Đọc truyện Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần – Chương 83
Đối với cha ruột Mục Nhiễm, lúc còn ở nhân gian Mục Nhung cũng từng thu thập tư liệu về người này.
Mục gia là khai quốc công thần của Bắc Thần, người thừa kế luôn được đi học chung với các hoàng tử, cho nên từ nhỏ Mục Nhiễm đã chơi chung với Triệu Dương công chúa và Thánh Văn đế khi ấy vẫn còn là hoàng tử rồi.
Năm Thánh Văn đế mười tám tuổi, vương thành xảy ra biến cố đoạt vị, chính Mục Nhiễm đã giúp lão chạy thoát rồi tập hợp lực lượng đánh về lại vương thành, thế nhưng, cũng vì thế, cả Mục gia ở vương thành đều bị phản quân diệt khẩu để trút giận, Mục phủ từng là hào môn to lớn giờ chỉ còn một mình Mục Nhiễm.
Từ đó về sau, Mục Nhiễm một thân một mình trở thành thần tử duy nhất Thánh Văn đế tin tưởng.
Năm hai mươi mốt tuổi, Mục Nhiễm lặng lẽ thăng lên Từ Thánh cảnh, dùng phản bản quy nguyên để uy hiếp những hoàng thất được quốc sư che chở, đổi lấy nền thái bình thịnh thế cho Bắc Thần.
Từ nhỏ Triệu Dương công chúa đã thầm mến Mục Nhiễm, nhưng tính tình Mục Nhiễm vốn kiêu ngạo bất tuân, tuyên bố thê tử của mình phải là người hợp ý mình nhất, đừng nói hoàng gia bày mưu đặt kế, ngay cả cha mẹ trong nhà bắt ép cũng không hề quan tâm.
Thế nhưng, Triệu Dương công chúa cũng không bỏ cuộc, bà ta bắt đầu không cho bất kỳ nữ tử nào đến gần Mục Nhiễm, ngay cả người hầu trong Mục phủ cũng bị bà ta kiểm soát gắt gao, tuy Mục Nhiễm không thích, nhưng nể tình hai người quen nhau từ nhỏ đến lớn nên đều bỏ qua, chỉ kiên trì không muốn cưới vợ.
Ai ngờ Triệu Dương công chúa đề phòng mọi hướng như vậy, Mục Nhiễm lúc đi săn trong rừng vẫn gặp được Thu Nguyệt Địch từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn sửa luôn cái tính kiêu ngạo khó ưa, ngoan ngoãn nghe lời nữ tử cả bản thân mình là ai cũng không nhớ rõ này, chưa đến một tháng đã tuyên bố muốn cưới nàng về làm vợ.
Khi đó Mục Nhiễm đã hai mươi lăm tuổi, trong nhà không có thê thiếp, ngày nào cũng có Thu Nguyệt Địch lưỡng tình tương duyệt đi theo bên cạnh, củi khô lửa bốc và sinh ra Mục Nhung.
Đây là những tin tức Mục Nhung góp nhặt được từ miệng trưởng công chúa bị giam lỏng sau khi Mục Nhung tiếp quản Mục phủ, lược bớt một đống lời rủa xả ác độc của bà ta mới lấy được vài chi tiết đáng tin này.
Theo suy đoán của hắn, tình tiết kế tiếp hẳn là Thu Đông đến gặp quốc sư, báo cho y biết sự tồn tại của hạt giống Kiến Mộc, sau đó Thánh Văn đế để lộ nơi ở của Thu Nguyệt Địch.
Quốc sư đến cướp hạt giống Kiến Mộc rồi làm Thu Nguyệt Địch mất đi tu vi bị thương nặng, nhưng dù sao nàng cũng là tiên nhân, lúc cận kề cái chết thì lấy lại được tu vi rồi cố gắng hạ sinh Mục Nhung.
Sau đó, tiên nhân bị Thu Nguyệt Địch dẫn tới đã ra tay giết chết Mục Nhiễm, trưởng công chúa thành thân với bài vị của ông, Thu Nguyệt Địch nghe tin con mình bị Mục Nhiễm đập chết thì vô cùng thương tâm trở về thiên giới, còn Mục Nhung thì được Thu Đông ở lại nuôi dưỡng.
Hiện tại câu chuyện này có ba chỗ chưa rõ:
Một, ai đã giết chết Mục Nhiễm?
Hai, ai đã hạ độc Thu Sát lên Mục Nhung?
Ba, tại sao Mục Nhiễm lại trở thành Quỷ Soái trên thiên giới?
