Đọc truyện Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần – Chương 87
Dưới sự bám dính của Hiên Viên Tử Đô, Mục Nhung cuối cùng vẫn không thể vứt bỏ đứa em ngốc nghếch này, đành phải bất đắc dĩ dẫn cậu theo vào tiệm may.
Một nam nhân như Mục Nhung không có hứng thú gì với việc dạo phố mua sắm, định chọn vài bộ trông có thể mặc ra ngoài gặp người khác thôi.
Ai ngờ Hiên Viên Tử Đô lại nhiệt tình đến kỳ lạ với hoạt động này, vừa vào tiệm đã chọn ra một đống quần áo, còn nằng nặc đòi Mục Nhung mặc thử.
Thẩm mỹ của cậu đúng với biệt danh con dê béo Mục Nhung đã đặt cho cậu ta, cả đống toàn là chỉ vàng chỉ bạc chói mù mắt biết bao nhiêu người, đương nhiên Mục Nhung có chết cũng không chịu mặc, chỉ chọn một bộ áo trắng có thêu hình hoa mai ở ống tay áo rồi tự đi thử.
Thế nhưng, mới vào phòng thử đồ là hắn đã thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng lục lọi trong bộ đồ vừa mới thay ra, quả nhiên túi âm linh trong ống tay áo của hắn đã biến mất, lại kéo màn ra nhìn, hay thật, ngoài cửa nào còn bóng dáng của con dê béo kia, hoá ra đã sớm kéo Thu Hưng bỏ trốn rồi.
Mục Nhung biết trước tiểu tử này sẽ đi gây chuyện, ai ngờ hắn phòng cả đường lại không đoán được cậu ta còn chuyển mục tiêu sang mình, cuối cùng trúng kế để cậu ta cuỗm mất túi âm linh.
Phải biết rằng, trong túi âm linh có một Quỷ Soái luôn luôn muốn làm thịt cậu ta để cúng cho đứa con đã mất, tuy hiện tại sau khi biết Mục Nhung chưa chết rồi, ông lớn này yên tĩnh hơn một chút ngày ngày chỉ lo đấu võ mồm với Dung Dực, thế nhưng, lỡ Quỷ Soái ra ngoài trông thấy Hiên Viên Tử Đô rồi nhớ tới một thảo nguyên xanh mượt trên đầu mình sau đó phẫn nộ bổ cho cậu ta một đao thì sao?
Bản thân thả sát thủ muốn giết mình ra ngoài, hành động tự tìm đường chết này đúng là mới lạ độc đáo.
Trong chốc lát Mục Nhung chỉ có thể cảm thán, tại sao con dê béo này chỉ khi tự tìm đường chết thì mới thông minh đột xuất khiến cho người khác không thể đề phòng vậy?
Hiên Viên Tử Đô tất nhiên không thể nghe thấy câu cảm thán của hắn, trên thực tế cậu ta vừa thó được cái túi này liền kéo Thu Hưng chạy tới một con hẻm nhỏ rồi ngồi xổm xuống, vội vàng nói: “Thu Hưng, mau lên, thừa dịp đại ca vẫn chưa phát hiện, mau mở ra xem xem trong đây nuôi cái gì?”
Cậu ta vội vàng tìm dường chết, nhưng túi âm linh là pháp bảo của âm phủ, chỉ có thể điều khiển bằng âm khí, hai người sống như bọn họ đương nhiên không thể mở ra, Thu Hưng thử sử dụng nguyên khí, rồi bất đắc dĩ nói: “Hình như bên ngoài có cấm chế do cao nhân hạ xuống, không mở ra được.”
“Không thể nào, cả ngươi cũng không mở được, chả lẽ cái túi này là một pháp bảo?”
Không ngờ Thu Hưng tu vi Kim Tiên vẫn không thể mở được một cái túi, Hiên Viên Tử Đô càng cảm thấy tò mò, quyết đoán mở túi không gian của mình ra: “Đợi một chút, để ta lấy cái kéo Tài Nguyệt Khắc Vân** của cha ta ra, chắc chắn có thể cắt được nó.”
