Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc – Chương 128: Tôm hùm ăn thật ngon
Mọi người lộ ra ánh mắt mê man, vẫn chưa lấy lại tinh thần, cảm giác được bạch quang bao phủ khi nãy thật sự quá tốt đẹp.
Sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ ngoài ý muốn phát hiện vết thương cư nhiên đã hoàn toàn biến mất, cho dù là vết thương chỉ nhỏ bằng lỗ kim.
Mọi người cực kỳ kinh hãi, cái này còn là sức mạnh mà nhân loại có được sao?
À mà đối phương cũng không phải nhân loại.
Sở hữu sức mạnh thần kỳ lại quỷ dị như vậy tựa hồ cũng rất hiển nhiên.
Chu Bách Triết thu hồi cánh thiên sứ, tròng mắt nhìn những con người nhỏ bé đang ngẩng đầu nhìn mình ở bên dưới: “Còn ai chưa hồi phục không?”
Mọi người vội vàng lắc đầu, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác rung động.
Mà lúc này, vị tướng quân kia cúi đầu nhìn cây ớt vốn yếu xìu trong lòng, nó cư nhiên đã triệt để hồi phục, đoạn cành lá bị gãy mất cũng đã mọc lại.
Anh cẩn thận chạm vào lá cây, cây ớt vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không có tư tưởng.
Cảm giác thất vọng lan tràn trong lòng làm tướng quân có chút uể oải, thế nhưng vào lúc này đầu ngón tay lại truyền tới cảm xúc êm ái, mang theo chút dè dặt.
Tướng quân chợt ngẩn đầu, gương mặt vốn đờ đẫn lập tức lộ ra ý cười.
Bởi vì cây ớt vốn không nhúc nhích cư nhiên dùng lá cây quấn lấy tay anh.
Tựa hồ cảm nhận được đối phương đã phát hiện ý đồ của mình, nó rụt lá cây lại, tựa hồ xấu hổ.
Chu Bách Triết: “…”
Này thật sự không khoa học.
Rõ ràng là cổ máy chiến đấu do hệ thống chế tạo ra, nó cư nhiên lại có ý thức riêng?
Chu Bách Triết lập tức dùng tinh thần lực liên hệ với cây ớt tiểu đệ này, biểu tình nhất thời trở nên kỳ quái.
Cây ớt tiểu đệ này tuy chỉ số IQ không cao, chỉ có thể biểu đạt tâm tình rất vụng về, thế nhưng đã đủ làm Chu Bách Triết cảm động cùng rung động.
Chẳng lẽ—- ớt tiểu đệ do hệ thống tạo ra thật sự có thể phát sinh biến dị?
Chu Bách Triết mở thương thành, cẩn thận kiểm tra một phen rồi thở phào.
Quả nhiên là vậy.
Phía dưới phần giới thiệu chế tạo cây ớt tiểu đệ cấp ba số lượng lớn có một dòng ghi chú không bắt mắt.
[Quân đoàn ớt là cỗ máy chiến đấu, không có năng lực suy nghĩ tự chủ, hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của ký chủ, thế nhưng vẫn có tỷ lệ rất nhỏ sản sinh ra cây ớt biến dị sở hữu năng lực tự tư duy.]
Xem ra, xác xuất nhỏ này đã rơi vào người cây ớt tiểu đệ này.
Tâm tình Chu Bách Triết khá phức tạp, có chút không biết xử lý nó thế nào.
Dù sao thì chỉ cần một ý niệm của cậu thì quân đoàn ớt sẽ bị hệ thống thu hồi.
Thế nhưng cây ớt tiểu đệ này đã có năng lực suy tư, đại biểu nó không còn là cây ớt bình thường nữa, nếu cứ thu hồi như vậy thì tựa hồ có chút vô nhân đạo.
Đúng lúc này, cây ớt tiểu đệ kia đột nhiên nhảy xuống, ngửa lá cây tựa hồ đang nhìn Chu Bách Triết, sau đó làm ra một động tác.
