Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 4: Fan hâm mộ


Đọc truyện Mỗi Ngày Một Thổ Lộ – Chương 4: Fan hâm mộ

Edit: Cẩm.

Thời điểm thang máy dừng lại ở tầng 23, người đại diện của Giang Tự vừa lúc gọi điện tới.

Ra khỏi thang máy, anh vô thức giẫm lên tấm thảm dày mềm mại của khách sạn. Sau khi Giang Tự tìm được phòng mình, một tay anh cầm túi nilon một tay cầm thẻ phòng, nghiêng đầu kẹp điện thoại ở bả vai, dùng thẻ phòng mở cửa.

Bên tai vang lên tiếng người đàn ông lải nhải dặn dò trong điện thoại, nội dung đơn giản là trong thời gian này đóng phim cho tốt, đặt sẵn đồng hồ báo thức, đừng ngủ quên, nhớ ăn cơm đúng giờ và gặp những người bạn diễn tệ cũng không thể tuỳ hứng.

Anh ban đầu còn đáp lại cho có lệ hai tiếng, sau đó dứt khoát bật loa ngoài rồi ném điện thoại lên giường. Đặt túi nilon ở trên bàn, anh thuận thế ngồi xuống, vặn bình nước ra uống vài ngụm.

Người đại diện ở đầu dây bên kia vẫn còn đang dặn dò đủ chuyện, nhưng Giang Tự không muốn nghe thêm nữa, anh vặn nắp bình nước khoáng rồi ném lên trên, đứng cạnh mép giường nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cậu còn lắm mồm hơn cả tôi rồi đấy.”

Không cho đối phương cơ hội cãi lại, anh trực tiếp khom lưng tắt điện thoại đi, nghĩ nghĩ một lúc lại mở Weibo lên, xem thông báo mới.

Danh sách theo dõi của anh chỉ có một người, ID là Tứ Ngự cưỡi cá chép, ảnh đại diện là hình một cô gái nhỏ ôm thỏ bông trong ngực.

Giang Tự theo thói quen vào xem Weibo của cô, phát hiện hôm nay người này chẳng đăng gì cả.

Weibo đăng cuối cùng còn dừng lại ở ngày hôm qua, nội dung là: [Thua trận solo này khiến tôi cảm giác hoài nghi nhân sinh, bắt đầu từ ngày mai sẽ bắt đầu bế quan tu luyện, thề không độ trời chung với @Giang Ngự Cảnh Seer.]

Anh nhướng mày, đối với một người “Weibo khống”* mà nói thì cả ngày hôm nay chưa đăng gì lên thật đáng kinh ngạc.

(*Weibo khống: tương tự như thanh khống, nhan khống… là người cuồng Weibo.)

Ông xã quốc dân giới giải trí, Giang Tự hai mươi lăm tuổi liền lấy được giải ảnh đế Kim Mã, thời gian nhàn hạ ở nhà không đóng phim không nhận quảng cáo thì chính là thích làm tổ ở nhà chơi game.

Trang võng du PS4, Kiếm Tam đào thoát… còn có thêm một số ít trò chơi hiếm lạ nữa anh đều thử chơi qua.

Vào một buổi tối nọ, sau khi anh kết thúc công việc trở về nhà liền nằm trên giường chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác, trong lúc vô tình xem được một video trò chơi.

Video này có độ hot rất cao, Giang Tự với tư cách là người rất nhiệt tình với trò chơi thì không có lí do gì lại không xem.

Vì thế anh liền nhấn vào.

Sau đó anh giống như năm đó mới lần đầu biết chơi game, muốn dừng cũng chẳng dừng được.

Người làm video là một cô gái, chơi một trò chơi không mấy nổi bật, nhân vật trong game được thiết kế rất thô kệch nhưng độ khó và các loại hình bẫy trong trò chơi được thiết kế vô cùng thú vị. Hơn nữa cô gái kia vừa chơi game vừa giải thích, nói ra lời nào liền giống như tự cho mình uống thuốc độc.

Chẳng hạn như cô chỉ nói ra mấy câu như “Không có vấn đề gì.”, “Tôi rất ổn.”, “Xem thao tác của tôi này.” hay “Con boss này như rác.” thì y như rằng chưa đến 30 giây sau cô ấy sẽ chết.

