Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 20


Đọc truyện Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ – Chương 20

Hàn Thanh Ngạn vừa dứt lời, cả anh lẫn Tề Sơ Phàm đều ngây ngẩn cả người.

Tề Sơ Phàm cảm thấy phương thức thổ lộ của mình có gì không đúng rồi, vì sao anh ấy lại đáp lại mình bằng câu “Cậu rốt cuộc có bị điên hay không?” chứ.

Tui và thầy giáo nhỏ rốt cuộc có sống cùng thế giới không đó, nếu đúng là vậy thì xin hỏi thầy giáo nhỏ rốt cuộc nhìn thấy dấu hiệu bệnh điên ở đâu trên người tui chứ?

Tề Sơ Phàm đã không còn nhận rõ tâm tình của mình lúc này rốt cục là khiếp sợ hay là ấm ức nữa, tóm lại là cậu đang ngây đơ ra.

Hàn Thanh Ngạn là do không biết phải đối mặt với lời tỏ tình này ra làm sao nên mới khẩn trương đến độ không khống chế nổi, trong lòng nghĩ gì là miệng bật thốt ra. Hiện giờ anh lại nói thế khiến cho hai người ai cũng lúng túng. Nhưng nhờ đó mà sự xấu hổ của người thổ lộ và người được thổ lộ đều đã giảm bớt đi phần nào.

Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như thế qua mấy phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là Hàn Thanh Ngạn mở miệng phá vỡ sự im lặng trước. Anh hỏi: “Tối hôm nọ, lúc ở bệnh viện tôi có nhìn cậu xem TV, đột nhiên lại thấy cậu bắt đầu run lẩy bẩy nên tôi mới nghĩ bệnh điên của cậu phát tác, còn định đi gọi người.”

Sắc mặt Tề Sơ Phàm trở nên sáng sủa hơn đôi chút. Khi Hàn Thanh Ngạn nói xong câu đó, biểu tình của cậu bắt đầu “kinh hỉ” rồi sau đó biến thành “khổ sở”, cuối cùng biến thành cái vẻ mà Hàn Thanh Ngạn nhìn không hiểu đó rốt cuộc là buồn hay là vui.

Sau khi ổn định lại vẻ mặt, Tề Sơ Phàm hít sâu vài ba cái, trước khi Hàn Thanh Ngạn nhận định cậu lại phát bệnh thì vội mở miệng: “Thật ra tối hôm đó em nghĩ rằng anh đang nhìn em, cho nên mới kích động nhịn không được cười ra thành tiếng.”

Hàn Thanh Ngạn sợ ngây người, anh cảm thấy tâm tình mình lúc này có dùng ba dấu chấm than cũng không diễn tả được. Đột nhiên anh nhớ đến một bộ phim anh đã từng xem trước đây, bạn nhỏ trong phim bị đoạt xá biến thành một người khác chỉ trong một đêm, Tề Sơ Phàm trước mặt mình có phải cũng bị đoạt xá rồi không? Nó rốt cuộc có mục đích gì!

Anh há hốc mồm, còn chưa kịp nói ra suy nghĩ trong lòng, bên Tề Sơ Phàm lại mở miệng một lần nữa. Cậu ta nói: “Em vốn định một đoạn thời gian nữa mới thổ lộ mới anh cơ, nhưng em phát hiện ra rằng rõ ràng đang ở cạnh anh nhưng lại phải che đậy cảm tình của mình dành cho anh, như vậy thật sự mệt mỏi quá. Cho nên chẳng bằng nói luôn lúc này, anh sẽ từ chối em sao?”

Hàn Thanh Ngạn bị câu nói này của đàn em khiến cho đầu óc tê liệt, tiêu phí mấy giây mới phản ứng được ý tổng kết sau một chuỗi câu nói dài dòng của cậu ấy là muốn nhấn mạnh bản thân không bị đoạt xá, còn anh thì lại chẳng biết đáp lại cậu ấy thế nào.


