Đọc truyện Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ – Chương 25
Tề đại thần bị chính độc giả của mình dọa sợ, mợ nó ngộ nhỡ thầy giáo nhỏ đáng yêu cậu yêu nhất nhìn thấy thì liệu có ảnh hưởng đến tình trường của cậu sau này không? Ngộ nhỡ thầy giáo nhỏ nhìn thấy sau đó cũng có cảm giác như vậy thì sao? Bản thân cậu không có tí ti tình cảm gì với đám Trương Thành Hạo và Lý Tinh ngốc ngếch kia a!
Nghĩ như vậy, cậu nhanh chóng trả lời lại cái bình luận kia, cành cạch gõ phím trong chốc lại thì lại nhận ra hình như một đống chữ dài ngoằng trong khung bình luận có vẻ không thích hợp cho lắm.
Tề đại thần cảm thấy mình sắp bị cái bình luận này bức điên rồi, suy nghĩ nửa ngày cậu trực tiếp nhấn đóng khu bình luận lại quyết định xem như không nhìn thấy cái bình luận nọ, không thèm rep lại nữa.
Nói đến đầu bên kia, Hàn Thanh Ngạn đang đi dạy thêm. Sáng thứ bảy hàng tuần anh sẽ kèm một nữ sinh năm nhất học ngữ văn.
Thật ra với Hàn Thanh Ngạn mà nói thì anh thật sự không cảm thấy môn ngữ văn có gì mà phải mời thầy giáo về dạy thêm, không phải do anh tự đắc, mà là anh vẫn cho rằng các văn sĩ Thiên triều viết văn đều rất dễ hiểu.
Nhưng xem chừng mọi người xem tiểu thuyết thành quen nên thành ra lúc quay lại học văn thì thành tích rất thê thảm.
Cô bé Hàn Thanh Ngạn dạy kèm này là nhân vật điển hình. Tuy rằng nhờ Hàn Thanh Ngạn thành tích nửa kỳ này của nó đã có cải thiện, nhưng trình độ vẫn kém đến độ không đành lòng nhìn thẳng.
Một buổi học ở nhà có tổng cộng ba giờ đồng hồ, giữa giờ có thể nghỉ ngơi mười phút. Có thể là do Hàn Thanh Ngạn dù thích nghiêm mặt, nhưng bản thân dẫu là nói chuyện hay giảng bài cũng rất dịu dàng nên trong thời gian nghỉ ngơi này, cô bé vô cùng thích kể cho Hàn Thanh Ngạn nghe về cuốn tiểu thuyết nó vừa đọc.
Hơn nữa là cái làm nhỏ vui vẻ nhất là dẫu cho nhỏ có nói cái gì, gia sư cũng đều chú tâm nghe nhỏ nói.
Thiếu nữ thanh xuân này thích nhất là dị giới huyền ảo, mỗi lần Hàn Thanh Ngạn nghe cô bé nói về tiểu thuyết thì đều tán thưởng một câu từ tận đáy lòng mình là cô em tiếp thu giỏi ghê á. Thật ra Hàn Thanh Ngạn cũng muốn đề cử vào bộ của nam thần cho nó đọc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không muốn biến nhóc con này thành hủ nữ, vì vậy đành nhịn xuống không nói gì thêm.
Anh vạn vạn không ngờ tới, sau nửa buổi học hôm nay, nhóc con cư nhiên không chủ động nói chuyện với anh, cũng chẳng kể gì về tiểu thuyết cho anh nghe.
Cái kiểu dị thường này làm cho Hàn Thanh Ngạn cảm thấy không bình thường, thế nên anh chủ động mở miệng hỏi: “Tiểu Trừng, nghĩ gì thế?”
Cô nhóc cúi đầu không nói lời nào, một lát sau mới có hơi chần chừ nhìn thầy giáo đang vừa nghiêm túc vừa dịu dàng nhìn mình rồi hỏi: “Thầy ơi, thầy có tiếp thụ đồng tính luyến không?”
Hàn Thanh Ngạn bị câu hỏi của nó dọa sợ, tiên sư chẳng lẽ em gái phát hiện anh là gay rồi à? Không đúng cẩn thận ngẫm lại thì hình như mới nãy học trò hỏi anh là có tiếp thụ hay không chứ nhỉ, chỉ là anh xưa giờ có cái kiểu cứ nghe thấy mấy chữ “đồng tính luyến”, “gay” linh tinh là đều tự động dính trên người mình.
Anh khụ hai tiếng làm cho mình khôi phục lại sự bình tĩnh rồi mới nói: “Thật ra mấy chuyện yêu đương này không hề liên quan đến giới tính, nếu như yêu thật lòng thì chuyện giới tính không có vấn đề gì cả.”
