Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 15: Ảo tưởng


Đọc truyện Mỗi Ngày Một Thổ Lộ – Chương 15: Ảo tưởng

Edit: Cẩm.

Miền nam tháng chín nhiệt độ còn chưa giảm, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Ôn Tư Ngộ mặc áo ngủ, đầu đội cái bờm hình con thỏ, miệng ngậm kẹo que, ở trong phòng bật điều hoà để phát sóng trực tiếp.

Cameras như cũ vẫn là để đối diện với mặt bàn, trên màn hình máy tính cô như một “triệu hồi sư” lão luyện, giọng điệu cũng tự nhiên bày tỏ cảm xúc vui buồn hay chửi rủa loạn xạ trên game.

Biến mất một tháng, các fans hâm mộ hết người này đến người khác hùng hổ xông vào phòng phát sóng trực tiếp, mưa đạn nã xuống quá mức nhiệt tình khiến người ta không kịp trở tay. Ôn Tư Ngộ trong thời gian chờ đợi cũng chọn bừa mấy bình luận để trả lời.

“Sao một tháng nay không có tin tức gì á? Tôi đi thực tập cũng thỉnh thoảng đăng cái gì đó lên Weibo mà. Bạn học này ngay cả Weibo cũng không thèm follow tôi, chắc chắn là fans giả rồi.”

“Tháng trước không phát sóng trực tiếp đương nhiên là do tiền đi nhanh như tốc độ ánh sáng. Đừng hỏi nữa, vì nhà tôi rất nghèo, tháng nay có nguy cơ không có cơm mà ăn này, ai muốn gửi đồ ăn vặt có thể nói cho tôi một tiếng.”

“Thực tập gì thì không thể nói được. Tôi là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng Sơn Đông Lam Tường, phải giữ bảo mật.”

“Mọi người muốn tôi chơi tướng gì? Orianna? Ahri? Hay muốn tôi chơi tướng sát thủ, để tui cầm Lucian đi, có muốn nhìn Obama* solo kill không?”

(*Obama: Biệt danh người TQ đặt cho tướng Lucian.)

“Cái gì mà sợ tôi chết hả? Tôi chơi Obama vô cùng tốt đấy được không? Tôi cầm tướng mù đi Ad, 0/15/4 đẩy đường hay nhất luôn đấy.”

Ôn Tư Ngộ cắn kẹo que, cợt nhả nói hết lời này đến lời khác như các gặp nước vậy, không hề cảm thấy áp lực khi bốc phét.

“Thuận tiện nói cho mọi người biết.” Ôn Tư Ngộ khoá Lucian rồi cười đểu: “Con tướng tôi đang dùng Seer đã từng đánh rồi đó, hì hì hì.”

[Seer đang phát sóng trực tiếp đấy, sợ là bạn không sống quá được ba giây.]

[Là một con cá chết.]

[Chết 15 lần thôi mà, còn không phải có hỗ trợ 4 mạnh hay sao? Đối với tôi thì Tứ Ngự vợ tôi là chơi tốt nhất đấy được không?]


[Bao giờ vợ ra video mới vậy? Không có video của vợ anh sẽ chết mất.]

“Video à, gần đây tôi sắp khai giảng nên hơi vội, chắc bạn phải chờ thêm một thời gian nữa.” Tuỳ ý ném cây kẹo vào trong thùng rác, cô di chuyển con tướng ra chỗ nước suối mà không về đường giữa nữa.

Ôn Tư Ngộ đã khai giải được ba ngày, rời đoàn phim đã được một tuần.

Vô cùng biết ý, cô chỉ nói với đạo diễn Lý và phó đạo diễn của đoàn phim, sau khi thêm Wechat của mấy chị em thân thiết trong đoàn liền im hơi lặng tiếng rời khỏi.

Ngày đó cô đi, luôn tự nhủ với lòng mỗi ngày rằng Giang Tự sẽ không đến.

Vốn như trước, cô vẫn chỉ là một nhân viên thực tập trợ lý đạo diễn nho nhỏ mà thôi.

Ôn Tư Ngộ bỗng nhớ lại khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông đứng bên giường. Tay anh bưng bát canh giải rượu, đôi mắt sâu thăm thẳm bình tĩnh nhìn cô khoảng một tuần trước.

Con tướng Lucian không chút lưu tình nào AQAA tiêu hao máu đối phương, chuẩn bị thời cơ từ E lên A rồi lại đến Q, A khiến đối phương bị tiêu diệt.

