Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 55: Em ấy là của tôi!


Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc – Chương 55: Em ấy là của tôi!

Sáng sớm hôm sau, không khí ẩm ướt lành lạnh.

Cửa sổ trong nhà mở rộng, trong chậu hoa là một cây ớt chỉ thiên.

Nó giống như nhân loại, mặc dù rễ cắm trong chậu nhưng toàn bộ thân cây thì khẽ tựa vào cửa sổ, hai nhánh lá khá dài quấn quanh trước ngực, ngáy khe khẽ.

Áo Cổ Đinh không biết từ khi nào đã sớm tỉnh lại, đang tựa vào mép giường chuyên chú vọc một thứ kỳ lạ.

Thứ kia chính là quang não.

Quang não nhìn giống như đồng hồ đeo tay, chỉnh thể chỉ có một khối, vỏ ngoài không biết làm bằng chất liệu gì, thoạt nhìn rất đắt tiền.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, ánh mắt lộ rõ cẩn thận.

Mặc cho anh dùng hết thảy mọi cách vẫn không thể nào mở được.

Tinh cầu này rốt cuộc có thứ gì có thể ảnh hưởng sản phẩm siêu khoa học kỹ thuật…

Trong giấc mơ, thật nhiều cây ớt chỉ thiên chen chúc trong mảnh ruộng, không ngừng nhích tới trước, cố đong đưa cành lá phát ra âm thanh non nớt.

“Ba ba, ba ba không muốn tụi con sao?”

“Ba ba, sao ngài không để ý tới tụi con?”

Từng tiếng từng tiếng chất vấn non nớt làm Chu Bách Triết luống cuống tay chân đẩy đám ớt con không ngừng nhào tới: “Đừng có tới nữa, tôi không phải ba mấy đứa.”

Ở trong mộng, âm thanh của Chu Bách Triết thực mông lung, thậm chí còn có cả vọng âm.

Cảnh vật xung quanh là một mảnh trắng xóa, chỉ có mảnh ruộng này là rõ ràng, đám ớt con không ngừng chen chúc nhào tới, từng chút chút nhấn chìm cậu, sau đó… không thấy gì nữa.

Cảm giác hít thở không thông ập tới làm Chu Bách Triết thoát khỏi giấc mộng, trở lại thực tế, có chút chưa tỉnh hẳn đánh giá xung quanh, lúc này mới ý thức được là mình nằm mơ, khẽ thở vào một hơi, đều tại lời chúc của nhóm thôn dân đêm qua làm hại cậu mơ thấy ác mộng đáng sợ như vậy.

“Tỉnh rồi à?” Cách đó không xa truyền tới một giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính.


Chu Bách Triết giật mình, lúc này mới chú ý người ngồi bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “Anh dậy sớm vậy?”

Áo Cổ Đinh nhướng mày, tựa cười không cười nói: “Bây giờ đã chín giờ, ngoài cửa có một đám người đang chờ em dậy đấy.”

Chu Bách Triết sửng sốt, cứng ngắc lá cây, do dự hỏi: “Chẳng lẽ… là nhóm trưởng thôn à?”

Liên tưởng tới phản ứng của nhóm trưởng thôn đêm qua, Chu Bách Triết cảm thấy da đầu mình tê dại.

Người đứng ngoài cửa, ngán vạn lần đừng phải là trưởng thôn a.

Thế nhưng có lẽ ông trời không nghe thấy tiếng lòng của Chu Bách Triết, câu trả lời tiếp theo của Áo Cổ Đinh hoàn toàn đánh nát chút may mắn còn lại của cậu.

“Chính là nhóm trưởng thôn.

Trầm mặc một hồi, Chu Bách Triết bi thương che mặt, đào mình ra khỏi chậu, sau đó vào phòng tắm tắm rửa chính mình sạch sẽ từ đầu tới chân, không còn tẹo bụi đất nào.

Cuối cùng Chu Bách Triết cầm máy sấy sấy khô mình, nhìn cây ớt chỉ thiên đẹp trai rạng ngời ở trong gương, cậu nhịn không được dùng lá cây búng tay, mặc dù không thể phát ra chút âm thanh nào.

