Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

Chương 32: Lưu Phong Thính Tuyết - Tễ Vũ Thanh Phong


Bạn đang đọc Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn FULL – Chương 32: Lưu Phong Thính Tuyết – Tễ Vũ Thanh Phong


Ngay khi xem cuộc tỷ thí giữa Sở Băng Hoàn và đệ tử Thượng Thanh, Mộ Dung Táp đã biết được khoảng cách giữa hai người.

Dù sao đều là đồng môn, không cần thiết phải dồn nhau đến ngươi chết ta sống, chỉ cần bước lên võ đài đánh đấm qua loa vài chiêu là được.

Nhưng rồi nghĩ lại, Sở Băng Hoàn là công tử của Vân Thiên Thủy Kính, Mộ Dung Táp là thiếu gia của Phượng Minh Cốc.

Cho dù không có Linh Tiêu Bảo Điện xen vào, chàng ta vẫn muốn cố gắng hết mình vì thanh danh gia tộc.
Táp Táp nghĩ như vậy, sau đó…!bị đánh.

Mộ thiếu gia được Hoa Triệt hướng dẫn nên khá tự tin vào kiếm pháp của mình, đây cũng là lần đầu tiên anh chàng đánh với thất sư đệ, tưởng đâu sẽ có cơ hội giành chiến thắng.

Nào ngờ kiếm pháp của y vừa nhanh, vừa chuẩn, và cực kỳ tàn nhẫn.

Qua mấy chiêu liền xé nát bộ trang phục khổng tước xòe đuôi đắt đỏ.

Sau đó y thừa dịp lục sư huynh nhà mình tiếc nuối nhìn mấy mảnh vải vương vãi dưới đất, nhanh tay dùng Long Cốt Tiên trói Táp Táp thành đòn bánh chưng.

Mộ Dung Táp rầu rĩ, nếu so về tiền, Phượng Minh Cốc tuyệt đối không hề thua kém.

Trong túi càn khôn cần gì có đó, bảo bối đầy đủ.

Nhưng mà Sở Băng Hoàn quá nhanh, không cho anh chàng cơ hội để ném pháp bảo.

“Đồng môn mà chơi gì kỳ vậy? Ai da…” Mộ Dung Táp rên rỉ.

Sở Băng Hoàn lạnh lùng khuyên nhủ: “Chịu thua đi.”
Thân là lục sư huynh lại bị thất sư đệ đuổi đánh thật sự quá mất mặt.

Nhưng biết làm sao bấy giờ? Tài không bằng người, đáng bị như thế.

“Không phải chứ, Sở đại công tử, ngươi có chắc mình là y tu không?” Mộ Dung Táp tỏ ra hoài nghi cuộc sống.

Y tu được đánh giá là yếu nhất tu tiên giới, tại sao y có thể bạo lực đến cỡ đó?
Sở Băng Hoàn lạnh lùng trả lời: “Mộ thiếu gia đừng lo lắng, cho dù ngươi bị cụt tay hay gãy chân, ta cũng dư sức nối lại cho ngươi.”
Táp Táp: “…”
Cha nội này thật là đáng sợ!
“Ta khiêu khích ngươi bao giờ chưa?” Mộ Dung Táp khóc không ra nước mắt.


“Tuy rằng ta ăn chơi trác táng hay khoe khoang này nọ, nhưng vẫn tôn kính sư phụ, yêu thương huynh đệ.

Ngươi, Hoa Triệt, và tiểu Ngôn, ta đều đối xử không tệ, có đúng không?”
Sở ăn giấm mím nhẹ môi mỏng nhìn Hoa Triệt một cái, sau đó thâm trầm liếc Mộ Dung Táp.

Chàng ta rùng mình.
Tổ cha ngươi!!!
Hơn một năm rồi còn thù dai hơn đỉa đói.

Hai ngươi hết chia tay rồi lại làm lành, dây dưa ỡm ờ với nhau thì liên quan quái gì đến bản thiếu gia? Bản thiếu gia không phải là tình mới của Hoa Triệt.

