Mỗi Ngày Nhất Định Phải Hôn Một Cái

Chương 7


Đọc truyện Mỗi Ngày Nhất Định Phải Hôn Một Cái – Chương 7

Edit: Động Bàng Geii

…o0o…

Con người khi bị bệnh chính là thời điểm yếu ớt nhất, Kiều Lưu là người hiểu rõ điều này nhất. Y khi còn bé, lần đầu tiên phát tác bệnh tim, người trong nhà không một ai biết tới cả, tới đêm khuya cả người nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, mới được dì quét dọn phát hiện ra, vội vội vàng vàng mà đưa đi bệnh viện. Lần đó Kiều Lưu nằm bệnh viện chính là mười tháng, sau khi xuất viện rồi, liền chuyển sang trường học khác.

Trường học trước kia của y không thể tiếp tục học nữa, bởi vì e ngại bạn học sẽ phát hiện ra căn bệnh thật sự của y. Kế đó, Kiều Lưu từ lúc học tiểu học tới đại học, dọc đường đã đổi không biết bao nhiêu là trường học, cơ hồ là chẳng có khái niệm cái gì gọi là bạn bè lâu năm.

Y cũng lười ghi nhớ một ai đó, cũng chẳng có bao nhiêu người thâm tình mà đi nhớ kĩ y.

Đừng nhìn cái tên nhà quê này bộ dáng lúc thường luôn luôn tỏ ra thận trọng, kỳ thật lúc bị bệnh, còn chẳng phải tựa như một con vật nhỏ nức nở nắm lấy y mãi không chịu buông sao, mềm mềm nhũn nhũn mà tìm kiếm một chút an ủi a.

Kiều Lưu bĩu môi, hiếm thấy từ bi một lần, một tay để im cho Chu Tử Chu nắm lấy, một cái tay khác với lấy vỉ thuốc cảm ở trên tủ đầu giường, bỏ hai viên ra lòng bàn tay, không kiên nhẫn nói: “Uống.”

“Bác sĩ cho thuốc cảm à? Mua từ nơi nào? Có quá hạn không đó?” Đầu Chu Tử Chu đang cực kì choáng váng, mà vẫn hết sức cẩn thận nhìn nhìn đống thuốc màu trắng ở trên tay Kiều Lưu.

Kiều Lưu cả giận nói: “Đầu óc cậu có bệnh à, tôi có thể hại cậu sao?”

Chu Tử Chu không để bụng lời mắng chửi của y, lúc này mới tiếp nhận lấy thuốc, sau đó nâng ly uống một ngụm, sau khi nuốt xuống cuống họng rồi mới cảm thấy hơi hơi tốt lên một chút. Nghỉ ngơi một chốc, sao kim đang quay cuồng trên đầu cậu rốt cuộc cũng giảm đi trông thấy, cũng khôi phục lại một chút tỉnh táo.

Bất quá, không nghĩ tới Kiều Lưu còn thật làm người tốt tới cùng, vừa đưa cậu tới phòng y tế, lại còn lấy nước cùng thuốc cảm tới cho cậu, có thể nói là cực kì có tình có nghĩa. Bản thân trước đó còn có hiểu lầm với y, y tính khí lại cực kì thúi, nhưng tuyệt đối chính là một người tốt a. Chu Tử Chu trong lòng lặng lẽ nghĩ…

Nghĩ như vậy, cậu lại không nhịn được mà lén lén lút lút liếc nhìn gò má của Kiều Lưu.

Cái liếc trộm này quả thật là quá thường xuyên, thật là, nắm được tay người ta rồi mà vẫn chưa hài lòng được, còn hận không thể đem tầm mắt hoá thành thực chất, tựa như đem người chặt chẽ bám dính lấy vào bên trong phạm vi của tầm mắt. Ánh mắt kia còn vô cùng đặc biệt khiêu khích, tựa như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua không dấu vết, nhìn một cái liền nhanh chóng dời đi, lại bởi vì chỉ thoáng qua thôi nên không hề cảm thấy thoả mãn, cứ như vậy mà không nhịn được nhìn thêm lần nữa… Kiều Lưu nghiêng đầu sang chỗ khác ngón tay bị nắm hơi giật giật, bên tai càng bạo đỏ, lông mày anh khí ghét bỏ mà nhíu lại, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ lãnh khốc.

