Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 117: Phương Tây Huyết Tộc Văn 1


Đọc truyện Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai – Chương 117: Phương Tây Huyết Tộc Văn 1


Thiệu Khiêm muốn mở miệng hỏi, nhưng mà, vô luận hắn cố gắng thế nào đều không cách nào mở miệng nói một câu.

Đang lúc hắn nóng nảy, đột nhiên cảm giác có người từ sau lưng ôm lấy mình, gò má lạnh như băng của người đó dán vào cổ hắn, giống như nũng nịu nhẹ nhàng quẹt mấy cái.
Thiệu Khiêm bị người ôm lấy, theo bản năng muốn phản kháng.

Nhưng mà, cơ thể hắn giống như ban đầu, căn bản không cách nào dùng sức.
Người đó như là biết được Thiệu Khiêm đang phản kháng, y từ phía sau tay phải ra, khép mắt Thiệu Khiêm lại, sau đó để người nằm thẳng, ngón tay từ mặt hắn hướng xuống, cho đến nơi nào đó…
Dù không có bị giam cầm, lúc này toàn thân Thiệu Khiêm cũng cứng lên, trong đầu tuần hoàn nhận ra mình bị đùa giỡn…
Người đó tựa hồ cười khẽ một tiếng, rồi sau đó bàn tay lạnh băng đưa vào vạt áo Thiệu Khiêm, vuốt lên vuốt xuống ở ngực hắn, đôi tay này như hoàn toàn không có nhiệt độ vậy, làm cho Thiệu Khiêm nổi hết da gà.

Nhưng mà, hắn vẫn không cách nào nhúc nhích.
Người đó như là nghiện, vuốt ve ngực không nói, còn đưa xuống dưới, thấy móng vuốt sắp đưa vào quần Thiệu Khiêm, lần này… thật sự không thể nhẫn nhịn nha.
Trong lòng Thiệu Khiêm cuống cuồng, không hiểu sao lực linh hồn vừa rồi còn co đầu rút cổ giờ lại nhảy ra, Thiệu Khiêm trực tiếp xông phá giam cầm mở mắt.

Nhưng mà, trước mắt hắn lại khôi phục hình ảnh tinh quen thuộc…
Chỉ là, nếu như không phải áo mình rộng mở, trên người vẫn lưu lại xúc cảm lạnh băng trên tay người đó, cũng làm cho Thiệu Khiêm cảm thấy mình đang mơ.

Nhưng, trong tinh hải này lại còn những người khác? Hay là, vừa rồi hắn đi lạc vào một nơi kỳ lạ?
Bên này Thiệu Khiêm nổi nóng bối rối, bên kia còn có người càng bối rối hơn kìa.

Người đàn ông vừa rồi vô lễ với Thiệu Khiêm, vạn phần rối rắm nhìn móng vuốt của mình, sao lại không nhịn được đâu, sao mày lại không nhịn được chứ? Đã bảo tạm thời không chạm vào rồi cơ mà? Khiêm Khiêm vô tình đến đây, sao mày có thể cầm thú như vậy chứ?
Nhưng mà, lúc ngài đang chửi mình, có thể thu lại vẻ rạo rực bỉ ổi trên mặt không? Với bộ dáng đó của ngài, còn không bằng lúc đầu không thấy rõ mặt nữa.

Ít nhất, khi đó thô bỉ rạo rực gì đó, trên mặt cũng biểu hiện không ra.
Nhưng mà á, người đàn ông thô bỉ thì thô bỉ, y lại không quên tiểu phản đồ dám can đảm trợ giúp Khiêm Khiêm nhà y chạy trốn, lực linh hồn chính là sức mạnh căn nguyên của y, ban đầu sợ Khiêm Khiêm nhà y bị thương mới bỏ vào trong cơ thể hắn, không nghĩ tới, bây giờ cũng dám phản kháng chủ nhân? Mi thật là giỏi, có bản lĩnh thì đừng có trở về, bằng không nhìn xem ta xử mi thế nào.
Cho nên, lực linh hồn này, cũng không phải là hoàn toàn không có ý thức, dù sao cũng sống hàng nghìn hàng vạn năm rồi, khoảng thời gian này, một con kiến cũng có thể thành tinh, chớ nói chi bản thân lực linh hồn đã có năng lượng linh tính.
Chỉ là, có nói là đối với việc chủ nhân vừa đụng chạm tiểu chủ nhân thì mình sẽ bị nhốt vào phòng tối có bất mãn, hôm nay hiếm khi dám phản kháng một lần, trực tiếp mang Thiệu Khiêm ra ngoài.