Đàn em là một người tốt lắm, thích cười lúc trò chuyện với người khác cũng sảng khoái. Vẻ ngoài bảnh bao, không bị dở hơi, nhìn chung thì chẳng có tật xấu nào. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ cùng một chỗ với cậu ấy bao giờ a.

Hàn Thanh Ngạn tỏ vẻ, tim gan phèo phổi của anh, đều thuộc về nam thần hết rồi.

Bi thương ở chỗ là hình như nam thần chẳng có hứng thú gì với anh cả. Nhưng chuyện này sẽ không gây trở ngại đến việc anh vui vẻ tiếp tục não tàn hâm mộ anh ấy.

Không đúng, giờ phải xử lý lời thổ lộ này, không thể nghĩ đến nam thần nữa, vì nếu nghĩ tiếp thì anh sẽ không khống chế nổi cảm xúc kích động của mình nữa. Hàn Thanh Ngạn ho nhẹ một tiếng thanh thanh cổ họng rồi mặt đầy nghiêm túc trả lời: “Tôi từ chối cậu.”

Vẻ mặt Tề Sơ Phàm trong nháy mắt đó đơ cả ra, tuy rằng câu trả lời của thầy giáo nhỏ nằm trong tưởng tượng của cậu, nhưng anh ấy từ chối dứt khoát như vậy thì đúng thật là không chừa cho cậu một đường lui nào a. Được rồi thật ra thì anh ấy dứt khoát ngay từ đầu như vậy cậu cũng đã đoán được rồi, thầy giáo nhỏ luôn là một người nghiêm túc ngay thẳng thế đó.

Lòng Tề đại thần đau lắm, nhưng kết quả này dù sao cậu cũng đã biết trước rồi nên đau thương cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Cậu bi ai vì mình tỏ tình thất bại trong ba giây, đoạn nhấc chân tiến về phía trước, vừa đi vừa nói với thầy giáo nhỏ: “Đi thôi.” 

Hàn Thanh Ngạn nhíu mày, không hiểu hỏi lại: “Đi đâu?”

Bọn họ đáng lẽ phải sau khi tỏ tình thất bại thì từ này về sau trở thành những người qua đường không thèm nhìn mặt nhau nữa chứ? Vì sao Tề Sơ Phàm sau khi bị từ chối chẳng khổ sở đớn đau đòi tự sát mà lại bình tĩnh đến vậy chứ?

Anh nghĩ mãi không ra trong lòng Tề đại thần đang nghĩ cái gì, Tề đại thần thì lại dòm anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Không phải nói đi ăn đại bài đương à, sao thế?”

Đờ mờ sao cậu ta bình tĩnh như vậy chứ! Không phải anh vừa từ chối cậu ta hay sao! Sao bọn họ vừa thổ lộ vừa từ chối xong lại có thể vui vẻ cùng nhau đi ăn đại bài đương được? Kịch bản không đúng rồi!

Hàn Thanh Ngạn cảm thấy chuyện này thật thần kì, nhưng làm một tên mặt than băng sơn muộn tao quanh năm, trong lòng anh cho dù lảm nhảm nhiều ơi là nhiều nhưng ngoài mặt anh vẫn duy trì hình ảnh bình thường bình tĩnh như thường ngày của mình, vẫn là một người không có cách nào chửi tục ra khỏi miệng được!

Bị nghẹn thật là khó chịu.


Càng tức giận là anh thì nghẹn đến khó chịu như thế mà Tề Sơ Phàm lại chẳng có ý tứ mở miệng đổi đề tài gì.

Hàn Thanh Ngạn quả thực sắp phát điên rồi.

Bình thường chẳng mấy khi bùng nổ nên đến lúc bộc phát Hàn Thanh Ngạn như thể pháo tép sắp phát nổ. Anh im lặng trong chốc lát, đoạn có chút biệt nữu* nói: “Tôi vừa từ chối cậu.”

