Đọc truyện Mỗi Ngày Một Thổ Lộ – Chương 24: Cô gái nhỏ của anh
Edit: Cẩm.
Ngày hôm sau, Giang Tự tỉnh dậy từ rất sớm.
Cả người vẫn khó chịu như cũ, toàn thân nhũn ra, trền đầu có cái gì đó lành lạnh. Giang Tự đưa tay lên sờ mới phát hiện đó là một chiếc khăn lông.
Nhiệt độ đã giảm, anh kéo khăn lông xuống ném lên kệ tủ đầu giường, hơi nghiêng đầu thì thấy mái đầu nhỏ lộn xộn của cô gái nhỏ đang đè vào cánh tay anh.
Ôn Tư Ngộ kê một chiếc ghế tới đây để ngồi vào, còn thân mình đã ghé sát vào mép giường, nghiêng đầu ngủ say.
Rèm cửa dày được kéo kín mít che đi ánh nắng từ bên ngoài vào, ánh sáng bên trong phòng ngủ rất nhạt. Ngày hôm qua chắc hẳn cô cũng bận rộn đến giữa đêm mới ngủ được, Giang Tự trong lúc mơ màng cũng có thể nhớ rõ cứ cách một lúc là lại có một đôi tay mềm thay khăn ướt cho anh.
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, bây giờ đã 6 rưỡi sáng.
Cánh tay cô đè lên một bên chăn khiến Giang Tự không dám cử động, chỉ có thể xốc chăn lên từ bên kia giường, xoay người đi xuống bên cạnh cô.
Một tay ôm chân chậm chạp đem người bế lên, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô.
Nhưng rõ ràng Ôn Tư Ngộ vì lo cho anh nên giấc ngủ không sâu lắm, bên này anh vừa cử động thì cô cũng liền tỉnh.
“… Thầy Giang.” Cả người cô hơi giật, đến mắt còn chưa mở đã cau mày kêu tên anh.
Giang Tự ôm cô quỳ một gối ở trên giường, cất giọng đáp lại: “Tôi ở đây.”
Ôn Tư Ngộ giống như một đứa trẻ nằm trong ngực anh, đôi mắt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ mà chớp chớp, hàng mi dài chuyển động lên xuống: “… Anh đỡ sốt chưa?”
Đáy lòng liền Giang Tự mềm nhũn thành nước.
Anh đáp lại một tiếng, đem cô đặt ở trên giường, còn cẩn thận đắp chăn cho cô, thuận thế thế ngồi xuống. Khuỷu tay anh chống bên gối, cúi đầu nhìn cô.
Ánh sáng mờ ảo, khoảng cách rất gần. Trong đầu Ôn Tư Ngộ nhớ đến lời nói của anh tối qua thì hai tai lại bắt đầu phiếm hồng.
Giang Tự thấy vậy thì cười nhẹ.
Nụ cười này làm cho mặt Ôn Tư Ngộ cũng bắt đầu đỏ luôn.
“Bây giờ vẫn còn sớm.” Bàn tay còn lại của Giang Tự sửa lại tóc mái bị rối cho cô, giọng nói trầm thấp xuất hiện buổi sáng sớm: “Ngủ thêm một lát nữa không?”
Ôn Tư Ngộ vốn còn đang buồn ngủ bây giờ muốn ngủ cũng chẳng được nữa, cô định bỏ chăn ra để ngồi dậy nhường giường cho anh thì lại bị người đàn ông đưa tay đè lại.
“Làm gì đấy?”
“Nhường chỗ cho anh chứ còn gì nữa.” Cô gái nhỏ đem cánh tay trắng trẻo duỗi ra bên ngoài: “Thầy Giang vừa mới khỏi ốm xong, đừng để bị cảm lạnh.”
Dáng vẻ thật đáng yêu, đến nói chuyện cũng có thể dễ thương như vậy.
Dễ thương đến mức muốn làm người ta phạm tội.
Giang Tự trong chốc lát không nói chuyện, dừng một chút rồi mới hỏi cô: “Em còn nhớ tối hôm qua tôi đã nói gì không?”
