Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 108: Cổ Đại Bá Sủng Văn 2


Đọc truyện Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai – Chương 108: Cổ Đại Bá Sủng Văn 2


Lúc ấy mình có suy nghĩ gì bây giờ nhất định không nhớ nổi nữa.

Nhưng, bây giờ Thiệu Khiêm muốn đưa chặt phụ tá thành tám khúc sau đó đem ra ngoài cho chó ăn.
Trong mắt người đang nắm quyền, Đới Hiên chỉ là một nhân vật có cũng được không có cũng được, là con kiến hôi lúc nào cũng có thể ném ra làm bia đỡ đạn, hoặc là, trong mắt người đang nắm quyền, hắn ngay cả tư cách làm con kiến hôi cũng không có?
Nhưng mà, chính là vì những người nắm quyền này không thèm để ý, làm cho Đới Hiên trẻ tuổi bỏ mạng.
Thiệu Khiêm tiếp nhận xong kịch tình tâm tình rất là phức tạp, hắn tiếp thu kịch tình, đồng thời cũng có thể nhận được một ít ký ức của Đới Hiên.

Lúc này, hắn lại nhớ tới tâm trạng thấp thỏm của Đới Hiên lúc bị Tam vương gia kêu đi, hắn cùng Tam vương gia vốn từng gặp một lần, tất nhiên không nghĩ ra đêm khuya trời tối triệu hắn đến Tam vương phủ làm chi.
Vào phủ, sau khi hắn thấy mấy vị đại nhân quyền cao chức trọng ở đây mới mau chóng tỉnh ngộ lại, tam… Tam vương gia này chẳng lẽ muốn…
Tiếp theo Tam vương gia kêu mọi người ngồi xuống, Đới Hiên nơm nớp lo sợ ngồi ở góc trong cùng, chỉ mong Tam vương gia đứng có thấy mình.
Sau đó quả thật đúng như hắn nghĩ, Tam vương gia đang lập bang kết bè kết đảng muốn lật đổ vương triều.

Lúc này tiểu trạng nguyên thật sự sợ đến nỗi mắt biến đen, sau đó trong đầu hỗn độn.
Mà chờ tiểu trạng nguyên Đới Hiên tỉnh lại lần nữa, thân xác bên trong đã đổi ruột.

“Hầy.” Thiệu Khiêm ngồi dậy bất đắc dĩ thở dài, có chút phiền não cào rối búi tóc được chải chuốt chỉnh tề của tiểu trạng nguyên.

Hôm nay đêm khuya tiểu trạng nguyên vào Tam vương phủ, chỉ sợ chân trước hắn vừa đi vào, chân sau đã có người đưa danh sách cho Hoàng đế bệ hạ.
Xem ra hắn cần phải nghĩ biện pháp, loại bỏ quan hệ mới được.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là phải gặp Hoàng đế này, đến tột cùng có phải bạn đời luôn ngu ngốc nhà mình hay không.
Bạn đời nhà hắn mỗi một thế giới trước đều sẽ là nhân vật chính, thế giới này chắc cũng không ngoại lệ nhỉ?
Nhưng, không ngoại lệ chung quy vẫn phải gặp Hoàng đế trước mới biết được mà phải không?
Bây giờ sắc trời đã tối, chắc hẳn Hoàng đế cũng đã ngủ rồi, không bằng chờ sáng ngày mai, hắn vào triều phong tước lại dùng lực linh hồn dò xét thử là được.
Nghĩ như vậy, Thiệu Khiêm cũng không còn rối rắm, dứt khoát đặt đai buộc trán siết chặt trong tay trên đầu giường, rồi sau đó ngã đầu nằm xuống.
Mà lúc này Thiệu Khiêm lại yên tâm ngã đầu ngủ ngay, người vừa rồi hắn nghĩ tới lại mặt lạnh lùng nghe ám vệ truyền lại tin tức.
“Đới Hiên?” Đối với tân khoa trạng nguyên này Ứng Phỉ vẫn có chút ấn tượng, hắn ứng thi văn chương làm không tệ, tuy nhận xét non nớt, nhưng cũng đáng khen, trong đông đảo người dự thi cũng chỉ có văn chương của hắn là có thể đọc hết.
Nhưng, vị trạng nguyên lang này đúng là gan lớn quá chừngg, người trong triều mình còn chưa biết ai, đã dám can đảm đồng ý lời mời đến Tam vương phủ?
Mặc dù trong lòng Ứng Phỉ biết Tam vương phủ muốn gọi người, dám cự tuyệt không có mấy người, nhưng chẳng biết tại sao, lúc y thấy tên Đới Hiên chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn tức giận cực kỳ.