Đủ rồi, nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn thêm nữa tôi sẽ đánh chết cái tên biến thái nhà cậu đó.

Nghe thấy tiếng hừ nhẹ thiếu kiên nhẫn của Kiều Lưu, đầu óc của Chu Tử Chu lúc này mới kịp phản ứng lại, cậu trong nháy mắt ý thức được vừa nãy bản thân mình vừa làm cái gì. Lập tức! Dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà buông tay Kiều Lưu ra! —— Kiều Lưu xấu nết cậu còn thiếu hiểu biết sao, khai giảng ngày đầu tiên còn bởi vì mình lo chuyện bao đồng, mà ghét bỏ mình ăn dơ ở bẩn. Mình bây giờ còn nắm tay y, còn không phải là muốn bị chặt hai cái tay sao!

Chu Tử Chu một chút cũng không muốn gây chuyện, đem hai tay cho vào trong chăn, cắn môi có chút bất an, sau một hồi mới cẩn thận từng li từng tí mà ngẩng đầu lén lút nhìn Kiều Lưu một cái, lại thấy sau khi buông tay Kiều Lưu ra, sắc mặt Kiều Lưu trong nháy mắt càng thêm đen, quả thực tựa như bão táp vèo vèo ập tới!

Rốt cuộc là làm sao a? Chu Tử Chu cảm thấy bản thân không thể hiểu nổi cái loại lúc nắng lúc mưa thay đổi sắc mặt còn hơn lật bánh của Kiều Lưu a.

Quân huấn bên ngoài cũng đã kết thúc, ánh nắng buổi trưa chính là thời điểm khủng khiếp nhất, cũng là giờ đi ăn cơm. Huấn luyện viên thổi còi, vang vọng khắp thao trường, một số học sinh tựa như ngựa hoang mất cương mà từ thao trường bắt đầu đổ dồn về cửa chính nhà ăn, số học sinh còn lại thì kiệt sức cả người toàn là mồ hôi mà nằm dài trên thao trường.

“Tôi cũng tốt hơn rồi, cậu cũng nên đi ăn trước đi.” Chu Tử Chu cảm thấy bản thân đã làm trễ nải quân huấn của Kiều Lưu, rất không tiện. Còn chính mình đã truyền nước biển, tuy rằng bụng có chút đói, bất quá tố chất thân thể vẫn luôn luôn tốt, có thể chịu đựng được, truyền nước biển cũng tựa như ăn một bữa rồi vậy.

Kiều Lưu nhíu nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, điện thoại bên trong túi quân phục của Chu Tử Chu liền vang lên, bên cạnh có hai sinh viên đang bệnh cũng đều nhìn sang một cái.


“Cái nhạc chuông gà ghẻ gì thế này a?” Khuôn mặt Kiều Lưu banh ra, nghe từ bên trong cái điện thoại cũ đến mục nát của Chu Tử Chu truyền tới đoạn nhạc “Tình yêu không phải bạn muốn mua, muốn mua là có thể mua được….”

Chu Tử Chu lúng túng che điện thoại, bưng kín cũng vô dụng, vì tiếng chuông có thể từ khe hở ngón tay truyền ra. Cậu làm xong động tác này liền cảm thấy bản thân thật có chút ngốc, đại khái là bị tính xấu của Kiều Lưu dằn vặt tới điên rồi, cả người có chút rối bòng bòng. Cậu ngượng ngùng mà dời tay ra, ấn nút tiếp nhận, nhỏ giọng nói: “Có làm phiền tới cậu không?” Âm thanh bởi vì cảm mạo còn mang theo dày đặc giọng mũi, mềm nhũn tựa như đang lấy lòng.

