Đọc truyện Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần – Chương 16
Edit: Arisassan
Ban đầu khi Mục Nhung tiếp cận Dung Dực chỉ xem y như cái đùi của mình, định sau khi Dung phủ diệt môn thì đi cưu mang Dung Tiểu Boss, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như thế không sợ đối phương không xem hắn là sinh tử chi giao.
Ai ngờ cả tháng nay hai người ở chung với nhau hàng ngày, bất tri bất giác Dung Dực đã trở thành người quen thuộc nhất của hắn ở Đại Hoang, nhất thời không thể ngồi xem y lâm vào khốn cảnh được.
Mục Nhung biết nếu Dung phủ thoát nạn, Dung Dực sẽ không nhập ma, cũng sẽ không tìm được Thiên Ma công, sợ là sẽ không đạt tới độ cao như trong sách, nói không chừng cũng không thể bảo vệ mình khỏi Thu gia, có thể nói đối với hắn là trăm hại mà không lợi.
Trong lòng thầm phân tích cái lợi và cái hại rõ ràng, hắn lại bất đắc dĩ phát hiện, bản thân vẫn muốn nhắc nhở đối phương tránh khỏi tai hoạ này.
Hắn tự nhận sau khi rời khỏi thành Uổng Mạng thì đã sớm xem nhẹ nhân tình thế thái rồi, vốn tưởng mình có thể lợi dụng việc biết trước nội dung câu chuyện để hưởng thụ vinh hoa phú quý, sống an ổn cả đời ở thế giới này, không ngờ còn chưa bắt đầu mà tâm đã loạn.
Qủa nhiên hắn không hợp làm nhân vật chính chút nào, hành vi xem việc người khác đối xử tốt với mình là điều hiển nhiên, cuối cùng chia một chút đồ tốt để người ta tăng tu vi là coi như đã thanh toán xong như trong truyện ấy, hắn không làm được.
Thật vậy, trong tương lai, những thiên tài địa bảo mà Dạ Minh Quân gặp được đều là trân bảo trăm năm khó gặp đối với người thường, dù đưa cho ai thì người đó cũng sẽ vô cùng cảm kích, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ, mấy thứ này đối với hắn đã biết trước được nội dung cốt truyện thì không khó tìm chút nào, không thể tính là trả công.
Dung Dực thật lòng đối xử tốt với hắn, tuy hiện tại những thứ y cho Mục Nhung không tài nào sánh được với những đồ mà nhân vật chính có, nhưng cũng là thứ tốt nhất nằm trong khả năng của y.
Đối với một Dung Tiểu Boss như vậy, Mục Nhung không muốn hư tình giả ý, cho dù không cứu được cả Dung phủ, ít nhất cũng phải cố gắng cứu được người thân của y.
Thế nhưng, hiện tại chuyện hắn lo lắng nhất là, làm thế nào để người Dung gia tin rằng Thánh Văn đế sẽ động thủ với bọn họ.
Trong truyện chỉ dùng một câu thánh thượng kiêng kỵ thế lực của Dung phủ làm nguyên nhân giải thích mọi chuyện, hắn tưởng lý do này dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có manh mối, ai ngờ sau khi cẩn thận hỏi thăm thế cục vương thành xong, mới nhận ra việc này khó cỡ nào.
Một người có thể từ bình dân phấn đấu thành người dẫn đầu quân đội như Dung Đỉnh Thiên đương nhiên sẽ không ngốc, nếu thánh thượng có lý do để kiêng kỵ Dung gia, thì ông không thể không phát hiện gì được.
Nhưng hiện tại thứ phiền nhất ở đây, là thật sự không có lý do gì.
Đầu tiên là Dung Đỉnh Thiên xuất thân bình dân, cưới cô nương thanh mai trúc mã cũng xuất thân bình dân, thân thế trong sạch không hề có gia thế có thể uy hiếp được hoàng quyền.
Hơn nữa cách làm người của ông vô cùng ngay thẳng, từ trước đến giờ không thích kết bè kết phái giống đồng nghiệp, đắc tội không ít quan văn, nói chung ông là một vũ phu ngoài đánh giặc ra thì cái gì cũng không quản, cho nên Thánh Văn đế hoàn toàn có thể yên tâm.
Sau khi Mục Nhiễm qua đời, quân đội Bắc Thần hoàn toàn dựa vào Dung gia, tuy trong quân có sinh ra một vài võ gia mới, nhưng rốt cuộc vẫn không nên hồn, một khi mất đi Dung gia, không cần phải nói, biên cảnh Bắc Thần chắc chắn sẽ đại loạn.
