Đọc truyện Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai – Chương 122: Phương Tây Huyết Tộc Văn 6
“Vậy cũng cao quý hơn những huyết tộc cao quý hạ đẳng này mà phải không?” Jaliz cười lạnh nói: “Không nhìn xem mình là thứ gì, cũng dám làm ra chuyện giết chủ không thể tha thứ này.
Tôi càng không nghĩ tới, các người lại còn dám dùng máu của thân vương đổi lấy bạc giam cầm của lão bất tử giáo hoàng, thật sự không biết sống chết.”
“Jaliz.” Người đàn ông âm trầm ngồi vị trí thứ hai nhìn Jaliz nở nụ cười thâm độc : “Bây giờ cô nói như vậy, ban đầu không phải cô cũng tham dự sao?”
“Ban đầu nếu như không phải các người nói sau khi khiến cho thân vương bệ hạ ngủ say rồi sẽ đưa người cho tôi, tôi sẽ hợp tác với các người?” Nói tới đây trên gương mặt xinh đẹp của Jaliz lộ vẻ độc ác, thậm chí ngay cả răng nanh cũng mất khống chế mọc ra: “Kết quả các người làm cái gì? Các người nhốt thân vương bệ hạ trong căn phòng dưới lòng đất của lâu đài nát đó, lại còn dùng bạc giam cầm vây khốn người.
Các người… các người thật đáng chết.”
“Hừ, dù bị lừa thì cô có thể làm gì? Giống như cô nói, chúng ta bây giờ đã cột cùng trên cái thuyền rồi, Ansel sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai trong chúng ta.” Trên mặt người đàn ông âm trầm lộ ra nụ cười dữ tợn: “Có điều, thân vương bệ hạ ngu xuẩn kia cũng thật là không biết hưởng thụ, vưu vật như cô tự đưa lên giường cũng có thể bị vứt ra.
Thật không biết là Ansel không được, hay là coi thường đóa hoa xã giao phóng đãng này.”
“Cress.” Jaliz sắc mặt khó coi đứng dậy căm tức nhìn người đàn ông âm trầm, ngay khi cô đứng dậy khí thế trên người tăng lên, đồ trưng bày trong mật thất này đều có chút chấn động.
“Đủ rồi.” Người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa tức giận nói: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, các người còn có thể lục đục?”
“Trước giờ tôi không cùng một phe với các người.” Jaliz căm tức nhìn người đàn ông thủ lĩnh: “Những thứ súc sinh bẩn thỉu, còn muốn cướp đi ngai vàng thuộc về thân vương bệ hạ của tôi, tôi chờ xem các người chết như thế nào.”
“Cô cho là phản bội Ansel cô có thể thoát khỏi trừng phạt?” Đàn ông trung niên bây giờ cũng có chút không nhịn được, tay phải của hắn đập bàn, trực tiếp đánh cái bàn thật dày dặn thành mảnh vụn: “Mặc kệ nguyên nhân của cô là gì, phản bội từ đầu đến cuối đều là phản bội.
Cô đừng hòng vọng tưởng còn có thể được Ansel tha thứ.
Cô đừng có quên, Ansel nhìn như dễ nói chuyện, thực ra lại là kẻ máu lạnh nhất.”
Sắc mặt Jaliz nhất thời trở nên ảm đạm, cô mím môi đảo mắt nhìn mọi người, sau đó sống lưng thẳng tắp lạnh lùng nói: “Jaliz biết mình có sai, bằng không hôm nay tôi cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.”
“Cô biết là tốt.” Cress trên dưới quan sát Jaliz, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm: “Nhưng mà, ngoại trừ khúc gỗ Ansel không biết thưởng thức đó, không thể không nói cô quả thật có vốn liếng câu dẫn đàn ông.”
Câu này của hắn quả thật không coi là dễ nghe, nhưng mấy người ở đây cũng không phản bác hắn, có thể thấy trong lòng những người khác, Jaliz nữ trưởng lão duy nhất này có địa vị gì ở đây.
Jaliz nghe được lời nói của Cress trên mặt lộ ra một nụ cười quyến rũ, đang lúc Cress đắc ý muốn muốn nói tiếp, liền cảm giác có thể bị va đập mãnh liệt, rồi sau đó cả người đã đập lên vách tường, sau đó lại rơi xuống đất.
Chỗ ngồi của hắn, đã bị Jaliz mặt đầy sương lạnh thay thế, mái tóc xoăn đen của Jaliz không gió tự bay, khí thế lập tức bốc cực cao: “Cress, đều là trưởng lão tôi sẽ không giết anh, nhưng, lần sau còn nói những lời hạ nhục người khác như vậy, tôi có biện pháp khiến anh sống không bằng chết.”
