Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc – Chương 86: Quần chúng ăn dưa khiếp sợ
Ánh mắt thôn dân tràn đầy kinh hoàng, đối với biến cố này thực sự có chút không biết làm sao.
Đời này, bọn họ chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy.
Chỉ có đám Hoàng Mao là nhìn ra chút đầu mối.
“Không tốt, hai con trùng biến dị kia muốn tự bạo, mạng đổi mạng với chúng ta.” Âm thanh Hoàng Mao cao tới mức chói tai, hệt như một lưỡi dao rạch vào lòng thôn dân.
Tự bạo?
Đầu óc thôn dân ong một tiếng, thật lâu sau mới tìm lại được thần trí, ánh mắt kinh hoàng, ý niệm đầu tiên chính là…. phải chạy đi thật xa.
Uy lực của trùng cấp sáu tự bạo tuyệt đối không phải thứ mà bọn họ có thể chống đỡ được.
Một khi bị ảnh hưởng thì đừng nói sống sót, ngay cả lưu toàn thây cũng khó.
Thế nhưng lý thực thực tốt đẹp nhưng hiện thực lại thật tàn khốc.
Cả hai con trùng biến dị cùng tự bạo, bọn họ làm sao có thể chạy thoát.
Thôn dân liều mạng muốn chống cự nhưng hiện giờ ngay cả giơ kiếm kích quang cũng khó như lên trời.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Ý thức được mình chỉ có thể chờ chết, sắc mặt thôn dân trở nên ảm đạm, thân thể bắt đầu không thể khống chế run rẩy, là biểu hiện sợ hãi khi đối mặt với sinh tử.
Tròng mắt Áo Cổ Đinh thu liễm, anh cũng biết tình huống bên thôn dân, chuyện đến mức này, anh chỉ có thể…
Chu Bách Triết chật vật dùng lá nhỏ quan sát tình huống trên mặt đất, thế nhưng thế giới trước mắt giống như bị phủ lên một lớp vải đen, không có cách nào nhìn rõ.
Xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng mới vừa nãy còn nhìn rất rõ a.
Sao chớp mắt đã tối thui rồi?
Chẳng lẽ… trời tối?
…
Trùng triều mãnh liệt, đám trùng nhe nanh uy hiếp Áo Cổ Đinh nhưng không dám công kích.
Áo Cổ Đinh không thèm để tâm tùy ý vứt kiếm kích quang….
Keng một tiếng, kiếm kích quang cắm vào mặt đất trước đó mấy mét, chuôi kiếm khẽ đong đưa phát ra tiếng ong ong vang dội.
Thôn dân dĩ nhiên chú ý tới một màn này, trong lòng lại càng tuyệt vọng hơn.
Vốn bọn họ chỉ có thể trông cậy vào Áo Cổ Đinh đại nhân mà thôi.
Thế nhưng bây giờ thì sao…
Áo Cổ Đinh đại nhân thoạt nhìn đã từ bỏ chống cự, vì sao bọn họ có suy nghĩ này? Là vì Áo Cổ Đinh đại nhân ném kiếm kích quang xuống đất a, kiếm kích quang đại biểu cho lòng kiêu ngạo mà tất cả dị năng giả, có chết bọn họ cũng không buông ra.
Thế nhưng bởi vì quá hốt hoảng nên thôn dân căn bản không chú ý tới biểu tình nhàn nhạt của Áo Cổ Đinh, tựa hồ hết thảy đều nắm rõ.
Ngược lại nhóm Hoàng Mao nhận ra không đúng.
Triệu Nam Các vô thức nhíu mày, đại nhân… rốt cuộc muốn làm gì?
Không có kiếm kích quang rốt cuộc làm sao giải quyết hai con trùng biến dị này.
Chân Hoàng Mao vô thức run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: “Đại nhân muốn làm gì vậy, hai con trùng kia sắp tự bạo rồi, căn bản chả khác gì trùng vương biến dị cấp bảy, tuyệt đối không có ai sống sót nổi.
Triệu Nam Các dùng ánh mắt ra hiệu Hoàng Mao an tĩnh, sau đó tập trung quan sát hành động tiếp theo của tướng quân.
Áo Cổ Đinh giơ hai tay, biểu tình nghiêm nghị.
Nháy mắt đó gió đột nhiên nổi lên thổi bay vạt áo, mang tới một làn khí lạnh rét tới tận xương làm mọi người lạnh cóng, vô thức phát run.
Lạnh quá…
Rất nhanh, trong tay Áo Cổ Đinh tựa hồ có một cơn gió lốc nho nhỏ tạo thành từ bông tuyết trắng tinh cùng khí lạnh, từ từ chúng ngưng tụ thành khối băng rồi dần dần trở nên lớn hơn.
Cảm giác uy áp mạnh mẽ không thể diễn tả tràn ra làm hô hấp mọi người hơi chậm lại.