*Biệt nữu: Khó chịu/ Vô lý/ Khó hiểu/ Kỳ cục/ Không được tự nhiên/ Nghĩ một đằng nói một nẻo

“Đúng vậy.” Tề Sơ Phàm gật gật đầu, cái vẻ xem chừng một chút chướng ngại tâm lý cũng chẳng có. Cậu ta nói thêm: “Anh từ chối em nói cách khác là quan hệ giữa chúng ta chẳng tiến thêm được bước nào, em vẫn tiếp tục thầm mến anh, chúng ta vẫn là bạn bè, không khác gì trước đây a.”

Hàn Thanh Ngạn cảm thấy cậu ra nói rất đúng nói rất có đạo lý khiến anh thế nhưng lại chẳng phản bác được gì, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà ở đâu ta?

Không nghĩ ra được chỗ nào không thích hợp nên cuối cùng Hàn Thanh Ngạn quyết định phá bình phá suất*, dù sao đàn em cũng là một người tốt, hai người bọn họ lại cùng là nam không phải để ý gì nhiều. Nên Hàn Thanh Ngạn thông suốt gật gật đầu nói: “Thế thì đi ăn đại bài đương đi.”

*Phá bình phá suất: Bình vỡ nên không phải giữ gìn

Tề Sơ Phàm cười cười, hai người lại khôi phục trạng thái cùng nhau sánh vai tiến về phía trước. Như thể chẳng có gì thay đổi cả.

Cơ mà vẫn có thứ thay đổi đó.

Hàn Thanh Ngạn vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn, vốn bầu không khí cũng chẳng lúng túng nhưng cứ im lặng khiến cho anh cảm thấy không thích hợp, cho nên vì để giảm bớt loại cảm giác không thích hợp, anh mới mở miệng nói: “Cậu thích tôi bao lâu rồi?”


Lời vừa thốt ra Hàn Thanh Ngạn đã muốn giơ tay vả mình thành một cái đầu heo, rõ ràng đã bảo không nhắc đến chuyện này nữa cơ mà, mày bệnh à!

Nhưng thật sự rất muốn biết a. Không phải Hàn Thanh Ngạn tự kỷ, anh đã cẩn thận cân nhắc lại một chút, ấn theo những lời của đàn em thì chắc chắn không phải chỉ mới thích mình ngày một ngày hai.

Tề Sơ Phàm thật ra lại chẳng ngại gì cái đề tài này, trái lại còn ra vẻ rất thích ý khi nghe thấy Hàn Thanh Ngạn hỏi, cậu đáp: “Thích anh đã hơn một năm, sắp đươc hai năm rồi.”

Hàn Thanh Ngạn nói: “Cậu giờ mới cuối năm hai thôi.”

“Đúng thế, em khai giảng không bao lâu thì đã thích anh.”

Những lời của Tề Sơ Phàm khiến cho người ta cảm thấy rất giả, nhưng ngữ khí lại khiến cho Hàn Thanh Ngạn cảm thấy chuyện này không phải đùa đâu.

Hàn Thanh Ngạn giật giật miệng, cuối cùng lại phát hiện ra mình không biết nói gì.

Anh câm miệng còn Tề Sơ Phàm lại như thể bị chọc trúng điểm G bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Cậu ta nói: “Thật ra lần đầu tiên em nhìn thấy anh đã cảm thấy anh rất tốt rồi, sau rồi ngẫm lại thì có vẻ em thích anh từ lúc anh dạy thay cho lớp em ấy. Cơ mà lúc đó hai ta chỉ tán gẫu có mấy lần linh tinh thôi, chắc anh không nhớ đâu.”

“Đúng rồi, lúc em vừa mới vào trường anh chính là người tiếp đón em đấy, lúc ấy mẹ em còn bảo anh nhìn như kiểu thầy giáo ấy, nhìn kiểu gì cũng không giống đàn em.”

