Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 57


Đọc truyện Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa – Chương 57

CHƯƠNG 57

Đại Vu của Vu tộc có năng lực cường đại, tu ngàn vạn đạo, học ngàn vạn pháp, duy chỉ không tu thân xác.

Nhưng trong lòng người Vu tộc lại chính là tồn tại của thần linh, cho nên việc Đại Vu trường thệ* đối với người Vu tộc mà nói không chỉ là sấm sét giữa ruộng khô, càng khiến cho nhận thức của bọn họ điên đảo hết cả lên, hóa ra Đại Vu cũng là một phàm nhân thân thể máu thịt. [trường thệ: qua đời]

Nếu như khi Đại Vu chết không có lão giả lưng còng ở đó, e rằng mấy người Hoa Tiểu Mạc nhiều miệng cũng khó biện giải, dù vậy, trong mắt người Vu tộc, bọn hắn những kẻ ngoại lai này vẫn như cũ không tránh khỏi liên quan với tai họa kia.

Mấy ngày Hoa Tiểu Mạc hôn mê bất tỉnh, cũng không biết mấy người Bạch Thần lo sợ hắn có bất trắc gì không, đã thừa nhận lãnh nhãn của người Vu tộc cưỡng chế mà lưu lại.

Hoa Tiểu Mạc ngồi trên đài tròn đợi rất lâu, sau khi xuyên đến đây, đầu tiên là nam tử xa lạ ở khách ***, sau đó là Trương Vô Kỵ, sau nữa là hòa thượng ở Thần miếu, giờ cộng thêm Đại Vu, hết thảy bốn mạng người, hắn có cái loại cảm giác “Tui không giết bác, bác lại vì tui mà chết”, tự trách, áy náy, tâm lý hoảng loạn. [cái nam tử xa lạ ở khách *** chắc là cái chú em “được” bé Đại Hắc ngày nào chích cho 1 phát á, nhớ hôn nhớ hôn??]

Suy đi nghĩ lại, hắn nghĩ ra một cái biện pháp, quyết định cùng Lan Thất chẩn bệnh bốc thuốc, cũng xem như là làm chút bù đắp.

Đã là quyết định của Hoa Tiểu Mạc, mấy người Bạch Thần cũng không hỏi gì, rất phối hợp mà nghe theo chỉ huy của hắn, dù cho bọn y đã thương lượng rời khỏi chỗ này xong xuôi.

Việc khẩn cấp trước mắt chính là nhận được sự đồng ý của trưởng lão Vu tộc, có thể đảm nhiệm việc thương lượng này trừ bỏ Lan Thất, không còn sự lựa chọn thứ hai, thế là ngày kế tiếp Lan Thất đi tìm trưởng lão Vu tộc, dùng toàn lực thuyết phục đối phương.

Mà Bạch Thần thì bị Hoa Tiểu Mạc phái ra ngoài mua dược liệu, đơn thuốc hắn viết dài mười mấy trang, phỏng chừng phải tốn không ít thời gian mới có thể mua về hết, để tiết kiệm thời gian, Lạc Cửu Tiêu phái Thiên Phong mang mấy trợ thủ đắc lực đi cùng, Nam Phong khinh công cực kỳ bình thường không chọn ra ngoài cùng Bạch Thần, mà chọn ở lại thủ cạnh chủ nhân nhà y. Đương nhiên, cùng Nam Phong trông coi Hoa Tiểu Mạc còn có Lạc Cửu Tiêu, đuổi thế nào cũng đuổi không đi.

“Nam Phong, mang Đại Bạch ra ngoài đi dạo đi.” Hoa Tiểu Mạc ghé trên bàn dài vùi đầu phối dược không nhịn được mở miệng.

Nam Phong ở bên cạnh đang lấy giấy gói lại một lần nữa dược liệu đã phối xong sửng sờ, liếc mắt nhìn phi trùng màu trắng không ngừng làm phiền vây quanh tràng hạt trên cổ tay thiếu niên, mắt y giật một cái: “Chủ nhân, thuộc hạ nhấc mình không được, còn có rất nhiều dược liệu chưa gói xong kìa.” Y mới không nói rằng mình đối với hết thảy các loại côn trùng đều sợ hãi, nhất là cái loại nhiều chân đó.