Tuy là… sau khi mang Thiệu Khiêm ra ngoài, nó liền sợ quá trốn luôn…
Bên này Thiệu Khiêm sậm mặt lại cài áo lại, thật sự cắn răng nghiến lợi muốn biết đến tột cùng là thằng chó nào dùng móng vuốt sờ loạn?
Đối với tình cảnh vừa rồi, cái đầu tiên Thiệu Khiêm nghĩ tới là hệ thống, nhưng mà, hắn cũng biết, hệ thống vẫn luôn không có hình thái gì, làm sao có thể sẽ dùng hình người xuất hiện, hơn nữa còn còn dê… mình chứ ?
Bên này Thiệu Khiêm nghĩ trước nghĩ sau thật sự không ra nguyên nhân gì, cuối cùng chỉ có thể tức giận muốn rời khỏi tinh hải đến thế giới tiếp theo.
Mà người đàn ông vẫn ẩn mình trong tối, thấy ánh mắt Khiêm Khiêm nhà y nhìn lung tung, vội vàng huy động một điểm sáng bay tới trước mặt hắn.


Quả thật, Thiệu Khiêm không chút nghĩ ngợi trực tiếp nắm điểm sáng đó biến mất trong tinh hải.
Mà bên đây, đàn ông thấy Thiệu Khiêm biến mất, cũng đuổi theo điểm sáng đó rời khỏi tinh hải.
Đến đây, không thể không cảm khái, trước kia mỗi lần đều có tiểu thế giới bay tới trước mặt Thiệu Khiêm cũng không phải là trùng hợp, mà là có người cố ý chỉ dẫn.
Trong bóng tối, một bóng đen nhỏ bé xẹt qua, xuyên qua hành lang đen nhánh đi vào căn phòng dưới lòng đất, rồi sau đó xe chạy quen đường chui vào căn phòng tận cùng bên trong.
Bóng đen kia tiến vào phòng đột nhiên biến thành hình người, nến bốn góc phòng dưới lòng đất sáng lên, sau khi sáng rồi, lúc này mới phát hiện căn phòng này trống rỗng, chỉ có giữa phòng, có một quan tài hình thoi bị xích màu bạc trói lại.
Một người đàn ông tóc dài màu bạc đi tới bên cạnh quan tài gỗ, tay phải trắng nõn lướt qua viên đá màu đỏ trên quan tài gỗ, tinh xảo lập thể khắc hoa văn, cuối cùng đi tới đầu quan tài gỗ, dùng sức ấn viên đá quý màu đỏ, chỉ thấy những sợi xích quấn quanh quan tài gỗ toàn bộ rơi xuống đất.
Ngươi đàn ông một tay mở quan tài gỗ, bên trong quan tài gỗ hoa lệ, lại là một thiếu niên xinh xắn búp bê sứ.

Ngay khi nhìn thiếu niên, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông hiện vẻ tươi cười.

Trái tim vốn trống rỗng vào lúc thấy thiếu niên đã được lấp đầy, trong lòng rêu rao chính là hắn, chỉ có thể là hắn.
Tầm mắt si mê của người đàn ông quét qua gò má thiếu niên, sau đó là âu phục tinh tế ba hàng nút áo, chiếc nhẫn dơi vàng đeo trên tay thiếu niên, cùng với gậy chống màu vàng đặt vào bên cạnh hắn…
Giống như bị đầu độc vậy, tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt gò má thiếu niên trong quan tài gỗ, lúc chạm tới gò má lạnh như băng của hắn, ánh mắt người đàn ông nhất thời tối sầm, đám sinh vật hắc ám đó thật là không biết sống chết, bọn chúng tưởng cưỡng chế người này ngủ say, là có thể quản lý toàn cục? Đúng là ngu hết chỗ nói.
Nhưng, cũng may đám người đó ép người này ngủ say, bằng không cho dù có thần linh chỉ dẫn, y cũng sẽ hao phí công phu rất lớn mới có thể gặp được người này.

Nói như vậy, đám sinh vật hắc ám ngu xuẩn kia cũng giúp y được một việc.

Trong lòng người đàn ông không hề có thành ý chút nào cảm ơn sinh vật hắc ám vô hình trung giúp mình một phen, rồi sau đó tầm mắt si mê lần nữa rơi lên người thiếu niên trong quan tài gỗ.

Thần linh trong mộng nói cho y, bạn đời định mệnh của y sẽ tỉnh lại trong cơ thể của huyết tộc thân phận tôn quý nhất, sẽ cùng mình chung tay sáng tạo một vương triều dưới lòng đất độc nhất vô nhị.
Mặc dù, đối với vị thần này, người đàn ông vẫn ôm thái độ hoài nghi, nhưng chung quy vẫn ôm hứng thú rất lớn đối với cái gọi là bạn đời của ‘thần’.

Y muốn biết, bạn đời của ‘thần’, đến tột cùng hình dáng ra sao.
Sau khi dò xét trong bóng tối, y mới phát hiện tồn tại của vị huyết tộc tôn quý nhất kia, vào sáng sớm mười năm trước bị bảy vị trưởng lão trong huyết tộc liên hiệp tính kế, bị buộc ngủ say.