Kiều Lưu ghét bỏ mà quay đầu đi, bĩu môi, nhưng đáy mắt rất nhanh liền xẹt qua một vệt ý cười rất nhẹ.

Điện thoại của Chu Tử Chu chính là cái cục gạch Nokia lâu đời, tình cảnh của gia đình cậu như vậy, làm gì có khả năng sử dụng điện thoại được, thời điểm chuẩn bị rời thôn, trưởng thôn liền đem thứ này đưa cho cậu, nói đã sửa qua nhiều lần rồi, bởi vì quá cũ nên mới để cho ngăn kéo, hiện tại liền lấy ra đưa cho cậu, nói là tìm một cửa tiệm cầm độ bán đi mua lại cái khác, còn có thể miễn cưỡng có ích.

Trên thực tế, Chu Tử Chu ngoại trừ vài lần gọi về nhà, cũng không có dùng điện thoại làm việc khác, ngay cả gửi tin nhắn gì đó cũng không, cho nên cũng không ngại điện thoại quá lỗi thời, ngược lại, cậu lại cực kì cảm kích trưởng thôn.

Bất quá, cái cục gạch này để trước mặt một người từ trên xuống dưới hàng hiệu như Kiều Lưu, cậu ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.

Chu Tử Chu làm bộ như không có gì xảy ra mà bưng kín điện thoại, kề sát vào lỗ tai mình, nhỏ giọng nói: “Alô, bà nội.”

Bà nội đầu dây bên kia không ngừng liên miên cằn nhằn hỏi chuyện khai giảng của cậu đều làm xong cả chưa, quân huấn có thuận lợi hay không, có chỗ nào không thoải mái hay gì không.

Chu Tử Chu hắng giọng một tiếng, để cho âm thanh của mình bớt khàn đi một chút, sau đó mới đáp lại: “Thân thể rất tốt ạ, ân, đúng ạ, làm sao có chỗ nào không thoải mái chứ, hết thảy đều rất tốt, bạn học cũng cực kì tốt với con… Thật mà, khai giảng ngày đầu tiên còn có người chủ động dẫn con đi thăm quan khuôn viên trường đó, vườn trường đặt biệt lớn nha, đặc biệt đẹp nữa, nếu không phải cậu ấy dẫn con, con thật sự đã đi lạc mất… Bạn cùng phòng? À… Bạn cùng phòng của con người nào cũng tốt hết á.”

Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu trả lời như vậy, trầm mặc.

Bà nội Chu Tử Chu dùng giọng địa phương nói: “Vậy à, gần đây bà cũng rất tốt, dưới chân núi có một đoàn đội mới đến, mang tới thật nhiều dụng cụ máy móc, nói là muốn sửa đường.”

Chu Tử Chu sửng sốt một chút, theo bản năng mà nhìn Kiều Lưu một cái, lại cấp tốc dời ánh mắt đi, dùng hai tay càng thêm bưng kín điện thoại, hỏi: “Bà nội, bà nói chậm một chút, chuyện gì xảy ra cơ, kể hết từ đầu tới đuôi nha.”

“Bà cũng không biết được tình huống cụ thể ra sao a, chỉ nghe trưởng thôn nói, đường cao tốc này mà làm xong, thôn chúng ta liền dễ sống hơn, không cần phải trèo qua núi nữa. Con không biết đâu, hai ngày trước trời đổ cơn mưa lớn, con gái của chú Vương sát vách nhà chúng ta cầm dù lên trấn, không cẩn thận giẫm trúng bãi bùn trượt gãy một chân, bây giờ còn đang ở bệnh viện chưa ra, thật sự là nghiệp chướng a…”

Chu Tử Chu lẳng lặng nghe.