Phần Thu Sát thì Mục Nhung thiên về lý do Thu Đông ghen tị với Thu Nguyệt Địch nên cố ý hạ độc để tra tấn con trai nàng, dù sao hắn cũng được xem là con cháu Thu gia, người Thu gia chưa quá đáng đến mức đổ hết lỗi lầm lên đầu một đứa trẻ không biết gì.
Chưa kể, nếu người nọ thật sự muốn giết Mục Nhung thì cần gì phải tạo bằng chứng giả để lừa Thu Nguyệt Địch chứ, thẳng tay đánh chết Mục Nhung rồi mang xác đến cho nàng xem là được.
Với hiểu biết của Mục Nhung về Thu Đông, nữ nhân kia chắc chắn có thể làm ra chuyện này, nhưng hai câu còn lại chỉ có thể hỏi người trong cuộc Mục Nhiễm thôi.
Sau khi xem qua tiểu sử cuộc đời của Mục Nhiễm, Mục Nhung suy ra được tính cách của người cha ruột này – kiêu ngạo, mang chủ nghĩa hoàn hảo, có thể hy sinh tất cả mọi thứ để đạt được mục đích của mình.
Cộng thêm việc sau khi bị bắt vào túi âm linh không hề hé răng nói một câu, chịu đựng đến tận bây giờ vẫn chưa tra hỏi thân phận của hắn, Mục Nhung lại bồi thêm hai câu, khả năng nhẫn nhịn của người này rất giỏi, hơn nữa là chỉ số thông minh cực kỳ cao.
Nam nhân bình thường mà gặp chuyện như vậy thì đã đi thẳng đến Thu gia báo thù rồi, nhưng Mục Nhiễm vẫn nhẫn nhịn suốt mười mấy năm, có thể thấy ông ta là người xem trọng lý trí hơn tình cảm.
Một Mục Nhiễm như vậy mà có thể nhất kiến chung tình với Thu Nguyệt Địch, Mục Nhung suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ rút ra được một lý do – nhìn mặt.
Mục Nhung muốn Dung Dực hiểu được mọi thứ về tình hình hiện tại, nên đều nói hết phân tích của mình cho y nghe, nghe xong cái lý do kia, Dung Tiểu Boss vốn bị quan hệ tình cảm phức tạp của gia đình này làm choáng hết cả đầu lập tức nghi ngờ nói: “Vậy có hơi thô thiển quá không?”
Đúng là trong tiểu thuyết bình thường chưa có nam chính nào yêu nữ chính vì dung mạo của nàng cả, thế nhưng, trong lòng Mục Nhung biết rõ, nam nhân mà, dưới tình huống cuộc sống đầy đủ sung túc, đi cưới vợ thì một là nhìn mặt hai là nhìn dáng người ba là nhìn tính cách, chỗ nào cũng y chang vậy thôi.
Thu Nguyệt Địch có dung mạo xinh đẹp, trên người mang khí chất cao quý thoát tục trời sinh, sau khi mất trí nhớ thì không còn tính cách lạnh lùng cao ngạo của tiên nữ nữa, lập tức trở thành người vợ lý tưởng của mọi nam nhân.
Cho nên, hắn thật sự không hiểu Dung Dực không quan tâm mặt hắn cũng không có cảm tưởng gì về thân thể hắn thì đoạn tụ kiểu gì vậy? Chẳng lẽ tính cách của hắn hợp gu Dung Tiểu Boss đến thế à…!Ừm, gu này không phải nặng bình thường đâu.
Trong lòng chê bai thẩm mỹ của Dung Dực một phen, vẻ mặt Mục Nhung vẫn không thay đổi nói: “Thu Nguyệt Địch vốn là tiên tử đẹp nhất thiên giới, dung mạo của nàng hoàn toàn phù hợp với chủ nghĩa hoàn hảo của Mục tướng quân, hơn nữa sau khi mất trí nhớ thì điềm đạm đáng yêu nhu nhược lúc nào cũng dựa dẫm vào ông ta, đương nhiên không thể không động tâm rồi.”
Túi âm linh luôn được Mục Nhung mang theo bên người, Mục Nhiễm bình tĩnh nghe hắn phân tích cuộc đời của mình, lúc nghe tên cố nhân cũng chỉ giật giật khoé mắt một chút, từ đầu đến cuối vẫn không hề mở miệng, thế nhưng, khi nghe đến cách giải thích trông có vẻ hợp lý này thì không nhịn được nữa.