Thậm chí mơ hồ còn sinh ra chút tủi thân, người này sao có thể đến Tam vương phủ chứ?

Ám vệ sau khi trình danh sách lên thì lui về phía sau hai bước quỳ xuống, chỉ là chờ hồi lâu cũng không nghe được Hoàng đế nói chuyện, trong lòng gã không khỏi có chút hồi hộp, chẳng lẽ bệ hạ tức quá, không nói nên lời?
Ám vệ này đang muốn len lén ngẩng đầu nhìn thử sắc mặt Ứng Phỉ, ai ngờ mới vừa nâng đầu lên một chút, đã nghe được thấy một tiếng xoảng giòn dã, chung trà trên bàn ngự thư phòng bị bệ hạ ném xuống.
Lúc này, ám vệ thật sự không dám động đậy, trên trán mơ hồ rỉ ra không ít mồ hôi lạnh, rất sợ Ứng Phỉ trong lòng khó chịu, trực tiếp kêu người kéo gã xuống chém đầu.
Dĩ nhiên, Ứng Phỉ tuy tính tình không được coi là tốt lắm, nhưng cũng không tới mức giết người lung tung, lúc này y quả thật cảm thấy trong lòng phiền muộn muốn chết, dứt khoát lên tiếng kêu ám vệ lui xuống, mình thì nhíu mày đi qua đi lại trong ngự thư phòng.
Sau khi ám vệ đi ra ngoài nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ trung thành với bệ hạ không sai, vì bệ hạ mà chết tất nhiên cũng không có câu oán hận nào, nhưng nếu có thể sống, vậy tất nhiên là tốt nhất.

Huống chi, gã cứ cảm thấy hôm nay bệ hạ đột nhiên nổi giận, còn có chút liên quan đến vị tân khoa trạng này.
Có thể không liên quan sao? Liên quan lớn đó, lúc này Ứng Phỉ không nói ra trong lòng rốt cuộc không đúng chỗ nào, lại vô hình có chút phiền não, hắn đọc đi đọc lại tên Đới Hiên, trong lòng luôn có một cảm giác lạ lùng, y đáng ra phải rất quen thuộc người này, thậm chí sẽ cảm thấy hắn nên là người mình thân cận nhất?
Trong lòng khó hiểu toát ra suy nghĩ này Ứng Phỉ trực tiếp đen mặt, y ném danh sách một cái bộp lên bàn, ánh mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm hai chữ Đới Hiên trên danh sách trong lòng phiền muộn lạ kỳ.
Thấy sắc trời đã tối, y cũng không có tâm trạng xử lý công việc, dứt khoát trở về tẩm cung nghỉ ngơi cũng không tệ.
Cơ mà, thấy bệ hạ cũng sắp đi tới cửa rồi, lại đột nhiên trở lại liếc nhìn tên Đới Hiên, cuối cùng dứt khoát đóng danh sách lại bỏ vào trong tay áo rời khỏi ngự thư phòng.
Trở về tẩm cung Ứng Phỉ trực tiếp cho lui cung nhân rửa mặt một phen, rồi sau đó để quyển danh sách kia dưới gối, hô hấp dần dần chậm lại.
Chỉ là, một đêm này Ứng Phỉ ngủ không hề thoải mái, mà lại bị một đêm nằm mộng ly kỳ trêu cho không có tinh thần gì.
Y, dường như nằm mơ thấy một địa phương rất kỳ quái, mơ hồ có thể thấy nam nhân không một mảnh vãi nằm bên trong vòng sáng, nhìn nam nhân trong vòng sáng, trong lòng y vô hình thấy thật chua xót, ánh mắt lại mơ hồ có chút ướt át.