Bà nội bên kia tựa hồ đang lau nước mắt, nửa ngày mới nghẹn ngào nói không nên lời, sau một hồi mới nói tiếp: “Ông trời cuối cùng cũng có mắt, rốt cuộc cũng cho một con đường, thật sự là phải cảm ơn chính phủ a…”

Chu Tử Chu lòng nói, muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn cái vị đang ngồi cạnh con đây này, bà nội, bà cảm ơn nhầm người rồi. Bất quá cậu không hề nói tiếng nào, cùng bà nội nói vài câu qua lại, hỏi tình trạng thân thể, sau đó liền cúp điện thoại.

Gọi xong cuộc điện thoại này, tâm tình của Chu Tử Chu phức tạp vô cùng. Cậu vốn nghĩ sau khi kí phần hợp đồng với tập đoàn Kiều thị xong, ít nhất cũng phải chờ một thời gian nữa mới có thể tiến hành tu bổ con đường đó. Dù sao muốn xây một còn đường vắt ngang qua núi dài mấy chục cây số, cũng không phải chuyện dễ dàng như lấy xẻng đào đất. Ai biết Vương Thuỵ cùng Kiều gia bên kia hiệu suất lại cao như vậy, không phải chỉ mới có mấy ngày thôi sao? Cũng đã bắt đầu tiến hành thi công tu bổ đường cả rồi.

So với việc đó, Chu Tử Chu thật sự là không có làm gì. Cậu là nợ ân tình người ta mới đúng.

Hai ngày trước cậu còn ở trong lòng oán thầm Kiều Lưu khó hầu hạ, bất đắc dĩ mới phải làm thôi. Hiện tại nhìn lại chính mình, thật sự là không có lương tâm. Người khác cho thôn cậu một con đường, đây là có bao nhiêu ơn huệ kia chứ, còn ngươi thì sao, chả làm được cái gì cả.


Chu Tử Chu nản lòng mà suy tư, cậu sờ môi ngồi thẳng eo. Y tá đi tới truyền cho cậu thêm một chai nước biển, sau đó đem treo lên, ở mu bàn tay cậu vỗ vỗ vài cái, xoa xoa một tầng thuốc nước lạnh lẽo lên trên.

“Bạn học, nhịn đau một chút a, hiện tại phải tiêm cho cậu một mũi.”  Y tá nói.

Chu Tử Chu không yên lòng nhưng vẫn là gật đầu một cái, đột nhiên nhớ tới Kiều Lưu, không biết đã đi chưa?

Cậu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Kiều Lưu đang đứng trước cửa phòng y tế, đối diện là một nữ sinh vóc dáng nhu mì xinh đẹp, ở trên mái tóc uốn xoăn là một cái kẹp tóc rất thời trang, bởi vì mặc là trang phục quân huấn, Chu Tử Chu có chút nhận không ra đó là ai, nhưng nhìn kỹ lại một chút, mới phát hiện đó là Lương Mạt.

Chờ chút, Lương Mạt? Lương Mạt! Lương Mạt lúc nào thì tới đây vậy?

Chu Tử Chu trong nháy mắt khẩn trương hẳn lên, tựa như gặp phải thiên địch mà cả người đều căng chặt, ngay cả y tá tiêm lệch rút ra tiêm lại lần nữa cũng không có cảm giác.

“Ây da, bạn học, cậu thả lỏng một chút a, sắp chảy máu tới nơi rồi a!” Y tá nói: “Đừng nhìn con gái đẹp tới mắt cũng không thèm chớp như vậy chứ!”

Chu Tử Chu nào có tâm tình để ý tới lời trêu chọc của chị y tá, lo lắng mà nhìn Kiều Lưu cùng Lương Mạt bên kia. Nói thật, trước khi nhận ra bản thân mình có linh khí linh chi dày đặc, cậu chỉ cho rằng thân thể từ nhỏ đến giờ chỉ là tốt hơn người một chút, mặc dù là mùa đông rét lạnh cũng chẳng cảm thấy lạnh. Tại thời điểm đi học trung học, bạn đồng trang lứa của cậu luôn luôn cóng tới chảy cả nước mũi, hai tay cứng đơ, chỉ có mình cậu là ngồi trong đống tuyết xây người tuyết cũng không hề gì thôi, trái lại còn cảm thấy lúc nào cũng ấm áp, tựa như gánh thêm cái bếp nhỏ ở sau lưng vậy.

