Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

Chương 51: Yêu Quái Xuất Hiện


Bạn đang đọc Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn FULL – Chương 51: Yêu Quái Xuất Hiện


Tuyên bố này giống như Cửu Thiên Thần Lôi giáng mạnh vào đầu lão ma đầu.

Sở Băng Hoàn ở ngoài cửa cũng kinh hãi.

Không ngờ, Ân Vô Hối biết tin dữ cười khằng khặc như điên: “Hahahahahahahaha…”
“Ngươi nói nhảm gì vậy?” Lão tiến lên hai bước túm cổ áo tình địch, “Ngươi điên rồi sao? Đường đường là tông chủ của Dạ U Phủ được hàng ngàn người vây quanh tôn sùng, thế mà không bảo vệ được người phụ nữ của mình.

Để Hoa Tự Cẩn đau khổ trong nhà chứa bán trôn nuôi miệng.

Ngươi không thể chấp nhận điều này, vì vậy ngươi phát điên và nói toàn chuyện mê sảng.”
Tạ Vãn Đình siết chặt tay đấm vào mặt lão, nhưng lại bị tình địch nghiêng đầu né tránh: “Ngươi cho rằng nếu nhận vơ Hoa Triệt thành con của ngươi thì trong lòng sẽ cảm thoải mái hơn hả? Mơ đi! Hoa Triệt mang huyết thống của ai, bản tôn biết rõ hơn ngươi!”
Ông cũng nắm lấy cổ áo Ân Vô Hối hừ một tiếng: “Ai mất trí? Ai đang nói nhảm?”
Sở Băng Hoàn đi từ bàng hoàng không thể tin nổi đến hoang mang rồi bất ngờ nhận ra.
Thoạt nhìn, điều này khó có thể tưởng tượng nổi.

Hắn đã bị thiên hạ chỉ trích khi mang thân phận là con trai kỹ nữ.

Sau đó còn dính dáng đến dòng máu của Ma Tôn khiến người người khiếp sợ.

Hiện tại lại thay đổi hoàn toàn, Hoa Triệt là con của Tạ Vãn Đình!
Là đại công tử của Dạ U Phủ, một trong tam đại tiên môn đứng ngang hàng với Vân Thiên Thủy Kính và Phượng Minh Cốc.

Hoa Triệt có vẻ ngoài rất giống Hoa Tự Cẩn, cho dù là đứng cùng Tạ Vãn Đình, người vô tâm sẽ không suy đoán lung tung.

.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Thật ra, ngẫm kỹ lại, hắn và Tạ tông chủ cũng có điểm tương tự.
Ví dụ như thiên phú ngút trời về âm luật khiến thiên hạ đố kỵ.

Điểm này, còn không phải là kế thừa từ Tạ Vãn Đình hay sao?
Tính cách của Hoa Triệt cũng khác hẳn Ân Vô Hối.

Hắn không hung ác, bạo ngược, khát máu như lão ma đầu.

Mà hiền lành, khiêm tốn, nhân hậu, chính trực như Tạ Vãn Đình.
Ở kiếp trước, hắn đeo trên người thân phận là con trai của lão ma đầu nên bị thiên hạ hợp lực truy sát.

Nếu lúc đó, tất cả sự thật đều được làm sáng tỏ, rằng hắn không mang dòng máu của Ân Vô Hối, mà là con trai của Tạ Vãn Đình, thì có lẽ bi kịch đã không xảy ra.

Trong chốc lát, Sở Băng Hoàn hoàn toàn thông suốt.

Sự khác biệt giữa kiếp trước và kiếp này là sư phụ Hoa Triệt, một người là Lộ Minh Phong, một người là Trang Điền.

Khi hắn là tiên sư Thượng Thanh, thân phận tôn quý, vừa mới nhập môn đã thừa hưởng hào quang của Thượng Thanh Tiên Môn.

Các tu sĩ khác còn phải cúi đầu gọi tiên sư.

Sư tôn là Lộ Minh Phong, địa vị cũng khác xa.

Cho dù Tạ Vãn Đình có lòng cũng cũng không có tư cách hướng dẫn Hoa Triệt.

Hơn nữa, ở kiếp trước, hắn tu luyện kiếm đạo.
Kiếp này khác hoàn toàn, một khi đã tu âm luật tự nhiên sẽ không tài nào giấu nổi Hàm Tuyết.

Khi hắn ở trước mặt mọi người lấy ra cây sáo trúc màu tím, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Tạ Vãn Đình.