Jaliz đột nhiên làm khó dễ khiến cho sắc mặt mọi người đều biến đổi, những lời này bình thường bọn hắn cũng không phải không nói, nhưng mà mỗi lần nói, Jaliz cũng chỉ cười cho qua, lâu ngày bọn hắn thuận tiện lấy xem Jaliz chính là một ả dâm đãng chung quanh toàn đàn ông, thậm chí nhiều lúc còn xem cô một kẻ trơ trẽn trong bảy đại trưởng lão.
Nhưng mà, bọn họ lại quên, Jaliz có thể nói là ngoại trừ huyết tộc huyết thống thuần túy nhất như Ansel ra, cho dù khi xưa cô là loài người, cũng không thể phai mờ sự thật cô rút máu cha mình rồi truyền vào cơ thể mình.
“Jaliz, Cress chẳng qua chỉ có chút nóng nảy.” Người đàn ông trung niên ho khan nói giúp Cress: “Mọi người đều là bảy trưởng lão, hắn lại là người thẳng tính, cô cần gì phải gây với hắn.”
Jaliz xoay người lại, khẽ cười cười với đàn ông trung niên, nhấc váy xòe crinoline* cúi đầu chào: “Thất lễ trưởng lão Leiden, tôi quên hắn là cháu ngài, làm ra cử chỉ thất lễ như vậy thật là có lỗi.”
*váy crinoline: váy xòe thịnh hành trong giới quý tộc thời Châu Âu thế kỉ 19 “Cô…” Leiden nghe Jaliz nói vậy thật sự tức giận đến nỗi sắc mặt hơi phát xanh, đời này hắn ghét nhất là người khác nhắc tới quan hệ của hắn và Cress.
Đối với hắn mà nói, loài người đoản mệnh là vết nhơ lớn nhất trên đời này, không ngoài gì cả.
Nhưng mà, tồn tại của Cress lại luôn nhắc nhỏ sự tồn tại của vết nhơ này, nhưng hắn lại không thể giết thằng cháu không đầu óc này.
“Được rồi được rồi, mọi người cần gì phải gây gỗ không vui?” Có lẽ lúc này bầu không khí quá mức cứng ngắc, người đàn ông từ lúc đầu không nói gì bắt đầu giảng hòa, kêu mọi người đều bình tĩnh.
“Chúng ta chẳng qua chỉ trao đổi trong vui vẻ mà thôi.” Quạt trong tay Jaliz che kín miệng mình cười duyên mấy tiếng, sau đó xách váy về chỗ ngồi.
Lúc này coi như đã giảng hòa, Leiden bị người đánh trống lãng sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều: “Chúng ta vẫn nên thương lượng làm sao đối phó lão bất tử giáo hoàng.”
“Gã không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.” Jaliz giỏi nhìn người, càng giỏi quan sát người.
Theo cô thấy tên khốn giáo hoàng kia cũng không dám trắng trợn đòi bọn họ bạc giam cầm, dù là chính mắt gã nhìn thấy thân vương bệ hạ tỉnh lại cũng không dám mở miệng.
Dù sao, giáo hoàng thân là người phát ngôn của thần, đại biểu cho quang minh và hiền lành, sức mạnh và nhân từ.
Nếu để người khác biết gã và huyết tộc cấu kết làm việc xấu, dùng bạc giam cầm đổi lấy máu của thân vương Ansel, chỉ sợ tòa án của giáo hội cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho gã.
Dù sao, bạc giam cầm này là thần vật vạn năm trước giáng xuống, lại dễ dàng bị đưa ra ngoài như thế, dù gã là giáo hoàng cũng không được yên.
Ở đây trừ hai người khác, ai không phải là tinh anh? Mấy người này nghe Jaliz nói đều gật đầu một cái.
Jaliz nói không hề sai, lúc này giáo hoàng chỉ lo lắng bạc giam cầm sẽ bị ai cướp đi, có bị những người khác thấy không, còn như huyết tộc, gã đúng là sẽ không nghĩ tới những chuyện khác.
“Kế hoạch trước mắt, vẫn là nên làm sao ứng đối với chuyện sau khi thân vương trở lại.” Leiden nói tới đây sắc mặt rất âm trầm, bọn hắn tốn hết tâm tư để cho người ngủ say, còn chưa kịp diệt trừ luôn tùy chức của thân vương, Ansel đã bị người cướp đi rồi.
