa từng làm việc này, lúc tháo mũ phượng ra đồng thời cũng giật luôn mấy sợi tóc của nàng. Cố Doãn Tu nhìn thấy tóc quấn ở trên mũ phượng, ngượng ngùng nói: “Ta làm nàng đau à?”
“Ừ.” Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu tháo mũ phượng bị quấn tóc xuống, để lên trên bàn trang điểm.
Lúc này Giang Lam Tuyết mới nhìn rõ bày biện trong tân phòng, giống hệt với kiếp trước.
Nàng lại nhìn Cố Doãn Tu, đủ loại chuyện xưa cuộn chảy trở về, Giang Lam Tuyết không nhịn được nói: “Ha hả, không ngờ lại tiện nghi ngươi cái lão già này!”
Cố Doãn Tu có chút sững sờ, cười nhạo nói: “Nàng nói cái gì vậy, ta vẫn còn trẻ mà, nếu tính kiếp trước, nàng nghĩ lại xem tóc ai bạc trước, răng ai rụng trước.”
“Cũng không biết ai mất trước, ai vì ai lo hậu sự.” Giang Lam Tuyết cãi lại, nói xong liền hối hận, ngày đại hỉ mà, hôm nay trong lòng rối loạn, lại nói lăng nhăng rồi.
Cố Doãn Tu cũng chỉ ngẩn người, lại cười nói: “Vậy đời này nàng chăm sóc ta cho tốt, chăm ta trường thọ giống nàng.”
Giang Lam Tuyết thấy Cố Doãn Tu không tức giận, liền nói: “Vậy cái gì ngươi cũng phải nghe ta mới được.”
“Chuyện đó là đương nhiên, không phải ta đã nói rồi sao, mọi chuyện đều để nàng lên hàng đầu.” Cố Doãn Tu ngồi xuống bên cạnh Giang Lam Tuyết cợt nhả nói.
Giang Lam Tuyết thấy Cố Doãn Tu lại gần, đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn. Trên bàn đã chuẩn bị rượu hợp cẩn cùng một ít đồ ăn.
Giang Lam Tuyết chuẩn bị ăn chút điểm tâm, nàng đã để bụng đói cả ngày rồi. Cố Doãn Tu lại đi tới nói: “Tiên Tiên vội vã uống rượu hợp cẩn với ta vậy sao.”
Cố Doãn Tu nói xong, đổ rượu vào hai chén rượu.
“Ta đói bụng, ngươi ăn uống no nê rồi, không nghĩ ta vẫn còn đói à? Còn nói việc gì cũng để ta lên hàng đầu.” Giang Lam Tuyết liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, gắp một miếng điểm tâm.
Nghe Giang Lam Tuyết nói như vậy, Cố Doãn Tu cảm thấy mình thật là sơ sót, lời nói mang ý xin lỗi: “Là ta sơ sót, Tiên Tiên muốn ăn cái gì, ta bảo người đi làm.”
“Không cần, ăn chỗ này thôi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Vậy nàng ngồi xuống, ta cùng nàng ăn một chút.” Cố Doãn Tu nói xong ngồi xuống.
Giang Lam Tuyết cũng ngồi xuống.
Giang Lam Tuyết ăn một chút rồi đặt đũa xuống, Cố Doãn Tu vội bưng chén rượu lên trước mắt: “Tiên Tiên, chúng ta uống rượu hợp cẩn.”
Giang Lam Tuyết bưng chén rượu lên không nói gì mà uống một ngụm, rồi đặt xuống, không làm gì nữa.
Hai người đều ngồi ở cạnh bàn không động đậy cũng không nói gì, qua đã lâu, Cố Doãn Tu mới nhỏ giọng nói: “Vậy… chúng ta nghỉ ngơi thôi?”
Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Cố DOãn Tu: “Ta còn muốn tháo trang sức, rửa mặt. Ngươi đuổi người đi hết rồi, ta cũng không biết mình làm đến khi nào, ngươi ngủ trước đi.”