Với tình hình này, đừng nói Dung Đỉnh Thiên trung thành với Thánh Văn đế, cho dù ông thật sự là một loạn thần tặc tử, vì an nguy của Bắc Thần, thánh thượng cũng không thể đụng vào ông được.
Hơn nữa, Dung Dực thiên phú dị bẩm, tương lai chắc chắn sẽ chăm chỉ tu luyện, Dung phủ chỉ có một đứa con trai duy nhất là y, y cũng không hề quan tâm tới mấy thứ chức quan phàm tục nọ, hoàn toàn không có khả năng tạo phản, dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì vẫn thấy Thánh Văn đế không nên kiêng kỵ Dung gia.
Thánh Văn đế vừa có tâm nhãn nhỏ vừa thiên vị quan văn, nhưng cũng không phải là hôn quân có chỉ số thông minh thấp, bằng không thì không thể vô thanh vô thức diệt trừ Dung gia, ngoại trừ Dạ Minh Quân tận mắt trông thấy ra thì không ai có thể tra ra là hoàng thất gây nên được.
Thực tế, nếu không phải đã biết rõ thân phận của lão Vương quỷ sai, thì cả Mục Nhung cũng không tin Thánh Văn đế sẽ động thủ vào lúc này.
Con người làm gì cũng phải có lý do, hơn nữa hiện tại Dung gia quả thật gia đại nghiệp đại, nhưng đại gia tộc ở trong vương thành ai chẳng như vậy chứ, dù cho tâm nhãn của Thánh Văn đế có nhỏ như lỗ kim, cũng không thể vì lý do đó mà diệt môn cả một nhà được.
Dung gia không phải chưa từng mắc lỗi, nhưng những việc nhỏ như thế chưa đủ để hoàng đế nổi sát tâm với bọn họ, dù sao mấy vạn đại quân của Hồng Thiệu quốc vẫn đang nhăm nhe ngoài biên cảnh, lúc này mà lại đi diệt Dung gia, hoàng đế đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Dù biết được kết quả nhưng Mục Nhung vẫn không thể tìm ra lý do, nói chi đến những người căn bản không biết trước tương lai, hắn nằm trên giường suy nghĩ tới khi trời tối mịt, cuối cùng vẫn quyết định thử cảnh báo Dung Dực, cùng lắm thì kéo người đến phủ mình qua đêm sinh nhật thôi, hắn không tin Thánh Văn đế có thể động thủ ở nơi đông người.
Hắn lo suy nghĩ không đâu, đến khi trời đã tối đen mới nhận ra sau khi rời giường mình chỉ uống một chén canh nhân sâm, hiện tại đúng thật là đói đến mức ngực dán được tới lưng luôn, đúng lúc Dung Dực vừa cưỡi ngựa về, hai người quyết định đi đến Vân Lai tửu lâu ở đầu phố.
Vân Lai tửu lâu nằm gần Dung gia, Dung Dực đương nhiên rất thường hay đến, hai người vừa đến nơi thì Mục Nhung đã nhanh tay đặt ngay một phòng.
Hai nam nhân mặt đối mặt ngồi trong phòng, mới đầu Dung Dực còn cảm thấy hơi bứt rứt, nhưng khi thấy Mục Nhung gọi vài món ăn xong, nói chưa được vài câu đã vùi đầu vào ăn thì không cảm thấy gì nữa, chỉ bất đắc dĩ nói: “Hồi trước ngươi sai bảo hạ nhân nhà ta tự nhiên lắm mà, sao hôm nay không biết kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút đồ ăn vậy?”
Mục Nhung thầm nghĩ không phải lo suy nghĩ chuyện nhà ngươi quá nên quên ăn luôn sao, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói thật, đành nói: “Ngủ say quá nên quên.”
Ngữ khí của hắn có hơi buồn bã, Dung Dực nghe xong thì tưởng bữa tiệc hôm nay không vui lắm, nghĩ đến việc y dẫn bạn về nhà ăn cơm nhưng cả bàn chẳng ai để ý đến hắn cả, khiến y cũng phải xấu hổ lây, bèn vội vàng giải thích: “Hôm nay tâm trạng của phụ thân ta không được tốt lắm, bình thường ông ấy không như vậy đâu.”
