Mối lương duyên trời đánh

Chương 8.2


Bạn đang đọc Mối lương duyên trời đánh – Chương 8.2

Bóng dáng Kỷ Ngôn Tắc vừa biến mất, Viên Nhuận Chi liền nhăn nhó mặt mày kêu oai oái: “Thật đúng là đáng ghét, tôi chẳng muốn đi dã ngoại tập huấn chút nào!”
Hạ Nguyệt Cúc liền bước lại gần, vỗ vỗ lên vai cô rồi nói: “Tại sao lại không muốn đi? Em nhìn chị từng tuổi này rồi mà còn muốn đi chơi nữa là. Ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo trên công trường, đến mức mất hết cả nhiệt huyết với cuộc đời, lần này vừa hay có thể hòa mình vào thiên nhiên”.
Viên Nhuận Chi nhìn chị bằng ánh mắt không thể nào tin được, đột nhiên bờ vai lại bị người nào đó vỗ lên. Là Triệu Diệp Tường, cô nhìn thấy anh nhướng mày rồi nói: “Anh đã nói rồi Chi Chi, em phải ra ngoài luyện tập nhiều vào, nhìn cánh tay rồi cái đùi của em đi, gầy nhẳng gầy nheo, làn da thì trắng như cái gì đó, vừa nhìn đã biết là ngồi trong văn phòng quá nhiều. Người làm trong Bộ phận Thị trường sao có thể động tí là ngất được chứ? Kỷ tổng người ta làm như vậy đều vì muốn tốt cho em mà thôi. Nhìn người ta quan tâm, yêu chiều, bao bọc em biết mấy, có khi hôm nào đấy còn bế em về nhà luôn ấy chứ!”
“Em…”. Nhìn vào đôi mắt ngậm cười, lóe sáng của mọi người, Viên Nhuận Chi muốn tranh luận nhưng nhất thời lại không biết mình phải tranh luận điều gì.
Lưu Tiến Tiền lại nói xen vào: “Đúng thế, Chi Chi, đừng có hưởng phúc mà không biết như thế. Ây da, anh chàng Kỷ Ngôn Tắc này đúng là có bản lĩnh, nhìn dự án ở Bệnh viện phụ sản mới xây trong thành phố này. Trước đây, anh đã tới đây không biết bao lần mà cũng chỉ biết được người phụ trách là ai, chưa gặp mặt được lần nào, không ngờ cậu ấy lại còn có được cả số điện thoại của người ta nữa”.
Triệu Dạ Quần nhìn số tài liệu trong tay rồi nói: “Hôm qua, tôi mới nghe nói đến công trình xây dựng thư viện thành phố, thật không ngờ cậu ấy cũng đã biết trước rồi!”
Vị Tiểu Lý khác cùng ở trong đội nội thất công trình cũng nói: “Cậu Kỷ Ngôn Tắc này đúng là tuổi trẻ tài cao, vừa mới tới đã phân cho chúng ta mỗi người một dự án mới. Nhìn số dự án này xem, tất cả đều là tiền bạc đấy, nếu như một năm bốn mùa, cậu ấy không ngừng giao cho chúng ta dự án kiểu này thì lão đây nguyện ngày ngày đi dã ngoại tập huấn”.
“Nhìn cái dáng vẻ bất tài của anh đi!”
 “Tôi bất tài vô dụng đấy, vậy thì mau đưa thông tin dự án trong tay của anh ra đây xem nào!”
“Đừng có mơ!”
 …
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, chú ý đến từng biểu hiện trên khuôn mặt họ, nhìn thấy người nào người nấy đều vui mừng, hớn hở, hết lòng phấn đấu nỗ lực vì số “nhân dân tệ” trong tay.
Tất cả người trong Bộ phận Thị trường này đều bị Kỷ Ngôn Tắc mua chuộc hết rồi, ngược lại còn quay ra nói do thể chất của cô quá kém cỏi.
Quả nhiên có tiền mua tiên cũng được!
Viên Nhuận Chi chu miệng lên, khinh bỉ bọn họ rồi nhanh chóng thu chiếc laptop của mình lại rồi lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
 Cô còn lâu mới hòa thành một thể cùng bọn họ.
 Tiếng di động vang lên, Kỷ Ngôn Tắc liếc qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, bất giác nhíu chặt đôi mày, do dự vài giây, sau cùng vẫn nhấc máy: “A lô?”