Vừa dứt lời, anh liền thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn tư Ngộ chậm rãi đỏ lên. Cô há miệng, cứ em em nửa ngày cũng không nói ra được cái gì.
Giang Tự tiến người về phía trước, kề sát lại gần cô.
“Có nhớ không?”
Ôn Tư Ngộ bị anh ép buộc, theo bản năng cô muốn lui về sau nhưng phía sau là giường, muốn lui cũng chẳng lui được.
“Tôi nói, tôi thích em.” Đầu anh gục xuống, rủ mi, đôi môi chậm rãi đặt lên môi cô.
Bờ môi của người đàn ông mềm mại, có độ ấm cực cao và cũng không có bất cứ mùi gì khó ngửi. Hai bờ môi giống như chuồn chuồn nước mềm mại đụng vào nhau, cứ thế lướt qua trong giây lát.
Ôn Tư Ngộ cảm thấy hoa mắt váng đầu, tiếng ầm ầm vang trong đầu lại càng lớn thêm.
Sau khi tầm mắt được trả tự do, cô thấy anh đã ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên tia cười nhìn cô.
Nhưng mà vẫn chưa hết…
Ôn Tư Ngộ tiếp tục ngừng thở, đôi mắt mở to cứ thế nhìn anh một lần nữa cúi đầu xuống, đặt hai chóp mũi của hai người chạm vào nhau mà cười: “Tôi nói, tôi còn muốn hôn em.”
Bờ môi mỏng dán lên môi cô, lúc khép lúc mở mà nhẹ nhàng cọ xát, đem lời nói vừa thốt ra bên miệng đi vào.
Giang Tự ngẩng đầu, dưới đôi mắt nâu thâm trầm là ý cười ngày càng hiện rõ.
“Tôi nói, có phải em cũng thích tôi không?”
Anh tiếp tục cúi đầu xuống lần nữa, ngậm lấy môi cô.
Chỉ là nụ hôn này không chỉ đơn thuần là đụng chạm như trước, anh ngậm lấy bờ môi dưới mềm mại của cô, đầu lưỡi vươn ra phác hoạ viền môi ấy, hai hàm răng khẽ cắn để giữ nó cố định rồi từ từ, tỉ mỉ mà mút.
(Cẩm: Thực sự là khi tác giả miêu tả cảnh này tui đã vươn lưỡi ra để tự liếm môi mình để tăng tính chân thực =))
Toàn thân Ôn Tư Ngộ tê dại, cả người giống như đang đạp trên đám mây, phiêu phiêu dật dật, choáng váng. Cô cứ tuỳ ý để mặc anh trêu đùa mình mềm nhũn ra thành một vũng nước.
“Cho nên là… em thích không?” Người đàn ông dùng chóp mũi cọ cọ vào cô, đầu lưỡi lại tiến đến cọ qua đôi môi hồng.
Hương vị của cô ngọt ngào mềm mại, giống như hương vị của trái đào mật, mới cắn một ngụm mà vị ngọt đã bắn ra bốn phía.
“Em thích tôi không?”
Trả lời anh chính là hàng mi lông mi run rẩy của cô gái cùng đôi tay bỗng đặt lên trên cổ anh.
Cô nhắm mắt, ôm lấy cổ anh rồi hơi hướng đầu lên, đôi môi chủ động hôn lấy anh. Động tác của cô vừa vụng về lại vừa ngắc ngứ, nhưng lại giống như một liều thuốc mạnh mẽ mà xới tung đáy lòng Giang Tự.
Cô khẩn trương đến nỗi cả người đều run rẩy, sau đó hai cánh tay lại gắt gao tăng thêm lực, chiếc lưỡi non mềm cứ liếm hết nơi này sang nơi khác ở trong miệng anh như muốn đốt lửa
Giang Tự không chút do dự đảo khách thành chủ, một tay đặt ở bên tai cô đem đầu hướng lên trên, một tay trượt dọc xuống chậm rãi, nhẹ nhàng cọ xát bên hông cô, đầu lưỡi khấy đảo vào bên trong thâm nhập, đảo qua hàm răng khiến cô từng đợt rùng mình.
