Bạn đang đọc Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn FULL – Chương 39: Bình Yên Trước Giông Bão
Lúc rời khỏi mật địa, Hoa Triệt phát hiện hơi thở của người khác, hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn về hướng đó.
An Du không định trốn nữa, lặng lẽ đứng lên
nhìn xoáy sâu vào hắn.
Quỷ tu đã nghe được hết nội dung câu chuyện.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Không biết đã qua bao lâu, Hoa Triệt cười cười hướng đối phương hành lễ.
Quỷ tu có vẻ sợ hãi vội cúi đầu lùi lại.
Có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng.
Ngay sau khi Hoa Triệt rời khỏi mật thất trong bí cảnh, tin tức Lộ Minh Phong tự sát đã lộ ra.
Lão lựa chọn tự mình nổ tung, biến thành tro tàn, một mảnh xương cũng chẳng còn, cơ hội trở thành quỷ tu cũng không có.
Đối với người coi trọng danh dự như Lộ Minh Phong, thân bại danh liệt và chịu sự sỉ nhục trước công chúng còn khó chịu hơn cả cái chết.
Sở Trường Phong bị thương không nghiêm trọng, dưỡng thương chừng năm rưỡi là ổn.
Hôi Võ Vạn Môn kết thúc, náo loạn ở Thượng Thanh Tiên Môn cũng kết thúc.
Sau thảm họa này, Lộ Minh Phong thân bại danh liệt, Lộ Hào biến mất, mọi việc trong môn phái tạm thời được chuyển giao cho Càn Dương trưởng lão.
“Không ngờ Lộ chưởng giáo mặt người dạ thú như vậy, cấu kết với con trai giết hại đồ đệ, thậm chí còn muốn giết chết Hoa Triệt.”
“Đúng vậy, thật sự là biết người biết mặt mà không biết lòng!”
“Nếu mấy đứa nhỏ không gặp may mắn, rồi không nhận được sự hỗ trợ của tam đại tiên môn thì e rằng Hoa Triệt lành ít dữ nhiều.”
Thượng Thanh kiêu hãnh ngày nào giờ như một vũng lầy.
Tiên sinh kể chuyện vốn dĩ kiếm tiền bằng cách ca ngợi chiến tích của Lộ Minh Phong, cũng vội vàng sửa lại kịch bản, biến những lời tán dương thành chửi rủa thóa mạ.
Tầm nửa tháng sau, tất cả các môn phái đều lục tục về nhà.
Sư đồ Linh Tiêu Bảo Điện cũng rời khỏi núi Côn Luân, trên đường đi Hoa Triệt gặp lại An Du.
Quỷ tu từ bỏ trăm năm tu luyện nhập hồn vào xác một ông già.
Tuy rằng tránh được lôi kiếp nhưng tuổi thọ của hắn nhiều nhất cũng chỉ còn lạ hai, ba chục năm.
Đối với một tu sĩ mà nói, đó chỉ là một cái búng tay.
An Du chống nạng, song chỉ bước nhanh được vài bước đã thở hắt như con mèo hen.
Sắc mặt tái xanh, mệt nhọc mở lời: “Đa tạ!”
Hoa Triệt đáp lại ngắn gọn: “Bảo trọng!”
Tu sĩ và phàm nhân không giống nhau, một lần bế quan là bằng cả đời người.
Đây hẳn là lần cuối cùng hắn gặp An Du.
Bọn họ trở về Linh Tiêu Bảo Điện, khép lại những ngày thú vị ở hội võ, quay lại với cuộc sống yên bình.
Trong đại hội võ lần này, ngoài Hoa Triệt, Sở Băng Hoàn, Mở Dung Táp, thì Lâm Ngôn cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Dù thua thảm hại nhưng rất quả cảm trong cuộc đối đầu với Đoạn Thiên Ca.
Trong suốt thời gian thi đấu cậu chàng đều giương cao tinh thần bất khuất, yếu thế nhưng nhất định không đầu hàng.
Chưa kể vào giây phút cuối cùng còn triệu ra thần thú trọng minh điểu.
Không, nói chính xác hơn là phá vỏ mà ra.
Quả trứng được nâng niu ấp ủ cẩn thận trong một năm không phải là con trăn có nọc độc, mà là thần thú trọng minh điểu.
Không chỉ Hoa Triệt, mà ngay cả Trang Điền cũng phải sững sờ.
Sư phụ ngồi cùng chín đệ tử phân tích kỹ càng, cuối cùng đưa ra kết luận, quả trứng này vốn là đồ ăn của lĩnh chủ, nhưng chưa kịp ăn thì đã bị Sở Băng Hoàn giết chết.
Nguồn gốc từ đâu không quan trọng, dù là chim hay là gà thì Đậu Đậu đều rất thích.
Đây là linh sủng đầu tiên, cũng là cục cưng của cậu chàng.
Nhưng mà còn một quả trứng nữa!
Khi đó, bọn họ tìm thấy hai quả trứng dưới hang con trăn, một quả là trọng minh điểu, quả còn lại là con gì?
Mộ Dung Táp đoán: “Có thể là trọng minh điểu, hai đứa nó là song sinh!”
Những gì Mộ Dung Táp nói đều rất có lý, ngay cả Hoa Triệt cũng không thể phản bác lại được.
Lâm Ngôn thử nhỏ máu lên vỏ trứng và chờ một ngày một đêm…!
Không có chuyện gì xảy ra.
