Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa – Chương 23
Cố Vân Quyết giơ tay cởi thắt lưng của Mục Thần, bởi vì Mục Thần thân cao chân dài, y không khỏi nhón chân lên mới có thể mò tới.
Cởi thắt lưng cho sư tôn mà còn phải nhón chân, Cố Vân Quyết mím môi, lần đầu tiên cảm thấy bất mãn với thân thể này, loại cảm giác vô lực này làm cho người thích nắm mọi chuyện trong tay như y có chút nôn nóng, động tác lại nhanh thêm mấy phần. Thay vì nói là cởi quần áo, chẳng bằng nói là kéo quần áo.
Mục Thần thấy y như vậy, nhất thời tự hỏi rằng có phải mình đã hơi quá trớn rồi không? Tiểu đồ đệ nhỏ như vậy đã biết hiếu thuận, sao hắn lại đi trêu đùa một đứa trẻ năm tuổi chứ? Trong lòng Mục Thần lúc này cảm giác có một chút áy náy.
Nắm lấy hai tay của y, không để đối phương tiếp tục hầu hạ, Mục Thần khẽ động ý niệm, pháp bào lặng yên biến mất, trên người chỉ còn một cái khố màu trắng. Cố Vân Quyết theo bản năng muốn quay đầu, nghĩ thầm trong lòng, người nọ là sư tôn của mình, là người thật lòng chờ đợi y trong cả hai đời. Y rất tôn trọng hắn, ý muốn bảo hộ hắn là vì lòng thành kính của y, dùng vỏ bọc một đứa trẻ để làm hắn thả lỏng cảnh giác vốn đã không thành kính, nếu còn nhìn thân thể của đối phương thì quả thật rất thất lễ.
Nhưng mà, cỗ dục vọng chiếm hữu nơi đáy lòng kia lại vào lúc này lại dâng tràn, y muốn thấu hiểu mọi thứ của sư tôn, muốn nhiễm lên thân thể tinh khết kia toàn bộ nhiệt độ và khí tức của mình, cái ý niệm này trong giây phút khi vừa gặp lại Mục Thần đã sâu sắc chôn giấu vào trong đáy lòng y, một khi xúc động, liền không thể khống chế mà nứt toác ra, điên cuồng gặm nhắm tất cả lý trí của y.
Lý trí và dục vọng liên tục đối kháng và kêu gào trong lòng Cố Vân Quyết.
Mục Thần không hề cảnh giác bước vào trong nước, vén toàn bộ tóc ướt ở trước ngực ra phía sau lưng, nhìn Cố Vân Quyết đứng ở bên bờ ngẩn người, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đưa tay ra với y, ôn hòa nói: “Đừng sợ, xuống đây.”
Da thịt trắng trẻo như ngọc sau khi bước vào nước bỗng như nhiễm phải sương mù, càng lộ vẻ nhẵn nhụi trơn bóng, nửa người trần trụi phía trên mặc dù có chút đơn bạc, đường nét lại ưu mỹ dị thường. Lúc hắn ngẩng đầu, phần gáy thon thả cong thành một đường, nước theo động tác của hắn nổi lên gợn sóng dụ người. Rút đi dáng dấp lãnh tình trong ngày thường, giờ khắc này khóe môi Mục Thần lại mang theo ý cười nhợt nhạt, một đôi mắt thấu triệt sáng ngời, hệt như ánh trăng sáng giữa bầu trời đêm.
Cố Vân Quyết nhìn thấy bên trong ánh mắt của đối phương toàn bộ đều là hình dáng của y, dục vọng chiếm hữu đến lúc này rốt cuộc như tìm được nơi phát tiết, nói cho y biết mình muốn gì!
Thời khắc này Cố Vân Quyết đã hiểu rõ lý do vì sao mình muốn đưa hết tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này cho hắn, chỉ vì có thể làm cho đôi mắt này mãi mãi chỉ nhìn mình, có thể làm cho người này vì mình mà mỉm cười. Loại cảm giác không thể khống chế kia, rốt cục vào thời khắc này đã tìm được nguyên do.
Y vậy mà lại… động tình với sư tôn.
