Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 6


Đọc truyện Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ – Chương 6

Ngày qua ngày, Hàn Thanh Ngạn đúng như chính anh dự đoán, qua một đêm tấm chân tình hướng đến nam thần trong lòng anh đã hồi phục đến mức tối đa. 

Một nghìn chữ 《Quy Đồ》 vẫn tiếp tục phát hành mỗi ngày như trước,  Hàn Thanh Ngạn cũng vẫn đợi phát hành truyện cái là bay vào xem đi xem lại. Mà anh phát hiện ra rằng, cái vị nam thần không bao giờ thèm rep bình luận kia nay đã thay đổi hoàn toàn thành một người ngày nào cũng rep bình luận của anh rồi.

Làm một fan cuồng, Hàn Thanh Ngạn đương nhiên không vì thường xuyên được nam thần trả lời mà hao mòn đi sự hưng phấn mỗi lần được nam thần rep. Ngược lại, nhờ sự tích cực của nam thần, mà bản thân anh, mỗi lần đọc xong một chương là lại càng tỉ mẩn, cẩn thận viết bình luận.

Nam thần như vậy làm cho Hàn đại fan cuồng càng thêm phấn kích, chỉ là trong lòng anh vẫn còn một chút nuối tiếc —— từ cái ngày nam thần vội vã offline ấy, ảnh vẫn chưa trò chuyện lại với cái nick nhỏ đó lần nào.

Một ngày bất tri bất giác vẫn cứ trôi qua, mỗi tối Hàn Thanh Ngạn đều cố gắng luyện tập, tuy rằng bản thân anh cảm thấy luyện tập lâu vậy rồi mà căn bản vẫn chẳng có hiệu quả gì, mà thật ra càng luyện tập nhiều thì sự lo lắng trong anh lại càng tăng thêm.

Bất quá trước buổi thử âm còn có một sự việc vô cùng quan trọng đó chính là ——  buổi đánh giá văn học một tuần một lần.

Lúc trước bởi đã đồng ý với Tần Nhạc là sau này có nhiệm vụ dạy thêm thì anh sẽ hoàn toàn giúp ảnh, cho nên lần này không cần đợi Tần Nhạc mở miệng, Hàn Thanh Ngạn đã chủ động mở miệng bảo rằng mình sẽ giữ lời hứa dạy thay. Hơn nữa, vì để tỏ vẻ mình là một con người hết lòng tuân thủ lời hứa, anh dành ra hẳn mấy phút đồng hồ để rà lại mấy bài lý thuyết chuyên môn, nửa giờ sau mới tính toán ra ngoài.

Tần Nhạc cười vui tươi hớn hở, nói với anh là lần kết giao này thật sự không hề uổng phí tí nào.

Hàn Thanh Ngạn cũng lười nói với hắn là tốc độ thay đổi bạn gái của hắn có vấn đề, chỉ bảo hắn giữ mình cẩn thận, thuận tiện kiểm tra mấy cuốn sách trăm năm cô đơn cùng vài quyển truyện gay của mình, đúng hẹn mới rời khỏi phòng đi sang phòng học.

Ký túc xá của nghiên cứu sinh cách nói là xa cũng không hẳn là quá xa so với ký túc xá chính quy của sinh viên, Hàn Thanh Ngạn nếu muốn tới phòng học chính quy thì nhất định phải đi ngang qua ký túc xá của sinh viên.

Do vốn chẳng quen ai trong khoa chính quy cả nên khi bả vai Hàn Thanh Ngạn bị chụp một cái, trong nháy mắt anh đã bị dọa run cả người.

Kết quả cái người làm anh sợ phát run ấy lại càng vui hơn, ai đó vừa ra khỏi cửa đã thấy thầy giáo nhỏ đi một mình, nhịn không được nhào đến vỗ một cái ai dè dọa thầy giáo sợ đến vậy. Liệu thầy giáo nhỏ có ngã vào lòng mình như trong phim không ta?


