Mối lương duyên trời đánh

Chương 6.3


Bạn đang đọc Mối lương duyên trời đánh – Chương 6.3

 
Quả nhiên, người phụ nữ tuổi tác khá lớn đứng cạnh bên anh ta cũng nhìn cô nở một nụ cười ám muội. Khốn kiếp, tên trai bao đáng nguyền rủa này nếu như còn dám chỉ tay về phía cô lần nữa, cô nhất định sẽ dùng chiếc cánh gà trong tay chọc thủng họng hắn.
“Ô, hình như con bé thẹn thùng, xấu hổ rồi!” Kỷ Hữu Mai nói.
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng cười nói: “Những người bình thường kiểu gì cũng sợ chết khiếp trước đôi mắt thèm khát như thể ba ngày chưa ăn cơm của mẹ”.
Kỷ Hữu Mai quay sang lườm rồi đánh con trai một cái: “A, cái thằng tiểu tử đáng chết này, có bạn gái rồi cũng chẳng nói với mẹ một tiếng, hại người làm mẹ này ngày ngày đều cảm thấy lo sợ, hãi hùng vì anh”.
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt nhìn mẹ rồi nói: “Kỷ tiểu thư, nếu như tiểu thư ăn no không có việc gì làm thì cứ quay về nhà ngủ cho sướng thân có được không?”
“Ồ, ồ mẹ hiểu rồi. Hai đứa cứ đi hẹn hò riêng tư đi, mẹ sẽ không làm phiền nữa. Nhớ là hôm nào rảnh hãy đưa con bé về để cả nhà làm quen nhé!”
Kỷ Hữu Mai quay sang nhìn Sara nhướng mày lên rồi nói: “Chúng ta về nhà trước thôi, về nhà rồi nói!” Nói xong, bà liền kéo Sara bước vào xe đi mất. Tận mắt thấy mẹ với chị họ rời đi, phải một lúc lâu sau, Kỷ Ngôn Tắc mới đi về phía quán ăn lề đường kia.
Viên Nhuận Chi cảm nhận được sau lưng có một bóng đen ập tới, che khuất cả ánh đèn, cô vội vã ăn hết bát sủi cảo rồi đứng bật dậy thét lớn: “Ông chủ, tính tiền cho cháu!”
Kỷ Ngôn Tắc âm thầm ngồi xuống vị trí cạnh bên cô, thuận tay lấy một chiếc cánh gà trong đĩa rồi gặm.
Ông chủ đi tới nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi gặm cánh gà liền nhìn Viên Nhuận Chi mỉm cười tươi tắn. “Bạn trai của cháu đã ăn xong đâu”.
Bạn trai của cháu?
Quỷ quái, cô làm gì có bạn trai bạn chiếc gì chứ?
Viên Nhuận Chi chẳng hiểu điều gì, liền nhìn theo hướng ông chủ thấy Kỷ Ngôn Tắc đang gặm chiếc cánh gà cuối cùng còn sót lại.
Cô vội vã thét lên: “Này, này, cái tên tiện tiện tiện… ai cho phép anh ăn cánh gà của tôi hả?” Kỷ Ngôn Tắc chẳng buồn để tâm đến câu hỏi của cô.
Nhìn thấy chiếc cánh gà sắp bốc hơi không còn chút tung tích, Viên Nhuận Chi chẳng buồn để tâm mọi chuyện, đưa tay về phía miệng của Kỷ Ngôn Tắc.

Kỷ Ngôn Tắc khẽ ngả người về phía sau, tránh né bàn tay của Viên Nhuận Chi. Anh gặm một miếng trên chiếc cánh gà, sau đó đưa đến trước mặt Viên Nhuận Chi hỏi: “Cô cần sao?”
Lúc nãy Viên Nhuận Chi dùng sức hơi quá, suýt chút nữa thì đổ cả người lên thân anh, khó khăn lắm mới giữ vững được thăng bằng nhưng lại thấy chiếc cánh gà bị gặm đang gần ngay trước mắt mình.
Tuy rằng cánh gà có mùi hương quyến rũ nhưng đã không còn là chiếc cánh nguyên lành như trước nữa.
Cần cái đầu hắn ta! Tại sao tên khốn này lại có thể vô liêm sỉ đến mức độ này chứ? Cánh gà đã cắn một miếng lớn rồi vẫn còn mặt mũi hỏi cô có cần nữa không? Ai thèm thứ mà anh ta đã ăn rồi chứ?
Một chiếc cánh gà ba đồng, vừa chớp nhoáng hắn đã ăn hết ba đồng tiền của cô rồi, ngay cả tám hào khó khăn lắm mới kiếm được cũng biến mất theo.
Cô lườm anh ta bằng đôi mắt căm hờn, nắm chặt bàn tay lại, cố gắng khiến cho tâm trạng mình trở lại trạng thái bình ổn nhất. Cô nghiến răng ken két, nở nụ cười mà bản thân cho rằng khá OK, nói với anh ta: “Kỷ tổng, người ta vẫn nói, anh em ruột rà cũng phải sòng phẳng, cho nên…”
Viên Nhuận Chi vẫn còn chưa nói hết lời thì Kỷ Ngôn Tắc đã ngắt lời: “Tôi không nhớ mình có một thằng em trai nào cả”.
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, ai thèm quan tâm mẹ anh sinh mấy người con trai, thứ cô cần lúc này là tiền, tiền tiền tiền. Có tiền mới là vương giả.
Cho nên cô liền đưa tay về phía Kỷ Ngôn Tắc nói: “Kỷ tổng, phiền anh trả cho tôi ba đồng”.
Kỷ Ngôn Tắc đang ngon lành thưởng thức chiếc cánh gà, ngước mắt lên nhìn cô nói: “Ba đồng nào chứ?”
“Một chiếc cánh gà có giá ba đồng, anh ăn một chiếc cánh gà của tôi thì chính là ăn mất của tôi ba đồng!”
“Ồ, vậy thì cứ trừ dần vào khoản tám trăm đồng kia đi!”
Kỷ Ngôn Tắc đáp lại một câu ngọt ngào, sau đó còn gọi: “Ông chủ, cho cháu thêm một bát sủi cảo nữa, tính luôn vào bát sủi cảo cô này gọi khi nãy”.
“Tám trăm đồng? Tám trăm đồng nào hả?” Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, cô thiếu nợ tên khốn này tám trăm đồng lúc nào chứ?
Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tắc đứng bật dậy, thân hình cao to, vạm vỡ áp sát trước mặt, khiến cô phải ngước đầu lên nhìn.

