Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc – Chương 34: Tướng quân cứu ớt
Quay lại trước đó…
Nam nhân ôm Chu Bách Triết đi tới ngã ba, sau đó không chút suy nghĩ trực tiếp chọn một đường đi tới, dấu chân lưu lại thực rõ ràng.
Chu Bách Triết dĩ nhiên cũng phát hiện điểm này, sau khi suy nghĩ liền hỏi: “Anh biết người núp trong bụi cỏ là ai đúng không?”
Nam nhân dừng một chút, không biến sắc nói: “Là thôn dân.”
Chu Bách Triết mờ mịt, do dự nói: “Bọn họ… vì sao lại muốn ẩn núp không cho tôi biết…” Sau khi nói xong, trong đầu cậu liền lóe lên một đáp án.
Những người đó muốn giám thị cậu, còn lí do thì Chu Bách Triết căn bản không dám nghĩ.
Sau một lúc trầm mặc, Chu Bách Triết bắt đầu có chút bất an, cậu nhìn nhìn xung quanh, có cảm giác kế cận có chút không đúng.
Biến hóa của Chu Bách Triết làm nam nhân chú ý, trầm giọng nói: “Xung quanh có trùng biến dị giám thị chúng ta.”
Chu Bách Triết sửng sốt vội vàng quan sát, quả nhiên trong bụi cỏ rậm rạp ẩn núp vài con trùng biến dị, con ngươi đỏ lòm lạnh lùng giám sát nhất cử nhất động của nhân loại, sẵn sàng tập kích bất kỳ lúc nào.
Chu Bách Triết đè nén suy nghĩ: “Đám trùng này nhất định có mục đích gì đó.”
Nam nhân gật đầu, con ngươi vẫn trầm tĩnh như cũ, tựa hồ đám trùng này xuất hiện căn bản không thể làm tâm tình của anh dao động.
Chu Bách Triết có chút lo lắng: “Nhóm thôn dân sẽ không gặp chuyện đi, sao đến giờ vẫn chưa thấy họ đuổi kịp.”
“Bọn họ có lẽ đã rẽ qua lối khác.”
Lời này làm Chu Bách Triết cả kinh, đột nhiên nhớ tới mấy dấu chân rõ ràng vô cùng khả nghi của nam nhân, liên tưởng một chút liền đoán được, vội vàng nói: “Không được, tôi phải đi tìm bọn họ.”
Nam nhân không chút nào bất ngờ, anh đặt Chu Bách Triết xuống đất, trầm giọng nói: “Em đi trước đi, tôi tới phi thuyền lấy vài thứ rồi tới sau.”
Chu Bách Triết có chút giật mình: “Anh…” Cậu không ngờ nam nhân này lại quyết định giúp mình, thôn dân rõ ràng không hoan nghênh anh nhưng anh vẫn…
Đến lúc này, trong đầu Chu Bách Triết lóe lên rất nhiều ý niệm, cuối cùng hết thảy hóa thành một câu.
“Được, bản đại vương đi trước.”
Dứt lời, Chu Bách Triết lập tức vươn hai bắp đùi tráng kiện của mình rời đi, lá cây không ngừng lay động.
Nam nhân thu hồi tầm mắt, nhanh chân chạy về phía phi thuyền rơi xuống, tới mục tiêu, nam nhân từ phi thuyền lấy ra quang não không hề bị hư hại, mở máy nói: “Lập tức phân tích xác nhận vị trí rơi xuống của những phi thuyền khác.”
Quang não nháy mắt hiện ra một khung hình trong suốt, hình ảnh một cô bé gái xuất hiện, biểu tình cứng ngắc nói: “Bởi vì phi thuyền bất ngờ rơi xuống, để đảm bảo ngài là người điều khiển phi thuyền, xin tiến hành xác nghiệm tròng mắt.”
Nam nhân nhíu mày tiến tới một bước, để con ngươi nhắm thẳng lằn quét màu đỏ.