Thật ra Mục Nhung cũng không để ý chuyện này lắm, chẳng qua bản thân hắn vắt óc nghĩ cách cứu người này, kết quả đương sự một chút cũng không phát hiện, thật sự rất đau bi, nên mới nghiêng mắt liếc y một cái: “Dung lão gia tử như vậy là khách khí với ta lắm rồi, trong vương thành ai chẳng biết lúc ngươi mười hai tuổi bị ông ấy cưỡi ngựa đuổi đánh một đường tới tận cửa thành chứ.”
Trước đây Dung Dực rất nghịch ngợm, Dung lão gia tử cũng không phải người hiền lành, năm xưa Dung phủ lúc nào cũng gà bay chó sủa, hai cha con vừa cãi nhau một cái là người nào người nấy lên ngựa vừa cưỡi vừa đánh vừa mắng, mỗi khi đường phố trước cửa Dung phủ vang lên tiếng mắng pha lẫn tiếng vó ngựa, mọi người trong vương thành liền biết ngay là Dung tam thiếu gia lại bướng bỉnh.
Khi đó Dung Dực còn thấy bản thân uy phong lắm mới có thể đánh ngang tay với đại tướng quân đương triều, giờ trưởng thành rồi nhớ lại, đúng là một nùi lịch sử đen tối mà.
Y thầm nghĩ, mình tuyệt đối không thể thừa nhận việc này trước mặt Mục Nhung có sở thích trào phúng mình được, không thì sau này mất mặt lắm, bèn phản bác: “Lời đồn trong vương thành mà ngươi cũng tin à? Giống như ngươi ấy, ai cũng đồn là ngươi kết giao với một đám hồ bằng cẩu hữu, thế nhưng thấy mới biết ngoại trừ ta ra thì ngươi chẳng nói chuyện với ai cả, sao có thể kết giao bằng hữu gì được.”
Y vừa nhắc đến, Mục Nhung mới nhận ra đúng vậy thật, phần lớn thời gian hắn đều ở Dung phủ, trong lòng biết người ở nơi này không ai có thể sống sót được, đương nhiên sẽ không kết giao để sau này đỡ thương tâm.
Ngẫm nghĩ thêm một chút, hồi hắn đọc truyện này thì có ấn tượng sâu nhất với nhân vật chính Dạ Minh Quân không gì không làm được, tiếp theo là Dung Tiểu Boss bị khu bình luận xào tới xào lui, chứ không hề có hứng thú với những nhân vật khác, cho nên mới không giao tiếp với ai trừ y ra.
Trong lòng mặc dù lo lắng bản thân có khi nào ở thành Uổng Mạng lâu quá nên bị tự kỷ luôn không, nhưng hắn vẫn nhanh chóng vào chủ đề chính, đặt đũa xuống, nói: “Thúc phụ của ngươi đã về thành, vậy chẳng phải Dung gia không còn ai ở trong quân đội sao?”
Không ngờ được hắn sẽ đột nhiên hỏi câu hỏi này, Dung Dực hơi sửng sốt, thế nhưng chuyện này cũng không phải là không thể nói ra, liền trả lời: “Thúc phụ chỉ về nhà mừng năm mới thôi, sang năm sẽ đi ngay, chưa tới một tháng nữa, có các phó tướng ở đó nên không cần lo gì đâu.”
Cho các đại thần trở về thành mừng năm mới là chuyện bình thường hàng năm, Thánh Văn đế quả nhiên giấu kín đến mức không để lộ sơ hở gì mà, tuy Mục Nhung biết đây là để một lưới bắt hết cả Dung gia, mỗi tội hắn không có chứng cứ gì, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm sơ hở của đối thủ: “Ngươi tra ra được gì từ những thích khách chúng ta gặp ở rừng Nguyệt Kiến?”.
Truyện Mạt Thế
Dung Dực vốn nghĩ cái tính quái gở của hắn nổi lên nên mới muốn gặp riêng mình y, ai ngờ lời nói lại mang nhiều thông tin cơ mật như vậy, cũng đoán được đối phương có lẽ muốn nói ra vài thứ mà người ngoài không thể nghe được, nên cũng cẩn thận trả lời: “Nhắc đến mới thấy kỳ, cao thủ Quy Nguyên cảnh ở vương thành rất ít, thế nhưng thích khách này lại không có bất kỳ manh mối gì, cứ như đột nhiên nhảy ra từ trong không khí ấy, không biết thế lực nhà ai mà có lực lượng mạnh đến như thế nữa…”
Mục Nhung chỉ chờ y nói ra câu này, nghe xong lập tức khéo léo nhắc nhở: “Ngươi có bao giờ nghĩ tới chuyện này không, trong vương thành còn có một thế lực lớn nhất.”