Lúc ở Hội Võ Vạn Môn, Trang Điền không hề e ngại khi người khác hướng dẫn đồ đệ của mình, ngược lại còn rất hào hứng khi thấy Tạ tông chủ chỉ điểm cho Hoa Triệt.

Đương nhiên, thông qua giao thiệp sẽ nảy sinh quan tâm.

Ân Vô Hối tức giận quát tháo: “Câm miệng! Câm miệng! Ngươi muốn cướp con của bản tôn.

Đó là huyết mạch của bản tôn, là cốt nhục của bản tôn và Hoa Tự Cẩn!”
Lão lộ ra sát khí, Sở Băng Hoàn xông tới theo bản năng phất tay áo phóng ra một làn khói độc.

Ân Vô Hối trợn to mắt kịp thời né tránh, dùng chân nguyên nuốt trọn khói độc.

“Sở tiểu hữu?” Tạ Vãn Đình bất ngờ.

Bị y tấn công, Ân Vô Hối cũng không tức giận, ngược lại còn cười: “Đây không phải là con rể của bản tôn sao!”
Sở Băng Hoàn mặc kệ lão, nhìn Tạ Vãn Đình nói gấp: “Tạ tông chủ, Hoa Triệt ở trong thủy lao.”
Ông gật đầu trả lời: “Chú và mẹ ngươi đều ở đây, chắc giờ này đã tới bên ngoài Phần Tình Điện.”
Ân Vô Hối chỉ vào Tạ Vãn Đình rồi nói với Sở Băng Hoàn: “Ngươi là người trong lòng của tiểu Triệt, bản tôn sẽ không giết ngươi, nhưng tiện nhân này, bản tôn muốn hắn không được chết tử tế.”
Trong lòng lão chỉ muốn giết người, bầu không khí căng thẳng đến cực độ.

Y cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Ma tôn có tu vi ngàn năm chỉ trong tích tắc đã đứng ngay sát Tạ Vãn Đình.

Lão như mãnh hổ muốn móc sống trái tim của đối thủ.

Y phản ứng cực nhanh, điều khiển Chước Hồn quấn lấy Ân Vô Hối, Long Cốt Tiên giáng xuống đất tạo ra âm thanh chát chúa.

Ngọn lửa nóng rực đủ để đốt cháy thần hồn của tu sĩ bén lên áo bào đen của lão ma đầu, nhưng lại không thể xuyên thủng chân nguyên hộ thể.


Lão nở nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt hung ác nhìn y: “Con rể, bản tôn nể mặt Hoa Triệt mới không ra tay với ngươi, nếu ngươi còn không biết điều…”
Trong lòng Tạ Vãn Đình ớn lạnh, không phải vì sợ Ân Vô Hối, mà là bởi vì chênh lệch cảnh giới gây nên.

Ông đến bên Sở Băng Hoàn nói nhỏ: “Sở Thiên Ngu, vào thủy lao đi.”
Y biết ý tứ của ông là tiền bối che chở cho hậu bối.

Bọn y có thể thoát chết, nhưng Tạ Vãn Đình ở lại đối kháng với Ma Tôn nhất định sẽ chết.
Ánh mắt Sở Băng Hoàn chứa đầy ẩn ý: “Tạ Tông Chủ nên đi tìm Hoa Triệt, ngài không phải là cha của hắn sao?”
Những lời này đã trực tiếp tác động vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim ông.

Là một người cha, chưa nhận lại con mình mà đã bỏ mạng thì cũng quá oan uổng.

Tạ Vãn Đình nở nụ cười bất lực, đồng thời lắc đầu nói với con rể tương lai: “Nhớ nhắn với tiểu Triệt, cha của hắn không phải là ma đầu ai cũng đòi đánh, mà chính là ta.”
Ân Vô Hối chịu hết nổi, Vô Tình Kiếm như sấm rền gió cuốn đâm vào Tạ Vãn Đình.

Ông ôm Thất Huyền cổ cầm trong tay chuẩn bị liều mạng chống cự.

Nào ngờ Sở Băng Hoàn ở bên cạnh đột nhiên đẩy ông ra, Tạ Vãn Đình điếng hồn: “Sở Thiên Ngu!”
Y điều khiển Thính Tuyền ngoan cường đối kháng với Vô Tình, và đã thành công thay đổi quỹ đạo của mũi kiếm.

Ngay cả Ân Vô Hối cũng phải kinh ngạc, lão tự cho rằng kiếm thuật của bản thân vô cùng siêu việt.

Nào ngờ bị một đứa hậu bối sinh sau đẻ muộn nhìn ra chiêu thức.

Đáng tiếc, cho dù Sở Băng Hoàn có thể nhìn thấu nhưng lại lực bất tòng tâm.