Đầu dây kia liền vang lên giọng nói đàn ông trầm trầm: “A Tắc, là tôi đây!”
 “Dạ”. Kỷ Ngôn Tắc khẽ đáp lại một tiếng.
“Lâu rồi cậu không về thăm ông nội, lão nhân gia rất nhớ cậu đấy!”
Kỷ Ngôn Tắc im lặng một hồi rồi nói: “Khi nào làm xong hết công việc, tôi nhất định sẽ quay về thăm ông ngoại”.
“Mùng năm tháng sau chính là ngày đại thọ tám mươi tuổi của ông nội đấy!”
“Dạ, tôi biết thế, tôi sẽ chuẩn bị một đại lễ vật tặng cho ông ngoại!”
“Ừm. Ba tháng trước, cậu có nhắc cùng ông nội chuyện trùng tu lại Shopping Mall, hôm qua ông nội đã nhắc chuyện này trước Đại hội cổ đông, sau cùng quyết định sẽ trùng tu lại, dự kiến sẽ khởi công trước Trung thu. Hôm nay cậu có rảnh không? Tôi muốn bàn bạc cùng cậu về dự án trùng tu này!” Từ đâu dây đằng kia truyền lại giọng nói ấm áp, khiêm tốn của một người đàn ông.
 “Không phải ông ngoại không muốn tôi làm ngành này sao?” Kỷ Ngôn Tắc bất giác nhíu mày.
Người đàn ông kia bật cười nói: “Cho dù là không muốn, cũng không đến mức để cho người khác kiếm tiền của nhà mình”.
“Hôm nay tôi không rảnh vì đã hẹn gặp người khác rồi, chút nữa phải ra ngoài ngay”. Kỷ Ngôn Tắc nghĩ một hồi rồi nói thêm: “Hay thế này đi, đợi chút nữa tôi sẽ sai người mang tài liệu sản phẩm mẫu qua cho anh xem trước”.
 “Được! Cậu cứ bảo người đó mang tài liệu đến cạnh Bệnh viện não khoa Khang Hinh”.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn qua lịch trình đặt trên mặt bàn. Hôm nay là mùng mười dương lịch, giọng nói của người đàn ông này đã ôn hòa, dịu dàng hơn trước đó khá nhiều: “Ngôi nhà kia của anh có cần phải tu sửa lại không? Tôi có thể cho anh giá thấp nhất trong thành phố này”.
Trong điện thoại, người đàn ông nọ nghe xong bất giác bật cười thành tiếng: “Cậu đúng là nói quá ba câu lại quay lại đúng ngành của mình. Lúc nào cậu mới có thể quay về trợ giúp đây?”
“Nói như vậy nghĩa là tôi nên nhanh chóng “cút” về đảo Barrents sao? Tôi có chút việc bận, dập máy trước đây!” Kỷ Ngôn Tắc không để cho người kia có đủ thời gian nói lời từ biệt, lập tức dập máy xuống, sau đó lật giở đống tài liệu trên bàn liên tiếp cho tới khi tìm được một phương án trùng tu mới thôi.
Anh nhìn vào tập tài liệu đó, bất giác thất thần. Sau khoảng thời gian ba tháng, ông ngoại cuối cùng đã tiếp nhận ý kiến của anh. Thực tình đại siêu thị Thiên Vũ như thế nào anh không nên quan tâm đến, thế nhưng không biết tại sao, anh vẫn cứ nhúng tay vào theo một hình thức khác.
Viên Nhuận Chi ôm chiếc laptop quay vào phòng làm việc, nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi trước bàn làm việc, lặng người nhìn về phía trước.

Cô im lặng bước đến trước bàn làm việc của mình, kết nối máy tính. Đợi sau khi làm xong mọi việc, cô bất giác đưa mắt nhìn qua, mới nhận thấy anh vẫn ngồi với dáng vẻ như trước đó, lặng lẽ, im lìm, bần thần, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
Cô hiếu kì nhìn anh, vẫn là chiếc áo sơ mi cả năm không đổi màu. Giây phút này nhìn lại, vẫn cứ thấm đẫm vị thuần khiết, trắng tinh như anh thường nói. Mấy sợi tóc khẽ lòa xòa ra trước trán của anh, đôi lông mày đen rậm, cương nghị tựa kiếm, đôi mắt màu hổ phách dường như đang phủ lên một lớp sương mù, khiến cho người khác chẳng thể nào đoán biết được tâm trạng, cảm xúc của anh. Chiếc mũi thanh, cao, đôi môi mỏng quyến rũ… Ngũ quan sao lại hài hòa, tuấn tú như thế, cương nghị mà vẫn không đánh mất nét thanh tú.
