Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc – Chương 52: Sau khi lập quốc không cho phép thành tinh
Lần chúc phúc này A Ngưu phải vơ vét hết tế bào não mới thốt ra được cụm từ chúc phúc này, ông có chút lo lắng bất an, sợ Ớt đại vương chê khô khan.
Chu Bách Triết thầm đỡ trán, bất quá vẫn dùng âm thanh đặc biệt trầm thấp chậm rãi nói: “Chúc phúc sẽ giúp ông xua tan hết thảy thương tổn.”
Một đạo ánh sáng nhu hòa từ lá cây rơi xuống bao bọc lấy A Ngưu.
Mọi người kiềm không được hít một hơi, đầu óc trống rỗng vài giây, không khí giống như tạm ngừng, mọi người không dám nhúc nhích, tựa hồ sợ mình sẽ phá hư hết thảy trước mắt.
A Ngưu ngừng thở, thế giới trước mắt ông là một mảnh trắng xóa, không còn gì khác, thế nhưng không biết vì cái gì ở trong thế giới này, ông cảm nhận được yên tĩnh và ôn hòa chưa từng có.
Tất cả phiền não, tất cả thống khổ, còn có thù hận cùng bi thương, giờ phút này hết thảy đều bị xóa tan, chỉ còn lại tĩnh lặng, ông cúi đầu nhìn thấy vết thương trên người đang chậm rãi khôi phục, bên trong thân thể thực ấm áp, đau đớn tan biến.
A Ngưu cảm thấy thực thoải mái, sức lực yếu ớt vì mất máu quá nhiều cũng dần dần khôi phục, rốt cuộc có lại khí lực, ông nhịn không được xắn quần áo, lỗ thủng lớn trên bụng đang dần dần khép lại.
Mình có thể không chết sao?
A Ngưu siết chặt nắm tay, tâm tình kích động, nghĩ tới người vợ yêu thương cùng đứa con cần mình chăm lo bảo hộ cả đời, dục vọng cầu sinh bất ngờ bùng nổ…
Mình không thể chết được!
A Ngưu run rẩy, tâm tình lại càng kích động hơn.
***
Ớt đại vương lơ lửng giữa không trung tỏa ra vầng sáng, ánh sáng trắng tinh chậm rãi lưu động làm hết thảy trở nên thực ảo mộng, hệt như đang nằm mơ vậy.
Thế nhưng mọi người không biết thời khắc này nội tâm Ớt đại vương thống khổ biết bao nhiêu, mỗi giây cứu chữa A Ngưu tiêu hao 120 điểm tích phân.
Tính tới tính lui, cậu chỉ có thể chống đỡ được mười một giây.
Trừ A Ngưu ra, cậu cần cứu bốn người nữa. Như vậy, mỗi người chỉ được hai giây.
Hi vọng vật phẩm của hệ thống xuất lực một chút, hai giây có lẽ có thể khôi phục được một nửa thương tích của A Ngưu.
Ít nhất cũng phải giữ được mạng của họ.
Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong lòng Chu Bách Triết.
Hai giây, đã đến.
Chu Bách Triết vội vàng tắt chữa trị, ánh sáng dần tản đi, lộ ra một bóng người, A Ngưu lúc này mặc dù sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng trạng thái tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.
Quan trọng hơn là giờ phút này A Ngưu tựa hồ không giống trước kia.
Tựa hồ… cường đại hơn?
Mọi người giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, có chút không dám tiến tới, thế nhưng đáy mắt tràn đầy kinh ngạc cùng dò xét.
Thương thế của A Ngưu trị được không?
Ý niệm này chính là trọng điểm chú ý của mọi người.
Chu Bách Triết chống đỡ không nổi ánh mắt của mọi người, vội vàng ho khan vài tiếng kéo lại sự chú ý của bọn họ, nói: “Tìm người kiểm tra vết thương của A Ngưu, năng lực của bản đại vương có hạn, đã cố hết sức rồi.”