Đó chính là quỳ một gối dưới đất như nhân loại, chào Chu Bách Triết.
Chu Bách Triết rõ ràng cảm nhận được tình cảm thân thiết mà đối phương truyền tới.
Thậm chí là sùng bái.
Chu Bách Triết phát ra một ý niệm cho ớt tiểu đệ, rất nhanh, đối diện cũng truyền tới một ý niệm.
Chu Bách Triết lại càng kinh ngạc hơn.
Cây ớt tiểu đệ này cư nhiên đưa ra nguyện vọng muốn đi theo bên cạnh vị tướng quân kia.
Có lẽ nó không có tình cảm phức tạp như nhân loại, thích chính là thích, không thích chính là không thích, cũng không cần cân nhắc quá nhiều.
Nó thực trực tiếp biểu đạt nguyện vọng muốn ở bên cạnh vị tướng quân kia, nó hi vọng Chu Bách Triết có thể đồng ý, thậm chí Chu Bách Triết cảm thụ được tâm tình hỗn loạn cùng nội tâm có chút khẩn trương của nó.
Chu Bách Triết có chút đau đầu, khó lắm mới xuất hiện một cây ớt tiểu đệ đặc biệt, kết quả nó lại muốn chạy theo người khác.
Cảm giác chua xót nhàn nhạt này làm Chu Bách Triết quyết định không đáp ứng yêu cầu của ớt tiểu đệ, biểu thị lát nữa mới nói đáp án cho nó biết.
Cây ớt tiểu đệ có chút uể oải, toàn bộ lá cây đều rũ xuống.
Tướng quân không rõ, còn tưởng ớt tiểu đệ có chỗ khó chịu, anh ngẩng đầu dốc hết dũng khí cùng nén lòng kính nể với cái cây khổng lồ này, hỏi: “Có phải nó có chỗ nào khó chịu không?”
Chu Bách Triết không biến sắc nói: “Không có, nó rất khỏe.”
Tâm tư trong đáy mắt đối phương lại càng lo lắng hơn, vội vàng an ủi ớt tiểu đệ, ớt tiểu đệ ngượng ngùng cuộn lá cây, lại càng xấu hổ hơn.
Chu Bách Triết không đành lòng nhìn thẳng, yên lặng nhìn thoáng qua Áo Cổ Đinh, trong lòng có cảm giác rất khó chịu.
Nhìn ớt tiểu đệ người ta đi, có người thương có người thích.
Lại nhìn mình.
Rõ ràng cùng là cây ớt nhưng sao lại có đãi ngộ lớn như vậy chứ.
Áo Cổ Đinh tựa hồ cảm nhận được ánh mắt u oán vô hạn, nhàn nhạt liếc nhìn Chu Bách Triết, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Chuyện gì?”
Chu Bách Triết giơ lá cây, thực nghiêm túc vươn tới: “Mau nhìn chỗ này này, tôi bị thương.”
Áo Cổ Đinh híp mắt, khó khăn tìm được vết thương bé xíu xìu xiu ở giữa những mạch lá: “Đây là…. bị thương mà em nói?”
Chu Bách Triết không biết liêm sỉ gật đầu, nghiêm túc nói: “Không sai.”
Áo Cổ Đinh lạnh lùng nói: “Cho nên?”
Anh có cảm giác cây ớt này hình như có mục đích nào đó không để cho người ta biết.
Chu Bách Triết giơ con tôm hùm ở bên cảnh, cố nén nội tâm cuồng nhiệt: “Cho nên, chúng ta ăn tôm hùm đi?”
Chỉ ngẫm tới thôi đã nhịn không được chảy nước miếng.
Nháy mắt đó, mọi người giống như bị sét đánh, bọn họ nghe thấy gì vậy?
Cái cây cao quý thánh khiết không gì sánh bằng kia cư nhiên muốn ăn trùng biến dị? Hơn nữa còn là loại trùng dữ tợn xấu xí kia?
Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy con trùng này rất khó ăn rồi.
Nghĩ tới hình ảnh đó, bọn họ suýt chút nữa đã nôn khan không ngừng được.