Cô bất giác nhếch mày lên, nếu như anh ta không độc mồm độc miệng như thế, không nhỏ nhen, hẹp hòi như vậy, hàng ngày làm việc trong này, thưởng thức vẻ đẹp của anh ta cũng có thể coi là một chuyện tuyệt diệu, hạnh phúc.
Bỗng nhiên, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp kia chuyển sang, nhìn thẳng vào mắt cô không chút do dự.
“Liệu có cần tôi cho cô một tấm ảnh chân dung để đặt trước bàn không? Để phòng khi tôi không có ở đây cô vẫn có thể thưởng thức được?”
Quả nhiên không sai chút nào, chỉ cần anh ta mở miệng ra thì sẽ phá vỡ hết mọi không khí ôn hòa, nhã nhặn xung quanh. Khí huyết trong người Viên Nhuận Chi dâng trào cuồn cuộn. Viên Nhuận Chi chẳng cần biết anh ta có phải cấp trên của mình hay không, quyết không chịu thua kém: “Ai ngưỡng mộ anh chứ? Anh đừng có ăn dưa bở nhiều thế được không?”
“Thật không? Vậy tại sao trước đó cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tôi với thái độ say mê, đắm đuối như thế chứ?” Đôi mắt màu hổ phách của anh bộc lộ rõ thái độ khinh khi, bờ môi mỏng gợi cảm cũng nhấp nhánh không thôi.
Viên Nhuận Chi vừa nhìn thấy nụ cười tự cao tự đại của anh ta là đã tức lộn tiết lên. Đối với cô, nhiều khi đôi mắt của Kỷ Ngôn Tắc còn có sức sát thương lớn hơn cả chiếc mồm độc địa kia. Lần nào cũng khiến cho cô tức hộc máu, trong đầu chỉ muốn nắm chặt bàn tay xông lại đấm cho anh ta một trận. Tất cả chính vì ánh mắt kèm theo nụ cười mỉa mai, khinh miệt kia. Cô đã gặp không ít kẻ cao ngạo, nhưng đến mức độ như anh ta thì vô cùng hiếm thấy.
“Con mắt nào của anh thấy được tôi nhìn anh say mê, đắm đuối hả?” Viên Nhuận Chi cũng học theo khẩu khí của anh, nhìn anh khinh bỉ rồi “hưm” một tiếng.
Trước thái độ trẻ con bất cần của Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc chỉ đáp lại bằng một nụ cười, sau đó thở dài một tiếng, phục hồi lại vẻ lạnh lùng trước đó, cầm đống tài liệu trong tay, đứng dậy đi về phía cô ngồi.
Mắt nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc không nói lời nào dần tiến về phía mình, trong lòng Viên Nhuận Chi lại vang lên hồi chuông cảnh tỉnh. Theo trực giác cô đẩy chiếc bàn ra, đẩy lùi chiếc ghế về phía sau, tạo khoảng cách càng xa anh ta càng tốt. Sau đó cô mới đứng bật người dậy, cất tiếng đầy kích động: “Chiếc quần của tôi hôm nay là buộc dây, không có khóa kéo, có chuyện gì thì anh cứ đứng đấy nói là được rồi!”
Cô ôm chặt lấy chiếc quần thời thượng buộc dây của mình, chỉ sợ nhỡ đâu trong khoảnh khắc này nó lại bị tuột dây xuống thì chết. D
ừng chân đứng lại, khóe miệng Kỷ Ngôn Tắc bất giác co giật liên hồi, ngữ điệu lãnh đạm hẳn: “Tôi muốn hỏi, rốt cuộc đầu óc của cô cấu tạo từ những thứ gì thế? Ai thèm để tâm đến việc hôm nay cô mặc quần buộc dây hay kéo khóa?”
Trong chốc lát, khuôn mặt của cô đỏ rực như gan heo.