Ngẩng đầu lên từ trong một đống dược trước mặt, Hoa Tiểu Mạc la làng ra phía cửa: “Lạc, Cửu, Tiêu.”

Một khắc sau đã thấy nam tử một thân hồng y vội vội vàng vàng chạy vào, tay áo rộng vén lên một khúc, trên người nhuốm chút bụi bặm, sãi bước to đi tới: “Chuyện gì?”

“Lại đây lấy bao giấy còn lại gói kỹ hết.” Hoa Tiểu Mạc đưa tới một cọng cỏ màu bạc dài mảnh, hơi nâng cằm nói với thanh niên ở bên người sắc mặt có chút khó coi: “Đi đi.”

Nam Phong khóc không ra nước mắt, mặt đau khổ nhận lấy cọng cỏ kia, tức thì liền thấy phi trùng chuyển chuyển tròng mắt, chợt bay về phía Nam Phong, đậu trên cọng cỏ hưng phấn há mồm ăn.

“Chủ nhân, vậy ta đi à.”

Hoa Tiểu Mạc không ngẩng đầu, lại từ trong tay áo mò ra mấy cọng nữa, phân phó: “Chưa ăn hết thì đừng mang nó trở về.” Hai ngày nay trùng tử cứ y như đả kê huyết, vô luận là ăn cơm hay đi ngủ, đều sẽ thấy một điểm trắng nhỏ cào cào trên cột, cái loại âm thanh cào mài cực nhỏ kia cho thể khiến da đầu người ta tê dại, mấy lần hắn đã xung động muốn bóp chết trùng tử.

“Biết rồi.” Nam Phong khổ oa oa cầm mấy cọng cỏ bỏ vào trong tay áo, giơ một cọng trong tay lên mặt mũi bất đắc dĩ đi ra ngoài.

“Mạc, ngươi có muốn nghỉ một lát hay không?” Lạc Cửu Tiêu đưa tay chộp một lọn tóc của Hoa Tiểu Mạc sờ sờ: “Lúc Lan Thất rời đi có dặn ta cách một canh giờ phải bảo ngươi nằm nghỉ.”

“Không được, thừa dịp hiện giờ ta không mệt, làm nhiều một chút, bằng không chờ A Thất và Bạch Thần trở về sẽ làm không xong.” Đây chẳng qua chỉ là một phần dược liệu, tất cả những dược liệu không thích hợp cho người mang bầu đều bị A Thất chọn ra hết, mà một đống đó đều là dược liệu thường dùng, lượng nhu cầu khẳng định không nhỏ, hắn cũng không giúp được gì, cho nên mới muốn có thể làm xong.

Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn lá trúc trên tóc Lạc Cửu Tiêu, liếc y một cái: “Ngươi ở bên ngoài bận rộn cái gì?”

Lạc Cửu Tiêu câu môi, ném mị nhãn cười cười: “Ta thấy ban sáng ngươi ăn mấy quả màu vàng nọ, nên mới cùng với Tần Nghị đi hái hết trên cây ở vùng phụ cận, bọc lại để ăn trên đường.”

“Hái được nhiều ít?” Hoa Tiểu Mạc nghe vậy khóe miệng giật giật, hắn thật không hiểu nổi tâm tư của mấy nam nhân này, giờ đây mỗi ngày ăn cơm, A Thất đều sẽ chuẩn bị thêm một bộ chén đũa, sau đó thì thấy Tần Nghị không biết từ đâu xuất hiện phi thường bình tĩnh mà ngồi xuống ăn cơm.


Cái loại cảm giác một nhà năm miệng ăn này làm hắn đau trứng.

“Đại khái khoảng ba giỏ trúc.” Lạc Cửu Tiêu cúi đầu cười: “Không đủ? Sau núi còn có rất nhiều, đợi lát nữa ta đi…”

“Đủ rồi đủ rồi.” Hoa Tiểu Mạc bỗng cắt ngang y, loại quả kia ăn chua chua, tuy ăn rất ngon, nhưng ba giỏ, số lượng này, xem hắn là heo mà dưỡng?!

Bỏ hoa Vân lâm vào gói thuốc trước mặt, Hoa Tiểu Mạc ngáp một cái: “Gói nhanh chút, đừng có cười ngu nữa.”

