Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai

Chương 24: Chứng Ngủ Rũ


Bạn đang đọc Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai FULL – Chương 24: Chứng Ngủ Rũ


Chủ nhật này Hứa Cảnh Niệm không thể đi tìm Tạ Viễn bởi vì em họ cậu đột ngột đến thăm nhà.

Em họ khá nghịch ngợm, mợ dẫn em họ đến để cho cậu và nó tâm sự với nhau.

Hứa Cảnh Niệm: “…”
Hứa Cảnh Niệm thầm thở dài, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.

Sau đó gửi tin nhắn cho Tạ Viễn nói hôm nay cậu không tới được.

Tạ Viễn gửi cho một dấu hỏi: [? Em họ?]
Hứa Cảnh Niệm trả lời ừa.

Bên kia hiển thị “Đang nhập”, nhưng nửa ngày không gửi tin nhắn đi.

Hứa Cảnh Niệm đành phải gửi một tin nhắn khác: Tạ Viễn, cậu giận rồi hả?]
Tạ Viễn trả lời ngay lập tức.

[Nếu tôi giận, cưng sẽ làm thế nào?]
Hứa Cảnh Niệm trả lời: Xin lỗi mà, mợ tớ cố ý tới tìm tớ.

Nếu tớ từ chối thì đâm ra không hiểu chuyện.

Tạ Viễn, cậu đừng nóng giận.

Đến tối nó sẽ về, nó còn phải học bài.

Tối nay tớ đến chỗ cậu làm thêm chờ cậu được không?
Tạ Viễn thường làm thêm tại một quán cà phê từ bảy giờ đến mười giờ tối.

Gương mặt lạnh lùng, nếu không phải được cái đẹp trai thì đã bị đuổi việc từ lâu.

Hứa Cảnh Niệm từng gọi mua cà phê chỗ Tạ Viễn làm, kết quả dẫn đến Tạ Viễn liên tục nhìn cậu, bị trừ lương.

Sau đó cậu không đến nữa.


Tạ Viễn ngồi trước bàn, mặt mày u ám, nhíu chặt mày.

[Tư Niệm: ừm.

Không được tiếp xúc cơ thể, khoác vai cũng không chấp nhận.]
Hứa Cảnh Niệm bảo đảm có thể làm được.

Kết quả đến tối Hứa Cảnh Niệm cũng không đi được, bởi vì em họ cậu vẫn còn ở đây.

“Con không về.

Con không nói chuyện với ai hết, con chỉ nói với anh họ thôi.”
Mợ của Hứa Cảnh Niệm có chút khó xử.

Em họ ngồi trên cát không nhúc nhích.

Hứa Cảnh Niệm: “…..”
“Hay là em về nhà đi, mai còn phải đi học nữa mà?”
Em họ nhìn sang, không thể tin nổi mà nói: “Anh đang đuổi em ạ?”
“Không…”
Trẻ em trong thời kỳ nổi loạn quá nhạy cảm.

“Mợ, mợ cứ để em nó ở đây với cháu.

Mai cháu dậy sớm lấy xe đạp chở nó về.”
Mợ không quá yên tâm, Hứa Cảnh Niệm có chứng ngủ rũ, mấy năm trước chứng ngủ rũ nghiêm trọng đến mức đang ăn cơm cũng ngủ.

Mợ nhíu mày nhìn về phía mẹ Hứa Cảnh Niệm.

Mẹ Hứa cười cười, cũng hiểu mợ đang lo lắng điều gì: “Tiểu Niệm tốt hơn rất nhiều, một tháng qua học tập nghỉ ngơi không khác gì những đứa trẻ bình thường.”
Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, có chút vui vẻ: “Mợ, cháu đã tốt hơn rất nhiều.”
Tuy khi đi học hay ngủ, nhưng thật sự đã đỡ hơn rất nhiều
Mợ cũng cười cười, nhân lúc mẹ Hứa đi nhà bếp cũng đi theo.

