Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 18: Đối mặt


Đọc truyện Mỗi Ngày Một Thổ Lộ – Chương 18: Đối mặt

Edit: Cẩm.

Nhà của Ôn Tư Ngộ ở thành phố lân cận, đi tàu điện ngầm thì chưa đến một giờ là về tới, riêng lái xe thì phải mất khoảng hai giờ.

Giang Tự đặt hành lý của cô đằng sau rồi vòng lên trước, chuẩn bị vào xe. Anh mở cửa xe ở vị trí ghế lái rồi đứng bất động ở đó, trầm mặc nhìn cô.

Ôn Tư Ngộ đang chuẩn bị mở cửa sau xe nhưng lại bị ánh mắt của anh nhìn tới, chân như đóng đinh tại chỗ.

Cô cảm thấy khó hiểu nên chớp chớp mắt.

Giang Tự hếch cằm chỉ về vị trí phó lái: “Đi lên trước ngồi.”

Ôn Tư Ngộ: “…”

“Vâng.”

Cô cũng không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn đi lên trước mở cửa xe ra, ngồi vào vị trí phó lái.

Giang Tự bấy giờ mới hài lòng, mở cửa ngồi vào xe rồi nhìn cô một cái, nghiêng người qua đây.

Ôn Tư Ngộ theo bản năng quay sang chỗ anh xem thử, đột nhiên thấy một gương mặt đẹp trai kinh người tiến sát lại vào người cô. Mũi cao, môi mỏng, đôi mắt thâm trầm và hàng mi cong vút.

Cánh tay anh chậm rãi tiến sát qua sườn mặt cô, cầm lấy dây an toàn, kéo qua trước ngực, cài “cạch” một tiếng.

Sau đó anh nhanh chóng ngồi thẳng người, điềm nhiên như không có việc gì mà khởi động xe. Còn Ôn Tư Ngộ cứng ngắc ngồi cạnh bên, đầu cô hiện giờ như muốn nổ tung.

Bên tai như vẫn còn vang vọng tiếng ma xát của đai an toàn sượt qua áo.

Giang Tự lại liếc mắt qua, thấy vành tai của cô đã đỏ bừng.

Anh thản nhiên như không có việc gì mà đánh tay lái, lúc quay xe còn hỏi cô: “Nhà em ở thành phố B à?”

Ánh mắt cô vẫn còn ngẩn ngơ, như là chìm trong thế giới riêng của mình.


Một lúc lâu sau mới thốt lên một tiếng “hả”.

Giang Tự làm như không để ý, tiếp tục làm bộ làm tịch nghiêm túc nói: “Em đưa địa chỉ nhà cho tôi đi, tôi mở app bản đồ dẫn đường.”

Ôn Tư Ngộ không nghề nghi ngờ, đọc địa chỉ nhà cho anh.

Giang Tự ngoại trừ lái xe hơi chậm ra thì các vấn đề còn lại anh đều xử lí rất thuần tục, lúc về đến thành phố B đã là 9 giờ. Màn đêm buông xuống, không biết cô gái nhỏ đã gục đầu ngủ say từ lúc nào.

Giang Tự dựa theo chỉ dẫn của bản đồ mà tiến vào một khu biệt thự, rồi dừng chân trước một toà biệt thự ba tầng mang phong cách hiện đại theo địa chỉ mà cô đưa cho.

Bị cánh cổng gỗ chắn mất tầm mắt nên anh chỉ có thể thấy tầng ba tối om. Giang Tự lại nhìn sang cô gái nhỏ đang ngủ say chẳng biết gì kia, tắt máy, mượn ánh sáng nhàn nhạt hắt từ bên ngoài vào để nghiêng người ngắm cô.

Tóc mái hơi mỏng phủ trước vầng trán cao, hàng mi dài cong vút, chiếc mũi cao nhỏ xinh, đôi môi hồng phơn phớt.

Một tay Giang Tự chống lấy cằm, cứ ngồi như vậy nhìn cô ngủ say.

Hơn một tháng không gặp, cô lại càng đẹp hơn rồi.

Ngắm mãi cũng không đủ.