Trưởng thôn còn nói Chu Tử Chu có thể như vậy là do từ nhỏ đi theo ổng ngồi xổm đứng tấn luyện võ, cho nên thể chất mới tốt như vậy, chỉ có Chu Tử Chu biết, thể chất cơ thể cậu rất đặc biệt, mùa đông có lạnh tới mức nào cũng không cần lò sưởi, đắp một cái chăn đơn bạc thôi cũng có thể ngủ tới chảy mồ hôi.

Từ khi Vương Thuỵ nói trong người cậu có chứa linh khí cỏ linh chi, cậu mới ý thức được, có lẽ mạng của mình thật sự rất đặc biệt. Không chỉ có như vậy, cậu còn có thể ẩn ẩn hiện hiện mà cảm giác được độ dày âm dương của từng người nhiều hay ít. Mà tiếp xúc với Lương Mạt xong, cô gái này là người thứ hai ngoài Kiều Lưu, có thể cho cậu một cảm giác gì đó rất lạnh lẽo.

Nói cách khác, nếu để cho Lương Mạt chạm vào Kiều Lưu, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

Chu Tử Chu tâm lý không yên mà nhìn chằm chằm hai người, đáy lòng thấp thỏm, chỉ lo hai người bọn họ sẽ đụng chạm nhau.

“Còn nhìn a! Cậu tên là Chu Tử Chu đúng chứ, tiêm xong rồi đấy, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không, nước biển truyền xong rồi gọi chị tới thay bình khác đó.” Y tế tức giận nói, cô là chưa bao giờ thấy có sinh viên nào mê gái như vậy, vừa nhìn thấy gái đẹp là hai mắt sáng quắc cả lên.

Âm thanh của y tá khiến hai người Kiều Lưu và Lương Mạt đều quay đầu lại nhìn, vì vậy rơi vào mắt của Kiều Lưu chính là, Chu Tử Chu bị đố kị hai mắt đều phát đỏ tới điên rồi! Tóc mái lung ta lung tung mà bay dập diều, đôi mắt còn ướt nhẹp, nhìn về phía này không thèm chớp mắt, sợ mình cùng nữ sinh khác thông đồng với nhau.

Ghen tới mức này luôn sao?!

Hai người tầm mắt vừa giao nhau, Chu Tử Chu lại giống như thỏ con mà sợ hãi, có tật giật mình mà nhanh chóng cúi đầu. Ngón tay vô ý thức mà nắm chặt ga giường, tâm lý sốt ruột như cha gả con gái đi vậy.

Làm sao bây giờ?

Nhưng cố tình Kiều Lưu lại không biết tới thể chất của Lương Mạt, mà mình lại càng không thể nói với y.

“Là bạn học cùng lớp với cậu sao, thật giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải.” Lương Mạt nói, cô không để ý lắm, từ nhỏ đến giờ cô chính là con của trời, đi tới nơi nào liền có vô số ánh mắt bám dính tới. Mà một cái ánh mắt nhỏ nhoi này thì có thể đáng là cái gì, trái lại, cô có chút hưởng thụ, đối với Chu Tử Chu lộ ra một nụ cười thân thiết.


Chu Tử Chu nhìn thấy cô lấy lòng mình, do dự một chút, cũng gật đầu một cái đáp lại, coi như chào hỏi.

“…” Kiều Lưu nói một cách lạnh lùng: “Cậu ngày hôm qua không phải là ở dưới kí túc xá đã từng gặp qua cậu ta rồi sao? Nhanh như vậy liền quên rồi, người nổi tiếng không thèm để ý chuyện nhỏ nhặt a?”

