Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 39


Đọc truyện Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ – Chương 39

Nghỉ hè trôi qua rất nhanh khiến cho Hàn Thanh Ngạn có cảm giác như thể Tề Sơ Phàm mới dọn đến một ngày, cái tên Tần Nhạc không biết tiết tháo đã mò về.

Nói trắng là cái tên fan nào tàn nào đó ở chung ngọt ngọt ngào ngào với bạn trai nam thần của mình một tháng nhưng vẫn có cảm giác thời gian không đủ để trải nghiệm hết!

Nhưng dẫu có bao nhiêu không muốn, trước khai giảng hai ngày Tần Nhạc đã trở về, Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm cùng nhau dọn hành lý của Tề Sơ Phàm về ký túc xá của cậu ấy.

Tề Sơ Phàm biết thầy giáo nhỏ của mình da mặt mỏng, hơn nữa vẫn luôn cảm thấy xã hội quần thể xấu xa nên vẫn là trốn trong bóng tối lặng lẽ nói chuyện yêu đương thì hay hơn, cho nên dọc đường trở về hai người biểu hiện như thể bạn bè bình thường, hoặc có thể nói là ngay cả bạn bè bình thường cũng không bằng ——

Tứ chi hơi có chút tiếp xúc là hai người lập tức kéo dài khoảng cách ra xa một chút, sau đó lại không tự chủ sáp lại gần nhau, đụng vào cái lại mạnh mẽ tách ra.

Tề Sơ Phàm về đúng lúc Trương Thành Hạo hãy còn đang nằm trên giường, cậu ta thấy Tề Sơ Phàm bước vào thì ngay cả ý định đứng dậy cũng chẳng có, tùy ý phất phất tay với cậu xem như tiếp đón, mấy giây sau thấy Hàn Thanh Ngạn theo sau thì mạnh mẽ ngồi phắt dậy.

Trương Thành Hạo chớp mắt nhìn Tề Sơ Phàm, bằng độ ăn ý dưỡng thành sau nhiều năm ăn ở với thằng bạn đểu này, Tề Sơ Phàm có thể lý giải biểu tình này của Trương Thành Hạo là có ý —— “Thu phục được thầy giáo nhỏ của cậu rồi à?”

Tề Sơ Phàm đắc ý nhíu nhíu lông mày, tặng cho Trương Thành Hạo một nụ cười mà chỉ đàn ông mới hiểu, Trương Thành Hạo cũng hiểu rõ gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười cười.

Trương Thành Hạo đứng dậy nói: “Chào thầy giáo Hàn.”

“Chào cậu.” Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu với cậu ta, anh đến ký túc xá của Tề Sơ Phàm cũng chẳng phải lần đầu tiên, cũng xem như quen biết phát tiểu này của cậu ấy, chỉ là mới nãy khi anh vừa vào của người này và nam thần làm ra một loạt hành động anh xem không hiểu khiến cho Hàn Thanh Ngạn cứ có cảm giác người này có chỗ nào đó không bình thường cho lắm.


Trương Thành Hạo hàn huyên với hai người họ dăm câu rồi lấy cớ bụng đói muốn ra ngoài ăn cơm.

Cho đến khi Trương Thành Hạo hoàn toàn rời khỏi phòng, Hàn Thanh Ngạn cũng chẳng suy nghĩ cẩn thận, cậu ta thật sự muốn đi ăn cơm vào cái lúc quá muộn để ăn cơm trưa quá sớm để ăn cơm chiều này sao?

Bất quá này đây cũng chẳng phải chuyện anh cần suy xét.

Trong ký túc xá chỉ còn hai người là anh và Tề Sơ Phàm. Tề Sơ Phàm nói: “Lại hôn cái nữa nào?” Cậu ta nói xong thì nhìn chăm chú vào mắt Hàn Thanh Ngạn. Chẳng nói thêm câu nào nữa mà chu miệng lên ——  lần hôn sau chẳng biết phải chờ đến khi nào.

Hàn Thanh Ngạn cũng không từ chối, trái lại còn bước trước một bước nắm lấy cái tay đang định sờ mặt mình của Tề Sơ Phàm, tay còn lại thì duỗi ra dùng sức giữ lấy cái trán của cậu ấy, nhấn mạnh một cái, còn mình thì ngẩng đầu lên làm cho môi bọn họ thân mật tiếp xúc thành công.

Đều là đàn ông, tuy rằng Hàn Thanh Ngạn không định công nam thần của anh, nhưng ít nhất lúc hẹn hò không cần phải ngại ngùng như con gái. Mấy chuyện ôm ôm hôn hôn này hoàn toàn không tất yếu phải ngượng ngùng, về phần cái chuyện càng xấu hổ hơn kia á….

