Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn

Chương 5


Đọc truyện Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn – Chương 5

Xe dừng lại ở tòa nhà văn phòng của Điện ảnh Hoa Thần, Khương Bích Tuyết đang chuẩn bị mở cửa xuống xe.

“Xử lý xong việc thì gọi điện thoại cho Tô Dự.” Hàn Thanh Từ nói câu này khi vẫn nhìn máy tính bảng như ý của hắn là để Tô Dự đến đón cô.

Tô Dự là trợ lý của Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết không muốn làm phiền hắn, “Tôi xử lý xong việc còn muốn đi dạo, tôi có thể tự đi về.”

Sau khi xuống xe, Khương Bích Tuyết vào cao ốc của Điện ảnh Hoa Thần, người đại diện Vương Yến Bình đang đợi cô.

Hắn đem một phần kịch bản đưa cho cô, đi thẳng vào vấn đề, “Thể loại cổ trang huyền huyễn, nữ chính sử dụng phấn để giao chiến, nhưng mà có nhiều cảnh võ thuật, lúc quay sẽ rất vất vả.”

Hắn cường điệu sự vất vả vì sớm biết Khương Bích Tuyết được nuông chiều từ nhỏ, quay quá mệt mỏi và vất vả cô sẽ không nhận, nhận thì cũng sẽ sử dụng thế thân.

Khương Bích Tuyết lật qua kịch bản, bộ phim tên là «Ngự Tiên Truyện». Sau khi nhìn lướt qua tóm tắt nhân vật cùng phần đầu cốt truyện, cảm thấy cũng không tệ lắm, cô nói: “Nhận đi.”

Khương Bích Tuyết sảng khoái đáp làm Vương Yến Bình kinh ngạc, “Quyết định nhanh như vậy sao?”

“Vâng.” Cô vừa mới nhìn phần đầu kịch bản, tình tiết cùng lời thoại đều không tồi. Cô có chút vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì thế gấp không chờ nổi liền muốn nhận kịch bản, “Em đã xem phần đầu, kịch bản em rất thích.”

Vương Yến Bình nói: “Nhưng có một vấn đề, bộ phim này ban đầu đã xác định diễn viên nữ, nhưng cô ấy phát hiện ra mình mang thai, tạm thời rời khỏi. 22 tháng này đoàn phim phải khởi động máy, tức là một tuần sau, thời gian này, em có thể chứ?”

Khương Bích Tuyết chính là cảm thấy ở nhà buồn chán, có thể mau chóng khởi động máy quả thực là gãi đúng chỗ ngứa, “Không thành vấn đề.”


“Cái kia, em lấy kịch bản về xem đi, phần còn lại anh sẽ sắp xếp.”

“Được, cảm ơn Bình ca.”

“Khách khí rồi, nên như thế mà.” Vương Yến Bình nghĩ trong lòng, Khương Bích Tuyết này cũng không khó hầu hạ như trong lời đồn.

Khương Bích Tuyết ra mắt cùng người đại diện nổi danh trong giới Húc Phân. Bởi vì hai người bất hoa nên Húc Phân đã đổi nơi công tác, sau đó người đại diện đổi thành Vương Yến Bình. Cô lại bởi vì kết hôn mà tạm thời không nhận thông cáo nên hai người cũng không liên lạc nhiều.

Nhưng mà xem thái độ hiện tại của Khương Bích Tuyết, hắn thập phần dung túng cô, dù sao cô cũng là con gái của đại cổ đông lớn thứ hai của công ty.

Khương Bích Tuyết đi lại trong Điện ảnh Hoa Thần gặp được không ít nghệ sĩ, mọi người đều hàm chứa ý cười chào hỏi, gọi cô một tiếng Bích Tuyết.

Nhưng mà Khương Bích Tuyết biết nếu không phải vì thân phận con gái cổ đông, nhất định có khả năng cô sẽ bị khinh thường.

Về đến nhà, Khương Bích Tuyết bắt đầu bế quan đọc kịch bản, xem xong kịch bản còn muốn xem nguyên tác.

Cô nghĩ thầm, vào thời điểm đang đọc nguyên tác sẽ không bị xuyên qua đi. Nếu như xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, có thể cưỡi mây đạp gió, hô mưa gọi gió có vẻ cũng không tồi.

Sau khi đọc hết kịch bản mà không dừng lại một khắc nào, Khương Bích Tuyết vừa ngẩng đầu, giật mình nhận ra đã là chạng vạng.

Cô rời khỏi phòng, đi xuống lầu phát hiện Lan di không có ở nhà bếp, thời điểm này bà thường đều ở trong phòng bếp vội nấu bữa tối.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, một cô bé mặc váy màu xanh lục vịn cửa sổ nhìn vào bên trong, Khương Bích Tuyết mỉm cười khi nhìn thấy cô bé, mở cửa ra, hướng phía cô bé gọi: “Điền Điền, vào đi.”

Cô bé ước chừng bảy tám tuổi nghe được hướng về phía cô chạy tới, bên chân còn có con chó con màu trắng đi theo.