Mãi đến khi Ôn Tư Ngộ cảm thấy mình hít thở không thông được nữa thì rốt cuộc anh cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Tiếng thở dốc ái muối lưu luyến len lỏi giữa hai ngươi, Giang Tự không biết từ khi nào đã nằm lên giường, thân thể tinh tế của cô gái nhỏ nằm dưới người anh. Cánh môi đỏ bừng của cô sưng lên, đôi mắt mông lung ngập tràn ánh nước và khoé mắt phiếm hồng.
Bộ dạng này thật muốn người ta bắt nạt mà…
Đáy mắt Giang Tự có gì đó chợt loé lên, cứ thế di chuyển xuống dưới. Anh nhắm mắt, cưỡng chế sắc thái dục vọng đang hiện lên dưới mắt mình, thở dài rồi cất giọng khàn khàn.
“Bạn nhỏ này, không nên ở trên giường dụ dỗ đàn ông, biết chưa?”
Một câu nói bất đặc dĩ lại mang theo sự ái muội, còn mang theo cả sự dung túng rõ ràng.
Ôn Tư Ngộ vô tội nhìn anh: “Là thầy Giang bắt đầu trước mà.”
Giang Tự lại than một tiếng, xoa đầu cô, xoay người xuống giường: “Có đói không?”
Ôn Tư Ngộ lắc đầu.
“Vậy ngủ thêm đi, chờ bao giờ xong anh gọi em dậy ăn sáng.” Giang Tự cẩn thận giúp cô đắp lại chăn rồi mới xỏ dép vào, từ giường bên này vòng qua đi ra ngoài.
Ôn Tư Ngộ nghe lời, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, cất giọng mại hỏi anh: “Thầy Giang không ngủ nữa sao?”
Vẫn còn sớm mà, tối qua anh còn sốt nên chắc chắn vẫn chưa khỏi hẳn.
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, cô mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thân hình người đàn ông đnag định đi ra ngoài rõ ràng hơi dừng lại, thoạt nhìn như đã cứng đờ.
“Ngủ không được, đi tắm đã.”
Ôn Tư Ngộ: “…”
Trong phòng ngủ của Giang Tự có phòng tắm nhưng lúc này có một cô gái đang nằm trên giường anh, do dự một lúc rồi anh vẫn chọn tắm ở phòng bên ngoài.
Cơn sốt đêm qua đã tiêu tan đi không ít, hơn nữa vừa rồi trải qua một phen lăn lộn nên sau khi tắm xong, thay quần áo ở nhà thì thần sắc của Giang Tự đã vô cùng sảng khoái.
Khi về đến phòng ngủ liền thấy Ôn Tư Ngộ đã ngủ rồi.
Cô gái nhỏ cứ yên tĩnh mà nằm ở trong chăn, mái tóc dài mềm mại xoã tán loạn trên gối anh, bàn tay nhẹ nhàng nắm lại đặt bên mép gối.
Giang Tự đi qua, lẳng lặng mà nhìn cô.
Nhỏ thật, khi cười lên chính là một cô gái nhỏ đáng yêu.
Đôi môi cũng mang hương vị ngọt ngào.
Bây giờ là của anh.
Cô gái nhỏ của anh.
Giang Tự cười, khom lưng cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn một cái lên trán cô.
Đúng tám giờ Chu Diệc đến gõ cửa. Anh ta ở ngoài mới gõ được hai cái thì Giang Tự đã nhanh chóng chạy ra, đè lên cánh cửa, bày ra vẻ mặt không cảm xúc nhìn anh ta: “Anh có thể không gõ cửa mà đi vào không?”
“A, nhìn có vẻ tốt nhỉ, khỏi ốm rồi à?” Chu Diệc lớn giọng nói, ngay lập tức đã bị Giang Tự tặng cho một cái lườm.
