Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc – Chương 66: Ngứa răng
Ba ngày kế tiếp, trùng triều không ngừng tới hiến mạng, thôn dân giết ngày càng hăng say, kinh nghiệm chiến đấu cũng vùn vụt tăng lên, ba ngày trước mỗi người chỉ có thể đối phó với một con trùng biến dị, căn bản không thể cùng đối phó hai con. Thế nhưng hôm nay số trùng biến dị bị giết đã vượt hơn trăm ngàn con.
Càng miễn bàn là sức chịu đựng của dị năng giả cũng gia tăng, sức mạnh vượt xa ngày xưa một trời một vực, sau một buổi chiều tiêu diệt hơn trăm con trùng biến dị, mọi người chỉ cần nghỉ ngơi nửa tiếng là có thể hồi sức bắt đầu làm việc.
Kinh nghiệm chiến đấu với cường độ trùng triều khốc liệt làm thôn dân tiến bộ rất nhanh, hôm nay bọn họ cơ hồ có thể cùng chiến đấu với hai con trùng, tuy có hơi tiêu hao sức lực nhưng căn bản không tiêu hao quá nhiều dị năng.
Chỉ cần còn dị năng, dị năng giả vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất với người bình thường, người bình thường sẽ mệt mỏi, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi, không thể chiến đấu thời gian dài.
Thế nhưng dị năng giả thì khác, chỉ cần còn dị năng thì bọn họ vẫn có thể chiến đấu, đến khi nào dị năng hoàn toàn tiêu hao hết mới không thể chịu nổi nữa.
Tinh hạch thu thập được mấy hôm nay chất đầy cả bao.
Dĩ nhiên phần lớn tinh hạch đã vào bụng Tống Triết, số dư nho nhỏ còn lại được dành để thôn dân thăng cấp, cũng không biết có phải vì càng lên cấp độ cao thì tỷ lệ thất bại càng lớn hay không, từ cấp một lên cấp hai rất thuận lợi, căn bản không thất bại.
Thế nhưng từ cấp hai lên cấp ba thì tỷ lệ thất bại cao tới bảy mươi phần trăm, Chu Bách Triết cảm thấy vô cùng tiếc nuối nhưng thôn dân thì không hề buồn bực chút nào, ngược lại còn cảm thấy thực bình thường.
Dù sao thì từ cấp hai thăng cấp lên cấp ba mà có tỷ lệ thành công trăm phần công thì thực sự quá khó tin, căn bản là không thực thế.
Thôn dân rất khát khao sức mạnh, khát khao thăng cấp, thế nhưng có vài chuyện bọn họ thấu hiểu hơn Tống Triết.
Vì thế đối với nhóm thôn dân, Chu Bách Triết thật sự vừa yêu vừa hận.
Ba ngày này cuối cùng cũng có người thành công thăng cấp, ngay vừa nãy, hai người dị năng cấp hai cuối cùng đã thành công thăng cấp, thế nhưng đội trưởng đội săn vẫn còn ở cấp ba.
Đội trưởng đội săn nhịn không được buồn rười rượi nhưng vẫn không từ bỏ, cả thôn thăng cấp làm ông có cảm giác cấp bách, ông hi vọng mình cũng có thể thành công thăng cấp nhưng một lần, hai lần, ba lần, cơ hồ hấp thu hơn mười viên tinh hạch nhưng vẫn không thành công.
Tinh hạch trong đầu cứ hệt như cố sâu không đáy, không quản là hấp thu bao nhiêu năng lượng vẫn không thấy đầy.
“Sao lại như vậy chứ?” Đội trưởng đội săn nhìn lòng bàn tay mình, biểu tình có chút mê mang.
Chu Bách Triết nhịn không được than thở, thế nhưng không biết làm sao an ủi, chuyện thăng cấp này với có tỷ lệ thất bại không nhỏ, may mà không có tổn thất cùng nguy hiểm, như vậy đã là rất tốt rồi.
Áo Cổ Đinh đứng ở đó, yên lặng không nói lời nào.
Cứ như hết thảy hoàn toàn không làm anh hứng thú, anh chỉ nhìn về phương xa xa, nhìn chăm chú suốt mấy tiếng.
Chu Bách Triết tới gần, hiếu kỳ hỏi: “Anh đứng đây nhìn cái gì vậy?” Vừa nói, Chu Bách Triết vừa nhìn theo tầm mắt Áo Cổ Đinh, đập vào mắt chính là những dãy núi kéo dài bất tận, còn có con sông lóng lánh ánh sáng.
