Bạn đang đọc Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn FULL – Chương 23: Linh Tiêu Bảo Điện Đón Khách
Lâm Ngôn nôn nóng, chợt nghĩ ra điều gì đó rồi vội vã dùng dao rạch vào cổ tay mình.
Cậu chàng lấy máu tươi vẽ trận pháp, trong miệng niệm niệm “Mau tới, mau tới, mau tới.”
Hoa Triệt ngưng thần tĩnh khí, biến hóa làn điệu.
Cả người ma tu run rẩy, ngay cả cơ mặt cũng giật giật, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm thủ phạm gây nên: “Nhạc tu hèn hạ, dám can đảm, dám can đảm…”
Thiên địch của ma tu không phải là kiếm tu bất khả chiến bại.
Mà là nhạc tu, người có vẻ yếu về sức chiến đấu tựa như nhành liễu phất phơ trong gió.
Nhạc tu diệt tâm diệt hồn.
Còn ma tu sở dĩ trở thành ma là vì trong lòng chấp niệm không bỏ xuống được, lấy tâm ma nhập đạo.
Hơn nữa nhiều lần sát sinh, phạm giới, đôi tay đẫm máu tạo đầy nghiệp chướng, nội tâm so với các khác tu sĩ yếu ớt nhiều.
Ai cũng có tâm ma.
Nhạc tu lợi dụng yếu điểm này để uy hiếp, nghiễm nhiên là khắc tinh vô cùng đáng sợ của tu sĩ nhập ma.
Tuy nhiên, nhạc tu cũng có đối thủ đáng gờm.
Đó chính là y tu, người có tâm hồn an nhàn thanh tĩnh, tay không nhiễm máu, thánh quang lan tỏa rộng khắp.
Ma tu phun ra một ngụm máu tươi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một con mãnh hổ vằn vện từ trong rừng cây nhảy ra xông thẳng về phía ma tu.
Gã giật mình định chống trả lại nhưng lại thấy con hổ không tấn công mình.
Mà há mồm ngoạm thanh niên gã định rút hồn tha đi mất.
Bốn chân của nó mạnh mẽ phóng nước đại.
Trong tích tắc đã biến mất vào rừng sâu.
Lâm Ngôn kinh ngạc mở to đôi mắt một mí mắt, “Thật sự triệu tới được!!!”
Ngự thú sư điều khiển động vật, song cũng không chỉ giới hạn ở trong các loài linh thú.
Như con hổ hồi nãy là vừa sinh ra linh thức, hoặc các loài chim thú khác.
Chỉ cần có khả năng là có thể điều khiển được bọn chúng.
Ma Tôn không tiếc lời khen ngợi: “Tiểu Ngôn, ngươi có thể làm được.
”
Đậu Đậu đỏ mặt: “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Quay lại với tên ma tu.
Lúc này gã đang bị tra tấn
đến thân tàn ma dại, thất khiếu đổ máu, chân nguyên đi ngược chiều.
Ma tu dường như đang nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, gã không ngừng lùi lại, phóng ma khí khí tứ tung: “Đừng tới đây, đừng ai tới đây!”
Lúc gã đang trong trạng thái điên khùng là lúc thích hợp nhất để tiêu diệt.
Trường tị rút kiếm xông tới chém đầu.
Ma tu này thuộc môn phái của Thương Si Mị, có ô dù to lớn chống lưng.
Để Thượng Thanh giết chết cũng tốt, tránh cho Phần Tình Điện kéo đến Linh Tiêu Bảo Điện báo thù.
Hoa Triệt đúng là tính toán để như vậy.
Nào ngờ tên kiếm tu này làm việc quá hấp tấp.
Hắn vì an toàn của chính mình phải buộc lòng ra tay, nói cũng chưa kịp, vội vàng ném tiêu trúc đánh vào cổ tay sư huynh Thượng Thanh Tiên Môn.
câu tiêu này không phải là nhạc cụ bình thường, mà là linh khí.
m thanh gãy xương truyền đến, Lâm Ngôn sợ hãi, da đầu tê dại.
Trường tị suýt nữa ói ra máu: “Ngươi!”
“Ngươi cái gì ngươi? Ta vì con cháu ngươi suy nghĩ.” Hoa Triệt phi thân qua đi, khom lưng nhặt lên Hàm Tuyết, “Còn không cảm ơn ta?”
Không đợi kiếm tu chửi bới, sắc mặt Lâm Ngôn xanh như đít nhái: “Sâu sâu!”
Thì ra chiếc vòng ma tu đeo ở cổ tay phải đã bị nứt, từ trong đó có ba con cổ trùng màu huyết dụ bò ra.
“Phần Tình cổ.” Sở Băng Hoàn đi theo giải thích “Đây là thủ đoạn thống trị môn sinh của n Vô Hối, đeo Phần Tình Cổ sẽ làm cho bọn họ bạc tình tuyệt ái.”
