Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Rất Ngọt – Chương 7: Phần sau của vụ ngủ xong rồi chạy
Vương Chi Chi là một nhân viên phục vụ của “Tuyệt Sắc”, phụ trách đăng ký tin tức của khách hàng ở quầy lễ tân.
Cô theo lệ kiểm tra số thẻ của các phòng, đột nhiên phát hiện cái thẻ dự phòng của vị khách ở phòng 808 đã mất tích, Vương Chi Chi bỗng nhiên nhớ tới tối qua…
Khi đó cô vì một vấn đề mà cãi nhau với bạn trai, cãi rất dữ dội, nhưng vì sắp tới giờ vô ca, cô không muốn cãi tiếp với anh ta nữa, nên trực tiếp cúp máy.
Cảm xúc của cô rất tệ, nét mặt cũng không giữ được bình tĩnh, nhưng khi khách hàng bước vào, Vương Chi Chi lập tức đeo lên nụ cười công nghiệp, mặc cho có gì bất mãn với cuộc sống cũng không thể ảnh hưởng tới công việc, đây là điều quản lý của Vương Chi Chi đã nói, mà cô cũng rất đồng ý.
“Chào anh, xin hỏi có thể giúp được cho anh.”
Tới là Quách Kính, cậu nghĩ, An Ca hiện tại hẳn đã bị chuốc say mèm, giúp cậu ấy đỡ rượu đương nhiên là không thể nào, cậu vốn là quân chủ lực của kế hoạch này mà, vậy thì đặt giúp An Ca một phòng nghỉ, say thì trực tiếp về phòng nghỉ ngơi là được, Quách Kính sờ cằm cảm thấy mình làm bạn thân đã làm rất tri kỷ.
Cậu bèn nhìn quầy lễ tân nói: “Này mỹ nữ, cho đặt phòng cái.”
“Vâng, xin anh chờ một tí.” Vương Chi Chi mở hệ thống, kiểm tra một lượt, phát hiện chỉ còn lại một phòng chưa có người đặt.
Vì thế cô áy náy nói: “Xin lỗi, chỉ còn phòng tổng thống 807 là chưa có người đặt, anh thấy thế nào?”
“Vậy thì phòng đó đi.” Quách Kính quơ tay không hề để ý, quả thật đối với bọn họ chút tiền ấy chỉ là việc nhỏ.
“Vâng, đây là thẻ phòng mời anh nhận lấy.”
Quách Kính cúi đầu chơi di động, nghe vậy thò tay cầm thẻ rồi bỏ đi.
Cái thẻ ấy, Vương Chi Chi nghĩ cô có lẽ đã đưa thẻ dự phòng của phòng 808 cho vị khách đặt phòng 807 rồi, Vương Chi Chi luống cuống, đây là sai lầm của cô, có lẽ sẽ thành một cái tát vang dội trong cuộc đời hành nghề, quả nhiên cô không nên vì lòng hiếu kỳ mà yêu đương, nó khiến cảm xúc của cô ảnh hưởng tới công việc rồi, cô quyết định lát nữa về lập tức chia tay!
Nhưng cô có chút hiếu kỳ, khách phòng 807 cầm thẻ không mở được sao vì sao không tới khiếu nại?
Nhưng mặc kệ thế nào sai lầm là sai lầm, Vương Chi Chi lo lắng, nhưng xảy ra chuyện như vậy cô cần phải nói cho sếp một tiếng, xem là nên xin lỗi hay bồi thường đây.
Đầu bên này, Cố Thanh Viễn nhìn chỗ trống bên cạnh, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, ánh mắt u ám, em cho là em có thể chạy thoát sao?
Hừ nhẹ một cái, với tay lấy điện thoại, tìm được một dãy số rồi bấm gọi.
Diệp Lan đêm qua phóng túng mình chơi tới bình minh hiện đang nằm trên giường ngủ khò khò, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh thức anh, anh mơ hồ vớt tay lấy cái điện thoại để ở tủ đầu giường.
“Alô, muốn chết hả, dám quầy rấy anh mày ngủ?” Giọng điệu nóng nảy bực bội.
“Muốn chết? Anh mày?” Mặt Cố Thanh Viễn đen lại, ai đó chạy trốn vốn đã làm anh nhóm lên cơn giận rồi.
Nghe được giọng nói quen tai lại nguy hiểm này, Diệp Lan lập tức tỉnh hồn, cầm điện thoại nhìn lại, ba chữ “nhà tư bản” to đùng.
Anh vội nói: “Không không, ngài mới là anh, xin hỏi ngài có gì căn dặn ạ?” Thái độ thay đổi nhanh cấp kỳ, làn điệu cũng cực kỳ chân chó.
Hết cách rồi, ai bảo anh hiện tại bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí gần như bị cấm hành nghề, chỉ có thể miễn cưỡng kiếm cơm dưới tay nhà tư bản này.
Cố Thanh Viễn mặc kệ Diệp Lan, trực tiếp mở miệng bảo: “Cậu trai tối qua cậu tìm cho anh, cho anh tư liệu và số điện thoại.”
Diệp Lan ngu người, là anh thức đêm đến hỏng não à, hay là hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà anh quên?