Sau khi người đàn ông nhận được những tin tức này, thật sự khinh thường vị thân vương này, huyết tộc dưới tình huống không có huyết hoàng, thân vương chính là thủ lĩnh bóng tối tôn quý nhất, nhưng không ngờ lại bị mấy vị trưởng lão ép ngủ say.
Có một chớp mắt, người đàn ông cảm thấy có chút thất vọng, y cảm thấy, dù mình có bạn đời cũng tuyệt đối là kẻ mạnh đứng tại đỉnh thế giới, mà không phải là loại hèn nhát vô năng bị buộc phải ngủ say thế này.
Nhưng mà, tuy y có chút thất vọng, nhưng trong lòng càng thêm kêu gào phải đi gặp người này, nếu như mình không đi, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Cuối cùng, người đàn ông rốt cuộc vẫn thuận theo ham muốn trong lòng, né tránh sinh vật hắc ám trông chừng, tiến vào căn phòng dưới lòng đất trong lâu đài nhốt huyết tộc thân vương này.
Khi thấy qan tài gỗ nhốt huyết tộc thân vương và xích bạc trói quanh, sắc mặt người đàn ông thật sự lạnh đáng sợ, y vẫn biết trong giáo hội có người hợp tác với huyết tộc, lại không ngờ tới người hợp tác với huyết tộc, lại giao sợi xích ngâm qua nước thánh cấp bậc bạc giam cầm này cho những sinh vật hắc ám này.
Trong lòng tức giận, đồng thời lại lo âu, y rất lo sau khi mình mở quan tài gỗ này ra, đập vào mắt chỉ là một nắm tro cốt.
Có điều, do dự bất quyết không phải bản tính của người đàn ông, y đi quanh quan tài gỗ một vòng, rồi tháo bạc giam cầm, sau đó mở quan tài gỗ tinh tế này.
Nói thật, khi thấy thiếu niên ngủ say trong quan tài gỗ, người đàn ông thật sự thở phào nhẹ nhõm, thật may không phải như mình tưởng tượng, nếu y mở ra quan tài gỗ thấy một nắm tro cốt, y thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
nhưng, bạn đời bé con nhà y trông thật là đẹp.
Người đàn ông nhìn thiếu niên ngủ say trong quan tài gỗ, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi kỳ lạ, bạn đời bé con là vampire, năng lực khôi phục rất mạnh.

Cho nên, không cần lo lắng…

Nếu lúc này Thiệu Khiêm thấy nụ cười trên mặt người đàn ông, không chừng đã quất cái đế giày tới rồi, rõ ràng là một anh đẹp trai tướng mạo lạnh lùng, kết quả bị nụ cười này làm hỏng cả gương mặt đẹp trai.
Khi người đàn ông nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trong quan tài gỗ mà ý dâm, thì thấy thiếu niên trong quan tài gỗ đột nhiên phát ra dao dộng kỳ lạ, dao động kỳ lạ đó tuy chỉ có trong nháy mắt, nhưng cũng không thể giấu giếm người đàn ông vẫn chú ý thiếu niên trong quan tài gỗ.
Sau khi nhận ra dao động kỳ lạ đó, người đàn ông cảm thấy trái tim mình tựa như muốn hòa tan vậy nhu tình đầy bụng.

Đây, mới là bạn đời của y.
Người đàn ông đưa tay phải ra vuốt ve gò má thiếu niên, rồi sau đó từ từ đi xuống, lướt qua cằm tinh tế, yết hầu xinh xắn đáng yêu, nút áo sơ mi cài đến nút trên cùng rất là chướng mắt…
Người đàn ông cảm thấy, áo sơ mi của bạn đời bé con thật là chật, nhất định không thoải mái, cho nên vẫn nên cởi ra mới tốt.

Nhưng mà lại nói, ngài có thể đừng thô bỉ mượn cớ cho mình như vậy không?
Ngón tay có chút run rẩy cởi hai nút áo sơ mi trên người thiếu niên, lại cảm thấy âu phục tinh tế mặc bên ngoài quá cứng rắn, cởi ra, cởi ra ném khỏi quan tài.
Hửm? Áo ghile cộm người lắm, nhất định cũng không thoải mái, cũng cởi ném ra ngoài.

Chỉ như vậy chỉ trong chốc lát, trên người thiếu niên chỉ còn lại một cái áo sơ mi tơ tằm có chút xốc xếch… Cuối cùng còn bị người đàn ông cảm thấy, nút áo nhất định cộm người, cởi ra…
Cuối cùng, người đàn ông nhìn thiếu niên bị lột trần nửa người, ánh mắt đều muốn lóe ánh sáng xanh.

Bây giờ tên này cũng không nằm trên thành quan tài nữa, mà trực tiếp đá giày xoay mình nằm vào quan tài gỗ, đầu tiên là ngửi ngửi cần cổ thiếu niên, bộ dáng đó có hơi giống như động vật chuyển thế.
Dùng mũi ngửi thôi cũng được đi, móng vuốt anh đặt trên ngực người ta còn bóp bóp sờ sờ là sao đây?
Sờ sờ mấy cái là đã có hơi đổi vị, khi người đàn ông nhận ra thiếu niên dưới thân cử động ngón tay không những không dừng lại, mà còn đưa ra đầu lưỡi liếm cổ thiếu niên, sau đó lại có chút được voi đòi tiên há răng nanh khẽ gặm cắn cổ thiếu niên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.