Mỗi Ngày Đều Rất Ngọt

Chương 2: Tới cửa


Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Rất Ngọt – Chương 2: Tới cửa

Đặt trên đỉnh tòa building cao nhất trung tâm thành phố S, chính là tiêu chí của IT Lăng Huy, một ngôi sao sáu cánh đặc thù, ở cái thành phố S tấc đất tấc vàng này nó mang ý nghĩa cả tòa building này thuộc về một mình IT Lăng Huy.

Lăng Huy trước mắt chính là ông trùm truyền kỳ dẫn đầu ngành IT. Mà vị boss tự tay sáng lập IT Lăng Huy cũng là một nhân vật truyền kỳ.

Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào ánh mắt độc đáo và tài năng trác tuyệt của mình, trở thành nhân vật truyền kỳ trong ngành.

Và giờ khắc này, ở tầng cao nhất của building IT Lăng Huy, người đàn ông truyền kỳ Cố Thanh Viễn ấy đang bận xem Baidu.

# lần đầu gặp mẹ vợ nên mua cái gì #

# lần đầu tới nhà mẹ vợ cần phải chú ý điều gì #

# 108 cách lấy lòng mẹ vợ #

#1: Có lẽ mua chút trái cây hoặc rượu đi, lần đầu tới cửa không cần mua quà quá đắt.

#2: Lễ phép tí, chỉnh chu lại mình, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, năm đó tôi cũng vì thế mà bị thiệt, suýt nữa cưới không được vợ.

#3: Chuẩn bị nhà, xe, đặc biệt là tiền tiết kiệm.

#4: emmmm, #3 nói đúng, đó là cơ bản.

#5: Đồng ý với ông anh ở #3, xem ra ông anh đã được trải nghiệm đủ.

Cố Thanh Viễn nhìn các bài trả lời, âm thầm ghi lại những điểm quan trọng.

“Cốc cốc.”

Cố Thanh Viễn bấm tắt trang mạng, thân hình cao lớn hơi ngã về phía cái ghế làm việc bằng da ở phía sau.

“Vào đi.”

Bí thư Trịnh như thường ngày báo cao xong công việc, khi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lại bị tổng giám đốc Cố gọi lại, bí thư Trịnh ban đầu còn tưởng là tổng giám đốc Cố có việc gì quan trọng cần dặn dò, chuẩn bị ghi nhớ.


“Khụ, nghe nói năm rồi anh đã kết hôn? Chúc mừng chúc mừng.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Cố, thật ra là năm nay.” Bí thư Trịnh mỉm cười.

Cố Thanh Viễn không kiềm được lộ ra vẻ xấu hổ.

“Khi đó anh làm cách nào đối phó được với mẹ vợ thế?” Cố Thanh Viễn rất nghiêm túc hỏi.

Bí thư Trịnh, nếu không nghe được nội dung đã tưởng là mình đang ngồi trên bàn đàm phán thương nghiệp.

Nhưng làm một bí thư hợp cách, anh đương nhiên phải giúp ông chủ giải ưu trừ nạn.

Thế nên bí thư Trịnh mỉm cười nói: “Người yêu tôi nói mẹ vợ tôi thích thêu, thế nên khi đó tôi tìm mua một bộ tác phẩm của bậc thầy thêu nổi tiếng ở Tô Châu.”

Cố Thanh Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu, xua tay ra hiệu cho bí thư Trịnh ra ngoài.

Bí thư Trịnh quay đầu đóng cửa lại xong, lập tức chộp lấy cái điện thoại.

Mở cái group của các sếp bự ở IT Lăng Huy ra.

Bí thư Trịnh Trịnh Trịnh: Vừa rồi tổng giám đốc Cố hỏi tôi một câu.

Vì sắp tan tầm, trốn việc khá nhiều, nên rất nhanh đã có người dò hỏi.

Lâm đại mỹ nữ (Giám đốc sáng tạo): Hỏi gì?

Tô Khải bảnh nhất (Quản lý thị trường): Về vấn đề thị trường của sản phẩm mới đưa ra gần đây à?

Hồ Kỳ (Quản lý Phòng nghiên cứu sản phẩm): Nói mau lên, đừng có lề mề nữa.

Bí thư Trịnh cũng không treo khẩu vị của bọn họ, lại nói anh cũng rất muốn tìm người tám chuyện một tí.

Bí thư Trịnh Trịnh Trịnh: Tổng giám đốc Cố hỏi tôi làm cách nào để đối phó với mẹ vợ.

Lâm đại mỹ nữ:??!! Tổng giám đốc Cố có bạn gái? Còn chuẩn bị gặp cha mẹ?


Tô Khải bảnh nhất: Kỳ thực đã sớm có dự định, không thấy gần đây tổng giám đốc Cố dễ nói chuyện hơn nhiều à, tôi trước đã đoán hẳn là tổng giám đốc Cố đang yêu, thật không ngờ tiến triển nhanh như vậy, hâm mộ những người có bạn gái.