Tuy rằng rất quen thuộc với kiếm pháp này, nhưng chỉ dựa vào tu vi của một tu sĩ mới mười tám tuổi thì chẳng thể nào địch lại lão ma đầu.

Một luồng ánh sáng lóe lên trước mặt, Sở Băng Hoàn dựa theo phản xạ cản lại kiếm khí.

Dù biết chắc đây là thả lưới bắt cá, song y cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhìn kiếm khí xuyên qua tim.

Tạ tông chủ: “Sở Thiên Ngu!”
Ân Vô Hối lạnh lùng rút mạnh kiếm ra khỏi cơ thể y.

Máu bắn ra tung tóe.

Lão thích thú nhìn chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm bộ trường bào trắng tinh không nhiễm bụi trần của Sở Băng Hoàn, và cảm thán: “Quá đẹp!”
Khoảnh khắc Sở Băng Hoàn ngã xuống, thì ngoài cửa có một ma tu vội vã chạy vào báo tin tự dưng bị mất tim, lồng ngực thủng lỗ, ngã vật xuống đất.
Tiếng cười của lão đột ngột dừng lại.
Thân thể của y đáng ra phải nằm trên mặt đất, đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng bay lên không trung rồi tan biến.


Cùng lúc đó, Sở Băng Hoàn đang đứng ở đằng xa, trừ vết máu trên người thì vết đâm ở ngực y đã biến mất.
Tạ tông chủ không thể tin nổi: “Ngươi…”
Ân Vô Hối nhìn thấy rõ ràng, ngữ điệu trầm xuống: “Diệu thủ hồi xuân?”
Diệu thủ hồi xuân là công pháp thượng thừa, một thằng nhãi như Sở Băng Hoàn làm cách nào luyện được?
Chỉ có y tu mới có thể luyện được thuật pháp này, nó có biệt danh là kẻ thế mạng.

Ở thời điểm sắp từ giã cõi đời, người thi thuật sẽ tìm một kẻ chết thay, sau đó chuyển hết bệnh tật và chấn thương cho kẻ đó.

Đây là cảnh giới cao nhất của y thuật.
Khi tu luyện tới mức tuyệt đỉnh*, cơ thể sẽ trở nên bất tử cũng không phải là nói quá.

Dù sao khi bị trọng thương, cứ tìm người chết thay cho mình là được.

(*) Câu gốc: Lô hỏa thuần thanh nghĩa là lửa trong lò rèn chuyển hoàn toàn thành màu xanh, đây là lúc nhiệt độ cao nhất.

Hiểu nôm na là rèn luyện nhuần nhuyễn để đạt tới mức siêu việt, tuyệt đỉnh.

Y tu của Thủy Kính sử dụng chiêu này không có gì lạ.

Tuy nhiên, ngay cả Sở Trường Phong cũng chưa tu luyện Diệu Thủ Hồi Xuân đến mức nhuần nhuyễn như thế.

Y dựa vào đâu mà làm được?
Trong khi lÂn Vô Hối còn đang sững sờ.

Một tràng tiếng chim lanh lảnh cắt ngang bầu trời.

Trọng minh điểu lao vào đại sảnh quắp lấy Tạ Vãn Đình và Sở Băng Hoàn rồi bay trên lửa đỏ.

Lâm Ngôn ngồi trên lưng của con chim khổng lồ lo lắng hỏi thăm: “Thất sư huynh, Tạ Tông Chủ, hai người không sao chứ?”
“Chuyện này…” Tạ Vãn Đình ngạc nhiên, “Một năm không gặp, trọng minh điểu của ngươi lớn như vậy rồi á?”
“Làm sao lại đụng lão ma đầu?” Mộ Dung Táp hỏi dồn, “Hoa huynh đâu?”
Sở Băng Hoàn chỉ về hướng đối diện: “Thuỷ lao ở đằng kia.”
Đậu Đậu vuốt lông trọng minh điểu, nhẹ nhàng bảo nó xoay người.
Nào ngờ, Táp Táp thô bạo vặn lại đầu chim: “Đừng quay đầu, đừng quay đầu, bay nhanh! Ân Vô Hối đuổi theo!”
“Hả?” Lâm Ngôn quay đầu lại, sợ tới mức phát khóc, vội vàng thúc chim bay lên cao, “Nhanh lên, nhanh lên! Phía dưới còn có đệ tử của Phượng Minh Cốc và Vân Thiên Thủy Kính, bọn họ tới khi nào vậy?”
Mộ Dung Táp không biết, nhưng vừa nhìn thấy đã hết hồn hết vía.

