Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

Chương 17: Quỷ Tu


Bạn đang đọc Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn FULL – Chương 17: Quỷ Tu


Mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy khi nghe đến từ “quỷ”.

Chỉ có Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn bình thản.

“Hội quỷ Trung Nguyên, ngày âm khí nặng nề nhất.” Hắn ôn tồn giải thích, “Dù là người hay yêu sau khi chết các linh hồn đều sẽ đến quỷ giới.

Quỷ giới là nơi vô pháp tự do chém giết lẫn nhau.

Nếu có thể sống qua bảy ngày thì đi đầu thai bước vào luân hồi, ngược lại bị những yêu ma khác nuốt chửng.

Đám yêu ma muốn thoát khỏi quỷ giới chỉ có thể chọn ngày rằm tháng bảy.

Mà linh hồn không có cách nào tồn tại ở dương gian, trừ khi trong một ngày phải tu ra thân thể, hoặc là đi cướp đoạt thân xác của người khác.”
Mọi người đều sững sờ khi nghe chuyện này.

Hoa Triệt nói tiếp: “Thần hồn và linh thức của tu sĩ là thuốc bổ của quỷ tu.

Có thể Tả Tề xui xẻo đụng phải quỷ tu thoát ra từ quỷ giới.”
“Sau đó thì sao?” Văn Nguyên ông há hốc mồm kinh ngạc, “Bát sư đệ, làm sao ngươi biết rõ quỷ tu như vậy?”
Hoa Triệt đang ngẩn ngơ sau đó chợt nhận ra mình nói quá nhiều, đối mặt với ánh mắt “hoài nghi” tứ phía, Hắn chột dạ tìm cớ nói bừa: “Đọc sách, trong cuốn [Ma đạo quỷ bí lục] có nhắc đến.

Tàng thư của sư phụ các ngươi không xem à?” Rồi lại tiếp tục nói nhăng nói cuội “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đọc nhiều hiểu nhiều.”
“Hai giới ma quỷ quả thực có ghi chép, nhưng làm sao ngươi biết bảy ngày chém giết để sinh tồn ở quỷ giới?” Người hỏi chính là Sở Băng Hoàn, ánh mắt y thâm thúy nhìn thẳng vào Hoa Triệt, “Nếu không phải do tận mắt nhìn thấy, hoặc đã từng ở đó, làm sao ngươi biết rõ như vậy?”
Hoa Triệt mất bình tĩnh khi bị hỏi, y quá nhạy cảm, quá khó lừa.

Chẳng qua, khả năng nói dối của hắn đã đạt tới mức thượng thừa, chưa bao giờ thua thiệt ở mặt trận này “Hiếm lạ đúng không? Có rất nhiều dã sử ghi lại.

Nói tới mấy vụ huyền bí ma quỷ thì Khối Băng nhà ngươi còn lâu mới rành bằng ta.”
Sở Băng Hoàn mím môi mỏng, ánh mắt rất phức tạp.


Hắn lại quay qua nhóm người Lộ Hào: “Ngẩn ra làm gì? Khu quỷ phù có hay không?”
“À, có.” Khắp người tu sĩ Thượng Thanh đều là bảo vật.

Lộ Hào lấy ra một hơi hai mươi mấy tấm khu quỷ phù.

Quỷ tu trong bán kính trăm dặm hết đường lẩn trốn.

Bọn họ theo chân âm khí đến một thị trấn hẻo lánh.

Chân trước vừa bước vào, chân sau đã vang lên tiếng gào thét thảm thiết.

Văn Nguyên và Lộ Hào rút kiếm vọt tới.

Mộ Dung Táp không muốn bị bỏ lại cũng theo sát phía sau.

Hoa Triệt cùng Sở Băng Hoàn canh giữ ở tại chỗ.

Thỉnh thoảng, ở đằng xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, một bóng đen lao ra khỏi mái nhà, Văn Nguyên và Lộ Hào cũng đuổi theo.

Mộ Dung Táp gào lên với Hoa Triệt: “Ngăn hắn lại!”
Nhìn từ xa, đó là một bóng đen tỏa ra làn khói u ám mơ hồ.

Tiến lại gần thì ra là bộ xương trắng bao phủ bởi hắc khí.

Trước khi hắn kịp ra tay thì y đã lao lên phía trước.

Kiếm ra khỏi vỏ khí thế ngút trời.


Tưởng rằng chỉ bằng một nhát có thể chém ngang lưng bộ xương, nào ngờ đều bị hắc khí ngăn chặn.

Hoa Triệt hô lên: “Khối Băng ngươi chớ khinh thường, hắn chí ít trăm năm tu linh!”
Thiên đạo rộng lượng nhất với nhân loại, khắc nghiệt với yêu tu và tàn nhẫn nhất với quỷ tu.

Yêu tu cho dù là tu vi sâu cạn cỡ nào, cảnh giới cao thấp ra sao, cứ mỗi một trăm năm trải qua một lần thiên kiếp.

Nếu may mắn có thể sống sót và tiếp tục tu hành, trái lại sẽ tan thành mây khói.

Mà Quỷ Tu vốn là tu sĩ sau khi chết biến thành.

Một trăm năm tu cốt nhục, một ngàn năm tu da thịt, mỗi mười năm độ kiếp một lần.

Là dị loại của lục giới, thiên địa bất dung.

Quỷ tu này đã tu ra khung xương, có thể thấy được tu linh chí ít hơn trăm năm.

Kiếm khí của Sở Băng Hoàn xẹt qua.