Thứ trải nghiệm mới lạ như ngồi nghe con trai phân tích chuyện tình cảm của mình và vợ cũ này, khắp thiên hạ có khi chỉ có một mình ông may mắn được hưởng, không biết nói gì mà lắc lắc đầu, cuối cùng hờ hững nói: “Con sai rồi, đặc điểm khiến ta chú ý nhất ở nàng là, nữ tử này rõ ràng chân yếu tay mềm, nhưng vẫn có thể sống sót dưới đòn tấn công của thú hoang chỉ bằng một viên đá và một cành cây, trên đời này ta chưa từng gặp nữ nhân nào có cốt khí như vậy cả.”
Ông chưa bao giờ nói chuyện này với bất kỳ ai, vốn tưởng rằng khi nhớ lại chuyện năm đó sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, ai ngờ vẫn có thể bình thản trò chuyện với người ta, đương lúc suy nghĩ có khi mười tám năm tu thân dưỡng tính đã trui rèn tính tình của ông không ít rồi, chợt nghe Mục Nhung chần chừ hỏi: “Thế nên, ngài cứ ngồi yên đó xem một mỹ nhân thiên tiên bị thú hoang tấn công à?”
Nghe hắn nói như vậy, Mục Nhiễm chợt nhận ra năm đó mình có hơi lạnh lùng vô tình thật, may là khi đó Thu Nguyệt Địch bị mất trí nhớ, vừa trông thấy ông thì lập tức bám chặt như cọng rơm cứu mạng, nếu là nàng lúc bình thường thì có khi đã vung tay đập chết ông ngay.
Mối duyên phận như thế, ngay từ đầu đã sai trái rồi.
Một mình ngồi trong không gian u tối, nam tử quần áo rách nát cụp mắt xuống, ông chợt cảm thấy may mắn khi hiện tại không ai có thể trông thấy vẻ sầu não trong mắt mình, một người kiêu ngạo như ông, quyết không cho phép bản thân tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Nghĩ đến việc thiếu niên đang nói chuyện với mình đúng là con trai Mục Nhung của ông, giọng nói của Mục Nhiễm cũng hơi dịu xuống một chút: “Ừm…! Khi đó ta vẫn chưa hiểu phong tình, cho nên luôn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc với cả nam nhân và nữ nhân.
Cho đến khi tự mình trải nghiệm, mới biết ôn nhu hương quả nhiên là mộ anh hùng, mặc dù bình thường nữ tử vô cùng nhu nhược nhưng cũng có ưu điểm của riêng nàng, một khi cả hai đã tình đầu ý hợp thì đúng là sướng đến mất hồn, hận không thể dính chặt vào nhau hàng đêm.”
Vạn lần không ngờ ông đột nhiên nói ra một câu như vậy, vẻ mặt của Mục Nhung lập tức cứng lại, trong lòng thầm mắng, lão cha già mà không nên nết này, có ai nói với con mình mấy chuyện như vậy không?
Thế nhưng, Dung Tiểu Boss vẫn bị kẹt trong trạng thái không hiểu phong tình nghe xong câu này thì chợt cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Mục Nhung, thành thân xong sẽ lợi hại đến thế à?”
Không phải, không có, ngươi không có dịp để nếm thử đâu!
Nhìn vẻ mặt phấn khởi muốn học hỏi của y, Mục Nhung chợt thấy lạnh cả sống lưng, quyết đoán bịt miệng Dung Tiểu Boss hay học hư theo người khác này, nghiến răng nói với lão cha ruột trong túi âm linh: “Ta thấy, một nhân vật lạnh lùng cao ngạo như tướng quân hình như không thích hợp để bàn luận đề tài này với tiểu bối lắm nhỉ?”
Mặc dù đã xác định hai người thật sự là cha con, nhưng dù sao trước đây hai người chưa bao giờ gặp mặt, hiện tại đột nhiên phải gọi một người xa lạ là cha, với tính cách của Mục Nhung thì khó thể kêu ra tiếng được, đành phải lấy từ tướng quân để thay thế.
Cơ mà, Mục Nhiễm cũng chưa biết nên đối xử với con mình như thế nào, nên cũng mặc hắn gọi vậy luôn, chỉ nhặt một quyển sách trên mặt đất lên, chậm rãi nói: “Thế thì, “Tiểu kiều thê của tướng quân tà mị”, hay là chúng ta thảo luận xem tại sao Mục gia trong quyển sách này lại giống nhà chúng ta như vậy được không?”
Ôi cha của ta ơi, ngài có biết cái tên này được đọc ra từ miệng của ngài nghe nó khủng bố đến mức nào không? Tướng quân vương bá khí đầy người lại đọc tiểu thuyết ngôn tình máu chó, ngươi phải cho thiết lập nam tần một con đường sống chứ?