Tề Sơ Phàm suy nghĩ một chút, rồi ngay lập tức phủ định ý tưởng của mình.

Tuy rằng cậu rất muốn lừa dối bản thân mình rằng sau lần trò chuyện đó thầy giáo nhỏ đã ghi nhớ mình vào trong lòng, nhưng cái loại an ủi này chỉ xài được với độc giả thôi, tác giả như cậu thì chẳng thể nào tin tưởng nổi.

Cho nên dựa theo hình thức bình thường mà nói, thầy giáo nhỏ có vẻ là do việc mượn sách lần trước nên dòm cậu quen mắt chút thôi, về phần lần gặp đầu tiên hay chuyện cậu thầm mến ảnh thì ảnh chẳng biết đâu.

Tề đại thần tỏ vẻ, ha ha, việc này ngoài ta đây ra thì còn ai có thể nhớ?

Bất quá đây không phải là lúc nghĩ xem thầy giáo nhỏ có nhớ kỹ mình hay không, vấn đề hàng đầu lúc này chính là, hình như mình dọa thầy giáo nhỏ sợ lắm rồi hay sao í.

Tề đại thần nghiêm túc suy xét một giây, rồi nở một nụ cười ngây thơ với Hàn Thanh Ngạn nói: “Chào thầy giáo Hàn, em là Tề Sơ Phàm, là học sinh trong buổi đánh giá văn học.”

Lúc Hàn Thanh Ngạn quay đầu lại nhìn thấy cái người cao hơn mình nửa cái đầu đã nhớ ra đây là học sinh đã mượn sách của anh rồi, không phải kẻ bắt cóc. Hơn nữa, bạn học sinh này xem ra chỉ là có chút nhiệt tình thái quá thôi chứ không có gì không tốt cả. 

Vì thế nên anh gật gật đầu, mặt than giả mặt đạo: “Đừng gọi tôi là thầy, tôi chỉ là giúp thầy giáo dạy thay thôi. Lại nói các cậu so với tôi cũng không kém bao tuổi, thôi cứ gọi tôi là Hàn Thanh Ngạn là được rồi.”

Tề Sơ Phàm lắc đầu mặt đầy ý không tán thành, cậu ta đặc biệt đứng đắn từ chối nói: “Thầy giáo Hàn đã dạy em thì em phải kêu là thầy là phải rồi, ai lại kêu thẳng tên thầy chứ.”

Ngoài miệng thì nói thế chứ thật ra trong lòng tên đại thần nào đó đang phất cờ nở hoa linh đình. Các bạn nghĩ thử xem, qua một năm rưỡi cuối cùng cũng có thể có một cuộc trò chuyện dịu dàng đến thế với đối tượng mình thích, ảnh còn cho phép mình gọi thẳng tên nữa, cảm giác thế nào?

Tuy rằng Tề Sơ Phàm càng hi vọng Hàn Thanh Ngạn nói là “Đừng gọi tôi là thầy mà hãy gọi tôi là Ngạn”, nhưng mọi chuyện đương nhiên phải tiến hành theo thứ tự mới có chất lượng được. Đại thần rất tin tưởng, cậu tin chắc rằng sẽ có lúc “gọi tôi là Hàn Thanh Ngạn” nhất định sẽ có lúc phát triển thành “gọi tôi là Ngạn”.


Thật là như vậy sao?

Tề đại thần tự tặng cho bản thân một ngón giữa, mợ nó, mới thành công bước đầu mà đã nghĩ ngay đến cái chuyện bát nháo ấy rồi! Tự mặc niệm ba lần “Thầy giáo nhỏ nhất định sẽ trở thành vợ nhỏ của ông” mới là chuyện nên làm không phải sao!

Quên đi ba lần quá ít, niệm mười lần đi.

Tề Sơ Phàm bắt đầu tiến hành quá trình tự an ủi, Hàn Thanh Ngạn cũng không nói nữa. Vốn mặt than luôn đi kèm với  thuộc tính muộn tao**, Hàn mặt than một chút cũng không phải ngoại lệ. Cho nên lúc đối mặt với người anh không quen, Hàn Thanh Ngạn thật sự không rõ mình phải nói gì.