(Best chậm hiểu của năm)
E rằng ngay từ lần đầu tiên người này dùng đôi mắt trong suốt sạch sẽ để nhìn Cố Vân Quyết liền đã câu dẫn hồn phách của y, tiểu sư tôn vĩnh viễn cũng không biết ánh mắt của mình mê hoặc lòng người đến cỡ nào, đặc biệt là loại người trên tay dính vô số máu tươi như y.
Cố Vân Quyết cảm thấy buồn cười, buồn cười không phải vì y sinh ra loại dục vọng trái ngược luân lý với sư tôn của chính mình, mà là vì bản thân động tình còn không tự biết, một đời trước nếu sớm hiểu rõ bản thân, y đã sớm trói người này về Ma giới, nâng ở lòng bàn tay để sủng ái, không cho hắn rời khỏi mình nửa bước, nào để xảy ra những chuyện phía sau?
Sư đồ luân lý?
Tương phản âm dương?
Chuyện như vậy không phải thứ mà Cố Vân Quyết lo lắng, thiên đạo vô tình, vạn vật như cỏ rơm, nếu y đã quyết định lựa chọn con đường này, vậy thì thần cản giết thần, ma chặn giết ma. Y có thể nghịch chuyển thời gian thần hồn bất diệt, vốn đã bị thiên đạo bất dung, nếu như vậy, y cũng chẳng màng hủy diệt luôn cả lục đạo tam giới. Chỉ cần tiểu sư tôn không thèm để ý, cái gì y cũng không sợ.
Hiện tại, trong lòng y đều tràn đầy hình ảnh của người ở trong nước, y tự hỏi phải làm sao mới có được người này.
“Sư tôn.” Cố Vân Quyết ngồi xổm ở bờ nước, nhìn bàn tay đang đưa về phía mình, mỉm cười nắm lấy, nắm chặt chẽ trong tay, đáy mắt ẩn giấu đi mấy phần ẩn nhẫn, cũng có mấy phần cường thế, y nghiêm túc nói: “Sư tôn, ta thích ngươi.”
Mục Thần nghe thấy lời tâm tình này, hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười, “Sư tôn cũng yêu thích ngươi.” Tiểu đồ đệ ngoan ngoãn như vậy, khẳng định người gặp người thích, hắn nhất định phải trông chừng kỹ mới được.
Cố Vân Quyết liếm liếm khóe miệng, khuôn mặt nhỏ mỉm cười vô hại, khiến ai cũng không thể chán ghét, “Sư tôn sẽ mãi ở bên cạnh ta sao?”
Đôi mắt của Mục Thần như nhuộm phải một tầng ánh sáng, hắn nhàn nhạt bảo đảm nói: “Sẽ.” Đứa bé này, nếu như vừa lơ là không trông chừng một cái sẽ chạy đi quấy nhiễu tam giới tinh phong huyết vũ, hắn nào dám bỏ mặc để y chạy loạn? Nếu như lại bị ma tu dụ dỗ, dẫm vào vết xe đổ như đời trước thì sao? Vật nhỏ đáng yêu như thế, nhất định hắn sẽ mang theo bên người.
Cố Vân Quyết nghe thấy lời hứa, nheo mắt lại cười khẽ vài tiếng, mặc luôn quần áo nhảy về phía Mục Thần trong nước, Mục Thần nhanh chóng tiếp được, chặt chẽ ôm người vào lòng, giả vờ cả giận nói: “Hồ đồ!”
“Nơi có sư tôn, cho dù là vực sâu địa ngục ta cũng dám nhảy.”
“Đừng có nói bậy!”
“Sư tôn giúp ta cởi quần áo.”
“Tự cởi đi.”
“Cởi không ra, sư tôn giúp ta.”
“Dốt nát!”
…
Đối với tiểu đồ đệ thích làm nững này, Mục Thần nổi giận không nổi, mới vừa sừng sộ lên liền bị thái độ mềm mại non nớt của đối phương đánh bại, Mục Thần bất đắc dĩ, vừa ghét bỏ vừa cỡi quần áo cho đồ nhi, ôm chặt y vào lòng
Y đến nơi này đã nửa năm, cả người phát triển không tệ, vết thương trên người đã sớm khỏi hẳn, thịt cũng nhiều thêm, cái mông nhỏ mềm mại không ít. Mục Thần nhịn không được, ôm đứa nhỏ vào lòng, bóp bóp cánh tay, cẳng chân rời lại bóp tới mông tới bụng, ngay cả bàn chân nhỏ cũng không buông tha. Sau khi sờ mó xong, con mắt thanh lãnh như nhuộm một tầng sáng, nhìn ra được hắn đang hứng thú dạt dào.