Quét xong, quang não nói: “Quét xong, xác nhận ngài là người điều khiển, hiện giờ đang tiến hành xác nhận vị trí, xin chờ.”
Rất nhanh, kèm theo âm thanh tích tích, quang não bình tĩnh không chút phập phồng nói: “Phát hiện vị trí đáp xuống của năm chiếc phi thuyền, chia ra ở… Cảnh báo! Cảnh báo! Trên tinh cầu có từ trường không biết tên tiến hành quấy nhiễu, cảnh báo! Quang não cùng tất cả thiết bị khoa học cao sắp…”
Tiếp đó không còn âm thanh nữa, quang não hoàn toàn rơi vào tình trạng chết máy, sắc mặt nam nhân lạnh xuống, nhanh chóng lấy những thiết bị khoa học cao ra kiểm tra, quả nhiên giống như lời quang não, tất cả đều chìm vào trạng thái chết máy, không có động tĩnh.
Này đồng nghĩa…
Phi thuyền không thể khởi động, trừ phi tìm được nguyên nhân, bằng không đời này anh đừng hòng rời khỏi tinh cầu này.
Nam nhân đen mặt, cất quang não vào lòng, quay đầu sải bước rời đi.
Chu Bách Triết một đường chạy như điên, trong lòng thầm giật mình, xung quanh ẩn núp rất nhiều trùng biến dị, cũng không biết chúng định làm gì.
Đến khi nghe thấy động tĩnh từ xa xa truyền tới, Chu Bách Triết vội vàng chạy tới thì nhìn thấy con trùng biến dị cấp hai muốn công kích nhóm thôn dân. Mắt thấy thôn dân sắp mất mạng trong miệng trùng, Chu Bách Triết lập tức xông ra hô lớn: “Có bản đại vương ở đây, ai cũng không tổn thương được mọi người!”
Đối với nhóm thôn dân, trùng biến dị cấp hai rất mạnh mẽ, bọn họ không thể thắng nổi.
Thế nhưng sau khi Chu Bách Triết xuất hiện thì con trùng kia nhanh chóng từ bỏ công kích thôn dân, nó quay qua nhe nanh với Chu Bách Triết, thôn dân lớn tuổi nhịn không được thở phào một hơi.
Trong thời khắc nguy hiểm này, Chu Bách Triết nhảy vút lên giơ chân cắm phập vào con ngươi trùng biến dị, máu tươi phun ra đầy mặt cỏ.
Con trùng kêu la thành tiếng, cơn đau nhức cùng mùi máu tanh làm nó càng điên cuồng hơn, giống như phát điên vậy, sức chiến đấu cũng tăng mạnh. Chu Bách Triết vừa né tránh vừa quát to với nhóm thôn dân đang sững sờ: “Đứng nhìn gì đó, còn không mau tới công kích.”
Thôn dân thấy vậy thì lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Ớt đại vương, chúng ta tới ngay.”
“Không cho phép đi.” Một giọng nói vang lên.
Thôn dân kinh ngạc quay đầu lại thì thấy thôn dân lớn tuổi nói: “Không cho phép ai giúp nó.”
Mặc dù đang liều mạng né tránh nhưng Chu Bách Triết cũng nghe thấy lời nói của nhóm thôn dân, cậu hơi khựng lại một chút, suýt chút nữa đã bị sâu cắn rụng rễ cây.
Chu Bách Triết cấp tốc quyết định, dùng cái giá là hi sinh một nhánh cây để giữ được cái mạng nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cậu bị thương, còn chưa kịp cảm thụ nỗi đau bị cụt tay, trong lòng vừa đau vừa xót như bị cắm phập một con dao rồi còn bị xát muối, đau tới tận xương.
Cậu từ xa chạy tới là vì muốn bảo vệ thôn dân, thế nhưng bọn họ…
Ngược lại, thôn dân trẻ tuổi vội vàng la lên: “Thế nhưng Ớt đại vương rõ ràng không chịu nổi, nó cần chúng ta hỗ trợ.”