Táp Táp suýt nữa nôn ra máu: “Có trời đất chứng giám, bản thiếu gia vô cùng trong sáng.”
Y không nhiều lời, chầm chậm đi đến chuẩn bị đá lục sư huynh ra khỏi võ đài.
Mộ Dung Táp không muốn rơi vào thảm cảnh mặt mày xám tro xấu hổ lăn xuống đất, vội vàng cầu xin lòng thương xót: “Đừng đừng, quần áo của ta đắt tiền lắm không thể dính bụi đất được.

Ta đầu hàng, ta đầu hàng.”
Mộ Khải Niên không đành lòng nhìn thẳng: “Thằng cún thúi này thực ra rất thức thời.”
Đệ tử Thượng Thanh đếm ngược ba tiếng: “Sở Băng Hoàn, Linh Tiêu Bảo Điện, thắng!”
Trận tiếp theo là Mộ Dung Táp và Lộ Hào cạnh tranh vị trí thứ ba.
Mộ thiếu gia không vì thua cuộc mà nản lòng thoái chí, ngược lại còn rất hăng hái trút hết cơn giận lên đối thủ.

Hai tên kiếm tu lao vào chém giết cho đến khi trời sẩm tối.

Táp Táp bị đống quần áo dơ kích thích dùng hết sức bình sinh tung đòn quyết định, rốt cuộc cũng đánh bại được Lộ Hào giành lấy vị trí thứ ba.

Thượng Thanh lên đèn, cũng là lúc trận chung kết bắt đầu.

Xung quanh võ đài tập trung rất nhiều tu sĩ tới xem trận quyết chiến chọn ra quán quân của kỳ đại hội.

Tạ Vãn Đình ôn hòa cười nói: “Chư vị chưởng môn dự đoán ai sẽ thắng?”
Mộ Khải Niên nêu ý kiến: “Chắc là Sở Thiên Ngu, dù gì cũng xuất thân từ Vân Thiên Thủy Kính, tu hành từ nhỏ.

Tuy rằng Hoa Tình Không có thiên phú rất cao nhưng thời gian tu hành ngắn hơn.”
Sở Trường Phong bổ sung: “Vị nào theo dõi mấy trận đánh ở vòng đấu trước sẽ không khó nhận ra căn cơ tu luyện của hai người ngang nhau, khó phân thắng bại.”
Mai Thải Liên không muốn xem nữa, nàng khó chịu khi nhớ lại những lời con trai đã nói đêm đó.
Hai đứa nhóc này luận võ có gì để xem? Hoa Triệt thì nàng không biết, nhưng Sở Băng Hoàn tất nhiên không đành lòng xuất thủ, chắc chắn sẽ cố ý nương tay.


Khi Hoa Triệt bước lên võ đài, Sở Băng Hoàn đã đứng đợi từ lâu, hắn đứng đằng xa nói to: “Ngươi nghiêm túc một chút! Không được nương tay.”
Tuy ngữ điệu của y có hơi ngập ngừng nhưng ánh mắt thì rất kiên định: “Nghĩ cái gì đâu không.”
Hắn hiểu ý cười cười.

Làm sao mà y có thể nương tay.

Chỉ có dùng hết thực lực mới thể hiện sự tôn trọng dành cho đối phương.

Dựa vào sự ưu ái của người khác để bước lên vị trí quán quân thì còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn rút Tễ Phong ra khỏi vỏ.

Vân Miểu Tiên Quân hoàn toàn bất ngờ nên mới hỏi: “Ngươi muốn dùng kiếm?”
“Ừ.” Ma Tôn gật đầu, “Không phải ngươi cũng dùng Thính Tuyền đó sao?”
Y sửng sốt bẻ lại: “Nhưng ngươi là nhạc tu, đáng lẽ phải dùng Hàm Tuyết.”
“Ngươi cũng là y tu, tại sao không dùng độc?” Hắn hướng mũi kiếm chĩa thẳng vào y “Hai ta dùng kiếm phân thắng bại.”
Lời vừa nói xong, Sở Băng Hoàn liền cảm thấy nhói nhói trong tim.

Ở kiếp trước, Hoa Triệt biến mất trăm năm bỗng dưng quay lại và trở thành vị Ma Tôn đáng sợ.