“Sau này tắm rửa cùng sư phụ đi.” Mục Thần trực tiếp đề nghị.
Cố Vân Quyết ôm chặc cổ Mục Thần, để cho da thịt hai người dán thật chặt vào nhau, không có khe hở, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Mục Thần thoả mãn nhếch miệng, hai thầy trò vừa vặn mặc pháp y màu trắng giống nhau như đúc, ánh mắt hắn nhìn y càng thêm từ ái: Y phục này rất giống trang phục của hai phụ tử, sau này nên làm giống nhau hết.
Cố Vân Quyết đứng ở trên tảng đá, dùng linh lực hong khô tóc cho Mục Thần, lại nhanh nhẹn chỉnh lại vạt áo cho hắn, điều này làm cho Mục Thần cảm thấy dị thường vui mừng, không nhịn được liền nhéo nhéo mặt đứa nhỏ, Mục Thần thầm than: Nhỏ như vậy đã hiếu thuận với hắn đến thế, nhất định sau này lớn lên không vặn vẹo.
Lúc hai thầy trò tay trong tay trở lại tiền thính, Kính Đình đã trở về từ Hàn Dương cung, nhìn thấy Mục Thần, xác thực như Cố Vân Quyết từng nói, ánh mắt hắn có chút né tránh. Mục Thần có chút lúng túng, nghĩ thầm sau này không thể xem thiếu niên mười mấy tuổi như hài tử được, nhất định phải giữ một khoảng cách, đỡ phải khiến người khác hiểu lầm.
Cố Vân Quyết ngước mắt liếc nhìn ánh mắt Mục Thần, cặp mắt đào hoa câu người hơi nhiễm phải một tầng ý cười, ngay cả viên lệ chí nơi khóe mắt cũng vì nhiễm ý cười mà yêu diễm thêm mấy phần.
Hắc Đản ngồi xổm ở trên bệ cửa sổ cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt quan sát hai người, con mắt màu đỏ tươi nhìn thấy thần hồn vừa lớn mạnh thêm mấy phần của Cố Vân Quyết thì chợt lóe một tia tham lam, bỗng nó thấy Cố Vân Quyết đột nhiên xoay mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn nó, trong con ngươi là miệt thị không hề che giấu.
Hắc Đản sợ đến mức duỗi hai cái cánh ngắn ngủi ra che mặt, bị ánh mắt này dọa sợ đến rút lại, nhưng đáng tiếc sau khi nó nhỏ đi thì không còn lông chim nữa, hai cái cánh căn bản không che hết đầu mình, vì vậy Thâm Uyên ác ma đành phải co lại, rụt cổ như con chim cút đang run rẩy trong trời tuyết.
Cố Vân Quyết chậc một tiếng, nói một tiếng tạm biệt với Mục Thần rồi đi tới nhấc Hắc Đản lên, chậm rãi trở về gian phòng của mình.
Hắc Đản ngồi xổm ở trên bàn, che miệng lại không dám nói lời nào, người trước mắt từng nói thanh âm của nó quá khó nghe, nếu quấy rầy sư tôn của y thì y liền chặt cánh của nó.
Cố Vân Quyết dùng một tay nâng cằm, ngón tay trỏ có nhịp điệu gõ gõ ở trên bàn, yên lặng trầm tư nhìn quả cầu lông màu đen này, theo y cảm ứng được, Quý Thanh Viễn đã hoàn toàn nhập ma, vừa vặn tẩm bổ cho tên tiểu tử này một chút, dựa vào thần hồn đã đến Hóa Thần kỳ của đối phương, đủ để cho Hắc Đản lên cấp. Cho dù nhốt nó ở trong lồng như một con vịt, cũng phải làm một con vịt hữu dụng, sau này chuyện cần dung đến nó cũng sẽ nhiều hơn.