Đó là… cái gì?
Thôn dân vô thức tựa vào nhau, hấp thu ấm áp của nhau, nếu không như vậy thì có lẽ bọn họ chưa chết trong tay trùng đã chết vì cóng rồi.
Hai con trùng cấp sáu khi lại càng kiêng kỵ hơn, chúng nhanh chóng gia tăng dị năng, Áo Cổ Đinh híp mắt, cũng tăng dị năng.
Uy áp hai bên nháy mắt va chạm, vô tình tạo thành một trận sóng âm, đám cỏ cây ở xung quanh hệt như ruộng lúa lập tức ngã rạp xuống.
Gió vẫn thổi vù vù, bông tuyết lượn lờ.
Thế nhưng vào giờ phút này, uy áp khủng khiếp giam cầm thôn dân biến mất.
Lúc này thôn dân mới dần dần lấy lại ý thức, rất nhanh hiểu được đại khái.
Hết thảy cũng nhờ Áo Cổ Đinh đại nhân.
Áo Cổ Đinh đại nhân tuyệt đối không từ bỏ chống cự.
Bông tuyết đột nhiên thổi ngày càng nhiều hơn.
Thôn dân vô thức nheo nheo mắt, ngăn cản bông tuyết rơi vào mắt.
Áo Cổ Đinh đại nhân muốn làm gì?
Tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì?
Đội trưởng đội săn nhanh chóng phân phó thôn dân còn ở đây: “Dị năng giả cấp thấp lập tức chạy trốn ra xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, dị năng giả cấp bốn thì ở lại trợ giúp Áo Cổ Đinh đại nhân.”
Thôn dân cấp bậc thấp có ở lại cũng không giúp được gì, nói không chừng còn cản trở, chẳng thà nhanh chóng rời đi, may mắn giữ được mạng.
Thế nhưng nhóm thôn dân dưới cấp bốn lại có chút tức giận, bọn họ biết thực lực mình thấp, thế nhưng dị năng giả cấp bốn không phải cũng không giúp được gì sao? Sao phải bảo bọn họ rời đi?
Mọi người đều đang đứng chung chiến tuyến a.
Cũng không biết người lưu lại rốt cuộc có chết hay không.
Vậy dị năng giả cấp ba bọn họ rời đi như vậy chẳng khác nào phản bội, bọn họ không muốn làm kẻ tham sống sợ chết!
Chết không đáng sợ.
Nhưng tuyệt đối không thể làm kẻ hèn nhát.
Đội trưởng đội săn tức giận nói: “Cái đám mãng phu này! Còn không mau rời đi thì chỉ có thể hi sinh vô ích thôi, chẳng lẽ các người quên mất đám nhỏ cùng người già cần chúng ta bảo vệ ở trong thôn rồi à?”
Nháy mắt, nhóm dị năng giả có chút dao động.
Nếu không có bọn họ bảo vệ, sống trên tinh cầu ăn thịt người này, đám nhỏ và người già làm sao sống sót?
Ngay lúc này.
Một ụ đất nhỏ khẽ chấn động, một thôn dân ngồi bệch dưới đất cảm giác dưới chân mình có thứ gì đó đang động.
Hắn hoảng sợ kêu to, bất quá chân mềm nhũn không thể động đậy được, ngay lúc này hắn nghe một âm thanh ngồm ngộp từ bên dưới lòng đất truyền tới.
“Người anh em, anh đè tôi a.”
Thôn dân nhịn không được run lên, vội vàng cúi đầu nhìn một cái, sau đó nhìn thấy một cái lá non tinh xảo mượt mà hệt như được điêu khắc từ ngọc thạch, tinh xảo không giống như vật sống lòi ra ở dưới chân mình.
Này là… này là?
Thôn dân lập tức nhận ra đó là lá cây của Ớt đại vương.
Hắn đè Ớt đại vương.
Ý thức được điểm này, thôn dân run rẩy liều mạng né qua một bên, ụ đất kia khẽ ngọ nguậy rồi từ bên trong bò ra một cái cây.
Cái cây kia run run mớ đất trên thân mình lộ ra những chiếc lá non xanh biếc long lanh lóng lánh dưới ánh mặt trời.
“Rốt cuộc cũng ra được.” Chu Bách Triết lại run run thân mình vỗ vai người thôn dân đang sửng sốt, hoàn toàn không cảm thấy mất mặt với hành động bò ra từ đống đất của mình.
Làm người, cứ thường xuyên làm mấy chuyện không biết xấu hổ, lâu ngày sẽ cảm thấy làm mấy chuyện như vậy cũng thực bình thường.
Chu Bách Triết vung vung cành lá có chút cứng ngắc, vừa nãy ở dưới đất, suýt chút nữa cậu đã cho rằng trời đã tối.