Vốn dĩ Giang Tự chỉ định xem vài phút rồi tắm rửa đi ngủ, bởi cả ngày hôm đó anh làm việc đã rất mệt rồi.


Nhưng lúc ngẩng đầu lên thì đã là 1 giờ sáng.

Anh bất tri bất giác mà xem xong cả video dài một tiếng.

Căn bản không dừng được.

Giang Tự vô cùng khủng khoảng.

Sau đó anh lần mò vào xem Weibo của cô gái này, chuẩn bị tiếp tục xem các video khác.

Vừa mới vào xem, lướt xuống hàng loạt bài đăng khác, anh phát hiện cô gái này không chỉ làm video thôi mà còn phát sóng trực tiếp cố định vào mỗi buổi tối.

Giang Tự nhìn thời gian phát sóng trực tiếp, lại tính toán hành trình ngày mai của mình, vừa vặn thời gian này ngày mai anh rảnh.

Hạ quyết tâm, Giang ảnh đế nhấn vào một cái video khác tiếp tục xem.

Hậu quả của việc này là làm cho người đại diện của anh ngày hôm sau đến gọi anh rời giường, suýt chút nữa tưởng mình gặp phải ma.

Người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu trắng, sắc mặt cùng một màu với màu áo ngủ, trên mắt mang theo hai quầng thâm gấu trúc, vẻ mặt mỏi mệt tiều tuỵ.

Sau khi nhìn thấy người đại diện kiêm bảo mẫu Chu Diệc tiến vào, anh nâng tay ra vẻ chào hỏi sau đó tiếp tục nằm trên giường giả chết.

Chu Diệc: “…”

Giọng nói của Giang Tự cũng nhuốm màu mỏi mệt, âm thanh trầm thấp hôm nay có thêm chút khàn khàn, Chu Diệc thế nhưng lại cảm thấy bộ dạng chán chường này pha lẫn điểm gợi cảm: “Bắt đầu đi, dùng kem nền che cho tôi, sau đó tiến hành nhanh công việc ngày hôm nay đi, tôi mới chỉ ngủ được hai tiếng.”

Khoé miệng Chu Diệc giật giật: “Tôi có thể lý giải được cậu là thanh niên trai tráng mới lớn còn đang độc thân, thế nhưng cậu không biết tiết chế sao? Một nửa số em gái ở Trung Quốc đều gọi cậu là chồng đấy.”

“…. Đánh phấn nền đi.”

Kết quả buổi tối 8 giờ về nhà, Giang Tự vẫn như cũ phấn chấn tinh thần mở phòng phát sóng trực tiếp ra.

Cô gái đặt cameras đối diện với mặt bàn, ấn bàn phím vang lên những tiếng cạch cạch: “Nói linh tinh cái vậy? Tôi đến rank bạc mà sẽ chết? Rank bạc mà đã chết sao?”

Vừa dứt lời, màn hình điện thoại trở nên đen ngòm.

Trong màn mưa bom bão đạn, Giang Tự liếc mắt qua góc bên phải màn hình một cái, cô không chỉ đã chết, mà còn chết không dư lại một giọt máu nào.

Dường như là bị trận đấu vừa rồi kích thích, trận tiếp theo cô đánh vô cùng hay, sử dụng một loạt kỹ năng điên cuồng thu hoạch đầu của kẻ địch, vừa carry vừa xinh đẹp.

Cuối buổi phát sóng, cô còn rất tự nhiên quảng bá cho phim điện ảnh mới của Giang Tự.


Giang Tự:?

Một lần nữa mở Weibo của cô ra, anh phát hiện có một số bài viết liên quan đến anh, bàng hoàng phát hiện hoá ra cô gái này chính là fans hâm mộ của mình.

Bởi vì nhìn thấy trò chơi cô chơi rất thú vị nên anh lại download game về đánh đến tận 5 giờ sáng, ngày hôm sau lại tiếp tục ngồi xổm chờ đợi cô livestream, Giang ảnh đế cũng thuận theo lý trí mà trở thành fans hâm mộ của cô.