“Thì liên quan gì tới cậu? Cứ để hai chúng nó chém giết lẫn nhau, không cho phép ai qua giúp nó.” Lão thôn dân không chỉ không bị thuyết phục mà còn trầm mặt uy hiếp: “Nó rõ ràng cùng phe với người ngoại lai kia.”
Thôn dân trẻ tuổi cắn môi, nhìn Ớt đại vương đang liều mạng né tránh ở bên kia, phảng phất nhìn thấy trái tim bị tổn thương từ dáng vẻ trầm mặc của nó.
Thôn dân trẻ tuổi chịu không nổi cắn rứt lương tâm, cậu rút kiếm laser lớn tiếng nói với lão thôn dân: “Thân là dị năng giả, tôi quyết không lấy oán trả ơn, nếu như không có Ớt đại vương, tôi sớm đã chết rồi.”
Dứt lời, thôn dân trẻ tuổi không thèm để tâm tới lời uy hiếp của lão thôn dân, vội vàng xông tới.
Chu Bách Triết run rẩy lá cây, vừa giật mình vừa có chút phức tạp, cậu không ngờ vẫn có thôn dân nguyện ý giúp mình.
“Ớt đại vương, chúng ta trong ứng ngoài hợp cùng giết nó.” Thôn dân trẻ tuổi mặc dù có gương mặt non nớt nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, nháy mắt làm trái tim rét lạnh của Chu Bách Triết ấm áp trở lại.
Ớt đại vương trầm mặc nháy mắt sinh long hoạt hổ, vung vẫy cành lá nói: “Không thành vấn đề, xem xem bản đại vương thi triển khí thế giết chết con trùng biến dị này!”
Mặc dù chỉ có một thôn dân hỗ trợ nhưng cuối cùng con trùng biến dị cấp hai kia cũng dần dần rơi vào thế hạ phong.
Nhóm thôn dân còn lại nhìn nhau, tựa hồ có quyết định, sau đó rối rít rút kiếm laser xông tới, căn bản không thèm liếc nhìn lão thôn dân.
Sắc mặt lão thôn dân nháy mắt âm trầm, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Thứ quái vật kia, phải chết.
Chỉ mới mấy ngày nó đã làm lệch lạc suy nghĩ của thôn dân, làm bọn họ lâm trận phản bội, ngay cả lời ông cũng không chịu nghe, cho dù mất mạng cũng muốn giúp thứ quái vật kia.
Bên kia, mấy người hợp lực cố gắng chém giết, mắt thấy sắp giết được trùng biến dị cấp hai thì chuyện đáng sợ diễn ra, xung quanh bắt đầu truyền tới âm thanh đông nghìn ngịt, càng lúc càng lớn hơn.
Tựa hồ có rất nhiều sinh vật lớn đang di chuyển tới…
Nháy mắt, mọi người đều biến sắc.
Ý niệm này vừa mới lóe lên, từ xa xa đã có rất nhiều trùng biến dị nháy mắt xuất hiện làm nhóm thôn dân không kịp phản ứng.
Nhóm trùng biến dị này phần lớn đều là cấp một hoặc cấp hai, đại khái có khoảng trên trăm con, còn có trùng biến dị cấp ba, cấp bốn ẩn núp ở phía sau không xuất hiện, chính là chúng đang điều khiển đám trùng cấp thấp, đã có chỉ số thông minh nhất định.
“Đáng chết, sao lại có thể như vậy.”
Sắc mặt mọi người ảm đạm, chỉ một con trùng biến dị cấp hai suýt chút nữa đã giết chết tất cả bọn họ, giờ lại tới nhiều trùng như vậy, bọn họ làm sao thắng được.
Da đầu Chu Bách Triết cũng có chút tê dại, vội vàng nói: “Mau bảo vệ tôi, tôi muốn kích phát bom ớt.”