Cả một kỳ nghỉ hè trôi qua mà vẫn chưa làm chuyện đó, cho nên Hàn Thanh Ngạn cũng chẳng biết mình có ngượng ngùng hay không.

Nói tóm lại, đối với hành động rất chi là có khí khái nam tử hán của mình, Hàn Thanh Ngạn tự tặng cho mình một cái like lơn lớn trong lòng.

Về phần cuối cùng Tề Sơ Phàm sau hai tháng khổ luyện kỹ năng hôn có tăng cấp đến cấp độ tiểu chuẩn khiến cho anh váng đầu hoa mắt hay không, đây không phải chuyện Hàn Thanh Ngạn muốn suy xét.

Hai người hôn đến độ lăn cả lên giường Tề Sơ Phàm, giường Tề Sơ Phàm nằm chỉ có một cái đệm dầy cộm màu trắng và chăn, Hàn Thanh Ngạn nằm ghé vào người cậu ấy, ngực hai người dính sát vào nhau. Hàn Thanh Ngạn cảm thấy, với tư thế này anh hình như còn cảm nhận được cả tần suất của trái tim Tề Sơ Phàm.


Hai người vừa hôn dứt miệng cứ như vậy nằm trên giường ôm chặt đối phương, không nói gì cả cũng chẳng làm thêm động tác gì. Hàn Thanh Ngạn cảm thấy đã qua một hồi lâu, Tề Sơ Phàm mới mở miệng nói: “Bắt đầu từ hôm nay là không thể sống cùng nhau nữa rồi, anh sẽ nhớ em chứ?”

Hàn Thanh Ngạn có chút nghi hoặc nhíu mày nói: “Em định từ hôm nay trở đi sẽ không gặp lại anh nữa à?”

“Không phải a…” Tề Sơ Phàm nói, chỉ vừa mới nói được nửa câu đầu đã bị Hàn Thanh Ngạn cắt ngang.

Anh nói: “Mỗi ngày đều có thể gặp mặt em thì anh nhớ em làm gì?”

Tề Sơ Phàm: “…”

Đối thoại tốt đẹp quá quả thực không biết nên tiếp tục ra làm sao.

Tề Sơ Phàm im lặng trong chốc lát rồi lại nói: “Về sau ngày nào em cũng tới đưa bữa sáng cho anh, anh đừng vội vã tự chạy đến nhà ăn đấy nhé.”

“Thật ra cũng có thể cùng đến nhà ăn a.” Hàn Thanh Ngạn nói với Tề Sơ Phàm, “Nếu cùng ăn ở đó thì em sẽ không phải thức dậy quá sớm.”

“Không sao đâu, anh cứ chờ em ở ký túc xá là được.” Tề Sơ Phàm lắc đầu trực tiếp từ chối đề nghị của Hàn Thanh Ngạn, cậu không nói cho thầy giáo nhỏ biết nếu mà ăn ở ký túc xá, Tần Nhạc không ở đó thì bọn họ có thể làm mấy chuyện thân mật sờ sờ, chứ đến nhà ăn thì toàn phải giả bộ như thể không quen biết nhau, phiền lắm.

Hai người ôm nhau hàn huyên trong chốc lát, cuối cùng lại cắn nhau một lần, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã đen kịt rồi, Tề Sơ Phàm nói muốn đưa anh về ký túc xá nhưng Hàn Thanh Ngạn lại tỏ vẻ thế thì bệnh quá, bọn họ cứ đưa tới đưa đi như thế dẫu họ không chê phiền thì đám bạn cùng phòng cũng chịu không nổi. Cuối cùng cũng đành tạm biệt Tề Sơ Phàm rồi tự về.


Sau khi cửa khu của Tề Sơ Phàm đóng lại, Hàn Thanh Ngạn xoay người ngẩng đầu nhìn Tề Sơ Phàm đang đứng ngoài ban công vẫy vẫy tay với mình, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng thấu hiểu cái cảm giác mà anh vốn nghĩ là đám tác giả lừa đảo vẫn quen dùng ra “Anh lưu luyến rời đi…”

Cảm giác này đắng lắm đó.

Tần Nhạc còn chưa trở về, buổi tối chỉ có một mình Hàn Thanh Ngạn ở trong phòng đợi. Thiếu tiếng lạch cạch gõ bàn phím quen thuộc bên tai, trong lúc nhất thời anh cảm thấy có hơi cô đơn không nói thành lời.

Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm cái giường trống không của Tần Nhạc, cuối cùng ngã đầu xuống giường, lấy di động ra xoát chuyên mục của Tri Nguyên Kỳ Phồn.

Qua kỳ nghỉ hè, cố sự tình yêu giữa độc giả và tác giả trên cơ bản đã đi đến hồi kết. Rất nhiều độc giả đều nói lối viết này của nam thần quá kéo dài thời gian dẫn đến cuốn này thành chậm nhiệt văn, nhưng đồng thời cũng thấy đây là một bộ rất ấm áp, tươi mát.