Trong lòng Cố Doãn Tu có chút ủy khuất, hắn đuổi hết người đi, là muốn ở một mình với nàng mà…
“Vậy ta gọi các nàng quay lại.” Cố Doãn Tu nói.
Cố Doãn Tu đi mở cửa, kêu nha hoàn đi vào.
Bọn nha hoàn nhanh chóng giúp Giang Lam Tuyết tẩy trang, nhanh nhẹn hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo. Cố Doãn Tu ở bên nhìn các nàng vội vàng, nhìn bóng dáng Giang Lam Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm, trong lòng hắn có cảm giác thỏa mãn. Cuối cùng Tiên Tiên vẫn gả cho hắn!
Giang Lam Tuyết tẩy trang thay quần áo xong, đã thay một bộ trung y màu đỏ, tóc dài thả xuống dưới, khoác trên vai, nàng chậm rãi đi đến giường, Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết mới tắm xong ra ngoài, một ngọn lửa bốc lên ở bụng dưới, và bốc thẳng vào tim hắn, tim đập thình thịch. Hắn muốn đi đến ôm nàng vào trong lòng, yêu thương nàng một phen.
“Thế tử gia, nước được rồi.” Nha hoàn đi từ chỗ tắm rửa ra, gọi Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu chỉ nghĩ kế tiếp nên động phòng, nhanh chóng đi tắm rửa, xong rồi lập tức đuổi hết đám nha hoàn đi.
Phòng ngủ châm nến đỏ cháy rừng rực, Cố Doãn Tu đi đến trước giường, thấy Giang Lam Tuyết đã nằm yên ổn, đắp chăn kín mít, quay mặt vào trong ngủ, chỉ lộ cái gáy.
Cố Doãn Tu phát hiện, Giang Lam Tuyết một người một chăn, ngủ ở bên trong, bên ngoài để cho hắn một cái chăn… Nàng có ý gì đây? Mới thành thân ngày đầu tiên mà đã phân giường sao? Sao lại thành như thế! Đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp còn đâu.
Cố Doãn Tu chỉ có thể nằm xuống, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiên Tiên.”
Thấy Giang Lam Tuyết không phản ứng, Cố Doãn Tu lại gọi lại: “Tiên Tiên?”
Giang Lam Tuyết vẫn không phản ứng, Cố Doãn Tu chống tay xem Giang Lam Tuyết đã ngủ hay chưa. Thấy đôi mắt Giang Lam Tuyết nhắm chặt, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, lông mi Giang Lam Tuyết hơi rung động vài cái.
Cố Doãn Tu dán mặt đến bên tai Giang Lam Tuyết dùng âm thanh nhẹ nhất có thể nói: “Tiên Tiên, nàng giả vờ ngủ.”
Nhiệt khí mà Cố Doãn Tu nói chuyện rót vào lỗ tai Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết run rẩy nhẹ nhàng. Cố Doãn Tu cười trộm, lại thổi một hơi vào lỗ tai Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết đột nhiên xoay người, làm Cố Doãn Tu hoảng sợ.
“Tiên Tiên, nàng dọa ta sợ chết.” Cố Doãn Tu cười nói.
“Ai bảo ngươi làm loạn.” Giang Lam Tuyết tức giận nói.
Cố Doãn Tu bò trên giường, lấy tay ôm đầu, liếc nhìn nàng: “Ta làm loạn gì chứ, nàng mới là người làm loạn, sao nàng có thể chia ra hai cái chăn chứ?”
“Không quen hai người ngủ chung một chăn.” Giang Lam Tuyết nói.
“Sao có thể như thế được, từ nay về sau chúng ta đều ngủ chung trên một chiếc giường, sao nàng có thể không quen được! Từ ngày hôm nay chầm chậm quen.” Cố Doãn Tu nói xong liền một tay vươn vào chăn của nàng.