Anh mơ hồ đáp “Đâu ra, cậu trai nào?”
“Tối qua cậu không phải nói sẽ cho anh một “bất ngờ” sao?” Cố Thanh Viễn nhấn mạnh từng chữ hỏi.
“Khụ khụ, ờ ừm, khụ khụ.” Nói đến đây Diệp Lan có chút chột dạ, anh vốn tính tìm cho Cố Thanh Viễn một cậu trai ôn nhu đáng yêu, nhưng lúc đó anh hình như say mèm cả rồi, chưa kịp chuẩn bị gì hết đã tử trận.
Tuy rằng nghe có chút 囧, nhưng Diệp Lan vẫn thành thật khai báo.
Cố Thanh Viễn nghe xong, trầm mặc.
“Cho nên, tối qua anh có diễm ngộ à?” Diệp Lan dần dần nghe ra điều này, không khỏi hưng phấn hỏi.
“Kể em nghe đi, quá trình…” Diệp Lan tỏ vẻ mình rất có hứng thú với scandal của một người ế từ trong bụng mẹ.
Cố Thanh Viễn lập tức cúp điện thoại, cái thằng nhiều chuyện này!
Tiếng gõ cửa vang lên, đứng dậy đi mở.
“Xin chào tổng giám đốc Cố, rất xin lỗi đã quấy rầy anh, đêm qua nhân viên này sơ sẫy đưa thẻ phòng dự phòng của anh cho một vị khách, anh không bị quấy rầy gì chứ?” Quản lý Ngô lo lắng đến đổ mồ hôi đầy đầu.
Từ khi nghe được cấp dưới báo cáo việc này, quản lý Ngô vẫn lo ngay ngáy, ông lập tức dẫn cô nhân viên phạm sai tới xin lỗi.
“Xin lỗi tổng giám đốc Cố.” Vương Chi Chi không ngừng cúi đầu khom lưng xin lỗi.
“Xin Tổng giám đốc Cố yên tâm, cô ấy đã bị chúng tôi sa thải rồi.” Quản lý Ngô sợ Cố Thanh Viễn lột chức quản lý của mình, vội vàng bổ sung.
Cố Thanh Viễn hai tay ôm khuỷu tay, lạnh lùng nghe một hồi, ra là thế, ra là do sai lầm của nhân viên nhà mình em ấy mới vào phòng anh, nhưng đó cũng là vì bọn họ có duyên phận.
Anh nâng mắt nhìn cô gái lộ ra vẻ khẩn trương này, cho nên cô ta có thể xem như là bà mối?
Trầm giọng bảo: “Không bị quấy rầy, không cần đuổi việc cô ấy, phạt hai tháng tiền lương.”
Nể tình cô ta giúp anh quen được người nọ, không đuổi việc, nhưng làm việc thất trách, nhất định phải bị phạt, trong công việc Cố Thanh Viễn xưa nay luôn có nguyên tắc, thưởng phạt rõ ràng, nếu không cũng không thể hấp dẫn được vô số nhân tài ngã về dưới cờ mình.
Cảm xúc hôm nay của Vương Chi Chi cứ như đi tàu cao tốc vậy, lúc lên lúc xuống, may mà tổng giám đốc Cố đại nhân có đại lượng, hai tháng tiền lương đối với một cô gái sống một mình cố gắng bươn chải như cô mặc dù hơi cao, nhưng có thể giữ lại công việc này cô đã rất thỏa mãn rồi, dù sao muốn tìm một công việc có đãi ngộ như thế ở cái thành phố S tấc đất tấc vàng này thật là quá khó khăn.
Kế đó Cố Thanh Viễn đi xem camera, in tấm hình của An Ca ra gửi cho một người bạn làm ở Cục điều tra, nhờ cậu ta tra giúp anh tư liệu của người nọ.
Các khách sạn hoặc tụ điểm ăn chơi thường sẽ bảo vệ thông tin cá nhân của khách hàng không cho phép người khác kiểm tra camera, nhưng Cố Thanh Viễn vừa lúc là một trong số những nhà đầu tư tư nhân của “Tuyệt Sắc”.
Hiệu suất làm việc của bạn anh rất cao, cậu ta nhanh chóng gửi cho anh tư liệu của An Ca.
Cậu bạn Lý Tư có chút ngạc nhiên hỏi: “Là một cậu trai thông minh, còn học đại học tham dự mấy đề tài nghiên cứu rồi, sao hả cậu nhìn trúng cậu ấy à, muốn dụ cậu ấy về công ty cậu?”
“Nhìn trúng, muốn theo đuổi.” Muốn dụ cậu ấy về công ty làm bà chủ.
“WTF, cây vạn tuế ra hoa?!” Lý Tư có chút kinh ngạc, nhanh như vậy đã có đối tượng ngưỡng mộ, rõ ràng ở buổi họp mặt tuần trước mọi người còn là độc thân cẩu thuần đến không thể thuần hơn, tuần này cậu đã có bạn, bi thương, cảm giác mình bị vứt bỏ.
“Ừm.” Cố Thanh Viễn mặt ngoài lạnh nhạt trả lời, trong lòng lại ngọt vô cùng.
…