Đối với hành động ghét bỏ của mọi người, Chu Bách Triết thầm lắc đầu, đó là vì mấy người không biết tôm hùm cay ngon cỡ nào.
Trên đời này, căn bản không có người nào có thể cự tuyệt tôm hùm!
Chu Bách Triết nhớ trên mạng internet ở địa cầu cổ từng có một chuyện đùa.
Từng có một chủng tộc tôm hùm cực kỳ kiêu ngạo, chúng lấy khả năng sinh sôi nảy nở cường đại của mình làm ưu thế, nhanh chóng chiếm lĩnh Hoa quốc, suýt chút nữa đã phá hủy môi trường sinh thái.
Thế nhưng thẳng tới khi có một món ăn gọi là tôm hùm sốt cay đột nhiên xuất hiện, nó triệt để làm sinh vật này gần như tuyệt chủng, không thể không dùng nhân công để sinh sôi nẩy nở.
Này đại khái là giống loại thê thảm nhất thế giới, cư nhiên phải cần nhân loại hỗ trợ sinh sôi.
Cũng chính vì vậy, loại tôm hùm mỹ vị này, có thể nói là món ăn mà không ai có thể cự tuyệt.
Chu Bách Triết mỉm cười vui sướng, chỉ nghĩ tới tôm hùm thôi liền chảy nước miếng.
– ——chờ đã!
Thân là một cái cây, cậu tựa hồ đã quên mất một chuyện rất đáng sợ.
Đó chính là…. cậu căn bản không có miệng!
Chu Bách Triết ngơ ngác một chốc, âm thầm quyết định.
Nếu không có miệng thì cứ tạo ra một cái miệng!
Lúc này, mọi người ngồi trên chiếu nhìn cái cây khổng lồ kia đang rửa sạch tôm hùm, dáng vẻ hưng phấn!
Mọi người nhìn mà lạnh người.
Sau khi rửa sạch, Chu Bách Triết có chút bối rối, ở nơi hoang sơ dã ngoại này, lấy đâu ra nồi mà nấu?
Xem ra, vẫn phải tự mình động thủ.
Chu Bách Triết ngắm nhìn bốn phía, sau đó ôm lấy một tảng đá lớn, trực tiếp khoét lỗ, thoạt nhìn giống như phiên bản nồi đá phóng đại.
Ở nơi thế này, hết thảy chỉ có thể giản lược.
Đối với chuyện này, mọi người có chút đau trứng.
Vị Ớt đại vương này sao lại chấp nhất như vậy chứ?
Yên lành làm một cái cây không tốt sao, miệng cũng không có, làm sao ăn được con trùng biến dị cấp bảy này?
Sau khi làm xong mọi thứ, Chu Bách Triết bắt đầu nhóm lửa nấu nóng nước trong nồi đá, tiếp đó bỏ tôm hùm đất vào nấu, thẳng đến khi màu sắc biến thành màu đỏ thì vớt ra.
Ngửi mùi vị trong không khí, vẻ mặt của mọi người có chút ghét bỏ.
Từ mùi vị thì phỏng chừng ăn không ngon.
Chu Bách Triết chỉ mỉm cười thần bí.
Chấp nhất của kẻ ham ăn với tôm hùm đất, mấy người không hiểu được đâu.
“Nếu bọn họ không ăn, chốc nữa hai chúng ta ăn hết.” Chu Bách Triết vừa nấu vừa nói với Áo Cổ Đinh.
Áo Cổ Đinh trầm mặc ba giây, quan sát nồi đá một chút, vẻ mặt thực khó hình dung.
– —–cả gương mặt, tựa hồ có chút cứng ngắc.
Mọi người thầm lộ ra chút hả hê, chỉ ngẫm tới thôi đã thực đồng tình với vị Áo tướng quân này.
Ở nơi này căn bản không có gừng không có tỏi, thế nhưng không sợ, may mắn cậu sở hữu bàn tay vàng hệ thống, trực tiếp dùng tích phân là có thể đổi được không ít thứ, thừa dịp mọi người không chú ý liền bỏ vào, xào xào một hồi liền tỏa ra hương vị đặc biệt.