Mọi người cũng hiểu được bom ớt là con đường sinh tồn duy nhất, vì thế nhanh chóng tập trung lại bảo hộ Ớt đại vương, đảm bảo nó không bị trùng quấy rối.
Đám trùng tụ tập lại một chỗ nhanh chóng công kích mọi người, rất nhanh liền có thôn dân bị thương, có người bị trùng biến dị cắn xé, chớp mắt đã không còn xương cốt, toàn bộ quá trình nhanh không tưởng, thôn dân kia căn bản còn chưa kịp kêu la thảm thiết đã chết rồi.
Một màn này làm mọi người run bắn, nhanh chóng thu nhỏ vòng vây, có người hét lớn: “Ớt đại vương, ngài xong chưa, chúng tôi sắp chịu không nổi.”
Chu Bách Triết nghe vậy cũng nóng nảy không thôi, thế nhưng càng gấp thì lại càng không kích phát ra ớt.
Lão thôn dân lúc này đứng cách mọi người quá xa, không ít trùng phát hiện dị năng giả lạc đàn, chúng nhanh chóng vây tới dùng càng của mình công kích.
Lão thôn dân biến sắc vội vàng dùng kiếm laser công kích trùng biến dị, thế nhưng cấp bậc của ông không cao, căn bản không thể địch lại nhiều trùng biến dị như vậy.
Rất nhanh lão thôn dân bị trùng biến dị tập kích ngay lồng ngực, sau khi tim bị moi ra, lão thôn dân hét thảm một tiếng rồi bị đám trùng xé xác, tinh hạch trong đầu rơi xuống đất, lập tức bị trùng biến dị gặm lấy giao cho con trùng biến dị cấp bốn.
Một màn này rơi vào mắt đám người, bọn họ chỉ cảm thấy thật đáng đời, hoàn toàn không có chút thương hại nào.
Chu Bách Triết điều chỉnh tinh thần lực nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được đầu mối bắt đầu nhanh chóng tập trung tinh thần thúc đẩy kết quả, trong lúc nguy cấp này một bóng người từ xa lao tới như bay, kiếm laser trong tay hệt như băng tuyết phả ra chất khí màu trắng đáng sợ, đụng vào đâu là kết băng tới đó.
Không ít trùng còn chưa kịp kêu thảm thiết đã bị đông cứng thành băng rồi bị chém vỡ thành năm bảy mảnh, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Chu Bách Triết ngẩn người, ngây ngốc nhìn bóng dáng kia.
Người nọ có hàng mày kiếm anh tuấn, con ngươi hẹp dài sắc bén làm người ta run sợ, khí thế cao ngạo lại mạnh mẽ làm cả đám sâu phải run sợ, tất cả mọi người đều ý thức được, người này mạnh hơn cả bọn họ tưởng tượng.
Không giống như Ớt đại vương cần có bom ớt mới giết chết được đám trùng, người này chỉ cần đứng đó, dùng một cái liếc mắt là có thể làm đám trùng kinh sợ rút lui.
Chỉ cần vung kiếm là có thể tùy tiện lấy mạng trùng biến dị cấp hai mà bọn họ e dè.
Hơn nữa mỗi lần vung kiếm là có thể giết chết bảy, tám con trùng biến dị, vô cùng nhàn nhã.
Rốt cuộc trong trùng triều đông nghìn nghịt, nam nhân mở ra một con đường, quần áo trên người không hề dính một vệt máu nào.
Khí thế cường đại nháy mắt làm nhóm thôn dân run lẩy bẩy, nhịn không được cúi đầu, theo bản năng sinh ra ý sợ hãi, thần phục.
Con ngươi nam nhân âm trầm, tựa hồ không coi trùng triều ra gì, anh trầm giọng nói: “Tôi tới rồi.”
Đầu óc Chu Bách Triết nháy mắt trống rỗng, quả ớt trên đầu khẽ run.
Lúc này con ngươi nam nhân cũng trở nên âm u sâu không thấy đáy.