“Một là nói bé lại, hai là đi ra ngoài.”
Chu Diệc dù không hiểu ra làm sao nhưng cũng đè thấp giọng xuống, thấp thỏm hỏi: “Làm gì thế? Có trộm à?”
Giang Tự mặc kệ anh ta, quay trở lại phong bếp rồi lấy trong tủ lạnh ra một hộp sữa bò, đổ vào nồi đun nóng.
Chu Diệc cũng đi theo vào, sau khi nhìn thấy một loạt động tác của anh thì bị doạ tới mức xuất huyết, thô bạo mắng một câu: “Vãi chưởng, thầy Giang, sao hôm nay ngài lại muốn phá bếp thế này?”
“Yên tâm, đun sữa bò thì làm sao có thể phá bếp được?” Giang Tự chẳng thèm để ý.
“Không phải, tôi đây là thấy bình thường cậu được nghỉ toàn chơi game suốt đêm, mặt trời chưa lên tới đỉnh thì chưa dậy cơ mà, sao hôm nay mới tám giờ sáng đã dậy nấu bữa sáng? Chuyện này khiến tôi cảm thấy thật khủng bố.” Chu Diệc khá tò mò: “Cậu đây là đang chuẩn bị sau này hầu hạ nữ streamer kia sao? Bây giờ luyện tập trước?”
Giang Tự cười, ngữ khí nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng vậy.”
Chu Diệc tấm tắc thở dài lắc đầu, cảm khái tình yêu thật là vĩ đại, vĩ đại đến mức có thể thay đổi trần thế. Khi anh ta đang chuẩn bị lải nhải thêm một hồi nữa thì phòng ngủ bỗng nhiên kêu “cạch” một tiếng, mở ra.
Giang Tự vừa mới ngẩng đầu liền thấy có người đi về phía này.
“Tỉnh rồi à?” Amh nhàn nhạt hỏi.
“… Vâng.” Ôn Tư Ngộ đứng ở trước cửa dụi mắt: “Thầy Giang… đói.”
Giang Tự đem sữa bò đã được đun nóng đổ vào trong cốc thuỷ tinh rồi đưa ra: “Rửa mặt trước đi, có muốn uống sữa bò không?”
Ôn Tư Ngộ kêu một tiếng tiếng, đi qua chỗ anh. Chỉ là miệng vừa mới mấp máy thì cô đã thấy trong bếp có thêm một Chu Diệc.
Một câu “uống” vừa dâng đến miệng đã bị nghẹn lại trong họng, không thể phát ra.
Mà bên này, cái cằm bị trật khớp của Chu Diệc lại phát ra âm thanh.
“Tôi… Mẹ nó!”
Ôn Tư Ngộ dùng tốc độ nhanh nhất để quay lại phòng ngủ, sau đó “sầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Đầu ngón tay Chu Diệc run rẩy chỉ vào hướng phòng ngủ của anh: “Cái… Chuyện gì xảy ra đây?”
Giang Tự nghiêng người liếc mắt một cái, không nói chuyện.
“Cậu bị ốm đến mức chết đi sống lại vẫn muốn đặt vé máy bay đi về chính là vì cái này?” Cằm Chu Diệc lại run lên: “Cậu xuống máy bay một phát là đi tìm cô ấy?”
Giang Tự “ờ” một tiếng, lúc này miếng bánh mì trong lò đã nhảy lên, hương bánh mì nồng đậm bắt đầu toả ra.
Anh nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tôi muốn cảm ơn đợt ốm lần này, rất tốt.”
“Cách theo đuổi này của cậu khiến tôi cực kì kính nể.” Chu Diệc không nhịn được tán thưởng: “Vì em gái mà cậu không những không biết cấu hổ, đến mạng cũng không cần nữa.”
Giang Tự mặt lạnh đem bánh mì được nướng xong đặt vào đĩa, cất giọng nhàn nhạt: “Mặt mũi cùng tính mạng của tôi đều là của cô ấy, tôi còn giữ lại làm gì?”
Chu Diệc: “…”
Trời ơi!