Y cứ cảm thấy nam nhân nên có liên quan rất lớn đến mình, nhưng chẳng biết tại sao mình lại không thấy rõ mặt hắn, vòng sáng quấn quanh trên người nam nhân không hề coi là sáng, nhưng bất đắc dĩ khiến y có cảm giác nhức mắt, thậm chí ngay cả trên mặt nam nhân cũng mơ hồ, làm cho người ta khó mà thấy rõ người kia cuối cùng có hình dáng ra sao.
Ứng Phỉ có chút lo lắng đến gần nam nhân, y muốn nhìn rõ nam nhân này đến tột cùng là ai, càng muốn biết những vòng sáng quấn quanh trên người nam nhân đến tột cùng là thứ gì.
Nhưng mà, ngay khi tay Ứng Phỉ chạm đến vòng sáng, bên tai đột nhiên có một giọng nói nổ tung, kéo y giật mình tỉnh lại từ giấc mơ kỳ diệu.
Trước khi thoát khỏi mộng cảnh, Ứng Phỉ nhìn vòng sáng bị nứt ra chút ít theo ngón tay của y, nhưng vào lúc này, y cũng thấy rõ sườn mặt nam nhân.
Ứng Phỉ tỉnh lại đen mặt ngồi dậy, mắt y mài đao soàn soạt bắn lên người thái giám phụ trách kêu y lâm triều.

Lần này thật sự dọa sợ tiểu thái giám toàn thân mồ hôi lạnh, không biết mình làm sai chỗ nào, khiến bệ hạ mới sáng sớm đã thả ra khí thế kinh người như vậy.
Bên này Ứng Phỉ rửa mặt chải đầu mặc quần áo, mà xa xa Thiệu Khiêm cũng ngáp liên hồi thức dậy, trời mới biết hắn đã dựa vào nghị lực bao lớn mới moi mình từ trên giường lên.
Giường của tiểu trạng nguyên tuy cứng ngắc không thoải mái lắm, nhưng ngủ cũng không phải hoàn toàn không thể chịu được.

Cho nên, nếu như có thể lựa chọn, hắn nhất định không muốn sớm như vậy đã bò dậy lâm triều.
Thiệu Khiêm động tác khá nhanh, chỉ trong thời gian cạn chung trà đã mặc áo quần.

Chỉ là, khi nhìn ra cửa, tóc lại khiến hắn phiền lòng muốn chết.
Tự nhận là không gì không thể Thiệu Tiểu Khiêm lại bị một mái tóc đen làm khó ở, hắn một tay cầm lược sừng trâu, một tay siết sợi tóc muốn chải chuốc chỉnh tề cố định, mà đống tóc kia hình như cố ý đối nghịch hắn vậy, vô luận hắn chải từ hướng nào, đều không thể cố định toàn bộ.
Hồi lâu sau, Thiệu Khiêm có chút nóng nảy, trực tiếp ném lược sừng trâu trong tay đi, rồi sau đó dùng hai móng vuốt cào cào tóc cố định lại, mái tóc hoàn toàn không biết chải, phía sau chừa lại hai luống tóc không được cột lên.
Thật vất vả xử lý xong Thiệu Khiêm cuống cuồng lật đật chạy về hoàng cung phương hướng, hắn tính chuẩn thời gian, chạy tới nơi trước khi chúng thần tiến vào kim điện, mình tiến tới sau cùng đội ngũ cùng đi vào kim điện.