[*芥子袋 (giới tử túi), một loại túi trong thế giới tu tiên, có thể chứa bất cứ thứ gì, mình không biết ghi sao cho dễ hiểu nên mượn một từ khác có nghĩa tương tự để thay]
[*tên của cái này nghĩa đen là cây kéo có thể cắt được mặt trăng và điêu khắc được mây =)))]
Cây kéo Tài Nguyệt Khắc Vân này là pháp bảo do Tam Thái tử cố ý luyện chế để tạo ra Vũ Y tặng cho thê tử, nguyên liệu chính là đá Phá Thiên sắc bén nhất thiên giới, cả ánh trăng cũng có thể cắt thành từng sợi nhỏ, huống chi là một pháp bảo bình thường.
Cơ mà, một thứ sắc bén như vậy, vào tay Tam Thái tử thì toàn dùng để cắt quần áo, xem ra ở phương diện không thích làm chuyện đàng hoàng thì hai người này giống hệt như nhau.
Hành động của cậu ta không thể qua mắt được một quỷ một thi nhân trong túi, nhưng sau khi Mục Nhiễm nhận ra Hiên Viên Tử Đô ngốc như vậy thì không có hứng giết nữa, nên cũng bơ đi không quan tâm.
Tuy nhiên, ông lại không phát hiện rằng, khi cách Mục Nhung càng ngày càng xa, vẻ mặt của Dung Dực vốn đang ngoan ngoãn ngồi một bên dần dần thay đổi.
Đến khi nghe thấy hai người nọ định cắt mở túi âm linh, nghe thấy có người muốn phá hỏng đồ của Mục Nhung thì điểm giới hạn của y lập tức bị kích thích, hình thức hắc hoá đối ngoại của Dung Tiểu Boss lập tức khởi động, ngẩng đầu lên lạnh lùng phát ra một câu: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên dừng lại nếu không muốn chết.”
Quỷ Soái rất kiêng kỵ việc xuất hiện trước mặt Thu Nguyệt Địch, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì cũng nhíu mày, nhưng ông còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã nói ra những lời này trước, khiến cho ông cảm thấy choáng váng, sao lại như vậy chứ? Ai đoạt mất lời thoại của ông rồi?
Dung Dực chỉ truyền âm chứ không hiện hình, dù Hiên Viên Tử Đô tu vi không cao nhưng vẫn có thể nghe thấy, không ngờ trân thú mà Mục Nhung nuôi đã đến tu vi biết nói tiếng người, lập tức bất ngờ nói: “Ngươi biết nói à? Chẳng lẽ là đại yêu đã thành tiên?”
Từ khi nguyên khí bị cạn kiệt, yêu tu ở tiên giới đa số đã tuyệt tích, những đại yêu còn lại đều trấn thủ bảo vật của mình trong các đại bí cảnh, cả Thượng Đế thích chăn nuôi tiên thú cũng không kiếm được một con, khó trách Hiên Viên Tử Đô kinh ngạc đến như vậy.
Mỗi tội, ấn tượng của Dung Dực về yêu thú vẫn chỉ dừng lại ở thể loại hoẵng ngốc như quốc sư Bắc Thần, đâu chịu thừa nhận mình là sinh vật giống như vậy, nên không để ý đến cậu ta nữa, chỉ cười lạnh một tiếng: “Ha.”
Thái độ của y càng khiến cho Hiên Viên Tử Đô chắc chắn rằng trong túi có một con đại yêu, bản thân cậu chưa bao giờ được gặp yêu thú chân chính nào hết, vội vàng hưng phấn nói: “Ngươi ra ngoài cho ta xem một chút đi, chỗ ta có rất nhiều thiên tài địa bảo có thể cho ngươi ăn đó!”
Từ xưa đến nay dược liệu trong tay đại phu là nhiều nhất, Hiên Viên Tử Đô thân là con của Thu Nguyệt Địch nên trong túi có không ít thiên tài địa bảo, nếu là đám thiên long kéo xe nghe cậu ta nói thế thì đã đỏ cả mắt rồi, thế nhưng, Dung Tiểu Boss chỉ trả lại một câu: “Không ăn, cút.”