Bộ xương kia nhẹ tựa lông ngỗng lướt đi trong gió, chẳng mấy chốc đã lao thẳng về phía Hoa Triệt.

Tốc độ của nó nhanh đến mức làm y mất cảnh giác.

Tay trái vội nắm chặt Long Cốt Tiên lấp lánh kim quang vọt lên không trung, toàn lực xuyên qua màn sương đen, gắt gao xoắn chặt lấy thắt lưng bộ xương.

Cùng lúc đó, Hoa Triệt tung ra một tỏa linh chú đánh vào quỷ tu.

Vì phòng ngừa tỏa linh chú khó mà khống chế quỷ tu có đạo hạnh trăm năm, Sở Băng Hoàn không buông ra roi.


Ngoài Thính Tuyền ra, y còn có một cái linh khí tên là Long Cốt Tiên được luyện chế từ râu và xương rồng.

Toàn thân nó là ánh sáng vàng tuôn chảy, hừng hực lửa nóng, đối lập với thanh Thính Tuyền trong suốt lạnh lẽo.

Mặc dù tu vi không bằng quỷ tu, nhưng có linh khí trong tay nó trốn không thoát.

Chỉ là, một bộ xương khô thì không cách nào nói chuyện ngoài việc thể vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Hoa Triệt hỏi: “Ngươi giết Tả Tề?”
Quỷ tu: “…”
“Ngươi tên gì, khi còn sống là thân phận gì?”
“…”
Hắn chống nạnh hai tay: “Này nha! không biết nói chuyện có thể viết chữ, móng vuốt không thể động sao?”
Kiếm tu Thượng Thanh quát lớn: “Phí lời với nó làm gì! Ta muốn đem nó đưa đến Thượng Thanh Tiên Môn tử hình thị chúng.”
Quỷ tu đột nhiên kịch liệt giãy dụa, Long Cốt Tiên xuất hiện khe nứt nhỏ.

Hoa Triệt trầm ngâm.

Sau khi nhóm người Mộ Dung Táp trở lại, hắn nhìn về phía Văn Nguyên và Lộ Hào nói: “Ta nghĩ quỷ tu này rất ghét các ngươi cho nên ta muốn nói chuyện riêng với hắn.”
“Hoang đường!” Trường tị là người thứ nhất phản đối, “Ngươi muốn nói cái gì với nó? Còn nói riêng, ngươi muốn làm cái gì?”
“Câm miệng.” Mộ Dung Táp lườm hắn một cái, “Nó không phải do các ngươi bắt, chúng ta thích làm cái gì thì làm cái đó, không phục thì chịu đi!”
Kiếm tu: “Ngươi!”
Văn Nguyên cũng có chút do dự: “Bát sư đệ, cái này…!Quá nguy hiểm.

“Hắn bị trói rồi không sao, cho dù hắn muốn làm gì ta cũng có thể cầu cứu.” Hoa Triệt thoải mái giải thích “Vì không oan uổng người ta dù sao cũng phải để hắn nhận tội?”
“Nhận tội? Rõ là vẽ vời thêm chuyện!” Trường tị tức muốn bốc khói, “Quỷ tu, ma tu đều đáng chết, cho dù không giết Tả Tề thì tu sĩ tiên đạo cũng nên gặp ma trừ ma, gặp quỷ trị quỷ.”
“Ma Tu không phải đều là hạng khát máu giết người vô tội.

Cũng có ma tu an phận thủ thường không khiêu khích ai.” Sở Băng Hoàn đang im lặng đột nhiên lên tiếng cực kỳ trịnh trọng, như muốn tuyên bố điều gì đó.

Y hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt kỳ quái của mọi người, đẩy quỷ tu vào trong kho củi đồng thời nhìn Hoa Triệt: “Nếu có dị động gọi ta ngay lập tức.”
Tư tưởng “tất cả đều bình đẳng” của y làm hắn choáng ngợp, phải ngây người ra một lúc mới bước vào nhà gỗ.


Hoa Triệt không hỏi ngay mà nhìn xoáy vào quỷ tu, nhìn trọn một nén hương.

Sau đó, Ma Tôn phất tay dựng lên kết giới cách âm.

Rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm bộ xương.

Lại một nén hương đi qua, quỷ tu bắt đầu mất kiên nhẫn thì hắn đột nhiên lên tiếng: “Ngươi tên là gì?”
Quỷ Tu dựa vào đống củi, không đáp.

“Ta là Hoa Triệt, là đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện.

Ngươi đã chết lâu chưa, có nghe nói đến môn phái này không?”
Quỷ tu Không có mắt, chỉ có hai lỗ đen, nhìn vào chẳng biết là đang hờn giận hay vui sướng.

Một lúc sau nó mới viết lên không trung vài nét: “Ngươi không sợ ta?
Một tên thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi thế mà không sợ quỷ tu.

Mặc dù yêu quái hung ác nhưng ít nhất chúng có vẻ ngoài đẹp đẽ.

Còn quỷ tu thì vừa máu me vừa xấu xí.

Dùng trăm năm tu ra xương cốt, lại dùng ngàn năm bồi đắp thân thể.

Bắt đầu từ trái tim, máu thịt mọc ra từng chút, từng chút một.

Thân thể trông giống như bị thú hoang cắn xé, chỗ này thiếu thịt, chỗ kia thiếu da.

Nhìn vừa khủng bố lại vừa buồn nôn.

“Có gì đáng sợ.”
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào đáy mắt lạnh lẽo của hắn.

“Ta từng là quỷ tu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.