Hồ Kỳ nhớ tới thanh niên diện mạo xinh đẹp khá là thân thiết với tổng giám đốc Cố mình nhìn thấy lần trước, lặng lẽ gõ một hàng chữ.

Hồ Kỳ: Không nhất định là bạn gái… cũng có thể là bạn trai…

Lâm đại mỹ nữ, Tô Khải:!!! Chơi bạo thế à?!

Thậm chí cả bí thư Trịnh luôn nhìn màn hình cũng suýt đánh rơi điện thoại. Anh nhớ tới có một lần mình đi đưa văn kiện cho tổng giám đốc Cố, thấy được thanh niên mỹ mạo kinh người kia ở nhà tổng giám đốc, nếu là cậu ta bí thư Trịnh tỏ vẻ mình có thể hiểu, sắc đẹp phải không phân giới tính.

Buổi tối.

Trên chiếc sô pha mềm màu đen thuần.

An Ca đang xem bộ phim trinh thám gần đây mình khá thích, bộ phim này kịch tình chặt chẽ rất cuốn hút người xem.

Sắp đến đoạn vạch trần bộ mặt thật của hung thủ, An Ca kéo căng người, tập trung tinh thần.

Quả nhiên, hung thủ chính là người cậu nghĩ, An Ca hưng phấn.

Quay đầu hôn chụt một cái lên má Cố Thanh Viễn ngồi coi ké bên cạnh.

Cố Thanh Viễn sớm đã thành thói quen, mỗi lần An Ca xem phim hưng phấn đều sẽ như vậy, nhưng Cố Thanh Viễn tỏ vẻ mình cũng rất thích, thế nên anh luôn chủ động tìm cho An Ca rất nhiều bộ phim cậu yêu thích, bao gồm cả phim chưa chiếu.

“Bảo Bảo, mẹ vợ thích gì?” Giọng nói âm u mê hoặc của Cố Thanh Viễn vang lên bên tai An Ca.

“Ầy, mẹ hình như thích uống trà.” An Ca nghiêng đầu, nhớ tới mấy hộp trà xếp thành hàng trong nhà.

Cố Thanh Viễn trầm tư một hồi, nếu là lá trà thì dễ làm, anh có một người bạn sưu tập lá trà. Về phần người bạn đó có chịu cắt thịt hay không, không nằm trong phạm vi suy xét của Cố Thanh Viễn, không xin được thì cướp, dù sao tên đó cũng cướp không ít thứ tốt từ tay anh, Cố Thanh Viễn không hề có gánh nặng nghĩ.

Lúc này, ở một khu biệt thự của thành phố S.

“Ách ― xì.” Triệu Vũ sờ mũi, sao khi không tự nhiên ách xì, nhưng anh chỉ ngẫm nghĩ một tí, đã ném việc này ra sau ót, tiếp tục thưởng thức lá trà bảo bối của mình, đặc biệt là Da Hong Pao hôm nay vừa tới tay, nó chính là kiệt tác của thầy Từ đã lâu không rang trà nữa đấy.


Vì có được nó, Triệu Vũ phí không tí sức.

Không nỡ xé nắp, Triệu Vũ hí hửng nhìn một lần lại một lần, cuối cùng vui vẻ, cẩn thận để nó vào cái tủ ngầm mình chuyên dùng để giấu trà.

Lúc này Triệu Vũ hoàn toàn không biết có người nhớ thương trà ngon của mình.

“Đinh đoong ――”

Bà An nhớ tới hôm qua con trai mình nói sẽ dẫn bạn trai về, bà liền đoán hẳn là bọn họ.

Ngó ra cửa gọi một tiếng “Tới liền”, rồi chỉnh chu lại quần áo tóc tai, xác định tất cả đều hoàn hảo.

Vừa mở cửa, An Ca lập tức chú ý tới sự thay đổi của mẹ mình, cách ăn mặc ưu nhã, tóc cố ý vấn lên, đeo trang sức trang nhã, có thể nói là một bà mẹ ưu nhã lý tính.

Cách ăn mặc hôm nay của Cố Thanh Viễn cũng rất chú ý, một cái áo nịt len một cái quần bò, thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi đồng thời nhu hòa hơn rất nhiều, kiểu tóc cũng cố ý chải chuốt lại.

“Cháu chào bác gái.” Cố Thanh Viễn có chút khẩn trương, cho dù là đàm phán một hợp đồng trên trăm triệu anh cũng chưa từng khẩn trương như thế.

Bà An nhìn người đàn ông tuấn lãng cao to trước mắt, thấy hai tay cậu ta cầm đầy đồ, liền bảo bọn họ vào nhà, ngại ngùng cười nói: “Chào cháu chào cháu, cháu tới là tốt rồi, còn mang quà cáp làm gì.”

Vừa nói vừa đá mắt về phía An Ca trách cứ: “Con cũng thật là, mau cầm đồ cho vợ… Thanh Viễn đi.”