Rồi đến Hoa Triệt giải thích tiếp: “Tổng cộng có ba con cổ trùng, con thứ nhất ẩn nấp trong cơ thể người.
Một khi người đó có tình cảm, dù là tình cảm gia đình hay tình bạn, lục phủ ngũ tạng đều bị đốt, sau đó bị cổ trùng hút khô sinh khí mà chết.”
Mộ Dung Táp hít một hơi điều hoà tâm trạng: “Thật là biến thái, hắn muốn để cho thuộc hạ cắt đứt tình cảm trở thành con rối?”
“Bởi vì một khi con người ta có tình cảm thì sẽ có quan tâm và sẽ bị cuốn vào.” Hoa Triệt chế nhạo, ” Ân Vô Hối muốn công cụ không có cảm xúc, một tên sát nhân máu lạnh, một con chó không biết nói từ không.”
Hắn cố nén cảm giác buồn nôn: “Con cổ trùng thứ hai sẽ dốc hết sức lực hút linh hồn khi chủ nhân sắp chết.
Đương nhiên không phải để bảo vệ chủ nhân luân hồi, mà là chuyển đến cho n Vô Hối, lão sẽ tận dụng nâng cao tu vi.
“
“Con thứ ba,” Hoa Triệt nhìn trường tị.
“Là dành cho người giết hắn, nó tiến vào trong cơ thể của ngươi trong lúc không để ý.
Nếu ngươi không thể bạc tình tuyệt ái thì sẽ theo chân tên ma tu kia.
Chỉ có Vô Tình Đạo là có thể giải quyết được, ngươi muốn tuyệt tự?”
Kiếm tu không rét mà run: “…”
Ý cười cực kỳ nhạt lóe lên trong mắt Hoa Triệt: “Còn nữa, cổ trùng sẽ xui khiến ngươi trở thành ma.
Đến lúc đó, đường đường là đệ tử thân truyền của Càn Dương trưởng lão cũng chỉ còn mỗi con đường trốn chạy gia nhập vào Phần Tình Điện.”
Trường tị kinh hãi nhìn Hoa Triệt, thái độ khác hẳn: “Đa tạ, đa tạ.”
Thật đáng tiếc, kiếm tu chưa kịp động thủ thì ma tu đã tự cắt đứt kinh mạch tự sát.
Đây không phải là lần đầu tiên trường tị giết ma tu, mà là lần đầu tiên đánh với ma tu của Phần Tình Điện.
Còn quá non nớt không biết trong đó có bao nhiêu cửa ải, không biết cái gì gọi là Phần Tình Cổ, cái gì là bạc tình tuyệt ái.
Sư huynh Thượng Thanh Tiên càng nghĩ càng cảm thấy lạnh gáy.
Không nhờ có Hoa Triệt thì đừng nói là gãy tay, thậm chí mất cả cánh tay.
Thái độ của trường tị thay đổi nhanh hơn người ta lật bánh tráng, lúc sắp chia tay cố ý giới thiệu bản thân với Hoa Triệt: “Ta họ Đoạn.”
Từ trước đến nay gã đều tự xưng là cao đồ Thượng Thanh, khinh thường xưng danh.
Hoa Triệt hoàn toàn không quan tâm chuyện này, đời trước là đồng môn sư huynh đệ, hắn thừa biết ngữ này gọi là Đoạn Thiên Ca.
“Hội Võ sang năm ngươi có tham gia không?”
“Việc này…” Hoa Triệt thành thật trả lời, “Chắc là không?”
Nói cho cùng, Linh Tiêu Bảo Điện quá sa sút, trước kia cũng chưa từng tham gia vì không muốn làm đá kê chân cho người khác.
Chưa nói đến giao đấu trên lôi đài, hầu hết đệ tử đều bị loại ở trận vây săn trong vòng thi đấu đầu tiên.
Các chưởng môn đời trước đều cảm thấy mất mặt, sau đó dứt khoát không tham dự.
Trường tị hiểu được chân tướng này: “Thật đáng tiếc, với thực lực của ngươi không phải là không có cơ hội chiếm được ba hạng đầu.”
Hội võ của vạn môn chưa đâu vào đâu, hắn cũng lười suy nghĩ đến việc đó.
Hoa Triệt vội vàng cùng Lâm Ngôn lo tang lễ cho người dân.
Sau đó phụ Sở y sư chữa trị cho mấy người bị thương.
Còn Mộ Dung Táp thì đi theo Văn Nguyên đến ngoại vi Minh Nguyệt Cốc.
Sắc mặt của Văn Nguyên không tốt lắm, cứ lấy khăn tay lau chỗ máu bị ma tu rơi trúng cho đến khi làn da đỏ ửng lên, cảm thấy bỏng rát mới dừng lại.
Táp Táp không quan tâm lắm, chỉ nghĩ đại sư huynh sạch sẽ như Sở công tử, không thích nhìn thấy máu.