Hắn đi vào Vân Thiên Thủy kính, chẳng làm tổn thương đến ai, cho dù là cỏ dại bên đường, rồi lặng lẽ đối mặt với y ở trong trúc lâu.

Nụ cười của hắn rất khẽ, gần như không nhìn thấy: “Khối Băng, ta không cần Hàm Tuyết, ngươi cũng không sử dụng Chước Hồn*, chúng ta cùng kiếm quyết đấu sinh tử!”
(*) Tác giả không tả rõ, nhưng mình hình dung pháp khí của Sở Băng Hoàn là roi lửa làm từ xương và râu rồng, và có thêm lửa Chước Hồn nữa.

Nên gọi là Long Cốt Tiên hay Chước Hồn đều là một.

Thượng Thanh kiếm pháp lừng danh thiên hạ.
Kiếm pháp của Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn cùng được truyền dạy từ Thượng Thanh Tiên Môn.

Cộng với những hiểu biết và sáng tạo của riêng mỗi người.

Có thể nói, kiếm pháp cả hai đã đạt đến đỉnh cao.
Mãi về sau, Sở Băng Hoàn chuyên về y thuật, dần dần ít dùng kiếm.
Còn Hoa Triệt bước vào ma đạo, trở thành ma tu, cũng không dùng kiếm nữa.
Kể từ khi bị cuốn vào cuộc đối đầu sinh tử không có hồi kết, hai người bọn họ chưa bao giờ so kiếm.
Cho dù sống lại thêm lần nữa, cùng nhau gia nhập Linh Tiêu Bảo Điện, cùng bái một sư phụ.


Song, Vân Miểu Tiên Quân chưa bao giờ tìm Ma Tôn so kiếm là vì sợ chạm đến vết thương cũ trong lòng.

Hoa Triệt cũng thế, chưa từng đi tìm y.

Điều này làm Sở Băng Hoàn thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút nghi ngờ.

Dựa theo hiểu biết của y về vị hôn phu, thì lẽ ra hắn phải đi kiếm người khoe khoang tuyệt kỹ.

Đằng này chỉ thấy Hoa Triệt cam tâm tình nguyện đánh chơi với Mộ Dung Táp, chứ không hề đi tìm người có thực lực ngang bằng để so đấu.

Chuyện này hơi lạ.

Nghe hiệu lệnh của Càn Dương trưởng lão, Vân Miểu Tiên Quân thoát khỏi vòng xoáy của ký ức đồng thời nhìn thấy Ma Tôn đâm trực diện về phía mình.

Sở Băng Hoàn kịp thời tránh né và nhanh chóng trở tay rút kiếm đánh trả.
Điều khiến y khó hiểu chính là…!Lúc xem trận đấu giữa Hoa Triệt và Lộ Hào, ở phút cuối cùng, Sở Băng Hoàn cảm thấy hắn định giết Lộ Hào.
Đó chắc chắn không phải là ảo giác! Sát ý của hắn lúc đó rất rõ ràng, chỉ cần tu vi đủ mạnh là có thể cảm nhận được.

Vân Miểu Tiên Quân chẳng thể hiểu nổi, chẳng lẽ Ma Tôn không thích Lộ Hào? Cho dù kiếp này vô tình, cũng chẳng thấy gia nhập Thượng Thanh, nhưng cũng đâu có thâm thù đại hận.

Khiến hắn oán hận như vậy, còn có thể nhẫn tâm giết Lộ Hào trước mặt nhiều người như vậy, là vì chuyện gì…
“Khối Băng, ngươi có thể nghiêm túc không?” Hoa Triệt đột nhiên thu kiếm lại, Sở Băng Hoàn cũng vội vàng dừng lại.

Hắn chê bai: “Kiếm pháp của ngươi tệ hơn trước.”
Sở Băng Hoàn vừa thở gấp vừa phản pháo: “Làm sao ngươi biết kiếm pháp của ta tới mức nào?”
Hoa Triệt hớ miệng suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Đúng vậy, không giống.

Cách ngươi xuất chiêu, dùng lực trong trận đấu với Táp Táp khác với bây giờ.”
Mộ Dung Tập đứng dưới đài: “…” Mẹ kiếp! Lúc đánh ta thì hăng lắm, hai người các ngươi là đồ sư đệ thúi.