Lương Mạt nghe thấy trong giọng nói của y có mang theo một chút khó chịu, thế nhưng đầu óc mơ hồ, căn bản không biết tại sao Kiều Lưu lại khó chịu.

Cô xoay lại đề tài trước đó bị y tá cắt ngang, tiếp tục ôn nhu nói: “Buổi trưa cha tôi cùng chú của cậu có chuyện muốn bàn, nói chúng ta đi qua đó một chuyến, vừa khéo cậu cũng có thể gặp cha tôi, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Thần kinh à.” Kiều Lưu chẳng nể mặt mũi nói: “Tôi gặp ba cậu làm gì?”

Lương Mạt không hề để bụng lời nói của y, mỉm cười nói: “Đừng nói như vậy, cậu muốn ăn cái gì, để tôi nói với ba tôi đặt sớm một chút.”

“Không ăn.” Kiều Lưu cảm thấy phiền phức, một chữ cũng không muốn nói thêm, trực tiếp xoay người trở vào trong phòng y tế. Chưa được hai bước, Lương Mạt ở phía sau đuổi theo y nói, “Cậu lúc nào cũng như vậy, một chút cũng không nể mặt mũi người khác?”

Kiều Lưu tuyệt đối là nam sinh đầu tiên mà cô cảm thấy khó tiếp cận nhất. Cô năm lần bảy lượt chạy tới tìm, đã đem địa vị của mình bỏ xuống rất thấp, mặc dù là bị toàn trường rêu rao các kiểu, cô cũng chấp nhận. Nhưng Kiều Lưu lúc nào cũng mặt lạnh như vậy, làm cô có chút tức giận, rốt cuộc là muốn làm sao?

Bị người ở bên trong phòng y tế cùng y tá dòm ngó, Lương Mạt càng cảm thấy mất mặt, hai gò má đều đỏ ửng, nâng tay muốn kéo lấy cánh tay của Kiều Lưu. Đều nói phụ nữ một khi yêu mãnh liệt tựa như sói, nữ theo đuổi nam, chỉ cách một tầng sa, cô theo đuổi Kiều Lưu làm sao lại khó khăn đến vậy?

Chu Tử Chu vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chăm tay Lương Mạt.

Cái tay kia sắp đụng tới tay của Kiều Lưu ——

Còn kém vài không phẩy mấy xen tin nữa thôi là chạm! Tới! Rồi!

Xong đời!

Chu Tử Chu ngồi ở trên giường cả người đều căng thẳng, đồng tử đột nhiên co rụt hai cái, phảng phất như thấy được một màn Kiều Lưu ‘ầm’ một tiếng ngã nhào xuống đất, trong nhát mắt bộc phát khinh công, không chút suy nghĩ, lập tức vén chăn lên nhảy xuống, xông tới đem Kiều Lưu kéo ra phía sau mình một cái. Động tác bất thình lình này quả nhiên thành công đem tất cả mọi người ở hiện trường đều sợ tới ngây người.

Lương Mạt cũng sợ tới ngây người.

Bị Chu Tử Chu dùng một lực đạo vô cùng lớn nắm chặt lấy cánh tay mà kéo về phía sau xoay nửa vòng, thiếu chút nữa còn té sấp mặt, Kiều Lưu cũng sợ tới ngây người! Y nhìn chằm chằm cái gáy của Chu Tử Chu, sau đó chuyển xuống cánh tay bị Chu Tử Chu gắt gao nắm chặt lấy, nửa ngày không nói tiếng nào.

Những bệnh nhân cùng chị y tá truyền nước biển cũng sợ tới ngây người, ngàn vạn lần không nghĩ tới cái người mà thằng nhãi Chu Tử Chu này coi trọng không phải là vị mỹ nữ xinh đẹp kia, mà chính là vị mỹ nam ở đối diện! Đây là tình huống gì!

Không khí phá lệ yên tĩnh.