Phương pháp nấu này chưa từng thấy qua, quả thực làm mọi người có chút kinh ngạc.
Cuối cùng là phân đoạn mấu chốt.
Chu Bách Triết bắt đầu thúc sinh quả ớt, chỉ vài giây đã sinh trưởng ra một quả lớn lớn, thừa dịp vị cay còn chưa kịp tỏa ra lập tức ném vào trong nồi, vị cay tỏa ra mang theo mùi thơm làm người ta khó có thể hình dung.
Vốn Hoàng Mao vẫn còn chút khiếp sợ, so với đám chiến sĩ này, anh biết hương vị của mấy quả bom ớt kia khủng bố đến thế nào.
Thế nhưng bây giờ, Hoàng Mao kinh ngạc phát hiện sau khi bom ớt bị ném vào trong nồi thì cư nhiên không còn cay như vậy nữa.
Lúc này, tướng quân cùng nhóm chiến sĩ đã hoàn toàn ngây người.
Một cây ớt cư nhiên lại biết nấu cơm, chuyện này đã triệt để đánh nát thế giới quan của bọn họ.
Kết quả như vậy vẫn chưa xong.
Hiện giờ cái cây này trâu bò đến mức không quản tới quy tắc tự nhiên, đỉnh đầu nháy mắt có thể mọc ra quả ớt?
Cái này, cái này….
Biểu tình Áo Cổ Đinh vốn âm trầm an tĩnh, lúc ngửi thấy vị cay thì đột nhiên bật dậy, cổ họng khẽ nhúc nhích, hào quang trong mắt sáng kinh người.
Trong không khí tràn ngập vị cay, mọi người quỷ dị cảm thấy mùi vị này cực kỳ mê người, thế nhưng nghĩ tới nguyên liệu của món này, bọn họ vẫn không nhịn được nôn khan.
Loại tâm lý mâu thuẫn này làm tất cả mọi người đều khó thích ứng.
Đúng lúc này, Chu Bách Triết đảo nồi.
Mọi người cư nhiên cũng giống như Áo Cổ Đinh, theo bản năng dòm vào trong nồi, cổ họng vô thức khẽ động.
Cái thứ trong nồi, thoạt nhìn—– cũng không quá ghê tởm.
Màu sắc đỏ hừng hực cực kỳ đẹp mắt, cực kỳ kích thích độ thèm ăn.
Không không không!
Mọi người lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác.
Đó chính là trùng biến dị a!
Làm sao có thể ăn ngon được chứ.
Nhưng mà lúc cây ớt khổng lồ kia vớt tôm hùm sốt cay ra, ánh mắt mọi người một lần nữa di động theo.
Chu Bách Triết nuốt nước miếng, vội vàng lôi tinh hạch của trùng biến dị cấp bảy giấu trong rễ cây ra hấp thu cạn sạch, trong hệ thống lại tăng lên không ít tích phân, cộng thêm số tích phân trước đó, Chu Bách Triết không chút chậm trễ chọn mua đạo cụ [ta có miệng rồi loa loa loa].
Tuy cái tên hơi kỳ lạ một chút.
Chu Bách Triết nhấn sử dụng, rễ cây truyền tới cảm giác tê dại, rất nhanh, cậu phát hiện mình tựa hồ có thêm một bộ phận.
Thử giật giật miệng, Chu Bách Triết lộ ra hàm răng trắng sáng: “Thế nào?”
Lúc này mọi người đã kinh hãi tới không nói nên lời.
Nhất là tướng quân cùng nhóm chiến sĩ, thậm chí còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Một cái cây—– chẳng những có con mắt mà bây giờ còn mọc thêm cái miệng nữa?!!!!
Cũng may đám người này không muốn lộ dốt trước mặt Hoàng Mao nên cố nén kinh hãi.
Ngược lại Hoàng Mao thì lộ rõ vui sướng: “Ớt đại vương, ngài rốt cuộc cũng có miệng rồi?”