Nơi xa hơn thì bị mây mù che kín, không thể nhìn thấy.
Chu Bách Triết nhất thời mê mẫn, cảnh sắc xinh đẹp như vậy thực sự làm cậu thả lỏng, đầu óc cũng thực thanh minh, cậu hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Đẹp thật a!”
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt nhếch môi, khoanh tay dựa vào thân cây bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Quả thực tinh cầu này rất đẹp.”
Chu Bách Triết đung đưa cành lá: “Tinh cầu này giống hệt như địa cầu cổ, mấy loại táo quýt sơn tra kia đều là đặc sản địa cầu cổ.”
Âm thanh Chu Bách Triết có chút nhẹ nhàng, không khỏi nhớ lại chuyện ngày xưa.
Đời trước mặc dù không có gì đáng để tưởng nhớ nhưng nghĩ tới mình chết thảm thương như vậy thục sự nuốt không trôi cơn giận này.
Mà đời này mặc dù trở thành một cây ớt nhưng cuộc sống cực kỳ thoải mái, còn có được năng lực cường đại, chỉ cần có đủ tinh hạch thì cậu có thể biến thành người, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Chờ đến khi biến thành người, cậu có thể ăn thật nhiều món ngon.
Sau khi kéo suy nghĩ quay lại, Chu Bách Triết thầm lau nước miếng: “Anh vẫn chưa nói anh rốt cuộc đang nhìn gì a?”
Chỗ này, trừ bỏ núi chính là sông, còn có hoa hoa cỏ cỏ khắp núi đồi cùng đám cây cối rập rạp.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, có chút lạnh lẽo: “Tìm vị trí của trùng biến dị cấp bảy.”
Chu Bách Triết sửng sốt: “Vậy anh tìm được không?”
Áo Cổ Đinh lắc đầu, trầm giọng nói: “Tinh thần lực của nó có ở khắp nơi, căn bản không thể xác định được vị trí chính xác.”
Có ở khắp nơi…
Chu Bách Triết rùng mình, càng nghĩ càng cảm thấy sợ, chà chà cành lá có chút lạnh của mình: “Tôi thấy con trùng biến dị cấp bảy kia rõ ràng là đầu óc có vấn đề.”
Nơi này chẳng có tài nguyên gì cả, cố tình nó lại định cư ở đây, còn gây ra nhiều chuyện như vậy.
Áo Cổ Đinh cười mà không cười: “Em sai rồi, nó rất thông minh, trùng biến dị trước nay vẫn luôn là loại xu lợi tránh hại, tinh cầu này xuất hiện nhiều trùng đẳng cấp cao như vậy nhất định là có cất giấu bí mật gì đó.”
Nói tới đây, ánh mắt Áo Cổ Đinh lại càng rét lạnh hơn: “Quan trọng hơn là trùng triều gần đây là trùng vương cố ý gây ra.”
Chu Bách Triết cũng biết chuyện này, thế nhưng cậu không biết con trùng vương kia rốt cuộc muốn làm gì.
Nhất định có bí mật gì đó.
Chu Bách Triết càng nghĩ lại càng thấy đau đầu, chỉ đành vứt vấn đề này cho Áo Cổ Đinh: “Anh nói coi vì sao nó phải làm như vậy chứ?”
Áo Cổ Đinh trầm ngâm vài giây: “Nếu anh không đoán sai thì nó làm lớn chuyện như vậy là vì muốn giết chết anh.”
Chu Bách Triết căn bản không tin lý do này, nếu trùng biến dị cấp bảy thật sự muốn giết chết Áo Cổ Đinh thì đâu cần mỗi ngày phái trùng biến dị cấp sáu tới như vậy.
Rõ ràng là tự nộp mạng, đừng nói giết chết Áo Cổ Đinh, suốt ba ngày nay trùng triều căn bản không thể gây thương vong cho thôn.
Nó làm vậy căn bản không có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa cũng không hợp logich.
Áo Cổ Đinh nói: “Thủ hạ lợi hại nhất của nó có lẽ là cấp sáu, với lại…” Anh dừng một chút: “Mỗi lần trùng biến dị cấp sáu xuất hiện thì sức mạnh của chúng tựa hồ đang ngày càng mạnh hơn.”
Chu Bách Triết cả kinh: “Có thật không?”
Áo Cổ Đinh gật đầu, biểu tình nghiêm nghị.
Tim Chu Bách Triết đập thật nhanh, cậu không ngừng đi qua đi lại, tựa hồ phải làm vậy mới có thể áp chế được khủng hoảng trong lòng.