Suốt thời gian trận đấu, cô lên tay rất nhanh và đánh rất hăng. Lượng máu trong tay cũng rất thoải mái, một tay Ad đánh solo kill đường giữa, ép đối phương không lên cấp nổi, vừa ngó đầu ra là mất mạng mà không vươn lên thì bị mất trụ, tóm lại là vô cùng khó chịu.

Hai mươi phút sau đội bạn đầu hàng nhận thua, lúc này ba nhà bên đã bị phá hủy hoàn toàn, Lucian đang điên cuồng phá nhà chính.

Số liệu trong game của cô là 16 kill và 1 dead, một mạng chết đầu tiên kia chính là do cô tự sát.

Chơi một ván xong, Ôn Tư Ngộ đột nhiên không muốn đánh nữa, nói với fan hâm mộ vài câu rồi kết thúc buổi livestream, mở acc ảo Weibo lên.

Bắt đầu ngây ngốc.

Weibo cuối cùng cô đăng là cách đây một tháng trước.

Từ khi ở trong đoàn phim gặp được nam thần thì từ đó về sau cũng không đăng thông tin quá nhiều về anh nữa.


Nghĩ một hồi, cô lại đăng xuất để vào acc chính.

Ở Weibo chính cô thường xuyên nhắn qua lại với rất nhiều người, cô lướt qua tin nhắn trả lời đại khái rồi đóng web đi xem phim.

Đã quen với nếp sống sinh hoạt bận rộn ở đoàn phim, sau khi khai giảng thời gian rảnh nhiều hơn ngược lại khiến cô không quá thích ứng, sau khi tan học không phát sóng trực tiếp cũng là nghịch điện thoại, liên tục như vậy suốt cả tuần rồi. Các fans nhà cô cũng nhạy bén phát hiện có điều gì không đúng lắm.

Bởi vì cuối mỗi buổi trực tiếp mọi khi cô đều sẽ mê muội mà nhắc đến Giang Tự vài ba câu, nhưng dạo gần đây lại chẳng nhắc gì đến tên idol cả.

Người đầu tiên phát hiện ra vấn đề này chính là Cố Dao.

Đợi đến ngày thứ ba khi Ôn Tư Ngộ phát sóng trực tiếp, bạn học Cố Dao đã dùng đôi mắt chó nhạy bén tinh tường để đánh hơi ra mùi lạ.

Cô này lần này không thèm nhắn trên Wechat nữa mà trực tiếp gọi điện thoại tới đây.

“Cậu với Giang Tự có chuyện gì rồi?”

Ôn Tư Ngộ ngay câu đầu tiên đã bị cô ấy đốp thẳng đến không thể hiểu gì, ngơ ngác hỏi lại: “Chuyện gì là chuyện gì?”

“Đừng giả vờ, nói chuyện nghiêm túc.” Ngữ khí Cố Dao vô cùng cứng rắn: “Chẳng lẽ Giang Tự ấy ấy với cậu rồi?”

“…”

Ôn Tư Ngộ trầm mặc.

Cố Dao: “???”

Ôn Tư Ngộ thở dài, nửa giả nửa thật tỏ vẻ u sầu nói: “Thật ra tớ cũng rất muốn được anh ấy ấy ấy.”

Cố Dao kêu “fuck” một tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại.


Xế chiều hôm đó, Ôn Tư Ngộ thổi một làn sóng trâu bò rồi tắt livestream chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt và lương thực. Vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy một người con gái mặc váy đỏ đang hừng hừng khí hận chạy đến, thu hút vô số ánh mắt của mọi người.

Cố Dao thoa thỏi son màu đỏ có độ dưỡng cao, đứng trước mặt nhìn cô chăm chú hỏi: “Cậu cầu hoan nhưng bị từ chối?”

Ôn Tư Ngộ thiếu chút nữa sặc nước bọt, dùng tốc độ ánh sáng kéo cô ấy ra khỏi cổng trường.

Hai người tìm một quán cà phê ít người biết để nói chuyện, Cố Dao tay chống cằm, mắt giương lên bắt đầu tra hỏi: “Bắt đầu đi.”

Ôn Tư Ngộ nhìn ly trà sữa trân châu trong tay, thở dài.

“Nói.”