Chu Tử Chu thở hổn hển, túm người xong rồi mới ý thức được chính mình còn đang truyền nước biển, kết quả mu bàn tay liền sưng tấy lên, máu từ nơi đó bắt đầu dồn dập tuôn trào ra, cây treo túi nước biển cũng bị cậu kéo tới ngã xuống đất —— cũng không có phát ra âm thanh thuỷ tinh vỡ, bởi vì đã rớt lên trên giường.

“Cậu làm gì đó?” Lương Mạt phản ứng lại đầu tiên, biểu tình lập tức thay đổi.

Chu Tử Chu nuốt nước miếng, liếc nhìn xung quanh, cảm giác tầm mắt của mọi người đang rơi vào người mình, thật sự là muốn chết quách đi cho xong. Cậu nhanh chóng buông tay Kiều Lưu ra, cả người đều bối rối, khô cằn nói: “Tôi…”

Nửa ngày cũng không biết nói cái gì mới tốt.


Căn bản là không giải thích được, vì lý do chân chính cũng không có cách nào nói ra, mặc dù có nói đi nữa, Kiều Lưu nhất định sẽ đem cậu đánh chết, sau đó con đường quốc lộ kia cũng đi tong, những người khác cũng sẽ không tin cậu.

Lương Mạt đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn cậu dò hỏi: “Ngày hôm qua là cậu giúp tôi đưa trà sữa cho Kiều Lưu đúng không, cậu đừng nói cậu không đưa nha?”

Chu Tử Chu: “…”

Hai tay cậu buông xuống để bên hông tựa như học sinh cấp một đang chịu răn dạy mà ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, cả khuôn mặt phồng thành một quả cầu, mu bàn tay cũng đỏ ngầu, còn có chút máu theo đó chảy ra, nhưng rất nhanh đã khô lại, hiện tại mu bàn tay chỉ sưng lên tựa như cái bánh bao mà thôi.

Cậu thật sự là không đưa, còn ném vào thùng rác.

“Ừm, xin lỗi a.” Chu Tử Chu yếu ớt nói.

Lương Mạt tức gần chết, lớn đến như vậy mà cũng chưa từng gặp ai biết phá hoại như vậy, đây là cái gì, thích cô tới mức không màng hết tất cả mà phá hoại quan hệ của cô cùng Kiều Lưu? Lương Mạt còn muốn nói gì, Kiều Lưu đột nhiên liền kéo Chu Tử Chu trở về giường bệnh, nói: “Sững sờ cái gì, còn không chịu băng bó lại?”

Chu Tử Chu còn mặt mũi nào ở lại băng bó, quả thật là hận không tìm được một cái lỗ mà chui xuống! Khuôn mặt cậu nhăn lại tựa như đứa con nít mới đẻ, nằm úp sấp ở trên giường, đem mặt chôn ở trong gối, cái tay sưng tấy kia để ở ngoài cho y tá lần nữa băng bó lại, mặc dù cái tay đã sưng tấy lên nhưng vẫn nắm chặt lấy Kiều Lưu ——

Kiều Lưu cúi đầu, mắt liếc qua cái tay sưng như bánh bao kia còn đang gắt gao kéo ống tay của mình, có chút ghét bỏ, nhưng vẫn là đặt mông ngồi xuống ở bên giường: “Cậu lớn đầu như thế, lúc tiêm nhất định phải bám ống tay người khác sao, sợ tiêm à?”

Không phải a, cậu nghĩ sai rồi… Chu Tử Chu ở trong lòng nhỏ giọng cùng vô lực biện minh. Nhưng không có tác dụng, mất mặt là chuyện không còn cứu nổi nữa.

Lương Mạt dậm chân, tức giận rời đi.

Chu Tử Chu lúc tiêm vẫn luôn cực kì yên tĩnh, trong bầu không khí làm người khác khó thở như vậy, cậu mặt đỏ tới mang tai mà ngửa đầu nhìn chằm chằm nước biển chảy từng giọt xuống, cũng không dám nhìn đi chỗ khác, cái cổ vì thế mà cũng có chút tê dại. Thật vất vả mới truyền nước xong, Kiều Lưu cùng cậu rốt cuộc cũng rời khỏi phòng y tế.