Suýt nữa gọi ra rồi, may mà thắng kịp, nghe nói các đôi bạn đời nam tính, đặc biệt là người ở dưới không thích bị gọi như vậy, về phần tại sao? Bà An cảm thấy hẳn là tôn nghiêm ăn no rững mỡ của giống đực đi…

Cố Thanh Viễn vội vàng nói: “Không sao, không nặng tí nào, nó là tấm lòng của cháu, hơn nữa tới thăm bậc cha mẹ có ai lại đi tay không bao giờ.”

Nói xong còn ngượng ngùng, “An Ca nói bác thích uống trà, nên cháu có mang tới một hộp trà, còn có một cái khăn lụa rất đẹp hẳn sẽ rất hợp với bác, xin bác đừng chê.”

Nụ cười trên mặt bà An ngày càng xán lạn, “Ai u, cháu có tâm rồi.”

Mở túi quà ra xem, “Là Da Hong Pao thượng hạng à, nó đắt lắm đấy.” Bà An thích trà, thế nên đối với dòng trà trân quý này, bà liếc mắt một cái là nhìn ra.

Cố Thanh Viễn nhớ tới cái bản mặt gào khóc thảm thiết của Triệu Vũ khi anh đoạt hộp trà này từ trong tay cậu, không kiềm được lộ ra ý cười.

“Không có gì đâu bác gái, là một người bạn tặng cho, để ở chỗ cháu cũng là lãng phí, bác cứ yên tâm dùng đi.”

An Ca cũng bảo, “Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ cầm đi, dù sao anh ấy không thiếu mấy cái này.”

“Cái thằng này, ăn nói thế nào ấy.” Quở trách xong cậu con trai ngốc nhà mình, lại quay đầu nở nụ cười với Cố Thanh Viễn: “Vậy, bác gái mặt dày nhận lấy, lần sau có tới đừng mang theo mấy cái này nữa.”


Cố Thanh Viễn cười xin vâng.

Tranh thủ lúc bà An đi cất đồ, Cố Thanh Viễn và An Ca nhìn nhau.

An Ca: Thật không ngờ anh biết giả vờ như vậy, nhìn nụ cười của mẹ em kìa.

Cố Thanh Viễn: Không lương tâm, anh là vì ai hả.

Sau bữa cơm tối.

Bà An và Cố Thanh Viễn ngồi đối diện với nhau trên ghế sô phô, An Ca bị bà An đuổi đi ra ngoài mua đồ.

Cố Thanh Viễn biết, phỏng chừng là mẹ vợ muốn nói chuyện với mình, bèn ngồi nghiêm chỉnh.

Bà An nhìn người đàn ông trong lúc uống trà giơ tay nhấc chân đều lộ ra quý khí, chiều cao gần 1m9 ngồi ở đối diện.

Lòng lại nghĩ, cao to như vậy mà lại là thụ, con mình thật lợi hại, nhìn “người con dâu” đặc thù này bà An không nhịn được nói: “Thanh Viễn phải không, theo An Ca nhà bác là ủy khuất cho cháu, nếu nó không tốt với cháu, cháu cứ nói cho bác gái, bác gái tuyệt đối giúp cháu đánh nó.” Tuy rằng bà An cảm thấy cậu con trai ngốc nhà mình đánh không lại người ta, nhưng bà nhất định phải tỏ rõ thái độ.

Cố Thanh Viễn “…” Ừ? Cái quái gì vậy? Mẹ vợ khảo nghiệm mình à.

Thế nên anh rất cẩn thận trả lời: “Không đâu ạ, cháu sẽ nhường em ấy, cưng em ấy còn không kịp nữa là.” Nói xong khóe miệng không kiềm được nhếch lên.

Bà An nghe ra không đúng ồ một cái: “Không đúng, bình thường không phải là công sủng thụ sao? Bác trà trộn jj xem vô số truyện đam mỹ đều là thế mà, sao thực tế lại trái ngược vậy.”

Bàn tay cầm chén trà của Cố Thanh Viễn khựng lại, như là đoán được gì, anh bưng chén lên khẽ nhấp một ngụm.

Bắt đầu lén lút hỏi thăm mẹ vợ.

Chờ tới khi về, bà An gọi cả hai lại.

An Ca và Cố Thanh Viễn ném ánh mắt nghi hoặc về phía bà An, nét mặt bà An có chút ngượng ngùng, ho một tiếng rồi nói “E hèm khi hai đứa gì ấy nhớ phải phòng hộ cho tốt nhé.”

Vừa nói vừa cố ý nhìn An Ca “Đặc biệt là con, con đừng chỉ lo…”

“Rồi, rồi, mẹ, con biết rồi, tụi con nhất định sẽ phòng hộ tốt.” An Ca vội cắt đứt lời bà An, nói xong còn chột dạ lén liếc nhìn Cố Thanh Viễn.

Cố Thanh Viễn rất có thâm ý mà cười.

An Ca, còn tưởng rằng Cố Thanh Viễn không hề hay biết, cảm thấy hụt hơi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.