Nhưng mà, cái người này vốn là ngày nào cũng không ngừng đăng lên mấy tin Weibo, hôm nay thế nào lại chẳng thấy livestream, ngay cả đăng Weibo cũng lười đăng lấy một cái.

Giang Tự đang còn buồn bực thì “ting” một tiếng, âm thanh nhắc nhở Weibo có thông báo vang lên.

[@Tứ Ngự cưỡi cá chép: Hè này phải đi thực tập nên tậm thời ngừng phát sóng trực tiếp nhé, hi vọng mọi người thông cảm cho tôi.]

À, hoá ra là đi thực tập.

Giang Tự đột nhiên nghĩ tới giọng nói cô gái này sao mà quen tai thế, giống y như thực tập vừa tới đây vậy?

Bắc Kinh, 11 giờ đúng.

Ôn Tư Ngộ tắm rồi sấy tóc, mặc áo ngủ nằm trên giường ngắm nhìn điện thoại rơi vào trầm tư.

Ngón tay cô di chuyển đến vòng bạn bè của Giang Tự, lại thoát ra ngoài, lại đi vào, lại thoát ra.

Cái này rốt cuộc thêm hay không thêm đây? Vấn đề này quá đỗi dày vò mà.

Tầm mắt cô dừng lại ở tấm ảnh bìa núi tuyết trắng xoá.

Ôn Tư Ngộ đột nhiên nhớ tới bài thơ từng nghe trước đây.

Trong đó có một câu cuối cùng: Sở ải cách sơn hải, sơn hải không thể bình**.

(**Tình yêu bị ngăn cách bởi núi sông không bao giờ có thể bình lặng.)

Cô nghiêng đầu dựa vào gối, nghĩ nghĩ, rời khỏi Wechat tra Baidu***.

(***Baidu: tương tự như google.)


Cô tìm kiếm một hình ảnh biển rộng. Ở trong một loạt ảnh ấy, cô chọn ra tấm hình cô thuận mắt nhất, mở Wechat lên, thay đổi ảnh bìa, sau đó cũng đổi luôn phần tiểu sử thành câu thơ đó.

Sau khi đổi xong cô vào trang cá nhân của mình xem thử, cảm thấy hình này so với hình ảnh con thỏ lúc trước đẹp hơn nhiều.

Hơn nữa lúc đổi xong cảm giác bức bách khó chịu khi nãy đã không còn nữa.

Ôn Tư Ngộ cảm thấy, cái cảm giác không dám thêm bạn bè với thần tượng mới đúng với tình yêu đơn phương với idol của cô.

Thế nên cô đặt xong đồng hồ báo thức liền quẳng điện thoại lên đầu giường, trùm chăn qua đỉnh đầu, chuẩn bị ngủ.

Im lặng mười giây, cô lại thò từ trong chăn ra.

Ngồi dựa vào đầu giường, cầm điện thoại, Ôn Tư Ngộ mở khung chat đang nói chuyện dang dở.

[Siling: Cậu có thấy tớ phiền không?]

[Người lạnh lùng:?]

Ôn Tự Ngộ mở ra danh sách bạn bè của mình, chụp lại ảnh bìa rồi lại quay sang trang cá nhân của Giang Tự, cũng chụp lại ảnh bìa của anh rồi gửi đi.

[Siling: Tình yêu ngăn cách bởi núi sông đó, tớ đúng là nữ chính trong phim điện ảnh bi thương mà.]

Lần này Cố Dao gửi tin nhắn thoại tới, giọng nói phảng phất như chứa đầy nét trào phúng: “Đúng rồi, còn thiếu mỗi nam chính là Giang Tự nữa thôi. Cậu định bày tỏ tình yêu rõ ràng như thế à?”

Tiếp theo lại gửi tới một tin thoại nữa: “Sao cậu lại có Wechat của anh ấy?”

Cô ấy vừa hỏi như vậy làm Ôn Tư Ngộ ngay lập tức khẩn trương.

“Rõ ràng lắm sao?”

“Tớ lấy từ Wechat của đoàn làm phim a a a a!”

“Làm sao bây giờ? Bộ rõ ràng lắm à?”

“Tớ có nên bỏ đi hay không? Ngộ nhỡ bị anh ấy phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Tớ có nên thêm bạn bè với anh ấy không?”