Trình Trừng chớp chớp mắt, nhỏ hỏi: “Ý của thầy là đồng tính luyến cũng không phải chuyện kì quái có phải không?”
Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, cũng không biết là tự nói với mình hay là nói cho học trò nghe, anh nói: “Đây vốn không phải chuyện kỳ quái gì, em phải biết trên thế giới thật không có bao người là hoàn toàn dị tính đâu. Đại đa số mọi người chỉ là cả đời không gặp được người tình đồng tính mà mình thật sự yêu mà thôi.”
Anh nói xong đột nhiên lại cảm thấy nói vậy hình như không tốt lắm, ngộ nhỡ học trò nghe được rồi bắt đầu giục ngựa sang con đường Bách Hợp một đi không trở lại thì biết làm sao bây giờ. Nghĩ như vậy nên anh vội vàng bổ sung: “Cơ mà dưới góc độ xã hội và nhân loại mà nói, đồng tính luyến xem chừng vẫn khá kì lạ. Cho nên Tiểu Trừng à thầy vẫn hi vọng em sau này có thể ở cùng một chỗ với bạn nam.”
Trình Trừng nhìn chằm chằm Hàn Thanh Ngạn không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, mãi một lúc lâu sau nhỏ mới mở miệng nói: “Thầy ơi hôm qua em mới đọc một bộ, tên là《Sai》, tác giả…tác giả có bốn chữ, gọi là Phồn gì đó…”
Cô bé thì chẳng nhớ kĩ, nhưng cái tên này đối với Tề Sơ Phàm mà nói thì không phải quen tai dạng vừa đâu. Anh cơ hồ ngay lúc cô bé vừa dứt miệng đã vội vàng đáp lại: “Em nói tác giả đó có phải tên là Tri Nguyên Kỳ Phồn không?”
Trình Trừng nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu, nói tiếp: “Lần đầu tiên em đọc loại tiểu thuyết này đó, thầy giáo không phải thầy nói họ có thể yêu sao, vì sao nhân vật chính rõ ràng yêu nhau đến thế, cuối cùng lại không thể đến bên nhau được?”
Sau khi cô hỏi xong, người im lặng lại biến thành Hàn Thanh Ngạn. Anh nhớ rất rõ nội dung bộ 《Sai》 này, cũng chính bởi bộ truyện này, anh mới thích Tri Nguyên Kỳ Phồn.
Nội dung quyển truyện này chẳng ngắn chẳng dài, tình tiết lại hơi cũ. Hai nam sinh chơi với nhau từ nhỏ suốt mười mấy năm dần dần nảy sinh tình cảm vượt khỏi tình cảm bạn bè với đối phương, năm cuối trung học cả hai cùng xem một bộ phim đồng chí, thế là từ đó về sau cả hai cùng mở ra một thế giới mới cho chính mình.
Bọn họ đều ý thức được thật ra hai người họ lúc đó đã cố ý biến tình yêu thành tình thân, cho nên cũng thuận theo tự nhiên đến với nhau.
Trải qua bốn năm đại học chìm trong tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt, họ thậm chí còn quên mất tình cảm đồng tính thật ra vẫn bị một đám người trong xã hội kỳ thị.
Cho đến lúc bắt đầu đi làm, cha mẹ thúc giục, người ngoài chỉ chỏ, dưới áp lực của dư luận, rốt cuộc tình cảm của họ chỉ duy trì được bảy năm rồi tan vỡ.
Cái kết của quyển truyện là hình ảnh hai người dẫn theo vợ con đuề huề ngẫu nhiên gặp mặt tại cái trấn nhỏ mà bọn họ đã gặp nhau lần đầu tiên. Chỉ là lướt thoáng qua nhau chứ chẳng ai hỏi thăm người kia một câu “Mấy năm nay sống thế nào”.
Có vẻ nội dung rất sáo rỗng, rất cẩu huyết, nhưng lại dọa chết khiếp Hàn Thanh Ngạn năm đó vừa phát hiện ra tính hướng của mình. Đọc xong quyển truyện nọ anh giống như tự vẽ cho mình một cái nhận thức rằng sau này những người gay chỉ có được đường tình bi kịch, cho nên dù có một vẻ ngoài tạm ổn nhưng lại không có bạn trai suốt nhiều năm.
Bộ đó anh đã đọc từ lâu rồi, nhưng hiện tại bị Trình Trừng nhắc đến, Hàn Thanh Ngạn lại cảm thấy ký ức ngày xưa hãy còn mới mẻ.