Đây quả thực sẽ khiến tất cả kế hoạch của bọn họ rơi vào khoảng không, vậy làm sao có thể khiến những người này không tức được?
Môi Jaliz giật giật, cuối cùng cũng không thể nói ra những cái khác, chỉ là, trong chớp nhoáng này cô giống như mất sức lực ngồi trên ghế, nhìn bộ dáng kia quả thật là lòng có chút không yên.
“Jaliz, câu nói kia hại chết, chúng ta đều ở trên một chiếc thuyền, nếu lật những người khác đều không sống được.” Câu nói này của Leiden nhìn như đang khuyên Jaliz, thực ra là đang uy hiếp cảnh cáo cô không được giở trò, bọn họ chết, Jaliz cũng không sống được.
“Tôi biết.” Jaliz trấn định hiếm thấy, cô cơ hồ có chút hư hỏng mở miệng nói: “Các người muốn thương lượng thì nhanh thương lượng, bà đây chỉ nhìn kết quả.
Nhưng lần này, thân vương bệ hạ phải cho tôi.”
“Đương nhiên rồi.” Lần này có thể nói là liều mạng đánh cuộc, nếu như Ansel không chết, như vậy người chết chính là bọn hắn.
Còn như chuyện đồng ý với Jaliz? Đến lúc đó đưa tro cốt thân vương tro cho cô ta là được.
Bên này mấy đại trưởng lão thương nghị làm sao bắt thân vương Ansel, bên kia Thiệu Khiêm đã tỉnh lại thì trợn mắt với Anthony: “Anh làm chuyện tốt ha.”
“Em nói đúng.” Anthony lúc này có thể nói là cũng sắp ngồi xổm dưới đất rồi, buổi chiều y tỉnh lại ngửi thân vương bệ hạ nhà mình rồi không nhịn được… gặm hắn một miếng.
Y thề, thật sự chỉ muốn gặm một cái mà thôi.
Nhưng mà, y vừa gặm, thân vương bệ hạ nhà y đã tỉnh lại, sợ quá, y theo bản năng bắt đầu hút máu thân vương bệ hạ… lại là sơ ý một chút… khụ khụ…
Lúc này Thiệu Khiêm nằm trên giường khắp người đều là dấu vết tím bầm thật sự chỉ có thể trợn mắt nhìn người đàn ông đứng ở mép giường.
Y càng tức giận chính là thiết lập kỳ lạ của thế giới này, đến tột cùng là ai nghĩ ra, hút máu làm sao lại móc nối với tình dục? Lại làm sao khiến cho người ta sinh ra khoái cảm mãnh liệt đến gần như muốn chìm ngập? Việc này quả thực là vi phạm khoa học được không?
Nhưng mà á, thế giới này có khoa học gì nói được sao? Ma pháp, giáo hội huyết tộc đều có, bạn nói khoa học với ai đây? Cũng không suy nghĩ thử, bản thân mình chẳng phải một tồn tại khoa học à.
Được rồi, Thiệu Khiêm chỉ là hơi bối rối, lúc đầu còn mơ màng chưa tỉnh, sau đó liền bị khoái cảm mãnh liệt chìm ngập quá mức nồng cháy, khiến hắn không nhịn được liền…
Khụ khụ, đi xa quá rồi.
Được rồi, Thiệu Khiêm không thể không thừa nhận, bây giờ cảm giác đạt được khoái cảm đậm đặc đến nỗi phải nhấn chìm quá mức mãnh liệt, làm toàn thân hắn cũng rêu rao muốn nhiều hơn, càng không muốn để Anthony rời đi…
Anthony nhìn thân vương bệ hạ nhà mình không biết nghĩ tới điều gì mà mặt càng đỏ thêm một ít, lập tức nhào tới, hôn chụt chụt lên gò má người ta mấy cái: “Thân vương bệ hạ của anh, là anh sai rồi, tha thứ cho anh.
Nhé?”
Chữ nhé cuối cùng, cảm giác thật là uốn lượn, vĩ âm sau cùng khiến Thiệu Khiêm không nhịn được ngây người ra, lần đầu tiên hắn cảm thấy, giọng nói của gã này lại có thể dễ nghe như vậy? Cũng thật may lực kiềm chế củaThiệu Khiêm còn ổn, hắn đỏ mặt một lát, sau đó thì đẩy người đẩy ra, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm.
Chỉ là, hắn vừa đi được mấy bước thì cảm giác có vật gì từ bắp đùi chảy xuống, Thiệu Khiêm chỉ ngừng một lát, sau đó bình tĩnh tiếp tục vào phòng tắm, nhưng trong lòng đã âm thầm cho Anthony buff cấm dục.