Chu Bách Triết mặc dù muốn mặt mũi, thế nhưng chuyện liên quan tới mạng người, cậu vẫn phân rõ nặng nhẹ.
Mọi người nghe vậy, cũng không biết đang nghĩ gì, rất nhanh bác sĩ đã tiến tới, bắt đầu kiểm tra thương thế A Ngưu, toàn bộ hành trình A Ngưu vẫn luôn trầm mặc, bất quá rất phối hợp với bác sĩ.
Rất nhanh, biểu tình của bác sĩ càng lúc càng ngưng trọng, thậm chí là run rẩy.
Mọi người thấy vậy cũng khẩn trương theo, trưởng thôn vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Bác sĩ run run ngẩng đầu, tựa hồ kích động lại tựa hồ điên cuồng nói: “Thương thế của A Ngưu mặc dù vẫn rất nghiêm trọng, thế nhưng đã không còn nguy hiểm tính mạng, hiện giờ chỉ cần tiến vào khoang dinh dưỡng tiến hành chữa trị là có thể lành hẳn!”
Mọi người kêu lên, vô thức dời tầm mắt về phía ớt đại vương, quả thực là thần tích, thật sự không thể tin nổi.
Ánh mắt bác sĩ thực cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Chu Bách Triết: “Ớt… Ớt đại vương, ngài làm sao làm được, điều này thật sự là…”
Nói tới đây bác sĩ nhất thời cứng họng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình rung động của mình.
Từ cổ chí kim, cho dù là địa cầu cổ tới tương lai, chưa từng nghe qua sức mạnh nào thần kỳ đến mức có thể chữa trị thương tích nặng như vậy.
Chu Bách Triết khẽ mỉm cười, giả vờ như bình tĩnh: “Bây giờ vẫn nên cứu người trước, có chuyện gì để sau rồi nói.”
Lúc này bác sĩ mới phản ứng được, vội vàng tránh ra.
Chu Bách Triết bay tới trước mặt người bị thương kế tiếp, dùng âm thanh trang bức đặc biệt trầm thấp nói: “Chúc phúc sẽ giúp ông khôi phục hết thảy thương tổn.”
Người nọ kịp phản ứng, cố gắng ngồi thẳng người, thở dốc một hơi mới nói: “Tôi, tôi chúc Ớt đại vương dồi dào sức khỏe, mọc ra thật nhiều quả ớt, sang năm lại có nhiều cây ớt hơn.”
Nói xong, người nọ liền nhìn Chu Bách Triết, đáy mắt thực bất an, sợ Ớt đại vương không thích những lời này.
Ông biết, Ớt đại vương ở trước mắt chính là người quyết định sống chết của mình.
Được ca ngợi, Chu Bách Triết thực không biết phải làm sao, lại thêm một người chúc mình mọc thêm nhiều ớt, vấn đề là cậu thật sự không muốn, đỉnh một đống ớt như vậy trên đầu, cậu thật sự không muốn trải nghiệm nữa, với lại làm gì có sức mà chăm cả một vườn ớt con…
Thế nhưng, bất kể từ ca ngợi thế nào, cậu cũng phải cứu những người này.
“Chúc ông bình phục.” Chu Bách Triết chậm rãi nói.
Một vầng sáng xuất hiện bao phủ đối phương, người bên ngoài căn bản không nhìn rõ tình huống bên trong, chỉ có thể ngừng thở, trợn to mắt cẩn thận quan sát.
Rất nhanh, lại hai giây trôi qua.
Ánh sáng tản đi, người nọ tựa hồ có sức lực, đứng dậy, mừng như điên, thật sự quá thần kỳ!
Rồi sau đó, ông thực tôn kính khom lưng với Chu Bách Triết.
Bởi vì, ông biết, mình không chế hoàn toàn là nhờ vào Ớt đại vương.
Cái lễ này, trăm ngàn năm qua, là lễ mà dị năng giả dành cho người mà mình cảm tạ cùng tôn kính từ tận nội tâm, lễ này rất đặc biệt, ý nghĩa cũng rất phi phàm.