Hai đại thần đứng bên cạnh Thiệu Khiêm, thấy bề ngoài Thiệu Khiêm có vẻ lôi thôi không nhịn được nhíu mày một cái, rồi sau đó thoáng lui nửa bước.
Tiểu trạng nguyên này đúng là xuất thân nghèo nàn, quan phục đẹp đẽ bị hắn… bị hắn mặc…
Đại nhân đứng bên trái Thiệu Khiêm có hơi mất tự nhiên dịch qua bên cạnh một chút, hai ngày hắn không hề phát hiện, trạng nguyên lang mặt mũi cũng không tệ, cũng không phải là dạng đẹp kiểu nam sinh nữ tướng, mà là khí độ ôn văn nho nhã, thêm đôi mắt phượng nhếch lên…
Tiểu trạng nguyên chắc là chạy một hơi tới đây, trên vạt áo dính chút bụi đất không nói, cổ y bào và lý y cũng xộc xệch, mơ hồ có thể nhìn một ít ngực của tiểu trạng nguyên…
Người bên trái Thiệu Khiêm có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, rồi sau đó tiến tới nhỏ giọng nói với Thiệu Khiêm: “Trạng nguyên lang, cổ áo ngươi… bị lệch.”
Người này vừa rồi vẫn nhìn mình, Thiệu Khiêm dĩ nhiên biết, hắn cứ tưởng rằng người này chỉ là đang quan sát mình thôi, ai ngờ lại là nhìn áo của hắn?
Chẳng biết tại sao, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng, hắn cười khan nói cám ơn người kia, rồi sau đó vội vàng chỉnh lại cổ áo.
Hắn bên này mới chỉnh lại quần áo xong, bên kia đã có thái giám kêu to: “Hoàng thượng giá lâm.”
Thiệu Khiêm vừa nghe vội vàng quỳ xuống hành lễ cùng chúng thần, chỉ là, đôi mắt vẫn không nhịn nhìn lên trên.
Nhìn một cái cũng không gấp, hắn lại phát hiện tầm mắt sắc bén của nam nhân bên trên chăm chú nhìn tự mình không thả, tầm mắt đó ẩn chứa sự nóng bỏng giống như muốn đốt cháy người ta vậy.
Có một chớp mắt thế thôi, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy nơi này chỉ có mình cùng người ngồi trên long ỷ, nhìn gương mặt người kia, chẳng biết tại sao trong lòng hắn vô hình thì có hơi nhói, thậm chí còn cảm giác có chút tủi thân, thoải mái giống như khách tha hương phiêu lưu rất lâu, rốt cuộc về đến nhà.
Lúc này trong mắt Ứng Phỉ cũng chỉ có một mình Thiệu Khiêm thôi, vừa rồi y đi vào điện, đã theo bản năng đi tìm tiểu trạng nguyên, vất vả lắm mới tìm được người, còn chưa kịp vui vẻ, đã thấy người bên cạnh hắn tiến tới nói chuyện bên tai hắn, nhưng không biết người đó nói cái gì, tiểu trạng nguyên tự nhiên mặt, có chút luống cuống tay chân nắm cổ áo mình.
Thấy cảnh tượng đó, Ứng Phỉ rất tức giận sắc mặt càng khó coi hơn, chẳng lẽ người đó đùa giỡn tiểu trạng nguyên? Mới có thể khiến hắn hoảng sợ như vậy?
Nếu như quan viên nhắc nhở Thiệu Khiêm biết suy nghĩ lúc này của Hoàng đế, nhất định phục sát đất quỳ rạp kêu oan, hắn chỉ hảo tâm nhắc tỉnh tiểu trạng nguyên, tại sao biến thành trêu đùa?
Mà chúng thần quỳ trên điện cũng có chút không hiểu, ngày xưa bệ hạ đã sớm kêu người đứng dậy, tại sao hôm nay quỳ lâu như vậy cũng không nghe thấy bệ hạ nói gì?
Trong lúc nhất thời, kẻ trong lòng có quỷ không ai không nơm nớp lo sợ, bệ hạ chẳng lẽ đã biết cái gì rồi, nên bây giờ mới không cho bọn họ đứng dậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.