Sở Băng Hoàn điều chỉnh lại tâm tư “Tới đây đi!”
Sau khi vứt bỏ tạp niệm, Vân Miểu Tiên Quân lợi hại hơn rất nhiều.

Chiêu thức sắc bén, động tác nhanh nhẹn.

Khán giả xung quanh vỗ tay ầm ầm, các vị trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.
Đệ tử Vân Thiên Thủy Kính hò reo khí thế: “Công tử quá lợi hại!”
Vân Thiên Thủy Kính người đông thế mạnh, gào to khủng khiếp.

Xem ra, Hoa Triệt quá đáng thương.

Mộ Dung Táp thấy vậy là không ổn, anh chàng ra lệnh cho người của Phượng Minh Cốc cổ vũ bát sư đệ.


Hai nhà Vân – Phượng không ai nhường ai cùng nhau gân cổ lên la hét:
“Hoa Tình Không, Hoa Tình Không, đệ nhất đệ nhất!”
Sở Thiên Ngu, Sở Thiên Ngu, quán quân quán quân!”
Bọn họ cổ vũ lặng lẽ thì không sao, tự nhiên phất cờ hò hét làm Hoa Triệt đau đầu thật sự.

Mỗi người đều thói quen dùng kiếm của riêng mình.

Khi hai người vừa va chạm trong lòng tự nhiên có một cảm giác quen thuộc đến lạ.

Ngày xưa, hắn và y giao đấu thường xuyên, trên mái hiên, trên hành lang gấp khúc, trong hoa viên, thậm chí trong thư quán cũng có bóng kiếm của hai người.

Qua nhiều năm, bọn họ chính là người hiểu rõ chiêu thức của đối phương nhất.

Sở Băng Hoàn xuất kiếm, Hoa Triệt có thể đoán được mũi kiếm thứ hai đâm vào đâu, và ngược lại cũng thế.
Mộ Dung Táp ngẩn ra: “Thật kỳ quái, hai người này chưa từng đánh nhau sao giống như ngày nào cũng so kè.”
Sở Trường Phong nhìn Mai Thải Liên, nàng ta khó chịu ra mặt.

Hoa Triệt đứng không vững đành phải lùi về sau.

Gần như ngay lập tức, Thính Tuyền chỉa lên trời cao, sấm chớp rền vang, lam quang dũng mãnh phóng thẳng lên không trung.

Theo sau là nhiệt độ giảm mạnh, tuyết trắng phiêu diêu trong gió.

Mai Thải Liên vội vàng đứng lên: “Lưu Phong Thính Tuyết.”
Mộ Khải Niên sửng sốt: “Bí pháp thượng thừa của Vân Thiên Thủy Kính.”
Vùng đất bị kiếm khí quét qua thảm thực vật nhuốm màu sương giá, hoa cỏ bị đóng băng, tuyết rơi trắng xóa và màu sương bạc bao phủ khắp nơi.

Cùng lúc đó, luồng kiếm khí ngân quang bay vút lên trời, đông đi xuân tới, vạn vật hồi sinh.

Những nơi kiếm khí lướt qua, tuyết trắng hóa thành sương mai long lanh trên cành, mưa phùn lất phất.

Hoa Triệt thu kiếm, hổn hển thở dốc.

Sở Băng Hoàn đứng dưới mưa ngơ ngẩn nhìn hắn: “Tễ Vũ Thanh Phong?”
Chẳng phải hắn chỉ ngộ ra chiêu thức này khi hai mươi lăm tuổi sao?
Tinh thông kiếm pháp trước nhiều năm, am hiểu kiếm thuật của y như lòng bàn tay, vô cớ oán hận Lục Hào, né tránh Thượng Thanh Tiên Môn…
Vân Miểu Tiên Quân thót tim
Chẳng lẽ, Ma Tôn cũng trọng sinh?
*****
Lời editor:
Quý vị thử đoán xem trận này ai thắng?
Chương sau hai người có sáng tỏ vụ hai bên cùng trọng sinh không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.