Nhìn giấy gói rơi rớt tản mạn, Lạc Cửu Tiêu hơi nhíu mày, hít một ngụm không khí mang nồng hương dược thảo, bắt đầu giúp đỡ.

Một lát sau, Hoa Tiểu Mạc đã ngáp liên miên, khóe mắt có chút ướt át, hắn ngừng việc trên tay dạt mấy gói thuốc đã gói kỹ, dọn ra một chỗ, nằm lên bất động.

Hai tay ôm thiếu niên mệt nhoài vào trong lòng, Lạc Cửu Tiêu cười dán môi lên đầu tóc hắn, thấp giọng nói: “Mạc, ta muốn ngươi quá.”

Hoa Tiểu Mạc ừm một tiếng, lầm bầm một câu: “Mau làm việc.”

“Phía dưới ta khó chịu, không có lực chú ý tập trung làm việc được.” Chất giọng từ tính hơi thấp, mang chút ái muội, Lạc Cửu Tiêu ngậm lấy vành tai Hoa Tiểu Mạc khẽ liếm một hồi: “Muốn đi vào bên trong thân thể ngươi.”

Hoa Tiểu Mạc bị đang sâu ngủ cuốn lấy thân mình chấn động, hắn nuốt nước miếng một cái, nhịn rồi lại nhịn: “Đừng làm rộn.” Có điều câu cảnh cáo này ngay cả bản thân hắn cũng thấy không đứng đắn, bởi vì hắn đã không tự kiềm chế được mà lấy chân cà cà vật cứng đang ngẩng lên.

Lạc Cửu Tiêu đưa tay vói vào bên trong tiết khố Hoa Tiểu Mạc, khàn giọng: “Ngươi cũng có cảm giác rồi.”


Nhảm nhí, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ có cảm giác được chứ? Hoa Tiểu Mạc chớp chớp mắt, tự tìm đường chết mà ôm lấy cổ Lạc Cửu Tiêu hôn cằm y, gặm một hồi, lại liếm liếm: “Giúp ta làm xuất ra.”

Ôm Hoa Tiểu Mạc đặt lên chân, Lạc Cửu Tiêu cởi tiết khố hắn xuống đến mắt cá chân, bàn tay to bọc lấy vật phấn nộn vuốt động lên xuống mấy cái, chỉ thấy chóp đỉnh tràn ra một ít dịch thể trong suốt, y dùng ngón tay khơi lên một luồng bỏ vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm sạch, rồi cúi đầu hôn Hoa Tiểu Mạc.

“Ta không… ngô…” Lời nói trong miệng bị chặn lại, Hoa Tiểu Mạc tránh né ngửa về sau, lại bị một bàn tay đè lưng lại khiến hắn chạy không thoát được.

Giáo chủ, ta thật sự không có hứng thú với thứ mình xuất ra đâu.

“Mạc, thoải mái không?” Tay mạnh mẽ siết chặt, rồi nới lỏng, lại tiếp tục siết chặt, nới lỏng, sáo lộng có tiết tấu lặp lại hết lần này tới lần khác, lòng bàn tay bị thấm ướt, loại xúc cảm dính dính nọ truyền tận cùng trái tim khiến toàn thân y phát nhiệt, đáy mắt Lạc Cửu Tiêu là dục vọng vô tận.

“Ưm… nắm xuống dưới một chút.” Hai tay nắm chặt vỗ về vật cực đại phát nhiệt, Hoa Tiểu Mạc quấn lấy đầu lưỡi Lạc Cửu Tiêu khẽ cắn mút, khoái cảm ở hạ thân được phóng đại mấy lần, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm nhận được chỗ bụng mơ hồ có một tia ấm áp.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lan Thất và Bạch Thần xuất hiện ở cửa, khi thấy một màn trong phòng, cả hai người đều ngẩn ra.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Hoa Tiểu Mạc xoay đầu lại lúc nhìn thấy hai vị thần giữ cửa nọ, sợ tới nỗi run lên, tiểu đồng bọn lập tức héo queo.

Thủy quang liễm diễm trong mắt thiếu niên, ánh nước hiện lên trên đôi môi hơi nhếch, gò má bạch nộn nhuốm ửng đỏ động lòng người, vạt áo hơi loạn lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo.