Hắc Đản rụt cổ lại, vô vọng chờ Cố Vân Quyết phán quyết vận mệnh của nó. Một đôi mắt màu đỏ tươi xoay chuyển đủ hướng dưới ánh đèn, mãi đến khi nó không còn sức xoay nữa, Cố Vân Quyết mới lơ đãng nói: “Bộ tộc này của các ngươi cũng không còn lại bao nhiêu phải không, không cẩn thận sẽ tuyệt chủng.” Giọng trẻ con lanh lảnh, ngữ điệu ôn nhu, lại tràn đầy ác ý.
Ba cọng lông vàng trên đỉnh đầu của Hắc Đản bỗng ủ rũ, lập tức giương cánh đầu hàng, vỗ mông ngựa* bép bép, “Ta bảo đảm sẽ vì ngài mà chiếm núi làm vua vào rừng làm cướp, vào nhà cướp của không chuyện ác nào không làm, ngay cả phượng hoàng hồi sinh cũng chẳng làm được gì ta…”
(Vỗ mông ngựa: hành động a dua nịnh hót)
“Con vịt đực!” Cố Vân Quyết cười ha ha, ác liệt nói.
Hắc Đản nhỏ giọng lầm bầm: “Ta không phải con vịt.”
Cố Vân Quyết nhíu mày.
“Ta là một con vịt.” Vì mạng sống, con vịt thì con vịt, nói nó là con sâu, nó cũng nhận.
Cố Vân Quyết thoả mãn chọt chọt ba túm lông vàng trên đầu Hắc Đản, trên mặt mang ý cười, sát ý trong lời nói lại làm cho linh hồn của Thâm Uyên ác ma run lên, “Cho ngươi một cái thần hồn Hóa Thần kỳ, ngươi có thể luyện hóa không?”
Nhất định có thể a!
Hắc Đản muốn vồ tới ôm lấy cái đùi của Cố Vân Quyết rồi không để ý tiết tháo mà gọi tổ tông, “Có thể có thể có thể! Cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu! Của ai cũng không chê!”
Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Hắc Đản khó giải thích đựơc có vài ý cười chân tâm, hỏa độc của tiểu sư tôn lúc phát tác sẽ làm thần hồn như bị thiêu đốt, nếu như y nhớ không lầm, thời gian của lần đầu tiên phát tác hẳn là mười năm sau. Linh hồn sau khi bị Tam Túc Kim Ô nuốt chửng sẽ được luyện hóa thành màu trắng tinh khiết, vô cùng tương tự với thần hồn của sư tôn, đến lúc đó, vừa vặn làm chất dinh dưỡng để cũng cố thần hồn cho tiểu sư tôn.
Con vật nhỏ này, đáng nuôi.
Hoàn toàn không biết mình bị coi thành dụng cụ luyện hóa, Hắc Đản hạnh phúc nhảy xuống ôm lấy chân Cố Vân Quyết, dùng mặt cọ qua cọ lại, biểu tình say sưa.
Ngay lúc này, bọn họ chợt nghe cửa bị gõ gõ vài tiếng, Cố Vân Quyết quay đầu lại, liền thấy Mục Thần đang đứng tại cửa nhìn bọn họ, không biết nghe được bao nhiêu, ánh mắt của Mục Thần vô cùng khó lường.
Hắc Đản nguội lạnh trong lòng, lại bị dọa đến co rút.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Hắc miêu: “Tiểu sư tôn, ta định viết đồ đệ của ngươi trở thành cô dâu ngươi nuôi từ bé, làm cho cái tên lòng dạ độc ác tam quan nát hết này vừa nhìn thấy ngươi liền biến thành ác độc mỹ nhân si hán thụ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mục Thần Σ( ° △ °)
Hắc miêu: “Tiểu sư tôn đừng sợ, ta sẽ thiến y rồi mới đưa lên giường của ngươi, ngươi có thể làm tám trăm lần rồi lại làm tám trăm lần, thúc thúc đẩy đẩy, ư ư a a rồi ư ư a a… Rồi lại làm thêm tám trăm lần, để cho y khóc lóc kêu đừng mà đừng mà!” ╮(╯▽╰)╭