Rốt cuộc chuyện là sao.
Sức mạnh của thôn dân ngày càng mạnh mẽ hơn, mà trùng biến dị cũng vậy, chẳng lẽ con trùng vương kia cũng giống cậu, có thể hỗ trợ đám trùng thuận lợi thăng cấp?
Nếu quả thực là vậy thì đúng là lớn chuyện.
Chu Bách Triết cười khổ vung vẫy lá cây, tâm tình cực kỳ tệ, mà Áo Cổ Đinh thì tiếp tục dùng tinh thần lực tìm kiếm tung tích trùng vương.
Thấy đối phương nghiêm túc như vậy, Chu Bách Triết cũng không tiện quấy rầy đối phương, cậu tự tìm một nơi nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy ngày nay cậu mệt muốn chết, rễ cây vốn lớn bằng ngón cái thoạt nhìn khô quắt queo, cứ như có thể ngủm bất kỳ lúc nào.
Chạng vạng tối, thôn dân dùng cơm xong thì bị đội trưởng đội săn triệu tập bắt đầu bài tập huấn luyện mỗi ngày, dĩ nhiên bài tập thể dục theo đài cũng phải làm, vừa không mệt vừa có thể rèn luyện thân thể, đúng là một công đôi việc.
Chu Bách Triết thực an tâm, thôn dân căn bản không cần tập mấy động tác thể dục cơ bản này nhưng bọn họ lại coi như bảo bối mà kiên trì luyện tập mỗi ngày, cảm giác được coi trọng này thực sự làm cậu cảm động.
Bên tai truyền tới một trận động tĩnh, tầm mắt 360 độ của Chu Bách Triết giúp cậu nhanh chóng phát hiện người nọ là ai, căn bản không cần quay đầu: “Áo Cổ Đinh, anh có chuyện gì à?”
Áo Cổ Đinh nhướng mày: “Phương thức rèn luyện này là em dạy?”
Chu Bách Triết gật đầu hỏi: “Sao anh biết?”
Ý cười của Áo Cổ Đinh càng sâu hơn: “Cũng chỉ có em mới làm những chuyện như vậy.”
Cái này…
Hừm.
Sao có cảm giác trong mắt Áo Cổ Đinh mình giống như nhân vật phản diện ấy nhỉ…
Chu Bách Triết thầm liếc mắt, quyết định không thèm để ý tới Áo Cổ Đinh.
Hai người an tĩnh nhìn, không ai lên tiếng, bầu không khí cũng an tĩnh lại.
Chu Bách Triết quan sát thôn dân tập thể dục nhưng suy nghĩ không biết đã chạy đi đâu.
Áo Cổ Đinh nhướng mày, đáy mắt có chút kinh ngạc, cây ớt nhỏ này bình thường thích nhất là lon ton chạy nhảy khắp nơi, thế nhưng lúc này lại cực kỳ an tĩnh, thậm chí an tĩnh tới mức làm người ta cảm thấy không đúng.
Thế nhưng Áo Cổ Đinh cũng rất thích như vậy, thậm chí còn hưởng thụ cảm giác yên lặng này.
Suy nghĩ của Chu Bách Triết có chút hỗn loạn, cuối cùng cũng kéo suy nghĩ lan man của mình quay lại: “Áo Cổ Đinh, chuyện đội tìm kiếm anh tính thế nào?”
Chuyện này vẫn luôn là vấn đề mà thôn dân lo lắng.
Đội tìm kiếm, nghĩa như tên, mục tiêu là tìm kiếm phi thuyền thất lạc, chuyến này ra ngoài không biết bao lâu mới quay trở về, quan trọng nhất là người trong thôn không thể đi hết, căn bản là không thực tế.
Thế nhưng nếu không đi theo, lỡ như Áo Cổ Đinh dẫn một nhóm người rời đi rồi đám trùng nhân cơ hội đánh lén thì sao đây?
Áo Cổ Đinh vẫn thực trầm tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cũng không biết vì sao, tâm tình vốn có chút hỗn loạn của Chu Bách Triết dần dần bình phục lại trong khí tức lạnh băng của đối phương.
Lúc này Áo Cổ Đinh mới nói: “Anh sẽ dẫn một nhóm đi, con trùng vương cấp bảy kia sẽ không phái trùng triều tới công kích thôn, mục tiêu của nó là anh.”
Tâm Chu Bách Triết hoàn toàn thả lỏng, đồng thời cũng có cảm giác ngứa răng, lời này nghe sao thiếu đánh như vậy chứ…