Mãi đến khi cành lá mò được một cái cẳng chân mới phát hiện hóa ra có người đè phía trên người mình, may mắn cậu nhanh trí cùng cành lá nhắc nhở người nọ rời đi, chính mình mới có thể bò ra.
Chỉ là…
Bầu trời sao đột nhiên có nhiều bông tuyết như vậy?
Chu Bách Triết sửng sốt nghiêng đầu, cả kinh tới mức cành lá vô thức dựng đứng.
Cái này…
Chẳng lẽ Áo Cổ Đinh cùng hai con trùng kia PK khí tràng?
Bằng không sao hai bên đều không nhúc nhích?
Thế nhưng ngay lúc này biến cố đột nhiên phát sinh.
Giống như đã ngưng tụ đủ, miệng hai con trùng biến dị cấp sáu khẽ động, năng lượng khủng khiếp tựa hồ muốn phun ra.
Áo Cổ Đinh híp mắt, bông tuyết lả tả bay trên bầu trời nháy mắt ngưng kết, chỉ một giây đã tụ lại trong tay anh, hóa thành một cây cột băng vừa dài vừa thô.
Sau đó vút một cái, cột băng bay ra ngoài, trực tiếp xuyên qua miệng hai con trùng biến dị xâu chúng lại với nhau.
Mà năng lượng trong miệng chúng cũng vì thế mà tán loạn, uy áp khủng khiếp nháy mắt biến mất.
Thế nhưng chúng chưa chết, chúng giãy dụa, chúng phẫn nộ gầm thét, thế nhưng không quản chúng giãy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi cột băng.
Khí lạnh từ cột băng dần dần lan truyền xâm nhập vào não bộ chúng.
Nháy mắt, thân thể hai con trùng biến dị cấp sáu cứng đờ, ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm, không còn động đậy nữa.
Chúng đã chết tới không thể chết lại nữa.
Thôn dân há to miệng, có chút không kịp phản ứng với thế cục bất ngờ xoay chuyển này, chỉ là tự dưng cảm thấy cảnh tượng này tựa hồ có chút quen thuộc.
Hoàng Mao nuốt nước miếng nói: “Một màn này thực giống cảnh tượng thôn dân dùng gốc cây dộng vào miệng trùng biến dị.”
Lúc này Triệu Nam Các mới hiểu ra, cuối cùng cũng biết vì sao hình ảnh này lại quen thuộc như vậy.
Trong đầu Áo Cổ Đinh lóe lên hình ảnh con trùng cấp sáu nổ văng lên không trung trước đó, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười sâu xa.
Chu Bách Triết suýt chút nữa muốn quỳ lạy Áo Cổ Đinh đại thần!
Tất cả trùng biến dị cấp sáu đã chết, số trùng còn lại căn bản không đủ gây sợ hãi.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt quay đầu nói với đám quần chúng ăn dưa đang trợn mắt há hốc: “Còn không mau xử lý chiến trường.”
Thôn dân nhịn không được rùng mình, nhớ tới kiểu chết của hai con trùng biến dị, cả đám vội vàng bật dậy, xách kiếm kích quang điên cuồng đâm đâm chọt chọt giết sạch đám trùng đang chạy trốn tứ phía.
Mọi người giết đỏ cả mắt, trong đầu chỉ có ý niệm giết giết giết.
Sức mạnh của Áo Cổ Đinh đã kích động bọn họ, hóa ra sức mạnh của cường giả đáng sợ đến vậy.
Đồng thời cũng làm thôn dân hâm mộ.
Nếu bọn họ cũng có được sức mạnh như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Chỉ là hết thảy những thứ này, nếu là trước kia thì căn bản không có khả năng phát sinh.
Thế nhưng bây giờ, có Ớt đại vương tồn tại thì hết thảy không có khả năng đều trở thành có thể.
Chỉ cần bọn họ giết thật nhiều trùng biến dị thì sớm muộn gì cũng có một ngày có thể đạt tới cấp bậc như Áo Cổ Đinh.
Cột băng thần kỳ kia, nhất định là sức mạnh chỉ có cường giả mới có.
Áo Cổ Đinh rút kiếm kích quang dưới đất lên, không nhanh không chậm tiêu sái quay trở về, nhóm dị năng giả thấy anh liền nhường đường, ngay cả trùng biến dị cũng vậy.
Đứng trước nhân loại đáng sợ này chỉ dùng một chiêu có thể giết chết trùng biến dị cấp sáu này, lũ trùng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, căn bản không khơi dậy nổi chút phản kháng.
Áo Cổ Đinh thẳng lưng, khí tức thu liễm hệt như một người bình người không hề có sức mạnh, điều này làm thôn dân lại càng khâm phục không thôi.
Thế nhưng không ai biết giờ phút này Áo Cổ Đinh lãnh đạm nhíu mày thực sự không khác gì người bình thường.
Sức mạnh của anh sau khi ngưng tụ cột băng đã hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ…