Đọc truyện Mỗi Ngày Một Thổ Lộ – Chương 27: Nhớ anh
Edit: Cẩm.
Tháng 11 đã là cuối thu, thời tiết chuyển lạnh, toàn bộ trang phục mùa hè mùa thu được cho vào một cái túi. Ôn Tư Ngộ và các bạn cùng phòng trong kí túc xá bắt đầu đi khắp các cửa hàng vơ vét trang phục cho mùa đông.
Năm vừa rồi các thể loại trang phục mới đã được cho ra mắt, có thể giúp cô tham khảo ý kiến ngoại trừ bạn cùng phòng và Cố Dao ra thì chỉ còn lại đồng chí Ôn Tư Viễn, mà thông thường ý kiến của Ôn Tư Viễn đều chỉ có một…
“Không đẹp.”, “Xấu như nhau cả.”, “Cay hết cả mắt.” hoặc là “Anh nói này, không bằng em về nhà bọc cái ga giường có khi còn đẹp hơn.”
Lâu dần, Ôn Tư Ngộ chẳng thèm hỏi anh nữa.
Năm nay cô đã có thêm một người bạn trai, đương nhiên là không thể không tham khảo ý kiến của đối phương rồi.
Đi vào khu chung cư mà Cố Dao mới thuê, cô nèm thẳng xuống giường đá dép trên chân đi, tiện tay lướt mấy cửa hàng trên mạng, gửi hình ảnh qua hỏi anh.
[Họ Giang: Cái nào đẹp hơn?]
Tên ID mới này của Ôn Tư Ngộ sửa là để lấy lòng Giang Tự một thời gian. Thậm chí cô còn cảm thấy, từ khi cô đổi tên trên Wechat đến nay thì bạn trai đã đến với mình rất nhanh.
Bên kia sau một lát đã nhắn lại.
[Bạn trai: Đều đẹp.]
Ôn Tư Ngộ: “…”
Cô cảm thấy cái “đều đẹp” này so với cái “đều xấu” của Ôn Tư Viễn chẳng khác gì nhau cả.
[Họ Giang: Không thể đều đẹp được. Anh chọn một cái đi!]
[Bạn trai: Cái ở giữa kia.]
[Họ Giang: Màu tím?]
[Bạn trai: Ừm.]
[Họ Giang: Thầy Giang, sao anh có thể đi thích màu tím chứ, đây là màu của gay* mà.]
(*Chỉ những người đồng tính nam, là những người đàn ông có xu hướng thôi thúc về tình cảm và tình dục hướng về những người đàn ông khác. Thuật ngữ tiếng Anh ban đầu (gay) được sử dụng có nghĩa là “vô tư”, “vui vẻ” hoặc “tươi sáng và sặc sỡ”. Theo wikipiedia.)
Đối phương trầm mặc trong chốc lát, sau đó gửi lại một dấu chấm hỏi.
[Bạn trai:?]
[Bạn trai: Màu này không phải màu tím của gay.]
Ôn Tư Ngộ kinh ngạc.
[Họ Giang: Anh vậy mà còn biết tím gay!]
[Bạn trai: Tại sao anh lại không thể biết?]
[Họ Giang: Bởi vì cái này chỉ có người trẻ tuổi bọn em mới biết được thôi!]
Quả nhiên, sau khi gửi tin nhắn này đi đối phương đã trầm mặc rất lâu.
Ngay khi Ôn Tư Ngộ chuẩn bị gửi đi hai tin nhắn làm nũng thì Giang Tự lại gõ ba chữ gửi qua.
[Bạn trai: Ôn Tư Ngộ.]
Gọi cả tên lẫn họ, cực kì có tính cảnh cáo.
Ôn Tư Ngộ rất vui vẻ, phối hợp mà gửi một biểu tượng “Run bần bật.jpg” qua.
[Họ Giang: Bạn trai gọi cả họ tên ra thế rất hung dữ, sợ lắm.]
Đợi thêm một lúc, Giang Tự không gửi lại tin nhắn.
Nghĩ tới có khả năng anh đang bận việc nên Ôn Tư Ngộ ném điện thoại lên giường, bò ra khỏi phòng ngủ mà đi tới hướng phòng bếp.
Cố Dao đang ở trong đó nấu cơm, mười ngón tay có bộ móng đỏ thẫm thuần thục cầm dao phay thái hành, cách thái vừa nhanh lại vừa chuẩn, Ôn Tư Ngộ xem mà phải tấm tắc chậc lưỡi.
“Nếu tớ mà là bạn trai của cậu thì sau này chắc chắn sẽ không dám trêu chọc cậu. Cái thủ pháp dùng dao điêu luyện này, tớ rất sợ nửa đêm cậu thực hành lên người tớ.”
Cố Dao nâng mắt lên, cười như không cười, liếc nhìn cô một cái: “Thực hành ở chỗ nào, trên hay dưới?”
“Cậu, tư tưởng này của cậu rất đáng sợ đấy nhé.” Ôn Tư Ngộ ghé vào bếp, thuận tay cầm lấy quả dưa chuột đã được rửa sạch bên cạnh: “Nói thật này đầu bếp, cậu dạy tớ nấu ăn đi.”
“Bạn trai cậu đâu, bảo thầy Giang làm cho cậu đi.” Cố Dao lưu loát thái hành xong, sau đó lại đến thái gừng: “Đang trong thời điểm tình cảm mặn nồng yêu đương cuồng nhiệt sao không đi tìm anh ấy mà đến chầu chực nhà tớ làm gì?”
“Tới chúc mừng cậu dọn nhà mới chứ còn gì nữa.” Ôn Tư Ngộ cắn miếng dưa chuột: “Người đại diện nói anh ấy nấu cơm khó ăn cấp vũ trụ, hơn nữa gần đây hình như rất bận, còn phải chuẩn bị cho phim điện ảnh mới.”
“Anh ấy là chiến sĩ thi đua à, sao chẳng có tí tình thú nào vậy?” Cố Dao đã thái xong nên động tác trong tay dừng lại, nở nụ cười cực kì không thuần khiết nhìn cô: “Có phải là cậu không dịu dàng, khiến thầy Giang bị đau rồi đúng không?”
Ôn Tư Ngộ phản ứng mất ba giây, sau đó mặt đỏ lựng.
Cô bẻ phần đuôi quả dưa chuột ném đi, thuận tiện ném Cố Dao một ánh mắt: “Bạn học Cố Dao này, cậu cứ như vậy thì chúng ta không thể nào làm bạn bè được nữa đâu.”
Cố Dao ngửa đầu cười, bỏ hành và gừng cho vào nồi cá, lại bỏ thêm nước tương cùng ít gia vị vào nồi sau đó đậy nắp, rửa sạch tay sau đó ghé vào bàn bếp hỏi cô: “Nói thật đi, cậu với thầy Giang tiến triển đến đâu rồi.”
“Cái gì mà tiến triển đến đâu rồi?” Ôn Tư Ngộ giả ngu: “Quan hệ của bọn tớ là quan hệ bạn bè trong sáng thuần khiết.”
“Từ xưa đến nay, quan hệ bạn bè giữa nam và nữ chưa bao giờ là thuần khiết cả.” Cố Dao cầm quả cà chua cắn một miếng, vẻ mặt nhăn lại: “Càng đừng nói là bạn thân.”
Ôn Tư Ngộ trợn trắng mắt: “Bọn tớ mới ở bên nhau có một tuần.”
Cố Dao sắc bén lườm cô: “Trước kia cậu nhìn ảnh của anh ấy còn cảm thấy mình không tới tháng được nữa cơ mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Vẻ mặt Ôn Tư Ngộ lạnh nhạt: “Trước đó tớ xem phim điẹn ảnh của anh ấy còn phải mua que thử thai nữa cơ.”
Cố Dao cả kinh: “Thật vậy ư? Bệnh tình của cậu đã nghiêm trọng đến mức này rồi?”
“Cậu cút đi.” Ôn Tư Ngộ lại bẻ một quả dưa chuột ném qua.
Cố Dao tấm tắc lắc đầu: “Thật muốn cho thầy Giang nhìn thấy dáng vẻ thô tục sống dở chết dở của cậu hiện tại mà, hình tượng em gái ngoan ngoãn mềm mại trong tưởng tượng sẽ biến mất trong nháy mắt.”
Ôn Tư Ngộ cười lạnh: “Người con gái hoàn hảo như tớ sao có thể bị bàn tay của cậu phá huỷ được.”
“Còn có lúc cậu phát sóng trực tiếp gặp ai cũng tự xưng là vợ người ta nữa.”
“Cái đó thì càng không thể rồi. Anh ấy bận như vậy sao có thể xem phát sóng trực tiếp chứ, càng chưa kể là phát sóng trực tiếp về trò chơi.” Ôn Tư Ngộ bình thản vẫy vẫy tay: “Nếu mà tớ phát sóng trực tiếp bị anh ấy nhìn thấy thì tớ sẽ nuốt nguyên quả dưa chuột này cho sặc chết luôn.”
Cố Dao: “…”
Cố Dao: “Có hơi thô tục nha bạn tôi.”