“Trước hôm tớ đi khỏi đoàn phim thì cũng là lúc cảnh quay của nam phụ kết thúc.” Cô hơi ngập ngừng, tiếp tục nói: “Sau đó… tớ uống ít rượu.”

Cố Dao nhấc chân mày.

“Lúc ấy trong đoàn có một chị rất tốt với tớ, chị ấy cùng Giang Tự đưa tớ về khách sạn.”

“Thế thôi à?” Cố Dao rõ ràng không tin.

“Sau đấy thì tớ không nhớ gì cả.” Ôn Tư Ngộ chớp chớp mắt, tỏ vẻ trung thực.

“Nói thật đi.”

“Thật mà, tớ không nhớ. Chỉ nhớ khi tớ nằm xuống còn là ở trong phòng của mình…” Ôn Tư Ngộ chậm rãi lựa chọn từ ngữ thích hợp: “Nhưng mà sáng hôm sau tỉnh lại, tớ nằm trên giường của anh ấy…”

Cố Dao không nhịn được chửi tục một câu, bàn tay đập bịch một phát xuống bàn, người hơi nghiêng về phía trước, mắt trợn to như sắp lồi ra: “Con mẹ nó, Giang Tự ấy ấy với fan thật à???”

Ôn Tư Ngộ vo tròn khăn giấy trong tay thành một cục rồi ném vào người cô bạn, liếc Cố Dao một cái nói: “Cậu mới ấy ấy, người ta ngủ ở ghế sô pha có được không?”

Cố Dao xua tay, tựa hồ như không quá quan tâm đến câu nói này, gắt gao truy hỏi cô: “Tiếp đi, kể tiếp đi.”

“Sau đó, anh ấy bưng canh giải rượu đến nói một câu “Tỉnh rồi à”. Tớ liền lên tiếng hỏi vì sao tớ lại ở trong phòng của anh ấy. Giang Tự kể rằng tối đố tớ ôm chăn của anh ấy bảo chăn của anh ấy mềm hơn chăn của mình, sống chết không chịu buông sau đó thì lăn ra ngủ, anh ấy không có cách nào nên mới…”

Nói được một nửa, Cố Dao đã ngắt lời.


“Ai da, cậu có thể dừng kể được không, ông đây không có hỏi hai người show ân ái như thế nào.” Cố Dao khẽ lườm: “Cậu chỉ cần nói lí do gì khiến cậu mất hứng thú với idol như vậy thôi.”

“Tớ chưa từng mất hứng thú với anh ấy.”

“Được được được, cậu không mất hứng thú.” Cố Dao xắn tay áo, trịnh trọng ho một tiếng, tay giả vờ cầm micro đưa tới trước mặt cô: “Ôn tiểu thư, mời cô kể tiếp chuyện xưa của mình.”

Ôn Tư Ngộ “à” một tiếng, không còn lời nào để nói.

Cố Dao: “Sao cậu không nói gì?”

Ôn Tư Ngộ mặt không biểu cảm nói: “Đối với tớ mà nói, mỗi câu anh ấy nói với tớ đều là show ân ái cả. Cậu nói vậy thì tớ cũng không biết kể như thế nào nữa.”

“…”

Cố Dao cầm cốc cà phê lên uống.

Ôn Tư Ngộ sảng khoái cầm muỗng nhỏ xúc hạt trân châu ăn rồi mới nói tiếp: “Dù sao tiếp đó chắc não tớ bị úng mất rồi, còn nói phải đến trường khai giảng, hỏi anh ấy có thể đến không nữa chứ.”

“Rồi sao, anh ấy nói không đến được?”

“Anh ấy lặng yên hồi lâu, tớ căng thẳng quá nên chạy mất.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó nữa, anh ấy không tới.” Ôn Tư Ngộ cười cười, lại nhún vai: “Vấn đề là tại tớ, tớ không nên tự cho mình là đúng.”

Buổi sáng ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, ánh mắt trời vừa phải, người đàn ông cầm bát canh giải rượu nóng bỏng trong tay, trong lòng cô phảng phất như có một đốm lửa nhỏ nổi lên.

Giang Tự đứng trước giường, đưa lưng về phía cửa sổ, ngược với ánh nắng mặt trời.

“Tỉnh?” Thanh âm của anh rất trầm, rất có từ tính khiến lòng cô lại nảy sinh ra một vài ảo tưởng.

Bây giờ nghĩ lại.

Quả thực là mơ mộng hão huyền.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.