Tề Sơ Phàm nghĩ như vậy, anh cũng thế.

Hàn Thanh Ngạn giống như là bị xác lập trình tự bắt đầu xoát đổi mới của quyển sách kia, tuy rằng trong lòng ít nhiều biết rõ trong khoảng thời gian ngắn như vậy cậu ấy không có khả năng đăng được chương mới, nhưng lại vẫn như thể không thể khống chế bản thân tiếp tục kiểm tra.

Cuối cùng, anh thật sự không nhìn được hành vi não tàn đến cực điểm của mình nữa, vì để khiến cho mình bình tĩnh hơn, anh quyết định xem lại tất cả những gì nam thần đã từng viết trước đây.

Nguyên hình vốn chính là anh và Tề Sơ Phàm khiến cho dẫu có xem tình tiết nào của quyển truyện cũng giống như nhớ lại khoảng thời gian anh cùng Tề Sơ Phàm trải qua.

Đương nhiên, ngoài chuyện công thụ í í một lần trong tiểu thuyết là do Tề đại thần muốn tìm bất mãn YY.

Xem từ đầu đến đuôi xong, Hàn Thanh Ngạn mới phát hiện, thì ra anh đã ở cùng Tề Sơ Phàm lâu đến vậy.

Trong lòng có chút ấm áp, anh bấm vào chương cuối cùng mới post, nhắn lại vài chữ bên dưới. Ngón tay dừng trên bàn phím một hồi, cuối cùng lại đánh thêm mấy chữ nữa, đoạn yên lặng kiểm tra lại những gì đã viết rồi nhấn gửi.


【 Thanh Nham: Hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc vĩnh viễn, nam thần em yêu anh! 】

Một bình luận rất phù hợp với tiêu chuẩn não tàn, nếu ID đổi thành người khác, Tề Sơ Phàm cũng chỉ bảo trì im lặng như thể nhìn thấy đám độc giả thổ lộ với cậu mỗi ngày mà thôi, nhưng trên đời nào có nếu như. Cho nên đợi đến khi Tề Sơ Phàm nhìn thấy bình luận này đầu óc cậu tự động chuyển hóa niệm đi niệm lại bình luận của “Vợ đại nhân”, cả người Tề đại thần đều thấy nhộn nhạo.

Ngay cả ở cùng một chỗ, Hàn Thanh Ngạn cũng rất ít thổ lộ bằng miệng với cậu, ngay cả thích hay gì cũng ít khi nói, càng miễn bàn đến anh yêu em.

Đây đúng thật là không phải vui vẻ dạng vừa đâu, có xuống lầu chạy mười vòng cũng không thể ức chế nổi cảm giác hưng phấn này.

Tề Sơ Phàm hoan hỉ lấy di động ra nhấn một con số mà cậu đã nhớ kĩ, kích động nhấn vào cái nút xanh xanh hiện ra trên màn hình điện thoại.

Sau đó cậu nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nữ rất chi là ngọt ngào thân thiết —— “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, vui lòng để lại tin nhắn….”

Sau đó là một tràng tiếng Anh mà Tề Sơ Phàm nghe cũng chẳng buồn nghe, cậu cúp điện thoại rồi lại gọi lại một lần, kết quả vấn thế. Đầu óc nhúng nước của Tề Sơ Phàm sau khi nghe thấy cái câu “ngoài vùng phủ sóng” y hệt nhau mấy lần thì cuối cùng cũng buông tha di động không biểu đạt tâm tình kích động sau khi nhìn nhìn thấy bình luận thổ lộ tâm tình của thầy giáo nhỏ cho anh ấy nghe nữa.

Bất quá nếu mà nhắn lại dưới tiểu thuyết của cậu…

Thật ra Hàn Thanh Ngạn chỉ đơn thuần to gan thổ lộ một chút sau đó lại cảm thấy xấu hổ, xấu hổ a xấu hổ đến độ anh đành tắt máy giả đà điểu mà thôi, nhưng anh vạn vạn không ngờ tối, đến đêm lúc anh rốt cục cũng thoát khỏi trạng thái đà điều mở di động ra, xoát chuyên mục của nam thần một chút thì lại ngoài ý muốn phát hiện nam thần đăng chương mới kìa.

Đây quả thực là lương tâm nghề nghiệp!

Hàn Thanh Ngạn cao hứng đọc đi đọc lại từng chữ một, cho đến khi đọc đến tác giả có điều muốn nói ở cuối chương, mới xấu hổ giật bắn cả người.

Chỉ thấy cuối chương có một dòng chữ nho nhỏ màu lục mà nam thần trước nay căn bản chưa từng viết, hôm nay xuất hiện lại phá lệ bạo điểm ——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.