“Tớ không dám thêm.”

“Nhưng tớ rất muốn thêm Wechat của anh ấy…”

“Được rồi, tớ không dám thêm.”

“…”

Cố Dao: “Tớ khuyên cậu nên đi ngủ một giấc đi, không cần để sáng mai thức dậy có hai cái quầng thâm ở mắt đi gặp idol cậu đâu.”


Ôn Tư Ngộ: “…”

Đúng là cơ thể mệt mỏi thật sự, hai mắt cũng díu cả lại, nhưng tinh thần của cô vẫn ở trạng thái phấn chấn như cũ. Ôn Tư Ngộ nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại, tưởng tượng trước mặt là hình ảnh Giang Tự đang khuất dầm sau cánh cửa thang máy.

Ừm, ngủ ngon.

Cô thất bại nhíu mày, cố tìm mọi cách không để đôi mắt mình mở ra.

Hậu quả của một đêm nghĩ ngợi lung tung đó chính là ngày hôm sau tin thần không phấn chấn. Ôn Tư Ngộ híp mắt giãy giụa bò ra từ ổ chăn tắt đồng hồ báo thức, nhìn hai quầng mắt trong gương liền cảm thấy hối hận vì hôm qua đã tưởng tượng quá nhiều.

Lần đầu tiên đến đoàn phim công tác, Ôn Tư Ngộ thức dậy thật sớm để tắm rửa, cả người thoạt nhìn sảng khoái lên không ít.

Cô cắn miếng bánh mì rồi mở cameras lên, chụp lại quang cảnh bên ngoài cửa sổ, trước khi ra khỏi phòng đăng nó lên Weibo.

Cảnh quay hôm nay của Giang Tự được xếp vào buổi chiều, bởi vậy khó lắm anh mới có được trận ngủ nướng. Tối hôm qua anh đã tắt toàn bộ đồng hồ báo thức đi, tính toán sẽ ngủ thẳng một giấc đến 10 giờ, kết quả chưa đến 9 giờ sáng đã bị tiếng kêu điện thoại đánh thức.

Giang Tự: “…”

Anh không khỏi tức giận nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Chu Diệc: “A Tự, hôm nay cậu có cảnh diễn lúc 2 giờ chiều đấy, đừng có quên.”

Thanh âm của Giang Tự còn mang theo giọng mũi khàn khàn: “Anh biết rõ là buổi chiều hai giờ mới diễn còn gọi cho tôi vào giờ này làm gì?”

“Tôi sợ cậu quên.”

“Anh chính là muốn tôi ngủ không yên thì có!”

Chu Diệc ở bên kia giả mù sa mưa: “Thì tôi cứ nhắc trước cho cậu kịp chuẩn bị mà.”

“Được rồi, cút đi.”

Giấc ngủ ngon bị phá nhiễu, người đàn ông hẳn là rất bực bội, tức giận để điện thoại ở phía đầu giường định tiếp tục chuẩn bị ngủ, nhưng mà không ngủ được nữa.

Giang Tự trong thâm tâm vô cùng khó chịu, mở to mắt, từ bỏ kế hoạch ngủ nướng đến tận 10 giờ của mình, dứt khoát cầm lấy điện thoại.

Mở Weibo ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một ID quen thuộc.

Thời gian đăng lên là một giờ trước.

Giang Tự nhấn mở ảnh chụp. Trong hình là hình ảnh bầu trời màu lam nhạt, từng đám mây trắng lượn lờ trong tầng sương mù, bàn tay cô gái nhỏ nhắn giơ hình chữ V ra giữa không trung, trên cổ tay còn lộ ra một cái lắc tay bạc có đính một viên trân châu.

[@Tứ Ngự cưỡi cá chép: Thực tập ngày đầu tiên! Thời tiết đẹp làm tôi vui ghê.]

…..

Giải thích vì sao Giang Tự xem livestream mà lại không nhận ra Ôn Tư Ngộ: Bởi vì trong truyện có viết “cameras đối diện mặt bàn”, tức là đặt song song với mặt bàn luôn ấy, cho nên mỗi khi Ôn Tư Ngộ livestream người ta sẽ chỉ thấy tay và thao tác cùng giọng nói của cô chứ không thấy mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.