Mọi người tựa hồ bị hành động của người này cảm nhiễm, rối rít noi theo, cúi người hành lễ, cám ơn vị Ớt đại vương này đã nhiều lần cứu giúp thôn làng, mang đến biến hóa long trời lỡ đất cho nơi này.
Thoáng chốc, bầu không khí trang nghiêm làm mọi người hốt hoảng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Ví dụ, bài tập thể dục buổi sáng đã thay đổi thể chất của mọi người, để bọn họ có bài huấn luyện hoàn chỉnh.
Thậm chí có vài người còn hãm hại Ớt đại vương, muốn đuổi Ớt đại vương đi, thế nhưng ngài không hề nghĩ tới hiềm khích trước đó, vẫn lựa chọn giúp đỡ thôn dân, cùng nhau chống lại trùng biến dị.
Nếu không phải Ớt đại vương ném ra bom ớt, chỉ sợ ngay cả Áo Cổ Đinh cũng đã bị con trùng biến dị cấp sáu kia giết chết.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất là Ớt đại vương có năng lực vô cùng thần kỳ, có thể cứu sống người bị trọng thương mà khoang dinh dưỡng cũng không thể cứu.
Thế mà người trong thôn đã làm gì?
Bọn họ chưa bao giờ chân chính tiếp nhận Ớt đại vương, nhất là trưởng lão, nhiều lần muốn giết Ớt đại vương. Cho tới nay, người trong thôn cũng nhờ vào Ớt đại vương mới có thể sống sót… thế mà bọn họ lại không phân nặng nhẹ.
Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy mặt đau rát, xấu hổ vô cùng.
Áo Cổ Đinh đứng thẳng người, sắc mặt từ thờ ơ nhanh chóng biến thành phức tạp, bởi vì cái lễ của nhóm thôn dân làm anh nhớ lại rất nhiều chuyện cũ đã quên.
Chu Bách Triết đến thế giới này một đoạn thời gian nhưng đối với phong tục cơ bản ở đây vẫn hoàn toàn không hay biết, có chút khó hiểu vì sao thôn dân tự dưng lại cuồng nhiệt như vậy, cứ như truyền giáo vậy.
Khó hiểu lắc đầu, sau khi chữa khỏi người thứ hai, Chu Bách Triết nhanh chóng bay tới chỗ người tiếp theo, tiến hành chữa trị, rất nhanh, quá trình chữa trị cho người thứ ba cũng kết thúc, cuối cùng là thứ tư, thứ năm…
Mỗi người đều được Chu Bách Triết chuẩn xác khống chế trị liệu hai giây, phải như vậy thì tất cả mọi người mới sống sót được.
Sau khi kết thúc, điểm tích phân cũng cạn sạch, Chu Bách Triết đau lòng muốn chết, cũng may tất cả đều sống sót, chỉ cần tiến vào khoang dinh dưỡng điều trị thâm một lần, cộng thêm tĩnh dưỡng vài ngày thì có thể tiếp tục chiến đấu.
“Trời ạ, tất cả mọi người đều sống!”
“Ớt đại vương thật sự là thiên sứ sao? Vì sao ngài lại có sức mạnh thần kỳ như vậy?”
Nhóm thôn dân khiếp sợ, thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ.
Sau khi xác nhận chắc chắn cả năm người đều thuận lợi sống sót, trưởng thôn trào nước mắt, ông đã thấy rất nhiều sinh ly tử biệt, biết bao nhiêu người quen vì trùng triều mà chết đi, cho dù là khoang dinh dưỡng cũng không thể cứu sống, ánh mắt tuyệt vọng của họ khi sắp chết làm trưởng thôn không thể nào quên được.
Thế nhưng hôm nay, ông rốt cuộc không cần trải qua tình cảnh thống khổ đó nữa.
Hết thảy, cũng vì Ớt đại vương mà thay đổi.