Táp Táp là người đầu tiên nhảy ra an ủi: “Chắc cái trứng này linh khí chưa đủ nên nở muộn, đừng vội nản lòng.”
Lâm Ngôn cực kỳ tin vào mấy lời nói nhảm của lục sư huynh.
Bởi vì vị trí quán quân của Hội Võ Vạn Môn lần này rơi vào tay Hoa Triệt, nên địa vị của Linh Tiêu Bảo Điện trong tu tiên giới xưa đâu bằng nay.
Hắn lại còn dũng cảm vạch trần tội ác của Lộ Minh Phong, góp công thổi làn gió mới vào giới đạo tu.
Lăng Tiêu Phong nườm nượp người đến để nịnh bợ, hoặc là có kẻ chỉ đơn thuần muốn kết giao bằng hữu.
Không khí rộn ràng náo nhiệt như một đại tông môn.
Sở Trường Phong bị thương, Vân Thiên Thủy Kính không có thủ lĩnh, thân phận của Mai Thải Liên tuy cao quý nhưng dù sao cũng là phụ nữ, không thể gánh vác toàn bộ công việc.
Trang Điền đặc cách cho Sở Băng Hoàn về nhà tạm thời coi sóc môn phái trong thời gian này.
Ở kiếp trước, y tưởng rằng Hoa Triệt có tình ý đặc biệt với Lộ Hào nên mới ra sức bảo vệ.
Nhưng nhìn lại toàn bộ sự kiện vừa diễn ra thì thấy hắn rất căm hận sư đệ kiếp trước, căn bản chẳng có chút tình cảm nào trong đó.
Còn Lộ Hào thì vẫn đi theo vết xe đổ của kiếp trước, cấu kết với cha mình làm ác.
Khiến thâm tâm Hoa Triệt nguội lạnh như tro tàn.
Có điểm khiến y khó hiểu là tại sao kiếp trước hắn không giết sư đệ, mà ngược lại còn ra sức bảo vệ?
Giết không được hay sao?
Sở Băng Hoàn không hỏi, cũng không nói rõ bản thân cũng trọng sinh.
Trong lòng y có rất nhiều băn khoăn.
Yêu hận tình thù của kiếp trước cuộn lại thành một đám rối mù, nếu cứ một hai làm cho ra lẽ…!Lỡ đâu phá vỡ tình trạng êm đẹp trong hiện tại, dẫn đến kết quả không thể cứu vãn.
Hoa Triệt sống lại một lần, tâm lý cũng đã thay đổi.
Hắn không còn ám ảnh, cố chấp với y như lúc xưa.
Sở Băng Hoàn có linh cảm nếu nói thẳng ra mọi chuyện, thì Hoa Triệt sẽ lập tức quay đầu trốn đến nơi chân trời góc bể nào đó, vĩnh viễn không gặp lại y nữa.
Hoa Triệt đã hết hy vọng với y.
Có thể thấy rõ điều đó khi hắn đến Vân Thiên Thủy kính từ hôn.
Hoa Triệt từng nói: “Cha chết, mẹ chết, bà bà cũng chẳng còn, sư phụ và bằng hữu cũng không có.
Ta cứ ngỡ mình không còn lưu luyến gì nữa…”
Hắn một thân một mình, cô đơn chiếc bóng, từng tưởng đâu người trong lòng hận mình thấu xương.
Nào ngờ người ta lại chẳng đành lòng nhìn hắn chết.
Hoa Triệt hết sức ngạc nhiên và vui mừng, hóa ra y vẫn còn chút thương nhớ…!lại nhen nhóm hy vọng muốn sống tiếp.
Vậy mà, y đã làm gì thế này?
Sở Băng Hoàn đau lòng.
Hoa Triệt hối hận!
Hối hận vì đã yêu y, hối hận vì đã bám riết không bỏ, hối hận vì đã coi y là lẽ sống đời mình.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Sở Băng Hoàn đều sợ hãi.
Y lo lắng Hoa Triệt là vì mối quan hệ của hai người mà mất đi niềm tin vào cuộc sống, mất đi hy vọng vào ngày mai.
Cho nên Hoa Triệt mới…!Không đánh tự thua.
Ma Tôn nắm trong tay quyền lực tối cao, tu vi đủ để ngao du cửu châu, danh tiếng đủ để chấn động hai giới tiên – ma.
Vì sao lại không đánh mà đi giải tán Phần Tình Điện?
Vì hắn không muốn sống.
Hắn lựa chọn trúc lâu, là nơi duy nhất khiến tâm hồn cảm thấy thanh thản.
Và chết ở đó.
Sở Băng Hoàn không thể nghĩ ra vị nào trên cửu châu lại có khả năng đả thương Ma Tôn.
Trừ khi chính tay Hoa Triệt tán thần hồn, hóa nội đan, hủy hoại thân thể của chính mình.
Tự sát!
Y nghĩ đến đây thì rùng mình như vừa gặp ác mộng.
Đúng lúc này, một người hầu gái đứng bên ngoài cúi đầu thưa: “Công tử, công tử Hoa Tình Không tới cửa, lúc này đang đợi tại Vân Thiên Các, muốn gặp công tử.”
*****
Chúc mấy bồ cuối tuần vui vẻ.
Chương này hơi ngắn, cả nhà đọc đỡ nghen!
Ban đầu tui định edit luôn 2 chương, nhưng sau khi đi siêu thị mua thịt heo về làm chà bông thì tui bị tổ trác, ngồi xé thịt hết thời gian luôn ????..