Nghe ông nói thế, Mục Nhung lập tức hít sâu một hơi, mới vừa hố cha ruột lại bị cha phát hiện ra tiểu thuyết có mình là nhân vật chính, cái kiểu làm gay rồi bị bắt gặp là gì hả trời?
Không được, mau bình tĩnh lại, Dung Dực vẫn chưa tỏ tình với hắn, tay áo của hắn vẫn chắp vá trên cánh tay đây, có gì phải hoảng chứ? Lỡ hai người họ vòng tới vòng lui lại thẳng trở lại thì sao?
Dùng lý do cả mình cũng không tin tưởng lắm để ám chỉ tâm lý cố giữ bình tĩnh, hắn suy nghĩ một chút, quyết định bỏ qua chủ đề nguy hiểm này, nói: “Có lẽ chúng ta có thể thảo luận một chút về Thu gia?”
May thay chỉ số thông minh di truyền từ tổ tiên Mục gia không bị mất, tuy Mục Nhiễm đã lờ mờ đoán được đời sống tình cảm của con mình không bình thường, nhưng thấy hắn cố ý đánh trống lảng thì cũng không gặng hỏi thêm nữa, nghe đến hai từ Thu gia thì giọng nói của ông lập tức nghiêm túc hơn vài phần: “Ngươi phải nhớ kỹ, tai nghe không bằng mắt thấy, lời nói của người ngoài chỉ có thể tin ba phần, tất cả chân tướng cuối cùng vẫn phải do bản thân tự tìm kiếm phân tích.”
Mục Nhung vốn tưởng ông rất căm hận Thu gia, ai ngờ lại nói ra một câu có vẻ khuyên nhủ này, đang thầm nghĩ Mục Nhiễm quả nhiên là một nghiêm phụ, chợt nghe người trong túi nói thêm: “Lúc trước người ngươi giữ trong cái túi này là con trai của Dung Đỉnh Thiên đúng không, mau bỏ vào cho ta xem một chút.”
Không ngờ ông lại đoán ra thân phận của Dung Dực, Mục Nhung nhận ra mình không đối phó kịp với ông cha gừng càng già càng cay này, đành phải tới đâu hay tới đó, do dự nói: “Như vậy, không tốt lắm thì phải?”
Ngữ điệu do dự này càng khiến Mục Nhiễm chắc chắn về suy đoán của mình hơn, Dung tiểu tướng quân kia quả nhiên có một chân với con của ông, nhưng cái chân này đã thông đồng tới trình độ nào thì ông vẫn chưa xác định được, tròng mắt đảo đảo vài cái, lại nhẹ nhàng nói: “Chỉ hỏi vài chuyện về quân đội Bắc Thần thôi, ta cũng đâu ăn thịt y.”
Lý do này nghe thì hợp tình hợp lý, nhưng Mục Nhung với kinh nghiệm may tay áo phong phú sẽ không dễ dàng mắc mưu, chỉ bình tĩnh đọc ra bốn chữ: “Quỷ Soái phệ hồn.”
Thôi được rồi, Quỷ Soái đúng là ăn quỷ hồn thật, câu nói kia của ông chẳng có tí thuyết phục nào.
Cảm thấy cạn lời khi nhận ra con mình vô cùng che chở tên Dung Dực này, Mục Nhiễm càng muốn xem xem là tên đoạn tụ yêu nghiệt cỡ nào mới có thể bắt được trái tim của một người vốn khôn khéo như Mục Nhung.
Lúc trước ông còn đang khiếp sợ vì cái tên Mục Nhung nên không kịp nhìn kỹ diện mạo của Dung Dực đột nhiên nhảy ra, chỉ thầm đoán trong lòng, có thể hấp dẫn con trai mình đi lệch hướng như vậy, nhất định phải là một hồ ly tinh cực kỳ phong lưu phóng đãng.
Thế nhưng, lúc ông còn đang nghĩ cách để đối phó với tên hồ ly tinh dực này, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong sáng như mặt trời mới mọc vang lên: “Mục Nhung, cha ngươi muốn gặp ta, ta phải vào đó nói chuyện với ông ấy mới được.”
Đôi lời của tác giả:
Cha Mục: Haha, dám cắt tay áo của con ta, xem ta mặt không biến sắc vá lại cho nó nè.
Mục Nhung: A, rất lâu về trước ta cũng từng nghĩ đơn giản như vậy.
Tác giả: Đúng là cha con ruột thịt mà.
Dung Dực: Lần đầu tiên gặp nhạc phụ, hồi hộp quá, phải làm sao để tỏ ra bình thường nhất có thể đây ;~;.