Ôn Tư Ngộ: “… Sao trong đầu cậu toàn mấy cái thứ gì vậy.”
Cố Dao nhún vai, xoay người sang chỗ khác nhìn nồi cá, đột nhiên nhớ tới cái gì lại nhìn qua: “Đúng rồi.”
Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Mẹ tớ ngày hôm qua nói chú Ôn sắp về rồi.”
Vẻ mặt Ôn Tư Ngộ ngạc nhiên, quả dưa chuột thiếu chút nữa rơi xuống bàn.
Cố Dao nhìn thấy biểu hiện của cô thì nhướng mày: “Cậu không biết?”
“Bây giờ thì tớ biết rồi.” Ôn Tư Ngộ khép cái miệng rộng lại.
Cố Dao quay đầu lại, một lần nữa đặt lại nồi: “Hình như ngày mai là bay rồi, anh Tư Viễn không nói cho cậu biết à?”
“Anh ấy nói với tớ cái rắm. Lần cuối cùng tớ nói chuyện với anh ấy là về vấn đêg tên Wechat của tớ, anh ấy vừa nghi ngờ vừa phản đối.” Ôn Tư Ngộ nhìn lên trần nhà với ánh mắt xem thường: “Hôm qua tớ còn thấy trên vòng bạn bè của anh ấy có ảnh chụp người đẹp eo thon nhỏ bên bờ cát cơ, chậc chậc, đúng là quá vội.”
“Nghi ngờ cùng phản đối?” Cố Dao ngay lập tức bắt lấy trọng điểm: “Anh ấy vậy mà chỉ nghi ngờ cùng phản đối thôi á? Không nên nha, bình thường mà nói hẳn là anh ấy sẽ trực tiếp ngồi lên máy bay 15 phút sau đó bay qua xé xác Giang Tự ra mới đúng chứ.”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Về chuyện Ôn Kính Nghiêu bất ngờ quay về, buổi tối Ôn Tư Ngộ ở trong phòng ngủ tỉa lông mày liền nhận được điện thoại của Ôn Tư Viễn.
Điện thoại nằm trên bàn rung rung, Ôn Tư Ngộ nhanh chóng chạy ra cầm, vừa thấy tên người gọi tới thì nhướng mày.
Cô ấn nút nghe điện thoại, “hầy” một tiếng, trong giọng nói không chút che giấu sự thất vọng. Ôn Tư Viễn không thể nào không nghe ra, trầm mặc ba giây mới bình tĩnh hỏi cô: “Cưng rất thất vọng lắm sao?”
“Đúng vậy, rất thất vọng.” Ôn Tư Ngộ thoải mái, hào phóng thừa nhận.
Ôn Tư Viễn nhịn xuống cảm giác muốn ném điện thoại: “Ông chủ Ôn tối nay về rồi.”
Ôn Tư Ngộ không mặn không nhạt a một tiếng: “Em biết rồi, hôm nay Cố Dao vừa mới nói với em. Bao giờ thì về vậy?”
“Tối nay.”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Nhìn thoáng qua cuốn lịch trên bàn, là thứ năm, Ôn Tư Viễn rất vui vẻ: “Cho nên cuối tuần này mày phải về nhà.”
Ôn Tư Ngộ trầm mặc một lát: “Sao nghe anh có vẻ vui thế?”
“Đúng vậy, rất vui đấy.” Ôn Tư Viễn cũng thoải mái hào phóng thừa nhận: “Nhưng mà có khả năng người nào đó sẽ không vui đâu, cuối tuần không thể đi tìm tên đàn ông khốn khiếp nào đó nên rất buồn hả?”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Quyết đoán tắt điện thoại, ném điện thoại lên bàn, không thèm để ý tới anh nữa.
Ôn Tư Ngộ ngẫm nghĩ, sau đó lại lấy điện thoại mở Wechat ra.
[Họ Giang: Anh đang làm gì đấy?]
Đợi trong giây lát, không thấy tin nhắn phản hồi.
Ôn Tư Ngộ bĩu môi, đặt điện thoại trên bàn, chân để lên ghế, ôm đầu gối nhìn màn hình điện thoại.
Nhìn chằm chằm một hồi, màn hình chuyển sang màu đen.
Ngón tay gõ lên màn hình vài cái, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm.
Cứ như vậy đến ba bốn lần, rốt cuộc điện thoại mới có thông báo.
Ôn Tư Ngộ lập tức ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại để ngay trước mặt.
[Bạn trai: Đang ở ngoài, làm sao vậy?]
[Họ Giang: Không có gì! Em hỏi tí thôi, thầy Giang đã ăn cơm tối chưa?]