“Bệnh của Tiểu Niệm tốt hơn thế nào ạ? Trước đây nghe bác sĩ không thể chữa dứt được mà?”
Mẹ Hứa nói qua loa: “Mấy năm nay Tiểu Niệm uống thuốc đều đặn nên cũng đỡ nhiều.”

“Phải không vậy?” Mợ vẫn không quá tin tưởng.

Mẹ Hứa giả vờ bực bội, “Tiểu Niệm đỡ bệnh mà mợ không vui à?”
“Không không không.” Mợ nói.

Mẹ Hứa thở phào nhẹ nhõm, tối hôm nay thật sự phải nói chuyện với ba tụi nhỏ một chút.

…!
Ba Hứa là bác sĩ, trước đó phải học thêm ở ngoại tỉnh, hôm qua mới vừa về.

Sau khi về lại đến bệnh viện bận bịu phẫu thuật.

Đêm nay cũng khoảng mười hai giờ mới về đến nhà, về nhà phát hiện vợ mình vẫn chưa ngủ.

“Sao em chưa ngủ?”
Mẹ Hứa ngồi trên giường nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định bàn bạc với ba Hứa: “Con trai mình dạo gần đây không hay ngủ nữa.”
Ba Hứa cầm lấy quần áo của mình trên ghế, liền thả xuống.

Đi đến ngồi bên giường, bắt trọng điểm trong lời mẹ Hứa, “Ý em là chứng ngủ rũ của con đã đỡ?”
Mẹ Hứa ừ một tiếng, “Bắt đầu từ hồi anh đi học, thứ sáu vừa rồi cực kỳ phấn khởi, hôm nay còn định đến nhà bạn học chơi nữa.”
Ba Hứa cau mày, “Nam hay nữ?”
Mẹ Hứa nói: “Nam.”
Ba Hứa nhíu mày càng chặt hơn, “Tiểu Niệm là do tâm lý dẫn đến chứng ngủ rũ.

Bây giờ đột ngột thuyên chuyển, chỉ có thể là trong tiềm thức đã không còn bài xích cơ thể của mình.

Có điều, sao tự dưng lại không bài xích nữa?”
Hứa Cảnh Niệm từ nhỏ đã được dạy cách sống với cơ thể của mình.

Nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, tại Hứa Cảnh Niệm quá đáng yêu, bị nghi ngờ giới tính.

Giờ nghỉ trưa hồi mẫu giáo bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm cởi quần.

Bí mật song tính bị bại lộ, trẻ con đang nghỉ trưa trong lớp bị đánh thức.


Còn có mấy đứa chưa thấy nên lại đòi cởi quần Hứa Cảnh Niệm ra.

Quần bị cởi ra một lần nữa, có kinh ngạc, có tò mò, có cả nhục mạ.

Giáo viên không đến đúng lúc, sau khi biết chuyện cũng nhìn Hứa Cảnh Niệm bằng ánh mắt quái dị, đồng thời gọi điện thoại cho ba mẹ Hứa Cảnh Niệm tới, mấu chốt là khuyên cho cậu thôi học.

Hứa Cảnh Niệm bé nhỏ co rúm người, ngay cả nước mắt cũng không dám rơi.

Sau khi nhìn thấy ba mẹ của mình đến, nước mắt lập tức rơi lã chã.

Mẹ Hứa cũng khóc.

Ôm Hứa Cảnh Niệm khóc nức nở về tới nhà.

“Mẹ, con là quái vật.”
“Không phải, Tiểu Niệm của mẹ là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới.”
“Con không đáng yêu.”
Nước mắt của mẹ Hứa rơi xuống mặt Hứa Cảnh Niệm, bàn tay bé con đưa tới muốn lau nước mắt cho mẹ, “Con là quái vật.

Làm mẹ khóc.”
Mẹ Hứa vội vã lau nước mắt của mình, dỗ dành một hồi lâu, Hứa Cảnh Niệm mới đi ngủ.