Hàn Thanh Ngạn nghe Tề Sơ Phàm kể lại những mẩu chuyện cũ trong quá khứ. Anh nghe mà cứ nghĩ không biết trí nhớ của anh đã bị bóp méo rồi không, sao nghe Tề Sơ Phàm kể mà chẳng có ấn tượng gì, nhớ được mới là lạ.

Loại cảm giác này rất lúng túng. Như thể tình cờ gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp trên đường, người ta thì nhiệt tình gọi tên bạn nhưng bạn lại chẳng nhớ gì về người ta.

Quả thực không phải áy náy dạng thường đâu.

Vừa áy náy vừa lúng túng, Hàn Thanh Ngạn nghe Tề Sơ Phàm kể chuyện suốt một đường, cho đến khi họ đến được chợ đêm.


Chợ đêm muộn người không nhiều, ánh đèn vàng chanh tô vẽ hình dạng của đám người đồng thời khiến cho những món đồ hàng trang sức và đồ ăn ven đường càng thêm lấp lánh.

Hai người đi thẳng về phía đại bài đương, đúng lúc đi ngang qua một sạp bóng bay. Tề Sơ Phàm dừng bước, chỉ vào sạp hàng rồi nói với thầy giáo nhỏ có vẻ vẫn chưa khôi phục lại trạng thái sau khi nghe cậu thổ lộ: “Muốn đi xem không?”

Hàn Thanh Ngạn nhìn theo hướng cậu chỉ, là một sạp bóng bay bình thường, bên cạnh có một cái biển to, bên trên viết “bách phát bách trúng thì được quà.”

Bên trên còn treo một con gấu lông xù cao bằng nửa người bình thường, thoạt nhìn thì đó chính là quà.

Hàn Thanh Ngạn đẩy đẩy kính mắt, hỏi Tề Sơ Phàm: “Cậu muốn con gấu đó à?”

Tề Sơ Phàm: “…”

Cậu đột nhiên phát hiện mấy chuyện mà cậu cảm thấy vô cùng phù hợp với một buổi hẹn hò hình như đều không thích hợp với cậu và thầy giáo nhỏ. Thầy giáo nhỏ cứ ra vẻ điềm nhiên khiến cho người ta đau lòng muốn chết. Cơ mà nếu nồng nhiệt quá thì cậu cũng chẳng thích.

Càng nghĩ càng thấy đau lòng.

Hàn Thanh Ngạn thấy Tề Sơ Phàm im lặng thì nghĩ rằng cậu ta thừa nhận, anh cảm thấy đàn em muốn con gấu nọ nhưng lại không biết chơi nên mới tìm anh giúp đỡ. Não động đã sai mà Hàn Thanh Ngạn còn ra vẻ đứng đắn quyết định giúp đỡ đàn em mới xứng là một đàn anh gương mẫu.

Vì thế anh đi đến trước sạp bóng banh nọ, mặt than nhìn ông chủ trung niên xanh xao vàng vọt ngồi trên cái ghế bọc lastic rồi nói: “Một lần bao tiền?”

Tề Sơ Phàm đi sau nghe thế thì thiếu điều đâm đầu xuống đất. Thầy giáo nhỏ anh có thể đổi từ khác hay không?

Ông chủ nọ dường như lại chẳng thấy những lời của Hàn Thanh Ngạn có vấn đề gì, mặt đầy đứng đắn nói: “Một lần một đồng, bách phát bách trúng thì được con gấu kia.”

Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu ra vẻ mình hiểu rồi, anh lấy từ trong túi ra mười đồng tiền đưa cho ông ta, nói thêm: “Mười phát.”

Tề Sơ Phàm đứng một bên ngơ ngác nhìn thầy giáo nhỏ trao đổi với ông chủ, cậu rất muốn nâng tay che mắt lại, hình ảnh này quả thực khiến cậu không đành lòng nhìn tiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.