Cô lại đợi thêm một phút, đối phương vẫn chưa trả lời.
Ngay lúc cô cầm điện thoại lên muốn làm như vừa nãy thì Giang Tự lại trực tiếp gọi điện thoại tới đây.
Ôn Tư Ngộ chớp chớp mắt, để điện thoại bên tai, “alo” một tiếng.
Giang Tự ở đầu giây bên kia chợt cười.
Anh ở bên đó rất yên tĩnh, có hơi trống rỗng, hình như là đang tránh ở cầu thang nên có tiếng vang vọng.
“Làm sao vậy?”
Âm thanh của người đàn ông trầm thấp, còn mang theo ý cười.
Đầu Ôn Tư Ngộ đặt trên đầu gối, ánh mắt thẳng tắp, cầm điện thoại: “Thầy Giang.”
“Ừ.” Tiếng anh trầm trầm đáp lại.
“Hình như có hơi nhớ anh rồi.”
Giang Tự không đáp lại.
Yên tĩnh vài giây, lúc này anh mới mở miệng, nghe giọng có vẻ không ổn: “Ngày mai tan học anh đón em nhé?”
Ôn Tư Ngộ “ai da” một tiếng: “Ngày mai em phải về nhà rồi, trong nhà có chút chuyện.”
Giang Tự trầm mặc một hồi, lại mở miệng: “Anh đưa em đi.”
Ôn Tư Ngộ cưỡng chế tâm trạng không vui dưới đáy lòng mình, nhẹ nhàng đáp: “Anh trai em tới đón em rồi, có phải bây giờ thầy Giang vẫn ở bên ngoài không?”
“Ừ.”
“Vậy anh nhớ về nhà sớm đi.” Giọng nói của cô gái nhỏ mang theo ý cười: “Về đến nhà rồi thì nhớ gửi tin nhắn cho em.”
“Ừ, được.”
Ôn Tư Ngộ rũ mắt: “Vậy… em tắt máy đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tắt điện thoại, Ôn Tư Ngộ cứ thế lẳng lặng mà nhìn màn hình đến phát ngốc.
Trong phòng ngủ bốn bề yên tĩnh, chỉ có một người là cô, đèn trần không bật mà chỉ bật đèn bàn, ánh sáng nhàn nhạt tản ra.
Giờ thì lông mày cũng không tỉa nổi nữa, cô gái nhỏ rũ mắt, ôm chân, trong lòng có chút buồn bực.
Bả vai cô nhô lên, Ôn Tư Ngộ trực tiếp ném điện thoại xuống rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong thì cơn buồn bực dường như đã tản đi chút ít, Ôn Tư Ngộ lau tóc đi ra, điện thoại đặt trên bàn vừa hay đổ chuông.
Cô một tay lau tóc, cũng không thèm nhìn tên người gọi mà trực tiếp ấn nghe.
Lần này Giang Tự ở đầu giây bên kia có khá nhiều tạp âm, còn có âm thanh con gái trò chuyện.
Ôn Tư Ngộ chờ đợi trong chốc lát, nghe thấy người đàn ông mở miệng, âm thanh rõ ràng cùng với cười thanh thuý truyền tới.
“Em không nhận điện thoại của anh, anh còn tưởng rằng em không để ý tới anh nữa rồi chứ.”
“Không có, em vừa mới tắm xong.” Ôn Tư Ngộ nhanh chóng giải thích: “Sao vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Giang Tự truyền tới: “Em ra ngoài ban công đi.”
Dừng lại một lát, anh bổ sung: “Khoác thêm áo vào, buổi tối gió lạnh.”
Ôn Tư Ngộ ngoan ngoãn vâng một tiếng, ném khăn lông lên trên bàn, lấy áo khoác ở trên ghế mặc vào người rồi đi tới ban công.
“Cúi đầu xuống.”
Ôn Tư Ngộ cúi đầu.
Phía dưới đèn đường, người đàn ông giơ điện thoại lên, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường trên đỉnh đầu anh đem bóng anh kéo dài.
Phòng ngủ của Ôn Tư Ngộ nằm ở vị trí gần cuối hành lang tầng hai, bốn bề yên tĩnh, xa xa có mấy cô gái ở trong phòng ngủ đùa giỡn.
Anh không đeo khẩu trang, khoé môi cong lên, dưới đáy mắt tràn ngập ý cười.
Âm thanh thông qua sóng điện từ, thông qua không khí, nặng nề tiến thẳng vào màng nhĩ của cô.
“Anh nghe nói có một người bạn nhỏ nói hơi nhớ anh, nhịn không được nên tới đây xem.”