**Có thể hiểu là ngoài lạnh trong nóng

Vì thế nên không khí trở nên yên lặng đến quỷ dị.

Hai người sóng vai hướng đi đến khu lớp học, mắt thấy đến gần lớp Tề đại thần mới phản ứng lại, mặc niệm trong lòng cũng vô dụng, chủ động tấn công mới là đạo lý a.

Tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội ngẫu nhiên này của thượng tiên ban tặng cho cậu.

Tề Sơ Phàm tự hỏi trong một cái chớp mắt rồi hỏi cái chuyện mà cậu muốn biết nhất. Cậu hỏi: “Thầy Hàn, em hỏi chút, quyển sách hôm thầy cầm đi dạy thay chúng em có phải 《Yết Kim Môn》 không?”

Làm một cái  tác giả internet, Tề Sơ Phàm rất rõ ràng, nếu như thầy giáo nhỏ là một thẳng nam không thể thẳng hơn thì nhất định ảnh sẽ chưa từng nghe qua tên cuốn sách ấy và sẽ quay ra hỏi cậu rằng: “Sách gì cơ?”

Mà một khi thầy giáo nhỏ thừa nhận đó là 《Yết Kim Môn》, Tề đại thần cảm thấy bản thân đã có thể hạnh phúc ngập tràn tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.


Nhưng thật ra Hàn Thanh Ngạn không có nghĩ nhiều như Tề Sơ Phàm nghĩ, phản ứng đầu tiên của anh là bị học sinh này dọa sợ? Này chính là tiết tấu của việc tra khảo mình có phải là gay không đây mà? Bị phát hiện rồi hả, có phải muốn dọa chết anh không?

Bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, cái mặt than của Hàn Thanh Ngạn lộ vẻ cảnh giác hỏi ngược lại: “Cậu hỏi cái này làm cái gì?”

Anh trả lời trong lúc Tề Sơ Phàm hãy còn đang chìm trong tưởng tượng, giờ khắc này Tề Sơ Phàm vô cùng cảm tạ nhiều năm sống cùng bàn phím đến thế, khiến cậu cư nhiên có thể từ một câu này mà suy tính tưởng tượng ra đủ loại hình huống trong nội tâm. 

Câu trả lời giống Hàn Thanh Ngạn lúc này, chín phần mười chứng minh đó chính là 《Yết Kim Môn》.

Tề Sơ Phàm Tề đại thần cảm thấy toàn bộ thế giới của mình sáng bừng lên, nhưng lúc này chưa tới lúc biểu đạt sự sung sướng ấy. Thế nên cậu mới ngượng ngùng thấp giọng nói: “Bởi vì em rất thích tác giả đó.”

Hàn Thanh Ngạn vốn chạy tới cửa phòng học rồi, nghe thấy những lời này của cậu ta thì tập tức mạnh mẽ quay ngoắt lại nhìn cậu nam sinh đi cùng anh một đường từ ký túc xá đến lớp học.

Anh há miệng thở dốc, còn chưa kịp phản ứng gì thêm, nam sinh đã lập tức lấy một chiếc bút bi từ trong túi áo ngực ra díu vào tay anh.

“Thầy Hàn, thầy có thể cho em ID QQ không? Nói thật là đây là lần đầu tiên em gặp một người có cùng sở thích ở ngoài đời, lại còn là thầy giáo….em….” Tề Sơ Phàm tự trang bị cho mình cái lốt vừa dễ thương vừa ngại ngùng muốn chết, với cái bộ dạng tỏa sáng như ánh mặt trời của cậu ta, làm cho Hàn Thanh Ngạn trong nháy mắt liền nghĩ đến hai chữ —— bán manh.

Từ bán manh rốt cuộc là từ mang nghĩa tốt hay nghĩa xấu? Nhìn bộ dạng ấy rõ ràng là cố tình bán manh mà.