Hiên Viên Tử Đô từng gặp trân thú trong viện tử của ông nội, biết loài nào càng hiếm thấy thì tính cách càng khó ở, lập tức vui vẻ vô cùng, vội vàng dỗ dành: “Đừng mà, ngươi chắc chắn rất tuấn tú phi phàm, chẳng lẽ không muốn bày ra dáng người uy vũ của mình cho chúng ta chiêm ngưỡng sao?”
Tưởng y ngu đến mức có thể bị những lời ngon ý ngọt như vậy lay động sao? Nực cười.
Mặt không đổi sắc nhìn về phía miệng túi, Dung Dực không hề di chuyển, giọng nói như muốn đẩy lùi tất cả ra xa: “Ta không có hứng thú với những kẻ chuyên nịnh bợ.”
Hiên Viên Tử Đô nghe xong cũng hết cách, đành lắc đầu cảm thán: “Thú cưng của đại ca mà cũng lạnh lùng kiêu ngạo như vậy à?”
Cùng lúc đó, Mục Nhiễm cũng trông thấy thiếu niên lạnh lùng khuôn mặt uy nghiêm hai mắt đong đầy sương lạnh, nhớ tới Dung Dực nửa canh giờ trước còn hưng phấn kể ra một trăm lẻ tám ưu điểm của Mục Nhung với mình, tuy ông có kiến thức phong phú nhưng vẫn không thể không nghi ngờ trí nhớ của mình, chẳng lẽ ông nhìn nhầm rồi? Có thể thay đổi sắc mặt như thế á?
Tuy nhiên, ngay lúc ông định làm mới hình tượng của Dung Dực, thiếu niên tướng quân vốn đang lạnh lùng cao ngạo lập tức mềm xuống, ngẩng đầu lên cười: “Tướng quân yên tâm, Mục Nhung đến đây rồi.”
Qủa nhiên, lúc y vừa ngẩng đầu lên, bên ngoài liền truyền đến thanh âm ngoài cười nhưng trong không cười của Mục Nhung: “Chơi vui không?”
Qua chuyện này, Mục Nhiễm càng cảm thấy nghi ngờ cuộc sống, bèn vuốt cằm suy nghĩ, rốt cuộc khả năng cảm ứng này là cái gì vậy? Ông biết hoa hướng dương có thể đổi hướng theo mặt trời, vậy mà người này cũng có thể thay đổi sắc mặt theo khoảng cách với con ông sao? Cấu tạo cơ thể của tiểu tử Dung Dực này có phải là con người không đó?
Dung Tiểu Boss hôm nay vẫn khiến Mục Nhiễm tiếp thu những kiến thức mới từ thế giới, nhưng bên ngoài Hiên Viên Tử Đô định làm chuyện xấu lại bị đại ca bắt được không rảnh để nghĩ về những chuyện như vậy, cậu cứng người cố gắng nói lảng sang chuyện khác: “Đại ca, thú cưng của ngươi rốt cuộc là con gì vậy? Tính cách còn kiêu ngạo bất tuân hơn kim long năm móng ông nội ta nuôi nữa!”
Cái quái gì vậy, không phải Dung Tiểu Boss là một tồn tại chẳng khác gì con chuột canh giữ kho thóc à? Chắc tiểu tử này bị cha hắn dạy bảo một chút thôi…
Có lẽ do đã quen với bộ dáng mặc hắn vuốt ve gần đây của Dung Dực, Mục Nhung tạm thời quên đi lực chiến hung tàn của người này, lập tức ném nồi lên lưng cha ruột.
Tuy nhiên, cái chiến thuật thô thiển như nói lảng sang chuyện khác không có tác dụng với Mục Nhung, hắn vỗ vỗ tay, đám thị vệ lập tức xuất hiện từ sau lưng, còn hắn thì lườm người trước mắt một cái rồi nói: “Làm phiền các vị đưa cậu ta về, và nói lại rằng cậu ta trốn khỏi hộ vệ một mình chạy vào hẻm nhỏ, sau đó sư phụ sẽ biết phải làm gì.”
Chỉ trong một câu, con dê béo nhỏ đã bị đám thị vệ vây kín cản mất đường chết của mình, Mục Nhung nghĩ ít nhất mấy tháng nữa cậu ta đừng hòng ra ngoài quậy, hắn bỏ túi âm linh vào lại tay áo rồi mới nhạt giọng nói: “Cậu ta chỉ là một đứa trẻ, mong tướng quân bỏ qua cho.”
