Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

Chương 54: Sự Thật Đến Muộn


Bạn đang đọc Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn FULL – Chương 54: Sự Thật Đến Muộn


Hoa Triệt dở khóc dở cười, chẳng biết nên giận hay nên chạy trốn.
Nhớ lại mọi việc Sở Băng Hoàn từng làm, nhớ lại lời tỏ tình cảm động của y trong Hóa Nhạc Các ngày đó.

Hắn sững sờ, chẳng lẽ là ảo giác của mình thôi ư?
Hồi tưởng về kiếp trước, Sở Băng Hoàn rõ ràng hận mình lắm cơ mà?
“Hoa Triệt.” Y xử lý xong chuyện bên kia vội vàng trở về, nhìn thấy người thương bình an đứng ở chỗ này mới thở phào nhẹ nhõm.

Y sốt sắng kể: “Chú ta nói cách Phần Tình Điện trăm dặm có thiết lập doanh trại, kim đan của ngươi bị phong ấn không thể tham chiến được, ta đưa ngươi tới đó!”
Hoa Triệt trầm mặc không nói, nhướng mày nhìn Sở Băng Hoàn.
Bọn họ gặp nhau thời niên thiếu, tu luyện cùng tông môn, dây dưa hai đời, nên hiểu rõ nhau hơn ai hết.

Chỉ cần liếc mắt cũng biết đối phương đang nghĩ gì.

Nhìn ánh mắt này, y đoán được tâm tư của hắn.
Bí mật trọng sinh giữa hai người vốn chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng, chẳng nói cũng rách.
Bởi vì đại chiến trước mặt nên ai cũng giữ im lặng.

Y cứ đinh ninh hắn sẽ mắng mình.

Kiếp trước gieo hy vọng cho người ta, nào ngờ chỉ toàn là thất vọng, cuối cùng lại bỏ mặc hắn rơi vào tuyệt vọng.

Kiếp này còn mặt mũi nào mà đi theo đuổi người ta? Còn trơ trên xưng tội ở Hóa Nhạc Các…
Sở Băng Hoàn chờ đợi hắn sẽ mắng mình té tát, thế mà chẳng được như ý.

Hoa Triệt chỉ cười mà không nói lời nào.

Y càng thêm bối rối, y sợ hắn sẽ không còn tình cảm với mình, ngay cả trách móc cũng lười.

“Hoa Triệt, từ từ đã…” Y sợ hãi dừng lại, không biết nên nói gì tiếp theo, chần chừ hồi lâu mới khó khăn nói ra mấy chữ, “Ngươi hận ta?”
Hoa Triệt hơi bất ngờ, một lúc sau mới bật cười: “Ta hận ngươi làm gì?”

Sở Băng Hoàn lại im lặng.
“Ngươi chưa bao giờ nợ ta điều gì.” Hoa Triệt nói, “Ta tự nhập ma đạo, trở thành Ma Tôn.

Ta khát máu giết người như điên.

Thân phận giữa chúng ta vốn rất khập khiễng.

Là do ta ngông cuồng quấn lấy ngươi.

Nếu không phải ta lì lợm la liếm mãi chẳng buông, lục căn ngươi thanh tịnh như vậy, đáng lẽ đã phi thăng từ lâu.”
Hoa Triệt buồn cười nhìn y, trong mắt có chút chua xót mà chính hắn cũng không nhận ra: “Ta hận ngươi làm gì? Từ đầu đến cuối chỉ trách ta.”
Lại chẳng ngờ, mấy lời từ tận đáy lòng của hắn khiến y thắt ruột thắt gan.

“Ngươi đâu có trì hoãn đời ta.” Nghĩ lại lời nói cuối cùng của Hoa Triệt trước khi chết, Sở Băng Hoàn đau lòng, “Chính ta tơ tưởng tới ngươi trước!”
Hoa Triệt: “Hả?”
Sở Băng Hoàn điềm nhiên trải lòng: “Trong tưởng tượng của ta, chúng ta đã kết hôn từ lâu và sống một cuộc đời bình thường.”
Lần này tới lượt Hoa Triệt nửa chữ cũng không hiểu, thế trận trước mắt chẳng để hai người tâm sự lâu hơn.

Ân Vô Hối hung hăng đi tới, khàn giọng quát: “Hoa Triệt, ngươi là con của bản tôn! Là con của bản tôn và Hoa Tự Cẩn!”
Hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trước khi giam hắn, thần kinh lão ta đã tưng tưng, bây giờ còn điên khùng hơn nữa.