Hai người bay vòng quanh ngọn núi, Mộ Dung Táp nói: “Đừng phiền phức như vậy, chỉ cần dùng Tránh Lôi Phù bảo vệ thị trấn không phải là xong chuyện?”
Tránh lôi phù kiên cố hơn các loại kết giới khác, nghe nói có thể ngăn cản sấm sét mấy ngày liền.
Cũng chỉ có Mộ đại thiếu gia giàu nứt đố đổ vách mới dám lấy đi rào sân cho dân thường.
Chuyến xuống núi lần này có thể nói là thắng lợi trở về.
Không chỉ cứu được người ở Linh Nguyệt Cốc, tu bổ kết giới, diệt trừ ma tu Phần Tình Điện.
Điều duy nhất tiếc nuối chính là để quỷ tu giết Tả Tề trốn mất.
Mà việc này cũng chẳng liên quan gì đến Linh Tiêu Bảo Điện sự.
Dù sao thì khi trở về Lộ Hào cũng bẩm báo lên chưởng môn, lúc đó Thượng Thanh sẽ tự giải quyết vấn đề.
Trở lại Linh Tiêu Bảo Điện, Trang Điền nghe Văn Nguyên tường thuật chi tiết, trong lòng vô cùng hài lòng.
Điều làm ông kinh ngạc nhất chính vận may của Hoa Triệt, khi không lại nhặt được bảo kiếm sinh đôi với Lãng Nguyệt.
Toàn bộ sư môn đều bị tin tức này dọa choáng váng.
Về Phần Tình Điện hay về Tễ Phong cũng đều là tin tức động trời.
Mọi người vây quanh hắn ríu rít hỏi như chim.
Ba tháng sau, Linh Tiêu Bảo Điện lần đầu tiên đón khách trong một trăm năm qua.
Thiên hạ đều biết môn phái này xác xơ đến cỡ nào, cho dù cùng đường cũng không muốn đến nhờ hỗ trợ.
Trang Điền tưởng rằng tổ tiên đã phù hộ cho mình, cuối cùng người phàm cũng đến cầu xin họ trừ tà, nhưng không ngờ lại là…
Một người phụ nữ dắt theo một bé gái.
Họ lấy dưa, trái cây, rau, gia cầm, và rất nhiều loại cây trồng.
Băng rừng vượt núi ước chừng mất hai tháng chỉ vì muốn trực tiếp gửi lời cảm ơn.
“Chúng ta đại diện cho Minh Nguyệt Trấn, thay mặt cho nam phụ lão ấu cảm tạ tiên sư Linh Tiêu.” Người phụ nữ vừa nói vừa lạy.
Mặt già Trang Điền đỏ bừng, trong đời thực cảm tạ lần đầu tiên lớn như vậy.
Còn Văn Nguyên lần đầu tiên được gọi là “Tiên sư”, vẻ mặt thất thần, vội vàng châm trà và lấy điểm tâm.
Lâm Ngôn loạng choạng như gà mắc tóc.
Mộ Dung Táp thật tình quan tâm: “Các ngươi trèo đèo lội suối quá vất vả, cánh đàn ông sức dài rộng sao không tới? Để cho đàn bà con gái màn trời chiếu đất mà coi cho được!
“Tiên sư, là thiếp thân chủ động muốn tới.” Người đàn bà dắt theo bé gái từ tốn thưa chuyện “Thiếp thân chồng đã mất sớm, đây là con gái duy nhất, cũng là mạng sống của thiếp.” Bà ta đưa tay chỉ về Hoa Triệt đang đứng sau lưng chưởng môn.
“Nếu không có vị tiểu tiên sư cứu mạng, con bé có thể đã…”
Chỉ trong ba tháng mà cô bé đã cao thêm rất nhiều, Hoa Triệt suýt chút nữa không nhận ra: “Thì ra là ngươi.”
Cô bé quỳ gối đầu giống mẹ, lúng túng nói với giọng non nớt: “Oanh Oanh tạ Tiên sư cứu mạng.”
Hoa Triệt thoáng qua một nụ cười khẽ, bế bé gái lên sờ mái tóc bù xù của nó.
Sau đó lấy ra từ trong ngực một miếng ngọc bội, dùng dây đỏ buộc lại, đeo vào cổ cô bé: “Bùa bình an.”
Người mẹ mừng rỡ “Cảm tạ Tiên sư, cám ơn Tiên sư!”
Trong khi được Trang Tiểu Nhị đưa xuống núi.
Một tay cô bé nắm lấy tay mẹ, một tay cầm ngọc bội, ánh mắt rạng rỡ nhìn lên trời.
“Mẹ, chờ lớn lên con sẽ bái nhập Linh Tiêu Bảo Điện.”
“Ngươi muốn trở thành nữ hiệp trừ gian diệt bạo à?” Người mẹ dịu dàng hỏi lại.
“Trừ gian diệt bạo là sao?”
“Giống như Hoa tiên sư, Sở tiên sư, Mộ tiên sư vậy đó.”
“Dạ!” Bé gái gật đầu thật mạnh..