Kỷ Ngôn Tắc vứt đề án với hai sách sản phẩm mẫu trong tay xuống mặt bàn máy tính cũ kĩ của cô, sau đó bê một miếng gạch ở góc tường đặt lên chiếc bàn rồi bình thản nói: “Cô ngay tức khắc mang đề án, sách sản phẩm mẫu với cả viên gạch này tới tầng bảy tòa nhà NB cạnh ở số 264 đường Quảng Châu, tìm một vị tiên sinh tên là Kỷ Vũ Ngang, giao những thứ này cho vị đó là được”.

Thì ra là muốn cô đi đưa sản phẩm mẫu vậy mà không nói thẳng ra, đâu cần phải đi về phía cô với ánh mắt gian tà thế chứ, khiến cô tưởng rằng chiếc quần bò của mình lại xảy ra vấn đề gì.
Cô cầm sách sản phẩm mẫu, sau đó lại bê viên gạch kia, thân người cũng vì thế mà run lên không ngừng. Viên gạch này, bà nhà nó, nặng thế không biết!
Kỷ Ngôn Tắc nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, bất giác mở miệng hỏi đầy bất an: “Cô… liệu có thể làm được việc này không? Nếu như không được thì tôi sẽ tìm người khác đến làm”.
Tìm người khác đến làm? Điều này cũng đồng nghĩa với việc phần trăm doanh thu của công trình này cũng sẽ giao cho người khác…
No! Dưới nên giáo dục “quân phiệt” của dì, tôn chỉ duy nhất trong cuộc đời Viên Nhuận Chi chính là: Vì nhân dân tệ, ngay cả tính mạng cũng có thể từ bỏ!
Viên Nhuận Chi vội vã xua tay, đặt viên gạch xuống, đặt tay trái lên trước ngực hùng tâm tráng chí: “Thân là Trợ lí Giám đốc Bộ phận Thị trường, nếu như chỉ mỗi một bản đề án, hai cuốn sách sản phẩm mẫu cùng với một viên gạch này mà cũng không giải quyết được, sau này làm sao có thể trợ giúp cho Kỷ tổng được”.
Kỷ Ngôn Tắc một tay ôm ngực, một tay sờ cằm, nhìn Viên Nhuận Chi bằng khuôn mặt co giật: “Ừm, vậy… đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm nhé!”
Viên Nhuận Chi nghiến chặt răng, hai tay lại tiếp tục di chuyển viên gạch nặng nề chết tiệt kia, sau đó nhanh chóng tiến ra ngoài cửa, đến thềm cửa cô dừng lại nghỉ ngơi trong giây lát.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn theo bóng dáng chập choạng, nghiêng trái nghiêng phải của cô, trong lòng kinh hãi, đã mấy lần muốn lại gần giúp đỡ nhưng đều bị cô từ chối.
Tựa lưng vào bức tường bên ngoài, Viên Nhuận Chi hít thở thật sâu, đang định nhấc viên gạch kia từ mặt đất lên, thì bên ngoài vọng ra một tiếng nói ẽo ợt, điệu đà, gợi cảm khiến người nghe phải đắm đuối, khiến cô khiếp hãi buông tay ra, viên gạch suýt nữa rơi lên chính bàn chân của cô.
“Kỷ tổng, chiếc điện thoại nào trên bàn của anh không ổn thế?” Giọng nói yểu điệu, quyến rũ, đây chính là thứ mà cả đời Viên Nhuận Chi cũng không bao giờ học nổi.
Không cần nhìn về phía người đó, chỉ dựa vào giọng nói, Viên Nhuận Chi đã có thể phán đoán thân phận của người này.
 Người phụ nữ này chính là tiểu thư Mạnh Lê Hoa, một nhân vật trung tâm khác ngoại trừ vị đang ngồi trong văn phòng của Tập đoàn Tang thị, cũng được mọi người trong Tập đoàn này gọi là “một đóa hoa lê áp hải đường”. Đã vào làm việc tại Tập đoàn Tang thị, nếu như không biết tiểu thư Lê Hoa thì đồng nghĩa với việc OUT khỏi công ty.