Đôi mắt sưng húp, gương mặt trắng nõn đẫm nước mắt.

Ba Hứa cắn răng, “Cái trường học chết tiệt, sao cả giáo viên và học sinh ở đó đều tồi đến vậy.”
Mẹ Hứa cũng hận.

Nhưng không có cách nào.

Phiến diện và kỳ thị chưa bao giờ chịu trừng phạt của pháp luật.

Ba Hứa và mẹ Hứa chuyển đến một thành phố khác để sống, đồng thời mẹ Hứa từ chức ở nhà dạy Hứa Cảnh Niệm.

Mà Hứa Cảnh Niệm trở nên thích ngủ, Hứa Cảnh Niệm hay ngủ thiếp đi lúc mẹ đang nói chuyện.

Ba Hứa dẫn Hứa Cảnh Niệm đến gặp bác sĩ khoa thần kinh, bước đầu kết luận là chứng ngủ rũ.

Sau đó kiến nghị đi gặp bác sĩ tâm lý.

Rào cản tâm lý lớn hơn rào cản thể chất.


Nhưng Hứa Cảnh Niệm không biết, cậu đã quên hết những chuyện từng xảy ra ở trường mẫu giáo.

Bởi vì mẹ dỗ cậu ngủ, sau khi tỉnh giấc thì mọi thứ sẽ ổn.

Cậu ngủ, cho nên không còn lo.

Mẹ Hứa khó chịu, vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc đứa con nhà mình.

Mãi cho đến tiểu học mới để cho Hứa Cảnh Niệm đến trường.

Nhưng bây giờ, Hứa Cảnh Niệm không ham ngủ.”! Sơn! Cùng! Thủy! Tận!”
Mẹ Hứa ngờ vực, “Chẳng lẽ thằng bé thích cậu kia?”
Ba Hứa nói, “Bao năm qua chúng ta vẫn luôn nói cho nó biết song tính cũng chỉ là người bình thường.

Nhìn như là tin, thế nhưng bấy lâu nay đâu chuyển biến tốt đâu? Nếu vậy, chắc chắn sẽ không dung hoà được.

Đoán chừng, cơ thể đã bị người khác thấy được.”
Mặt mẹ Hứa trắng bệch.

Ba Hứa thở dài một hơi, “Bệnh tình thuyên chuyển là chuyện tốt, chờ hôm nào đó hẹn bạn học kia đến nhà một chuyến.

Dù sao cũng là con trai, con trai ở tuổi này hormone rất mạnh.

Tiểu Niệm cũng không phải người tuỳ tiện, đã thật sự thích rồi thì hi vọng đứa bé kia là đứa trẻ tốt.”
Mẹ Hứa nện cho ba Hứa một cái vào lưng, “Con trai mình có quan hệ với người ta mà anh còn bình tĩnh thế hả? Nó có còn con anh không vậy? Hả!”
Ba Hứa an ủi mẹ Hứa, “Đương nhiên là con trai của anh.

Đúng, con mình có tạng nữ.

Nhưng chính bởi vì vậy mà chúng ta không thể coi nó như con gái mà chăm sóc.

Em thấy có đứa con trai nào làm lớn bụng con gái nhà người ta còn được ba mẹ nắm tay thương xót không? Không đánh chết là may rồi.”
Mẹ Hứa: “…”
Mẹ Hứa thở dài một hơi, “Tiểu Niệm của chúng ta rảnh rỗi tìm cậu ấy tâm sự.

Để xem rốt cuộc cậu ấy nghĩ như thế nào.”
Ba Hứa nói: “Sớm không lo lắng, giờ lại buồn?”
Mẹ Hứa trừng mắt ba Hứa một cái, tiếp tục buồn.

Mà bản thân Hứa Cảnh Niệm không hề biết chuyện, còn đang lo lắng bạn trai của cậu có giận không..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.