Không chỉ có Thủy Kính và Phượng Minh Cốc, mà còn có cả Dạ U Phủ, Thượng Thanh Tiên Môn, và các tiên môn khác lục tục chạy tới.

Nói không chừng tam đại tiên môn xâm nhập ma giới là vì Sở Băng Hoàn và Mộ Dung Táp.

Sau đó Thượng Thanh Tiên Môn cũng gia nhập để nhân cơ hội truy lùng Lộ Hào.
Về phần Xích Dao Phái, Vô Cực Kiếm, v.v…!Đơn giản là vì đại chiến tiên – ma sắp diễn ra, nếu bàn về lợi ích và danh vọng thì đều không thể đứng ngoài cuộc.

Lúc này góp vào một phần lực, ngày sau sẽ tránh được tai tiếng không làm mà hưởng.

Bên cạnh đó, mọi người đều có nhiệm vụ trừ ma vệ đạo.
Cứ như vậy, ngày càng có nhiều đạo tu tham gia vào trận chiến.

Thập phương đà chủ của ma giới cũng tập hợp.


Mây đen che lấp không trung, sấm chớp rền vang.

Ở dưới đất, máu chảy thành sông, tiếng chém giết liên miên không dứt.

Cùng lúc đó, ở trong ngục tối, Hoa Triệt nhàm chán tìm người tán gẫu.
“Huynh đệ, ngươi bao nhiêu tuổi? Lấy vợ chưa? Có con chưa? Gia nhập Phần Tình Điện từ khi nào? Ân Vô Hối đối với ngươi tốt không?”
Sau khi Lộ Hào rời đi, một ma tu khác lại đến thay ca.

Hoa Triệt kiên trì lải nhải bên tai cuối cùng cũng biết kẻ này tên là Nhị Ngốc Tử.

“Nhị ngốc…” Hoa Triệt không đành lòng gọi, “Ai đặt tên này cho ngươi.”
Ma tu im lặng thật lâu mới trả lời: “Đà chủ.”
“Hiểu luôn!” Hoa Triệt cười khanh khách: “Huynh đệ mở cửa.”
Nhị Ngốc: “Không được, ngươi bị tôn thượng cấm túc, ta có trách nhiệm coi chừng.”
Hoa Triệt tỏ ra đáng thương: “Hiểu mà, nhưng ta đang mót, làm ơn đi…”
Ma Tu dứt khoát từ chối: “Không, không, không, nếu như tả hộ pháp trách tội, vậy ta…”
Hoa Triệt giễu cợt: “Ta lớn hay tả hộ pháp lớn?”
“Điều này…”
“Lương thần chọn chủ mà thờ.

Ta và Ân Vô Hối, theo ai sẽ có tương lai? Thử nghĩ xem!”
Điều này thật sự làm khó Nhị Ngốc.

Sở dĩ gã có tên là Nhị Ngốc là bởi vì não thiếu nếp nhăn.

Hoa Triệt cười cười: “Đứa nhỏ này khờ quá đi.

Tôn thượng giam ta thật ra cũng chẳng phải là giam.”
“Hả?” Nhị Ngốc hoang mang.

Hoa Triệt chịu đựng cơn buồn nôn thuyết phục: “Có cha con nhà ai giận nhau qua đêm chưa? Nếu ngươi bỏ mặc ta, hoặc là ta đụng phải cái gì, hoặc là bí đái đến chết.”
Vẻ mặt Nhị Ngốc tái nhợt: “Ta không có, không có, ta, ta, ta…”
Sau khi phòng giam mở cửa, Hoa Triệt xoay người bước trên hành lang.

Hầu hết các phòng giam ở đây đều trống không, tạm thời không thấy Văn Nguyên.
Hoa Triệt hỏi: “Huynh đệ, có ai cũng trạc tuổi ta, tính tình thật thà, đại khái là cũng bị bắt vào đây.

Ngươi có ấn tượng gì không?”
Nhị Ngốc suy nghĩ hồi lâu mới chợt hiểu ra: “Ý của thiếu tôn là con yêu quái đó sao?”
Hoa Triệt giật mình: “Yêu quái nào?”
“Quái vật chuyên ăn thịt người, bị tôn thượng lập chín chín tám mốt trận pháp giam ở Phần Thiên Tháp.”
*****
11 chương tiếp theo mình sẽ tách ra đăng thành phần mới như thông báo trước đó.

Ở bên này chỉ đăng bản google dịch thôi.

Cả nhà cập nhật thông tin để tiện theo dõi.

Thân!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.