Lời nhắc nhở của hắn thật sự quá rõ ràng, ngay cả Dung Dực vốn dũng cảm cũng phải khiếp sợ, đôi mắt kiếm sáng rõ nhìn về phía hắn, trong đầu suy nghĩ rốt cuộc hắn có ý gì.
Lời này nếu do người ngoài nói ra, Dung Dực chắc chắn sẽ nghĩ đối phương muốn châm ngòi quan hệ giữa nhà mình và hoàng thất rồi đập bàn rời đi, thế nhưng đây lại là Mục Nhung, trực giác nói cho y biết, người này không hề quan tâm đến tranh đấu quyền thế ở vương thành.
Nói đúng hơn, ánh mắt Mục Nhung lúc nhìn người khác khiến cho Dung Dực có cảm giác như, con người trong mắt hắn chẳng khác gì hoa cỏ cây cối ven đường, biểu tình lúc nói chuyện với người ta cũng y như đang đánh giá một món đồ vậy.
Chỉ khi ở chung một chỗ với y, ánh mắt của Mục Nhung mới linh động hơn một chút, có khí tức của người sống hơn.
Cái cảm giác mình khác với người thường này đối với một thiếu niên mà nói, sẽ khiến cho y thấy hưng phấn khi được coi trọng và tin tưởng, cho nên, cách y đối xử với Mục Nhung cũng khác với bình thường.
Thế nhưng, suy đoán hôm nay của hắn thật sự rất vô duyên vô cớ, Dung Dực suy nghĩ một chút, tuy buổi chiều phụ thân đã dặn mình không được nói chuyện này ra ngoài, nhưng hiện tại vẫn nói cái tin tức kinh người kia ra: “Hôm nay phụ thân có nói, thánh thượng định tứ hôn cho ta với Tử Quy công chúa.”
“Cái gì? Lý do đâu?”
Lần này tới phiên Mục Nhung khiếp sợ, suy nghĩ đầu tiên là Dạ Minh Quân bị cho đội nón xanh rồi, sau đó là Dung Tiểu Boss thế mà lại thành thân với cái đứa mắc bệnh công chúa kia ư? Cuối cùng hắn mới hồi thần lại, một hoàng đế đang muốn đám hỏi để ổn định trọng thần, đương nhiên không thể mang sát tâm, khó trách Dung Dực không hề nghi ngờ Thánh Văn đế.
Vậy nên, Thánh Văn đế bị điên à? Định gả con gái cho người ta xong diệt cả nhà người ta luôn?
Trông thấy thần sắc của hắn, Dung Dực tưởng tin này thật sự rất kinh người, bản thân y đương nhiên không muốn thành thân sớm như thế, nhưng nếu thánh thượng đã tứ hôn thì không thể không theo được, đành phải đau khổ nói: “Quốc sư nói bát tự của ta với nàng rất hợp, ở chung hỗ trợ lẫn nhau chắc chắn sẽ đồng thời phi thăng lên thượng giới.”
……!
Làm người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với mỗ công chúa, Mục Nhung tỏ vẻ lý do này hay thật, thế nhưng hắn chưa kịp phát biểu ý kiến, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ của Thu Đông: “Thiếu gia, trưởng công chúa bảo nô tỳ đến đón ngài về.”
Công chúa kế mẫu này bình thường có quan tâm gì đến hắn đâu, sao hôm nay tự nhiên lại chen ngang vào vậy, hay hôm nay mạng hắn kỵ công chúa?
Nghe thấy thanh âm này Mục Nhung liền cau mày lại, tuy nhìn bề ngoài thì Thu Đông chỉ là một nha hoàn, nhưng thực tế lại là cao thủ Từ Thánh từ thiên giới xuống bị hạ tu vi, nói chuyện với Dung Dực trước mặt nàng cũng không tốt lắm, đành phải đứng lên hẹn mai gặp vậy.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy Thu Đông, thân ảnh của Thu Nguyệt Địch bỗng nhiên nảy ra trong đầu, hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Đợi đã, sinh nhật? Chưa kể bảy ngày nữa mới tới sinh nhật của hắn mà, tại sao Thu Nguyệt Địch lại đi bái tế con mình sớm như vậy? Trên đời làm gì có cái chuyện chưa qua sinh nhật đã qua ngày giỗ chứ?
Hết chương 16.