Chẳng lẽ y đã nói gì kích thích tới lão?
Lão ngã xuống đất, mặc kệ Thanh Tuyền mà Sở Băng Hoàn đưa tới cổ, nắm lấy cổ tay Hoa Triệt, mang theo khí tức nồng đậm máu tanh, nghiến răng nghiến lợi nói với con trai nhận vơ: “Ngươi là của bản tôn, kẻ khác đừng hòng cướp ngươi đi! Tất cả những kẻ mơ ước ngươi đều phải chết, và tất cả bọn họ đều phải chết!”
Hoa Triệt bình tĩnh đến đáng sợ, đến lúc này lại càng thích đổ thêm dầu vào lửa: “Ta là con ruột của ngài, vậy mà đi phong ấn kim đan để ta không thể tự vệ.

May sao ta có phúc khí đầy người, nếu không đã bị ma tu Phần Tình Điện chém thành ngàn mảnh.”
Lão quả thật bị kích thích, nhưng tiếc thay, không như Hoa Triệt mong muốn, Ân Vô Hối không cởi bỏ phong ấn kim đan cho hắn.


Hoa Triệt thất vọng.
Trái tim Tạ Vãn Đình đập dồn dập: “Ân Vô Hối!”
Lão nghe xong chừng mắt nhìn Tạ Vãn Đình: “Là hắn, Hoa Triệt nhớ kỹ! Người này là quỷ, ngươi không được bị hắn lừa gạt!”
Đầu óc Hoa Triệt không đủ dùng, cố sức thoát khỏi trói buộc của lão song không ăn thua: “Lừa gạt cái gì?”
“Cái thứ vô liêm sỉ hôi thối kia dám cướp con của bản tôn.

Ha ha ha…!Mơ mộng hão huyền.” Đôi mắt lão ma đầu trợn to, ma khí tàn sát bừa bãi, “Tạ Vãn Đình nói ngươi là con của hắn, ha hả! Hắn dám ăn nói điên cuồng, bản tôn cắt lưỡi của hắn, chém hắn thành vạn mảnh!”
Hoa Triệt ngừng thở, tưởng mình nghe nhầm.
Hắn cẩn thận ngẫm lại những lời nói điên khùng của lão.

Trong lòng nửa tin nửa ngờ.

Mọi người nghe xong câu này, nhất thời sắc mặt bất thường.

“Cái gì vậy?”
“Ai là con trai của ai?”
Mộ Dung Táp kinh hãi che miệng: “Hoa huynh là con của Tạ tông chủ…”
“Chuyện này sao có thể xảy ra…” Mộ Khải Niên hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng đột nhiên nghĩ tới cái gì, “A, đúng rồi, hồi đó quả thật có tin đồn Tạ tông chủ dắt về nhà một cô nương có đính ước từ nhỏ.

Tạ tông chủ đối xử với nàng rất tốt.

Sau đó nàng ta đột nhiên bệnh nặng qua đời.

Cũng có người hỏi tới nhưng Tạ tông chủ trả lời là không có, nên dần dần không ai thắc mắc, chỉ coi như là một tin đồn.”
Vô Cực Kiếm chủ: “Rốt cuộc là sao? Tại sao năn đó Tạ tông chủ lại dứt khoát nói đó chỉ là lời bịa đặt?”
“Gì mà cha này cha kia, ruốt cuộc ai mới là cha ruột?”
“Rối quá trời luôn!”
Mọi người đều nhìn Tạ Vãn Đình.
Hoa Triệt cứng đờ quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc dừng trên sắc mặt tái nhợt của Tạ Vãn Đình: “Đây là ý gì?”

“Không có ý gì hết!” Ân Vô Hối cắt ngang ánh mắt của Hoa Triệt và Tạ Vãn Đình, biểu cảm như hung thần ác sát, “Người này có tâm địa độc ác, muốn chia rẽ hai cha con nhà mình.

Thật là đáng hận! Ngươi không cần nghi ngờ, không cần lung lay, ngươi chính là con của ta và Hoa Tự Cẩn.”
Tâm trí của lão không bình thường, song cũng không phải dạng ngu ngốc, mà là ký ức có vấn đề, đây là nỗi ám ảnh và cũng là tâm ma.

Ma đầu tự cho rằng lão và Hoa Tự Cẩn tâm đầu ý hợp, hai người từng hạnh phúc bên nhau.

Sau đó Hoa Tự Cẩn sinh cho lão con nối dõi.