Rất hiển nhiên, dùng trên người Tề Sơ Phàm, thì dùng theo nghĩa ca ngợi.

Cho nên cái tên gay muộn tao luôn mang vẻ mặt người chết nào đó ngẩn cả ra, tuy mặt mày nghiêm túc nhưng vẫn mở miệng nói: “Tôi viết ở đâu?”

Tề Sơ Phàm có thói quen lúc nào cũng đem sổ sách tùy thân theo, cho nên Hàn Thanh Ngạn vừa hỏi vậy cậu đã nhanh tay rút quyển notebook ra, lật trang cuối cùng rồi đưa cho cái người mà cậu đã yâm tâm niệm một năm rưỡi.

Hàn Thanh Ngạn viết cho cậu ta một dãy số rồi đẩy cửa vào lớp học.


Tề Sơ Phàm theo sát sau, lại tìm bàn đầu mà ngồi. Về phần cái tên Trương Thành Hạo đi sau, đã định chạy đến ngồi lại bị cậu chiếm mất? Lo đếch gì, dù sao cũng chẳng phải vợ mình.

Tiết học này Hàn Thanh Ngạn có niệm trăm niệm ngàn lần đi chăng nữa thì cái tên bám đuôi anh cũng chẳng lọt được chữ nào vào tai. Bởi cái người đó hiện giờ đầu óc đang trong trạng thái bị virus xâm nhập cả rồi, trạng thái ấy mang tên ——  thầy giáo nhỏ cho tui ID QQ.

Tề Sơ Phàm cảm thấy cả người mình đang bay bổng trên không, loại tâm tình vui sướng này quả thực là không từ ngữ nào miêu tả được.

Trong lòng cậu hiện giờ đang hiện lên hình ảnh bản thân mình cầm băng đô vừa nhảy vừa hô “Thầy giáo nhỏ, em yêu anh”, cho đến khi Hàn Thanh Ngạn nói với học trò bên dưới “Tan học”, cậu mới mạnh mẽ tỉnh dậy từ vở kịch trong đầu mình.

Căn cứ vào một năm quan sát, Tề Sơ Phàm sâu sắc hiểu rõ thói quen cứ hết tiết là chạy trối chết ra khỏi lớp của Hàn Thanh Ngạn, cho nên nhân lúc vãn người, Tề Sơ Phàm đi sát theo lưng anh, một lần nữa chủ động lại gần.

“Thầy Hàn, lát nữa em gửi lời kết bạn với thầy nhé?” Hai người cùng đi một đường từ lớp về ký túc xá mà chẳng nói chẳng rằng, mãi đến cửa ký túc xá, Tề Sơ Phàm mới mở miệng hỏi.

Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, thật ra anh có thể trực tiếp cho cậu ta ID, thứ nhất là bởi bạn học sinh này đã gây ấn tượng trong lòng anh, tiếp theo quan trọng hơn đó là cậu ta cũng là gay, lại thích nam thần, đó là cái Tần Nhạc không có cách nào lý giải được, nhưng hiện tại bên cạnh anh đã có một người cùng anh làm fan cuồng của nam thần rồi.

Loại cảm giác lâu ngày gặp tri kỷ này có thể mỹ diệu hơn không.

Vì thế nên thầy giáo nhỏ ngốc ngếch, liền cứ thế bị cái tên học trò si tình nhưng chỉ số thông minh cao chót vót nào đó giăng bẫy thành công.

Về phần vui vẻ làm gay?

Tề Sơ Phàm tỏ vẻ, mọi việc đều phải bước từng bước một, nóng vội lỡ cái là hỏng bét. Thầm mến đã hơn một năm, cậu thật sự không ngại chậm rãi tiến hành từng bước.

Thật sự không ngại sao?

Được rồi Tề đại thần tỏ vẻ, thì cứ cho là không hay để ý đi, nhưng cái loại chuyện ôm mỹ nhân về nhà này, quả nhiên vẫn là trong thời gian càng ngắn càng tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.