Chu Bách Triết cất [Cánh Thiên Sứ], cậu không thể cứ luôn trang bị đôi cánh này, thật sự quá cản trở, dĩ nhiên còn một nguyên nhân nữa là vì tâm tư nho nhỏ của cậu.
Thứ tốt phải giấu đi, đến khi cần mới lôi ra, như vậy mới thu được càng nhiều khiếp sợ hơn.
Mất đi cánh thiên sứ, Chu Bách Triết thoạt nhìn không còn cao quý tới mức không thể với tới nữa, nhóm thôn dân dè đạt dần dần bình tĩnh lại, thế nhưng vẫn như cũ tràn đầy cuồng nhiệt cùng kính sợ.
Phải biết, vị Ớt đại vương này mọc cánh hệt như thiên sứ của địa cầu cổ, bọn họ nào dám chọc Ớt đại vương tức giận, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Ngay lúc này, trưởng thôn đi tới, thực tôn kính khom người bày tỏ lòng kính trọng cùng cảm kích.
“Cám ơn ngài đã cứu thôn dân, nếu không có ngài…” Trưởng thôn hơi ngừng lại, nghẹn ngào: “Chỉ sợ bọn họ đã chết rồi.”
Chu Bách Triết mềm lòng nhất khi bị nhóm cụ già cao tuổi ăn nói khép nép, thậm chí là nhún nhường với mình, điều đó làm cậu nhớ tới người sư phụ đã dạy võ công cho mình.
Chu Bách Triết nhắm mắt, nhận lễ của trưởng thôn, sau đó vội vàng nói: “Trưởng thôn, mau bảo mọi người quay về nghỉ ngơi đi, trời đã tối rồi.”
Cậu sợ nếu mình không nhận thì ngược lại lại làm trưởng thôn bất an.
Mọi người nhìn nhau, có chút không tình nguyện rời đi, bọn họ muốn lưu lại ở bên cạnh Ớt đại vương, phải biết Ớt đại vương rất có thể chính là thiên sứ trong truyền thuyết, nói không chừng ở bên cạnh cũng có thể trị được bách bệnh!
Chờ đến khi già thì có thể mang ra khoe khoang, nhớ năm đó tôi ở chung phòng với Ớt đại vương, còn nói chuyện!
Thế nhưng hiện giờ, bọn họ không thể không vâng lệnh Ớt đại vương, nhanh chóng tản ra, ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Mà những người bị thương mặc dù đã được chữa khỏi hẳn, thế nhưng vẫn còn chút yếu ớt, bị trưởng thôn lệnh về nhà phải tẩm bổ thân thể, tránh lưu lại bệnh căn.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại trưởng thôn, đội trưởng đội săn, Áo Cổ Đinh và Ớt đại vương nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ngay ngắn trên băng ghế.
Trưởng thôn há hốc mồm, có chút khẩn trương hỏi: “Ớt đại vương, ngài…”
Chu Bách Triết vội vàng giơ lá cây ngắt lời đối phương: “Tôi biết ông muốn hỏi cái gì.”
Trưởng thôn lúng túng im lặng, có chút không biết làm sao.
Chu Bách Triết sớm đã nghĩ ra cách ứng phó, liền làm ra dáng vẻ ưu thương nhìn bầu trời, nhàn nhạt nói: “Chuyện này, nói ra rất dài dòng…”
“Vậy thì nói tóm tắt.” Áo Cổ Đinh tựa vào cạnh cửa, tựa cười mà không cười nói.
Đối diện với ánh mắt Áo Cổ Đinh, Chu Bách Triết đột nhiên có chút chột dạ, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục nói láo: “Các người có từng nghe qua chuyện sau khi lập quốc không cho phép thành tinh không?”
Áo Cổ Đinh: “…”
Trưởng thôn cùng đội trưởng đội săn mờ mịt: “…”
Chu Bách Triết thầm ồ một tiếng, xem ra bọn họ không biết.
Như vậy… cậu có thể thả ga mà trang bức trâu bò.