Nhưng hiện nay dưới tình huống bị học trò truy hỏi, trong lòng Hàn Thanh Ngạn dù gì cũng có cảm giác không sao nói nên lời.
Anh không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Trừng thế nào, hoặc là do từ trong tiềm thức anh vẫn luôn lảng tránh vấn đề này. Cho nên sau khi im lặng một chốc, anh chỉ dùng ngữ khí có chút mất mát nói lại với Trình Trừng: “Tiếp tục học thôi.”
Trình Trừng còn muốn hỏi, nhưng thấy thầy giáo không có ý trả lời câu hỏi của nhỏ, cuối cùng đành nuốt tất cả câu hỏi của bản thân vào bụng.
Hàn Thanh Ngạn dạy kèm xong thì rời đi luôn, nhưng sau khi ra khỏi nhà Trình Trừng, anh cảm thấy trong đầu mình không ngừng lặp đi lặp lại đoạn kết của 《Sai》, cũng không ngừng nhắc nhở anh, chuyện thích đàn ông vĩnh viễn nên giấu trong lòng, không cần thiết phải công khai làm gì.
Vốn chỉ cần nghĩ đến đàn em là anh sẽ không tự chủ thấy vui vẻ nhưng lúc này cảm giác lại biến thành khó chịu không nói nên lời.
Đương nhiên buổi chiều sau khi trở lại ký túc xá, Hàn Thanh Ngạn vẫn mở di động ra xoát chuyên mục của nam thần. Nam thần vẫn nói được làm được như thế, nói đăng một chương mỗi ngày là đừng có vọng tưởng tới chuyện anh ấy đăng hơn một chương mỗi ngày.
Vốn có hơi mất mát, còn không thể chuyển mất mát thành vui sướng nên Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình càng thấy mất mát hơn.
Mở QQ ra thì thấy có vài tin nhắn chưa đọc, tất cả những tin nhắn đều đến từ một người. Người kia không cần phải nói, chính là vị đàn em thoạt nhìn rất ngo ngoe bắt đầu theo đuổi anh điên cuồng từ hôm nay rồi.
Nội dung của mấy tin nhắn đều không khác nhau là bao, đều hỏi thăm xem anh có về ký túc xá không linh tinh. Hàn Thanh Ngạn nhìn những lời nọ, cảm giác ấm áp khi có người quan tâm đến mình vốn có biến thành cảm giác nặng nề bi kịch, đầu ngón tay anh run run rẩy rẩy, cuối cùng đáp lại người ta một câu.
【 Hi Hòa: Tề Sơ Phàm, cậu đọc quyển《Sai》của Tri Nguyên Kỳ Phồn chưa? 】
Tề đại thần vốn đang nằm trên giường chờ thầy giáo nhỏ trả lời QQ thì thấy vậy, thoáng tìm tòi trong đầu xem nội dung quyển tiểu thuyết mình viết từ đời nào rồi nó ra làm sao. Ngẫm một hồi ra thì lập tức bị dọa dựng thẳng thân người, kết qua do chiều cao, góc độ nên đầu cậu hung hăng đánh mạnh một cái vào ván giường Trương thành Hạo, phát ra một tiếng “Rầm” trầm đục.
Mà Trương Thành Hạo đang say sưa ngủ bị cậu ta đụng như thế thì sợ đến độ cả người run bần bật. Cậu cúi người ló đầu nhìn Tề Sơ Phàm với cái vẻ rất chi là đồng tình.
Cậu ta nói: “Sơ Phàm à, ngay cả cậu nhìn tớ không vừa mắt muốn đồng quy vu tận với tớ thì cũng không thể làm như vậy được đâu, cậu xem cậu kìa, có vỡ đầu cũng không gây thương tổn gì đến anh đây được.”
“Cậu câm miệng cho tôi.” Tề Sơ Phàm vốn đang bị tin nhắn của thầy giáo nhỏ dọa sợ muốn chết, đã thế Trương Thành Hạo không biết sống chết mở miệng trêu chọc thì lại càng khiến cậu khó chịu hơn.
Trương Thành Hạo lúc bấy giờ mới nhận ra cảm xúc của bạn cùng phòng của mình hình như có chút không thích hợp, cậu tò mò hỏi: “Sơ Phàm, cậu sao thế?”
Tề Sơ Phàm nuốt nước miếng, lại cầm di động bên cạnh lên nhìn chăm chăm vào tin nhắn thầy giáo nhỏ vừa gửi cho cậu, mãi sau mới dùng cái giọng điệu như thể trời sập đáp rằng: “Tớ phát hiện ra tớ có khả năng tự hại chết bản thân.”