Bụng dưới bốc lên một cổ nhiệt độ, lực tự chủ của họ rất mạnh, duy chỉ trừ ở trước mặt người này.

Thấy Bạch Thần và Lan Thất không hé môi, ánh mắt nhìn hắn càng lúc càng ám trầm, mặt mo Hoa Tiểu Mạc có chút hồng, cố tự trấn định mà giải thích: “Cái đó… cái đó bọn ta…”

Lời phía sau lại lần nữa bị chặn lại, nụ hôn không chút kẽ hở của Lạc Cửu Tiêu khiến Hoa Tiểu Mạc vô pháp chống đỡ, chỉ có thể bị động đáp lại, những con từ đơn lẻ phát ra trong miệng cũng đều hóa thành tiếng rên nhẹ.

Lan Thất bất động thanh sắc khép cửa lại, Bạch Thần thả bao vải trong tay lên bàn, hai người cùng nhau đi về phía thiếu niên.


“Ưm…” Thân thể Hoa Tiểu Mạc chợt run rẩy, ngực và vành tai bị cảm giác ẩm nóng bao vây, cùng với hạ thân, khoái cảm dâng lên từ ba nơi khiến Hoa Tiểu Mạc không khỏi kích động, cảm nhận chưa từng có, hắn cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.

Đầu lưỡi liếp láp vẽ bên ngoài vành tai, dùng nước bọt làm dính ướt cả vùng xung quanh, Bạch Thần bắt đầu hôn sau gáy thiếu niên, môi mỏng ngậm lấy một khối dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn.

Lan Thất thì lại chôn đầu ở ngực thiếu niên, cắn lấy một khỏa nổi lên, đầu lưỡi xoay quanh bốn phía, rồi lần nữa tinh tế liếm lộng, ngón tay kẹp lấy một khỏa nổi lên còn lại mà vân vê.

Hô hấp của Hoa Tiểu Mạc càng lúc càng gấp, hắn vô lực chớp chớp mắt, ngộ phắc, tiết tấu 4P quá nhanh rồi, quá sướng luôn.

“Không… không được rồi…” Cả người Hoa Tiểu Mạc xụi lơ trong lòng Lạc Cửu Tiêu, toàn thân hơi co giật, thở gấp đứt quảng: “Sắp… sắp xuất ra rồi…”

“Chờ một chút.” Giọng nói bao hàm dục hỏa của Lạc Cửu Tiêu khản đặc, y lấy vật của mình và Hoa Tiểu Mạc bao lại cùng nhau, loại cảm giác này rất kỳ diệu, phảng phất như kết hợp lại với nhau, dù rằng không thể thoải mái so với tiến vào, nhưng cũng tuyệt vời như nhau.

Động tác trên tay bắt đầu tăng tốc, Lạc Cửu Tiêu ngậm lấy hầu kết cổn động lên xuống của Hoa Tiểu Mạc, gặm cắn như ăn, để lại dấu vết hoặc lớn hoặc nhỏ.

“Bạch… Bạch Thần…” Hoa Tiểu Mạc rụt rụt cổ, sau gáy nhột quá.

Gương mặt thanh lãnh của Bạch Thần phủ lên mấy phần nhu tình, chân mày khẽ cau, y cầm tay Hoa Tiểu Mạc đặt lên vật đã trướng to của mình, kéo kéo di động.

Trong rừng cây sau núi Tần Nghị dựa lên cây, một chú bồ câu trắng bay đến từ trong rừng, y vươn tay ra, chú bồ câu nọ đậu trên tay y.

Gỡ xuống một vật từ trên chân bồ câu rồi thả nó đi, mở cuộn giấy nhìn lướt qua một cái, sắc mặt Tần Nghị hơi trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý.

Y nói với hư không: “Thời gian một ngày, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

“Dạ.” Gió lướt qua, một giọng nói xen lẫn trong đó rơi vào tai Tần Nghị, không thấy y làm ra động tác gì chỉ thấy cuộn giấy trong tay kia tan thành bụi, tán đi theo gió.

Nửa khắc sau, Tần Nghị đứng ngoài cửa, ngửi được chút mùi vị khác thường, nhướn mày một cái, cánh cửa đang khép trong phút chốc đột nhiên mở ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.