Người đàn ông rủ mi mắt xuống, thở dài thật sâu. Anh cảm thấy mình không cứu được nữa rồi.

Lại nhấc mi mắt lên, đối diện là một đôi mắt đen tròn xoe.

Cô gái nhỏ như vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt to tròn vẫn còn hơi díu lại, mơ mơ màng màng chớp mắt: “Thầy Giang…” Cô dụi dụi mắt, ngắc nga ngắc ngứ hỏi anh: “Chúng ta tới nơi rồi sao?”

Giang Tự “ừm” một tiếng, đang suy nghĩ xem làm thế nào để mỗi ngày đều nghe thấy âm thanh mềm mại này của cô đây.

Ôn Tư Ngộ xoa nhẹ mắt một lúc, sau đó lại che miệng ngáp một cái, khi hốc mắt chảy ra hai giọt nước thì cô mới hoà toàn tỉnh ngủ.

Đột nhiên Giang Tự ngồi trên ghé điều khiển nói: “Xin lỗi.”


Một câu xin lỗi không đầu không cuối khiến Ôn Tư Ngộ khó hiểu nhìn anh.

“Ngày không đến tiễn em được, xin lỗi em.”

Ôn Tư Ngộ ngơ ngẩn.

“Khi ấy tôi có việc chưa thông suốt được, trong lòng còn khá mơ hồ nên không đi.”

Buổi sáng ngày hôm đó, câu đầu tiên cô hỏi sau khi tỉnh dậy chính là tại sao mình lại ở chỗ này.

Giọng cô lúc đó vô cùng tự nhiên và bình thản, thêm điệu bộ ngơ ngác chẳng biết gì, cũng chẳng nhớ gì cả khiến người ta vô cùng khó chịu.

Khó chịu đến mức không muốn nói chuyện, không muốn giải thích, không muốn động đậy, thậm chí cũng không muốn suy nghĩ xem sự khó chịu này rốt cuộc là do đâu, vì đâu.

Cảm xúc trong đôi mắt nâu của người đàn ông dần trở nên nặng nề, nhìn không rõ vui buồn: “Bây giờ thông suốt rồi nên tới đây để xin lỗi em.”

Trong xe một mảnh yên tĩnh, anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, nghiêm túc đến độ rót thẳng vào trong màng nhĩ của cô, khiến coi không biết nên phản ứng lại thế nào.

Liên tiếp ba câu xin lỗi, anh còn bất ngờ giải thích khiến cô không kịp trở tay, cũng không kịp hỏi là có chuyện gì.

Cứ thế đến khi có một ánh đèn pha chiếu lại đây cùng với âm thanh tuýt còi ô tô đánh tan sự trầm mặc của hai người. Hai người quay đầu lại, ánh đèn pha xuyên qua lớp kính xe, sáng loá chói cả mắt.

Ôn Tư Ngộ nheo mắt, vỗ đùi nhận ra chiếc xe kia: “A, là anh trai em.”

Cô gái nhỏ tháo dây an toàn rồi mở cửa xuống xe, nhảy nhót ra ngoài được hai ba bước mới chợt nhớ ra mình chưa lấy hành lý, thế là phải quay trở lại. Nhưng Giang Tự đã nhanh hơn cô một bước, anh mở cốp sau, thong thả kéo vali đến chỗ cô.

Vừa hay Ôn Tư Viễn lúc này cũng xuống xe, trên tay cầm mấy cái túi, vẻ mặt lãnh đạm lạ thường. Anh không thèm quan tâm đến cô em gái của mình đang nhảy nhót mà chỉ lẳng lặng liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau cô.

Thời điểm Ôn Tư Viễn vừa lái xe về nhà đã thấy ngay trước cửa nhà mình đỗ một chiếc xe, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ: “Bây giờ ai cũng tuỳ tiện đỗ xe loạn như vậy à, ý thức thật thấp kém.”


Tắt máy, tay cầm đồ ăn mua cho em gái, vừa định xuống xe thì đã thấy bóng dáng một người chạy đến.

Chiếc váy trắng khẽ tung bay, cô gái nhảy nhót chạy tới.

Đây chẳng phải là tiểu tổ tông nhà anh sao?