Bất quá Chu Bách Triết vẫn nhịn không được vuốt vuốt tóc mái, cũng chính là mấy chiếc lá, sau đó tự luyến nói: “Sau khi tắm xong, mình quả nhiên lại càng đẹp trai hơn.”

Không biết từ nào Áo Cổ Đinh đã đi tới, dựa vào cạnh cửa nhàn nhạt nói: “Theo tôi ra ngoài.”

Chu Bách Triết hoàn toàn không có chút lúng túng khi bị bắt gặp, ngược lại đắc ý hỏi: “Anh cảm thấy dáng vẻ này thế nào?”

Vừa nói vừa chỉ chỉ đỉnh đầu, ở đó có vài chiếc là vì được đặc biệt xử lý nên cùng hướng về một hướng, thoạt nhìn rất giống tóc mái.

Thế nhưng Áo Cổ Đinh chỉ nhớ bộ phận đó từng sinh trưởng rất nhiều ớt chỉ thiên, cũng chính những quả ớt đó mang đến cảm giác mà anh chưa bao giờ cảm nhận được.

Mùi vì đó, cơ hồ có thể nói là mùi vị tuyệt vời nhất, làm người ta phát nghiện.

Nhớ tới những quả ớt thơm ngon kia, nháy mắt cổ họng Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, chân chân thật thật cảm nhận được cái gì là không kiềm nổi, anh thậm chí không chống đỡ nổi dục vọng nội tâm, muốn ngậm cây ớt này vào miệng, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị vừa đặc biệt lại mãnh liệt của nó.

Chu Bách Triết run bần bật, một lần nữa cảm nhận được cỗ tinh thần lực biến thái kia đang không chút kiêng nể gì cường ngạnh triền miên dây dưa trên người mình.

Mẹ nó, rốt cuộc là tên biến thái nào ngày ngày dòm ngó mình a!


Một người thần kinh thô như cậu mà còn không chịu nổi muốn nổi da gà.

Rõ ràng đang ở trong phòng tắm kín, kẻ kia rốt cuộc là ai mà có thể xuyên tường nhìn chăm chăm mình a?

Chu Bách Triết suy nghĩ một vòng nhưng không tìm được người phù hợp, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt lấy mình, run rẩy.

Thân là một cây ớt, mỗi ngày bị chính mình cay khóc cũng thôi đi, bây giờ còn lo lắng bị rình coi, ớt sinh khốn khổ này không khỏi quá hại người đi?

Chu Bách Triết vội vàng chạy tới bên cạnh Áo Cổ Đinh, tim đập thình thịch thình thịch, thế nhưng giây tiếp theo, cậu nhịn không được kinh ngạc, lúc cậu tiến tới sát bên người Áo Cổ Đinh thì cổ tinh thần lực rình trộm kia đột nhiên biến mất.

Chẳng lẽ người nọ sợ bị Áo Cổ Đinh phát hiện?

Chu Bách Triết dùng cá cây đỡ má, càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.

Tốt quá! Cậu quyết định mỗi phút mỗi giây đều phải bám sát lấy Áo Cổ Đinh để tránh bị tên thần kinh kia dòm ngó.

Người nọ nhất định là một tên biến thái!

Thấy cây ớt nhỏ nhích gần mình, Áo Cổ Đinh thậm chí có thể ngửi thấy vị cay nhàn nhạt, cho dù đỉnh đầu cây ớt này hoàn toàn không có quả ớt nào.

Áo Cổ Đinh lại một lần nữa cảm nhận được trái tim mình rung động, đối với ba mươi năm nhân sinh của anh, có thể nói là có một không hai.

Mùi vị của cây ớt nhỏ quá mỹ hảo, làm hôm qua được ngửi một lần liền nhớ mãi không quên.

Mùi vị đó, thực sự quá hăng hái.

Chu Bách Triết lợi dụng ưu thế có rễ, mặt dày vô sỉ leo lên, cuối cùng vững vàng ngồi trên bả vai Áo Cổ Đinh, nơi này vừa rộng vừa chắc khỏe, thoạt nhìn liền cảm thấy an toàn.