Ông không có! Ông chưa kịp nói lời thoại nào đã bị cướp sạch rồi!
Mục Nhiễm từ chối nhận cái nồi đen sì này, nhưng ông chưa kịp mở miệng, Dung Dực đứng bên cạnh đã đổi thành vẻ lương thiện thuần khiết chỉ khi đối mặt với Mục Nhung, dù ai nhìn vào cũng sẽ không tin rằng một thiếu niên tốt như vậy có thể nói những lời ác độc với người khác, thậm chí người này còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Mục Nhung, ngươi mua quần áo gì vậy, cho ta xem với!”
Hiện tại hộ vệ đã dẫn Hiên Viên Tử Đô đi, Mục Nhung thấy bốn phía không có ai thì mở túi, để Dung Dực bị nhốt trong đó suốt mấy ngày ra ngoài hít thở.
Mục Nhung không dám để hai người xuất hiện lúc có Thu Nguyệt Địch, nên Dung Dực đã lâu không được gặp hắn, vừa trông thấy ánh sáng chiếu vào liền nhảy phắt ra.
Đập vào mắt là hình ảnh Mục Nhung mặc đồ mùa đông, quần áo may từ vân cẩm thêu hoạ tiết mây vàng khoác bên ngoài một lớp giao tiêu trắng như tuyết, vài đoá hoa mai được thêu bằng chỉ vàng trên ống tay áo dưới lớp giao tiêu như đang thấp thoáng sau bóng mây, như ẩn như hiện như có như không, tuy là cẩm y xinh đẹp quý giá nhưng vẫn không kém phần điệu thấp nội liễm, mang một loại khí chất xuất trần khác với bình thường.
Dung Dực luôn khắc ghi lời nói của Mục Nhung vào lòng, hiện tại đương nhiên nhớ tới lời chỉ dạy lúc trước của hắn, lập tức luôn miệng tán thưởng: “Quân tử khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, ngươi mặc đồ màu trắng quả là đẹp cực kỳ luôn!”
“Qúa khen rồi, ngươi cũng…”
Khen qua khen lại với Dung Dực đã thành bản năng của Mục Nhung, hắn theo bản năng muốn đáp lễ một phen, nhưng khi cúi đầu nhìn Dung Tiểu Boss đang bám vào miệng túi nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ, hắn chợt không tìm được từ nào để khen, cố gắng suy nghĩ một chút, cuối cùng đành phải khen rằng: “Xinh xắn lanh lợi lắm đó.”
Ừm, mấy từ này…
Lặng lẽ khởi động chức năng làm đẹp trong đầu hòng đổi những từ này thành những ưu điểm mà mình muốn, Dung Dực bất đắc dĩ nhận ra hình như việc này hơi khó, may là tinh thần của y khá vững, quyết định không lo nghĩ chuyện này nữa mà tiếp tục ngắm nhìn Mục Nhung, tâm trạng lập tức cảm thấy thoải mái hơn, không sao, dù sao Mục Nhung cũng đang khen y mà.
Y chỉ cần tiếp tục cố gắng thôi, sớm muộn gì cũng có thể sưu tầm đầy đủ tất cả mọi từ dùng để khen ngợi trong từ điển của Mục Nhung.
Kỳ thật Mục Nhiễm cũng muốn ra ngoài nhìn con mình, nhưng không biết tên Dung Dực này có phải cố ý hay không mà đứng chắn ngay giữa lối ra, che kín tầm nhìn của ông.
Một nam nhân lập chí làm nghiêm phụ như ông đương nhiên không thể thực hiện hành động chủ động nhảy ra ngoài nhìn con mình được, đành phải kiềm nén ham muốn đập một chưởng đánh bay Dung Tiểu Boss, thầm hừ lạnh trong lòng.
Hồi nãy ai vừa nói câu “Ta không có hứng thú với những kẻ chuyên nịnh bợ” vậy? Hễ trông thấy con trai ông một cái là xum xoe chạy tới liền, cái loại đoạn tụ như thế, chúng ta thật lòng khinh bỉ, khinh bỉ cực kỳ luôn!