Cô bé tên là Trần Vũ Điền, là đứa trẻ được Hàn Thâm nhận nuôi, hiện tại đang sống trong lan viên. Lan viên rất nhỏ, là một ngôi nhà rất bình thường, có hai người làm vườn và hai người hầu sống trong đó, cô bé được một người trong đó chăm sóc.

Trong nguyên tác, miêu tả về Trần Vũ Điền không nhiều lắm, chỉ nói là Hàn Thanh Từ đối xử với cô bé rất tốt, là người duy nhất trong trang viên thân thiết với hắn, thậm chí còn không giải thích thân phận thật sự của cô bé.

Hàn phu nhân Trần Uyển Mai vẫn luôn cho rằng Trần Vũ Điền là con gái riêng của Hàn Thâm cho nên cũng không muốn nhìn thấy cô bé, cũng không muốn cô bé sống tại mai viên của bọn họ, vì vậy vẫn luôn để cô bé sống tại lan viên.

Trần Vũ Điền tám tuổi lớn lên thật xinh đẹp, tóc dài được buộc thành hai cái đuôi ngựa, mặt trứng ngỗng, môi anh đào, mắt hai mí rất sâu, giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích Châu Âu. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ngũ quan của cô bé cùng Hàn Thanh Từ có một chút giống nhau.

Nhưng thật là đáng tiếc, tiểu thiên sứ như vậy lại không nói được, sinh ra đã là người câm.


Khương Bích Tuyết sống ở tường vi viên mấy ngày nay cùng cô bé gặp hai lần. Lần đầu tiên hai người ở trong hoa viên cùng nhau dùng bữa trà chiều, lần thứ hai là dạy cô bé viết chữ.

Hai người giao tiếp cũng không có trở ngại, lúc trước Khương Bích đi làm tình nguyện ở trường khuyết tật, học được không ít ngôn ngữ của người câm điếc, những ký hiệu đơn giản cô đều có thể hiểu.

Khương Bích Tuyết đưa cô bé vào nhà, để cô bé ngồi trên ghế sô pha, hỏi cô bé đã ăn cơm chưa.

Cô bé lắc đầu, Khương Bích Tuyết sợ cô bé đói, đưa một ít bánh hoa tươi Lan di làm cho cô bé ăn.

Lan di từ bên ngoài tiến vào, Khương Bích Tuyết nói: “Lan di, tối nay Điền Điền ở lại ăn cơm, lát nữa dì nấu nhiều một chút.”

Lan di lúc này mới nhớ ra Khương Bích Tuyết vừa mới gả vào không lâu, còn chưa biết quy củ của Hàn gia, “Thiếu phu nhân, hôm nay là 15, bữa tối ăn tại mai viên.”

Khương Bích Tuyết hỏi: “Tại sao?”

“Đây là quy củ của Hàn gia, ngày 15 hàng tháng đều phải cùng nhau ăn cơm, nhà của Hàn nhị gia cũng sẽ đến đây. Đều do tôi, không báo trước với ngài một tiếng.”

Cả gia đình cùng nhau ăn cơm, vậy cũng chính là gia yến.

Lúc này, Hàn Thanh Từ cũng từ bên ngoài trở về, Trần Vũ Điền nhìn thấy hắn, từ trên sô pha trượt xuống, chạy qua, cô bé ngước khuôn mặt nhỏ, hướng về phía hắn cười.

Hàn Thanh Từ cúi đầu liếc nhìn cô bé một cái, nâng tay lên, sờ sờ đầu cô.

Khương Bích Tuyết nhìn Hàn Thanh Từ như vậy, trong lòng có thứ gì đó hòa tan, tính tình hắn có chút đạm mạc, hóa ra cũng có một mặt ôn nhu như vậy.

Lan di nhắc nhở nói: “Đại thiếu gia, thời gian không còn sớm, ngài nên đi qua mai viên.”


“Tôi đi thay quần áo trước.”

Hàn Thanh Từ lên lầu thay đổi quần áo.

Khi xuống dưới, Khương Bích Tuyết nói với hắn: “Nếu không thì đưa Điền Điền đi cùng đi.”

“Nó không phải người của Hàn gia, có thể không cần phải đi.” Hàn Thanh Từ nói.

Khương Bích Tuyết phát hiện mình vừa mới nói sai, Hàn phu nhân Triệu Uyển Mai vẫn luôn hoài nghi Trần Vũ Điền là con gái riêng của Hàn Thâm, nếu như mang cô bé đến gia yến, nhất định sẽ khiến cho hiểu lầm càng sâu.

“Cũng đúng, vậy chúng ta đi thôi.” Khương Bích Tuyết nói.

Trang viên này rất lớn, bọn họ phải đi vài phút mới có thể đến nơi.

“Lát nữa tôi có cần phải chú ý điều gì không?” Khương Bích Tuyết hỏi, lần đầu tiên tham gia gia yến của Hàn gia, cô sợ rằng sẽ phạm vào điều cấm kỵ, vì vậy thành thật hỏi.

Hàn Thanh Từ nói: “Giống như bình thường.”

“Ừ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.