Áo Cổ Đinh hiển nhiên rất vui sướng, nếu để nhóm thuộc hạ nhìn thấy chỉ sợ sẽ đồng lòng dành ánh mắt thương hại cho Chu Bách Triết, cho dù là bạn tốt nhất của Áo Cổ Đinh tướng quân cũng không dám đụng vào vị trí này a.

Thế nhưng thực tế, đối với Áo Cổ Đinh mà nói, cây ớt nhỏ tới gần lại càng làm anh ngửi thấy vị cay mê hồn kia càng rõ ràng hơn, dị năng vốn có chút ổn định lại bắt đầu sôi trào, chầm chậm xua tan khí lạnh trong cơ thể.

Cảm giác ấm áp này đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được.


Cảm giác đó làm Áo Cổ Đinh phát nghiện, ngày càng say mê vị “cay” này hơn.

Mà hết thảy chỉ có cây ớt nhỏ này có thể mang tới cho anh.

*****

Chu Bách Triết vỗ vai Áo Cổ Đinh: “Chúng ta ra ngoài đi.” Vừa nói vừa nhịn không được dòm dòm xung quanh, có chút do dự nhỏ giọng thì thầm nói: “Đúng rồi, anh có cảm nhận được cổ tinh thần lực nào lén rình mò ở xung quanh không?”

Tinh thần lực của cậu mặc dù đã rất cường đại nhưng vẫn không phát hiện được nguồn gốc của cổ tinh thần lực kia, có thể thấy cấp bậc của kẻ này khẳng định cao hơn cậu.

Hiện giờ chỉ có Áo Cổ Đinh có thực lực cường đại nhất, nói không chừng anh có thể phát hiện được gì đó.

Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia hiểu ra, sau đó nhàn nhạt nói: “Không có.”

Chu Bách Triết hoàn toàn không nghi ngờ gì cả, lập tức tin lời Áo Cổ Đinh, trong lòng lại càng kinh sợ hơn, chẳng lẽ trên tinh cầu này có người có cấp bậc cao hơn cả Áo Cổ Đinh?

Áo Cổ Đinh xoay người đi ra cửa, mới mở cửa đã thấy trưởng thôn cùng hai vị đội trưởng chờ sẵn, biểu tình cung kính ngưỡng mộ hệt như nhìn thấy lão tổ tông.

Chu Bách Triết nhất thời dâng lên một ý niệm khó tưởng, run rẩy lá cây hỏi trưởng thôn: “Ông… ông không phải đã nói chuyện của tôi với đội trưởng thủ vệ chứ?”

Bằng không… vì sao biểu tình của đối phương lại y hệt như trưởng thôn…

Trưởng thôn nghe vậy thì nặng nề gật đầu, nghiêm nghị nói: “Dĩ nhiên rồi, tổ tiên hiện thế nhất định phải báo cho mọi người biết. Chờ trùng triều kết thúc nhất định phải xử hành nghi thức chúc mừng chúng ta rốt cuộc có thể lá rụng về cội, có chốn quy túc.”

Phải biết suốt mấy trăm năm qua bọn họ vẫn luôn phiêu bạc trong tinh tế. Mặc dù sống nhưng lại giống như chết vậy, bởi vì không có gốc rễ, tâm của bọn họ không thể nào ổn định.

Thế nhưng bây giờ thì tốt rồi, nơi có tổ tiên chính là quê nhà của nhân loại.

Mặc dù tinh cầu này cằn cỗi hoang vu nhưng chỉ cần có tổ tiên thì nó chính là thiên đường tốt đẹp nhất.

Vì thế chuyện này phải báo cho thôn dân, thậm chí nếu có thể, trưởng thôn muốn báo cho cả tinh tế này, để mọi người biết, tổ tiên vẫn còn sống.

Tựa hồ đoán được suy nghĩ của trưởng thôn, Chu Bách Triết cả kinh vội vàng hỏi: “Trưởng hôn, chuyện này ông đã nói cho những thôn dân khác biết chưa?”