Lúc cô vừa xuống xe thì đồng thời ghế xe bên vị trí ghế lái cũng bật mở, một người đàn ông bước xuống.

Người đàn ông ấy mở cốp, lấy vali của cô ra rồi đi về phía cô gái, hai người nói với nhau gì đó ở khoảng cách rất gần.

Ôn Tư Viễn không vui nhíu mày, mở cửa xuống xe.

Khi đến gần mới phát hiện, người đàn ông này sao trông quen mắt thế nhỉ?

Hình như anh đã từng gặp ở đâu…

Lục lọi trong kí ức một hồi, Ôn Tư Viễn sửng sốt.

Người đàn ông này lớn lên so với hình ảnh Giang Tự trong máy tính của em gái anh đúng là giống nhau như đúc vậy.

Mà hình như còn đẹp hơn.

Hai người đàn ông cứ thế đối diện nhau, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương, ánh lửa đạn tung toé, cô gái đứng bên cạnh hoàn toàn bị xem nhẹ.

Đoán chừng khoảng hơn mười giây sau, Ôn Tư Viễn mới giơ tay ra, ngữ điệu vô cùng khách sáo: “Ôn Tư Viễn.”

Giang Tự duỗi tay bắt lấy: “Giang Tự.”

Ôn Tư Viễn: “Em gái nhà tôi gây phiền phức cho cậu rồi.”

Giang Tự: “Không hề.”

Ôn Tư Viễn: “Thành phố B cách thành phố A rất xa.”

Giang Tự: “Không xa.”

Ôn Tư Viễn: “Anh Giang bình thường chắc bận rộn lắm nhỉ?”


Ngụ ý là đi thong thả không tiễn.

Giang Tự: “Không có, đoàn phim hôm nay của tôi được nghỉ.”

Toàn bộ quá trình hai người này đối thoại vẫn nắm chặt tay nhau, không hề có ý muốn buông ra.

Ôn Tư Ngộ: “…”

Cô không nhịn được trợn trắng mắt, lên tiếng gọi anh trai.

Ôn Tư Viễn hơi mỉm cười, chậm rãi buông lỏng tay, tầm mắt chưa dời đi mà vẫn dừng trên khuôn mặt của Giang Tự: “Nhà anh Giang cũng ở thành phố B à?”

Trái ngược với bộ mặt tươi cười của anh, vẻ mặt Giang Tự trước sau như một, tỏ vẻ không thân thiết: “Nhà tôi ở thành phố A, đây là lần đầu tiên tôi tới đây.”

Ôn Tư Viễn giả mù sa mưa bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Vậy anh Giang bây giờ còn phải đi về nhà nữa sao?”

“…”

Ôn Tư Ngộ lại mắt trợn trắng.

Không nghe nổi nữa.

Nếu tính ra thì lúc Giang Tự về đến nhà cũng phải gần sáng. Ôn Tư Ngộ nhớ tới bộ dáng chiều nay của anh có vẻ cô đơn, lại tưởng tượng đến cảnh mình anh đơn độc trong căn phòng trống, bỗng nhiên cô lại có chút không đành lòng.

Sau khi cân nhắc thật kĩ, cô khẽ cắn môi, thở dài: “Nếu thầy Giang không chê, đêm nay anh cứ ngủ tạm ở nhà em đi ạ, mai lại về. Bây giờ đã khuya rồi, lái xe buổi tối không an toàn đâu.”

Nói xong một hơi, cô tự thưởng cho lòng mình một tràng pháo tay.

Nói ra rồi! Quá sung sướng! Quá dũng cảm! Rủ nam thần ở nhà mình một đêm a a a a!

Cô vui sướng đến mức không chú ý tới nụ cười trên mặt anh trai đại nhân nhà mình đã cứng đờ, nét cười giả tạo trong nháy mắt tan vỡ.

Giang Tự dường như cũng không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng phản ứng lại, nở nụ cười đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay với Ôn Tư Viễn: “Vậy làm phiền rồi.”

“…”

Giọng nói của Ôn Tư Viễn như phát ra từ kẽ răng: “… Không phiền, không phiền.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.