Hoa Triệt thật sự là con của lão.
Sở Băng Hoàn, với tư cách là một y tu đã xác định được căn bệnh của Ân Vô Hối – điên loạn do tâm ma dày vò.
Tạ Vãn Đình né tránh nói tiếp chuyện “cha ruột” vì sợ lão giết Hoa Triệt.

Rồi lúng túng nhìn hắn một cái, phòng ngừa con trai trẻ người non dạ tự xông ra chọc giận ma đầu.

Ai ngờ Hoa Triệt làm như không thấy, mặt không chút cảm xúc chọc ngoáy: “Ta biết vì sao ông phải hạ Phần Tình Cổ lên thuộc hạ.”
Đôi mắt lão đỏ au: “Hả?”
“Để cho thuộc hạ tuyệt tình tuyệt nghĩa, không vui, giận, đau, khổ đặng dễ bề khống chế là điều thứ nhất.

Thứ hai là…” Hoa Triệt cười đểu khiêu khích, “Ngươi không có được tình yêu nên cũng không cho phép người khác có tình cảm.

Cuộc sống của mình không hạnh phúc thì nhất định không chịu nổi người khác thắm thiết bên nhau.”
Sắc mặt lão sạm đen.

Hoa Triệt đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu thủ hạ con cháu đầy đàn, chắc hẳn là ngươi càng thêm tức tối.”
Ân Vô Hối vô cùng tức giận.

Sở Băng Hoàn lợi dụng lúc rối loạn đã phối hợp cùng Mộ Dung Táp và trọng minh điểu xuất chiêu.

Tuy lão không bị trọng thương nhưng y đã cứu được Hoa Triệt.
Cổ tay hắn bị đau.

Mặc dù Ân Vô Hối ra tay không nặng, song cũng chẳng lường được có gãy xương hay là không.

Đột nhiên, mây đen phủ kín bầu trời, âm thanh rền rĩ.


Mọi người nhìn lên không trung thì thấy có một ánh chớp đỏ tím xé ngang bầu trời.

Cùng lúc đó, mây gió vần vũ, mưa tuôn xối xả, sấm sét đột nhiên giáng xuống, ngày càng dày đặc.

Giữa đám đông tự nhiên có ai đó hoảng loạn hét lên: “Thiên kiếp!”
Tàn sát không ngừng, máu me, bạo lực, lệ khí, cuối cùng cũng khiến trời cao giáng xuống thiên kiếp, uy lực không ai có thể chống đỡ.

Trời như trống, đất như búa, hung hăng bổ xuống một kích.

Nhật nguyệt ảm đạm, không gian biến sắc.

Tất cả mọi người thiết lập kết giới để bảo vệ mình.

Hắn nhìn Sở Băng Hoàn che chở trước mặt mới ân cần nhắc nhở: “Ta tạm mất tu vi, thiên kiếp sẽ không đánh ta.”
Kim đan bị phong ấn, thiên đạo coi hắn như phàm nhân.

Y mặc kệ, e sợ thiên đạo mắt mù gây tổn thương cho hắn.

Sau ba hồi thiên kiếp liên tiếp bổ xuống, vô số tu sĩ chịu lễ rửa tội.

Mộ Khải Niên vô tình đứng ở trung tâm phải dùng hết lực chống đỡ, ấy thế mà vẫn bị giảm đi hai trăm năm tu vi, xém chút nữa ói ra máu tươi mà chết.

Tạ Vãn Đình ở xa không tiện đi tới, chỉ có thể từ trên không hét lên một tiếng: “Sở Thiên Ngu, làm phiền!”
“Nên vậy.” Sở Băng Hoàn đồng tình, cũng không để ý đến sự phản đối của Hoa Triệt, trực tiếp bế kiểu công chúa, ngự kiếm bay đến doanh trại cách Phần Tình Điện trăm dặm.
Hoa Triệt tựa đầu vào vai y, gió rít bên tai, sấm chớp giảm đi, cuối cùng mưa cũng tạnh.
“Khối Băng.” Hoa Triệt bất giác hỏi, “Tạ tông chủ thật là…”
“Ừ.” Y đáp lại.

Trái tim Hoa Triệt lỡ một nhịp.
“Ngươi không phải là con của ma đầu.” Sở Băng Hoàn ôm chặt lấy hắn.

Cánh môi lạnh lẽo ghé vào trán Hoa Triệt trao một nụ hôn nhẹ, “Cha của ngươi là nhạc tu đức cao vọng trọng, ôn tồn lễ độ, quân tử khiêm nhu, chính là tông chủ Dạ U Phủ được cả tu tiên giới kính trọng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.