Nếu như y phục mặc trên người có khuy thì tiểu thư Lê Hoa nhất định sẽ cài một cúc chứ tuyệt đối không bao giờ cài hai. Có một vài tình huống, nếu như ngay cả Viên Nhuận Chi, người được mệnh danh là “ba theo” cũng không ăn chắc vậy thì phải để cho tiểu thư Lê Hoa “xuất trận”. Đôi tay mềm mại, đôi mày gợi cảm, luôn luôn mã đáo thành công. Điều này khiến cho Viên Nhuận Chi cam lòng chịu trận, tự than thở vì không thể sánh bằng, Lê Hoa không hổ danh là hoa lê tuyệt sắc, mặn mà.
Theo cách nói thường ngày của Tang tổng thì tiểu thư Lê Hoa là một nhân tài đa di năng không thể nào thiếu được, đã chấp nhận hy sinh cái tôi để đem lại lợi ích lớn lao cho mọi người, ngành hàng nội thất này chính là cần nhưng nhân tài như Lê Hoa.
Viên Nhuận Chi thực lòng khâm phục tiểu thư Lê Hoa đến mức không còn gì nói thêm, không biết hôm nay tiểu thư Lê Hoa lại xuất hiện ở Bộ phận Thị trường với dáng vẻ gợi cảm, quyến rũ đến mức độ nào.
Quay mặt qua, Viên Nhuận Chi nhìn thấy Mạnh Lê Hoa đang mặc trên người một chiếc váy ngắn gợi cảm thời thường, cùng quần tất màu vàng, đang đứng cạnh mình. Có năm chiếc cúc cô chỉ cài hai, dưới lớp váy ngoài là làn da trắng nõn như tuyết, gợi cảm đến mức khiến người khác phải hoảng hồn.
Viên Nhuận Chi nhìn tiểu thư Lê Hoa mỉm cười tươi tắn thì thầm chào: “Lê Lê.”
Từ trước đến này, Mạnh Lê Hoa vẫn luôn chê cái tên của mình quá đỗi tầm thường nên không cho phép người khác gọi cô là Lê Hoa, hay Hoa Hoa, thay vào đó, mọi người phải gọi cô là Lê Lê, nghe rất hợp phong cách Tây hóa, lại không đánh mất được sức quyến rũ của người phụ nữ.

Mạnh Lê Hoa nhìn cô nở nụ cười đầy quyến rũ: “Ô, là Chi Chi đấy à?” Giọng nói hấp dẫn lạ thường, dáng vẻ mềm mại, chỉ dựa vào một chữ “à” cũng có thể phân biệt rõ ràng khoảng cách trên trời, dưới đất giữa Mạnh Lê Hoa và Viên Nhuận Chi.
Có một vài điểm khác biệt mà mãi mãi không thể nào rút ngắn lại được. Mạnh Lê Hoa đưa bàn tay thon dài năm ngón chỉ vào trong rồi nói: “Mình vào trong đã nhé!”
Tất cả mọi người trong Tập đoàn Tang thị đều biết, bất cứ nơi nào tiểu thư Lê Hoa xuất hiện thì chuyện tán gẫu nhất định sẽ sâu lắng nhất, cuốn hút nhất và giật gân nhất. Viên Nhuận Chi, đệ danh chưởng môn nhân phái tán gẫu, với tinh thần phát dương quang đại môn phái, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được? Thế nên, cô hít một thơi thật sâu, áp sát người vào bờ tường, từ từ thò chiếc đầu nhỏ nhắn, xinh xắn của mình vào làm công tác “nhìn trộm”.
Tiện dâm tặc VS tiểu thư Lê Hoa, đây chắc chắn là một câu chuyện tán gẫu đáng được mong chờ nhất trong Tập đoàn Tang thị năm nay.
Một tay cầm danh thiếp, một tay cầm di động, Kỷ Ngôn Tắc đang định gọi điện thoại, vừa nghe thấy giọn nói xa lạ lả lơi, anh bất giác cau chặt đôi mày, quay người lại liền nhìn thấy một động vật khác giới ăn mặc gợi cảm, thân phận bất minh đang đứng bên ngoài cửa.
Tuy không nói tiếng nào, nhưng Kỷ Ngôn Tắc đã dùng ánh mắt không vui để bày tỏ rõ thái độ nghi hoặc của bản thân. Càng nhìn kĩ Mạnh Lê Hoa bao nhiêu, đôi mày anh lại càng cau chặt thêm bấy nhiêu.