Ngàn vạn lần đừng “rồi” nha, ngàn vạn lần đừng nha!

Chu Bách Triết cuống cuồng, chỉ cầu nguyện trời xanh mở mắt một lần, cậu thậm chí còn nghĩ tới sau khi chuyện tổ tiên này bị phơi bày thì sẽ mang tới sóng gió lớn cỡ nào cho thế giới này.

Mặc dù không hiểu vì sao người tương lai lại coi trọng một sinh mạng thể ở địa cầu cổ như vậy nhưng nếu đổi vị trí suy nghĩ, ở thế kỷ hai mươi mốt, nếu xuất hiện một người cổ đại sống sờ sờ thì chắc cũng sẽ được toàn thế giới coi trọng, sau đó sẽ bị kéo vào sở nghiên cứu.

Chu Bách Triết không khỏi rùng mình, mặc dù không biết người tương lai có làm như vậy hay không, thế nhưng Chu Bách Triết vẫn quyết định làm một cây ớt khiêm tốn, cậu chỉ là một cây ớt rất bình thường, trừ bỏ biết chạy biết nhảy biết chữa trị thì thật sự chỉ là một cây ớt bình thường!


Mặc dù… có thể, thôn dân sẽ không tin.

Thế nhưng hết thảy đều không phải vấn đề, điều kiện tiên quyết là chuyện cậu là tổ tiên không bị tiết lộ.

Trưởng thôn lắc đầu: “Tạm thời tôi vẫn chưa thông báo, muốn chờ trùng triều kết thúc sẽ cử hành tiệc chúc mừng, khi đó mới công bố chuyện của ngài.”

Chu Bách Triết vội vàng khoát tay: “Tôi thấy ông cứ tiếp tục giấu chuyện này đi, đừng báo cho thôn dân.”

Trưởng thôn sửng sốt, khó hiểu: “Vì, vì cái gì?”

Này rõ ràng là chuyện tốt, vì sao tổ tiên lại không muốn?

Chu Bách Triết thầm lau mồ hôi, vắt hết óc suy nghĩ lý do.

Mà lúc này một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên, mang theo khí thế cường ngạnh không cho phép nghi ngờ.

“Bởi vì tôi không cho phép.”

Chu Bách Triết sửng sốt, thật lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần.

Nhóm trưởng thôn há to mồm, kinh ngạc không thôi.

“Có ý kiến?” Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, cười như không cười.

Một cổ uy áp cường đại đập thẳng vào mặt, nhóm trưởng thôn không gợi lên nổi chút tâm tư phản kháng nào.

Không khí đột nhiên trầm xuống hệt như rơi vào hầm băng làm nhóm trưởng thôn không khỏi run lẩy bẩy, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, không ngừng lắc đầu: “Không, tụi tôi không có ý kiến gì cả.”

Thế nhưng toàn bộ quá trình này, Chu Bách Triết lại không hề cảm nhận được ý lạnh, cùng lắm chỉ là man mát như điều hòa mà thôi, Chu Bách Triết mơ hồ ý thức được Áo Cổ Đinh tựa hồ đã gia tăng khả năng điều khiển tinh thần lực, đến mức muốn gì được nấy, có thể chọn lựa đối tượng để phóng ra uy áp.

Chu Bách Triết vươn nhánh lá xanh mướt kéo kéo cổ áo Áo Cổ Đinh, nhỏ giọng: “Cái đó…”

Tiếng nói vừa vang lên, Áo Cổ Đinh nghiêm mặt quay đầu, con ngươi đen láy lạnh như băng thoáng chốc làm Chu Bách Triết nuốt hết mấy lời muốn nói vào bụng.

Được rồi, cho dù Áo Cổ Đinh không thả uy áp đối phó với cậu, thế nhưng ánh mắt của cậu vẫn làm cậu sợ run!

Cái thế giới chết tiệt này.

Chu Bách Triết ôm mặt, cảm thấy thực bi thảm.

Sao ông lại giống như chuột sợ mèo mà sợ Áo Cổ Đinh đến vậy a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.