Lần này Chu Tử Chu không dám lôi kéo Kiều Lưu nữa.

Hơn nữa sau khi Lương Mạt rời đi, cậu sớm cũng đã buông tay Kiều Lưu ra rồi, ý là muốn Chu Tử Chu đi mau đi, đi khỏi tầm mắt của cậu càng sớm càng tốt, mắt không thấy tâm không phiền a. Thế nhưng không nghĩ tới Kiều Lưu lại luôn ở bên cạnh cậu, đem gối cất ngay ngắn, sau đó mới cùng nhau rời đi.

Chu Tử Chu cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, đi một mạch về phía trước, trên mặt còn đang phát sốt, cảm giác mất mặt cũng còn chưa có đi qua. Cậu đoán Kiều Lưu phỏng chừng là vẫn đi theo phía sau, cảm thấy cậu chơi vui, muốn cười bản thân cậu, dù sao nhận chuyển trà sữa giùm con gái nhà người ta, nhưng tới cùng lại chẳng đưa, Kiều Lưu chắc chắn là nghĩ cậu lén lút uống trộm —— Đang đợi ở đằng sau để cười nhạo mình đi. Tâm lý cậu có chút oan ức, nhưng cũng không có biểu hiện ra.

Kiều Lưu không lên tiếng, hai tay đút túi quần, vẫn không nhanh không chậm mà bước theo ở sau cậu.

Sau một lát, Kiều Lưu đột nhiên hỏi một câu: “Đi chỗ nào ăn cơm?”

Chu Tử Chu đi ở đằng trước, cũng không dám quay đầu lại, sửng sốt một chút. Là hỏi cậu sao? Đây là muốn cùng cậu ăn cơm sao? Kiều Lưu dự định cùng cậu ăn cơm? Không phải chỉ có bạn bè chung đám mới hẹn nhau đi ăn thôi sao?

Chu Tử Chu dùng cái tay nguyên vẹn còn lại của mình sờ sờ cái cổ, cảm thấy có chút hơi nóng, hơi sốt sắng, còn có chút mừng thầm từ đáy lòng. Cậu xoay lưng lại, hướng về phía Kiều Lưu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Cậu quyết định đi, nếu không, tôi mời cậu?” Cậu thử thăm dò, hỏi xong liền có chút hối hận, dùng tính cách cao ngạo như quý tộc của Kiều Lưu còn hiếm lạ gì việc được người ta mời ăn.

“Hỏi cậu muốn đi đâu ăn, chính là hỏi cậu thích ăn cái gì.” Kiều Lưu nói, dời tầm mắt từ đỉnh đầu Chu Tử Chu xuống đôi mắt cậu, lại cảm thấy không được tự nhiên mà chuyển sang thao trường ở bên kia, hai tay đặt trong túi quần cũng không tự giác nắm chặt. Bên tai y cũng phát hồng, gương mặt tuấn tú hơi hơi đỏ, trên trán có lóng lánh mồ hôi, trên mặt cũng căng thẳng không kém, nhưng vẫn nỗ lực để cho bản thân thoạt nhìn mang theo một phần hờ hững.

Sau một hồi không thấy Chu Tử Chu trả lời, Kiều Lưu không nhịn được thấp giọng mắng một câu: “Nói chuyện đi, tên ngu ngốc mắc bệnh dục vọng chiếm hữu nặng kia.”

“A?” Chu Tử Chu còn đang đắm chìm trong cảnh tưởng vui sướng của những đứa bạn đi ăn với nhau, chỉ nghe thấy rõ ba chữ đầu, còn vế sau một chữ cậu nghe cũng không hiểu: “Cái, cái gì?” Tự nhiên lại mắng cậu làm chi!

Cậu cảm thấy bản thân đã nghe được cái gì đó rất kì quái!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.