Chu Bách Triết lộ ra hàm răng trắng bóng: “Đương nhiên rồi!”
Áo Cổ Đinh giật giật khóe miệng, cứ cảm thấy hàng này vì muốn ăn con trùng biến dị cấp bảy kia mới có miệng.
Chu Bách Triết tách nhỏ tôm hùm sốt cay, sau đó nhét phần tươi ngon nhất vào miệng, lộ ra biểu tình cực kỳ hưởng thụ.
“Mùi vị này thật sự là hoài niệm không gì sánh bằng a.”
Mọi người: sao nghe có cảm giác đối phương đã ăn rất nhiều lần rồi ấy nhỉ?
Áo Cổ Đinh giật giật khóe miệng, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn chạy trốn.
Kết quả một giọng nói vang lên ở sau lưng: “Áo Cổ Đinh, mau tới nếm thử tôm hùm sốt cay tôi làm nè.”
Ngửi hương vị kỳ diệu kia, cổ họng Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, ánh mắt âm trầm nửa ngày, cuối cùng bị hương vị này chinh phục, quyết định—– ăn!
Dùng kiếm kích quang rạch lớp xác ngoài, Áo Cổ Đinh nhịn không được nhíu mày, phần thịt cư nhiên cực kỳ tươi ngon, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Áo Cổ Đinh dùng hai nhánh cây thế cho đũa để gắp thịt tôm hùm, thử bỏ vào miệng, vẻ mặt mới đầu có chút thâm trầm, càng về sau lại càng phức tạp hơn.
Mọi người ngừng thở, thật sự rất hiếu kỳ, vẻ mặt này rốt cuộc là ăn ngon hay không ngon?
Biểu tình vốn lạnh lùng giờ phút này cư nhiên lại lộ ra biểu tình hưởng thụ.
Đây là thứ ngon nhất mà anh từng ăn.
Vị tươi ngon kèm theo vị tê cay tràn ngập trong khoang miệng, mùi vị kỳ diệu làm người ta muốn ngừng mà không được.
Đối với con trùng biến dị tướng mạo xấu xí này, Áo Cổ Đinh rốt cuộc cũng xóa tan chút mâu thuẫn cuối cùng.
Chân tôm hùm dài nửa thước cư nhiên bị Áo Cổ Đinh ăn hết sạch.
Vài giây sau, trong ánh mắt của mọi người Áo Cổ Đinh một lần nữa gắp một mảng thịt lớn, không chút do dự bỏ vào miệng.
Chu Bách Triết mong đợi hỏi: “Thế nào?”
Áo Cổ Đinh hồi tưởng dư vị, thản nhiên nói: “Thêm một cái nữa.”
Chu Bách Triết nói: “Được.”
Ngửi hương vị, mọi người cũng không nhịn được nữa, Hoàng Mao chà chà tay, nịnh nọt nói: “Cái kia… Ớt đại vương, tôi cũng muốn ăn.”
Chu Bách Triết nheo nheo mắt nói: “Không biết là người nào nói có chết cũng không ăn ấy nhỉ?”
Hoàng Mao lập tức làm dáng dùng dao đâm cổ ngã uỵch xuống đất ba giây, sau đó bật dậy nói: “Tôi chết rồi.”
Chu Bách Triết: Cư nhiên còn chiêu này?
Những người khác cũng học theo ngã rạp xuống không dậy nổi, sau đó lộ ra biểu tình nịnh nọt, lộ rõ ba chữ to—– thật muốn ăn!
Chu Bách Triết bị nhìn tới nổi da gà.
“Rồi rồi, tôi cho còn không được à!”
Rất nhanh, mọi người cầm cái chân trùng thật lớn màu đỏ au trong tay, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, tuy dáng vẻ làm người ta nổi da gà nhưng hương vị thật sự làm người ta thèm ăn.
Hoàng Mao gấp gáp xé một miếng thịt bỏ vào miệng, nhấm nuốt một phen, sau đó lộ ra…
[end 128]