Mạnh Lê Hoa uốn éo, điệu đà bước lại gần Kỷ Ngôn Tắc, khẽ tựa vào bên mép bàn, giọng nói dịu dàng mà gợi cảm: “Em là Mạnh Lê Hoa ở Phòng lễ tân, lúc nãy nhận được tin báo điện thoại ở văn phòng anh có vấn đề, không biết là chiếc điện thoại nào không ổn?”
Mạnh Lê Hoa vừa đưa tay đến định cầm chiếc điện thoại Kỷ Ngôn Tắc đang giữ trong tay thì anh liền dập mạnh ống nghe xuống, lạnh lùng đáp lại: “Phiền cô ra ngoài trước, cài khuy lại cho tử tế rồi hãy vào sau!”
“Phụt…”. Viên Nhuận Chi đứng bên ngoài nhìn trộm nãy giờ không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Tất cả mọi người trong Tập đoàn Tang thị này, chỉ cần là động vật mang giống đực, Viên Nhuận Chi chưa từng thấy bất kì ai dám nói với tiểu thư Lê Hoa như vậy hết. Ngay cả mấy cổ đông nhìn vẻ ngoài nghiêm túc, chỉnh tề kia cũng sẽ khéo léo nói với tiểu thư Lê Hoa là: “Trang phục của Trợ lí Mạnh thật là thời thượng, có điều đến công ty cũng nên giản dị một chút”…Còn dám nói một cách thẳng thừng, lạnh lùng như thế này, tính đến nay mới chỉ có duy nhất một mình Kỷ Ngôn Tắc mà thôi.
Thật ra, kết cục như vậy hoàn toàn không phải là chuyện gì đáng ghi nhớ, bởi ngay từ lần đầu gặp Kỷ Ngôn Tắc, cô đã lĩnh hội được chiếc miệng độc địa của anh. Lòng cô bất giác cảm thấy bi ai, xót xa thay cho tiểu thư Lê Hoa.
Kì thực, ngay trước khi tiểu thư Lê Hoa bước vào cửa văn phòng này, cô đã định nhắc nhở trước một câu, thế nhưng ai bảo Viên Nhuận Chi cô lại nhẫn tâm, nhỏ nhen thế, lại cộng thêm nhiệt huyết dốc lòng cho sự nhiệp tán gẫu nữa chứ.
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt ra ngoài, nhìn thấy Viên Nhuận Chi đang đưa tay che miệng mỉm cười hớn hở, bất giác đanh mặt lại nói: “Trợ lý Viên, cô dự định sáng mai mới mang mấy thứ kia đến cho khách hàng sao?”
 “Ồ, tôi đi ngay đây!” Viên Nhuận Chi rất biết điều rụt đầu lại.
Mạnh Lê Hoa nghiến răng ken két, sắc mặt lúc tím lúc xanh, lập tức quay người lại bước ra khỏi phòng làm việc. Viên Nhuận Chi nhìn thấy cô lập tức đưa ra ánh mắt xót thương, đồng cảm, tiếp đó lại đổi sang vẻ mặt bi ai, uất hận mà thê lương, chỉ xuống viên gạch dưới chân, sau đó lại chỉ vào phía trong phòng, dùng cử chỉ âm thầm ám chỉ Kỷ Ngôn Tắc là một người vô nhân đạo.
Sắc mặt khó coi của Mạnh Lê Hoa cuối cùng cũng đã ổn hơn, cô cài lại tất cả các khuy trên y phục của mình, ưỡn thẳng bộ ngực đáng kiêu ngạo của mình, quay người rồi trở lại phòng làm việc. Viên Nhuận Chi nhún vai, màn kịch hay khép lại ở đây, mọi chuyện tiếp sau đó thế nào, cô hoàn toàn không quan tâm.
 Có điều thời gian nghỉ ngơi uống nước vào chiều nay, cô lại có thêm một đề tài nóng hổi, giật gân để tán gẫu, tiêu đề chính là “Lê Hoa cùng người đàn ông đầu tiên bắt cô phải cài cúc áo lại”.
Mang theo đầy ảo mộng, tưởng tượng hay ho, Viên Nhuận Chi nắm chắc bàn tay lại, rồi mở ra, gắng hết sức ôm viên gạch nọ lên, nhanh chân bước vào cầu thang máy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.