Đỉnh chiếc lều có treo một bóng đèn điện, dưới ánh đèn vàng, Viên Nhuận Chi nhận thấy đôi mắt màu hổ phách của anh ta đậm hơn mọi khi, trong lòng lại réo lên hồi chuông cảnh báo. Mỗi lần đôi mắt chết tiệt của anh ta đậm màu hơn, thì đồng nghĩa với việc tên đáng chết này sẽ có động cơ không tốt.
 Kỷ Ngôn Tắc hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào khuôn mặt của Viên Nhuận Chi. Khuôn mặt cô càng ngày càng nóng hơn, chỉ cảm thấy khó thở, đối diện với anh ta ở khoảng cách gần thế này cô thấy căng thẳng.
Khuôn mặt anh càng ngày càng tiến gần đến cô, Viên Nhuận Chi bất giác lùi lại phía sau, lắp ba lắp bắp: “Thiếu… thiếu nợ thì phải trả nợ, đây… đây là điều quá đỗi bình thường. Anh đừng có nghĩ rằng… nghĩ rằng anh cao hơn tôi, chức… chức vị cao hơn tôi, thì tôi… tôi sẽ sợ anh, như thế thì anh… anh sẽ không phải trả nữa. Tôi phải nói cho anh biết, tính khí của tôi rất ngang ngạnh, tuyệt đối không chịu thua trước anh đâu!” Cô vừa nói vừa mỉm cười để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn bên má.
Kỷ Ngôn Tắc hoàn toàn không coi những lời nói của cô ra gì, thân người lại nghiêng về trước một chút nữa, đúng lúc khuôn mặt sắp sửa chạm vào mặt cô thì vội vã quay sang, đôi môi thì thầm bên tai cô: “Cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, tôi chỉ muốn nói một chuyện cùng với cô thôi”.
 Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực ra, lớn tiếng nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, làm gì mà phải ghé sát đến thế, lại còn thì thì thầm thầm bên tai nữa. Anh bị bệnh à?”
“Cô thật sự muốn tôi nói lớn tiếng chuyện này giữa đám đông sao?” Kỷ Ngôn Tắc kéo rộng khoảng cách giữa hai người, bên khóe miệng lại thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười.
“Làm cái gì chứ? Tôi đây cây ngay không sợ chết đứng, không bao giờ làm chuyện không dám cho người ta biết cả!” Viên Nhuận Chi lại tiếp tục ưỡn ngực về phía trước.
Kỷ Ngôn Tắc liếc nhìn qua phần ngực của cô, sau đó dùng giọng nói vừa phải mà những người xung quanh có thể nghe thấy được nói: “Viên Nhuận Chi, lúc nãy tôi muốn nói là, khóa quần của cô bị tụt xuống rồi kìa!”
Bỗng nhiên, tất cả mọi âm thanh tạp loạn xung quanh đều tan biến hết, không gian trở nên im lặng lạ thường. Một giây sau, trong chiếc lều đó vang lên đủ các thể loại điệu cười, vô cùng náo nhiệt.
Khuôn mặt của Viên Nhuận Chi lúc này đỏ như tôm luộc, trong ngoài đều đỏ lòm, cô cúi đầu xuống, vội vã ngồi xuống ghế không nói một lời nào, hai tay liền sờ đến khóa của chiếc quần. Chết mất thôi, lúc nãy khi đi vệ sinh xong, cô rõ ràng đã kéo khóa rồi mà, tại sao giờ nó lại tụt xuống được nhỉ?
 Cô ảo não mím chặt môi, mặt mày ửng đỏ, kéo khóa quần lên, sau đó quay người lại, mặt đối mặt cùng Kỷ Ngôn Tắc.
Đang định lên tiếng thì ông chủ quán liền bê thêm một bát sủi cảo đến, nhìn cô rồi mỉm cười đầy ám muội: “Cháu cãi nhau với bạn trai à? Ăn xong bát sủi cảo này của tôi đảm bảo hai người sẽ làm lành nhanh thôi!”
Viên Nhuận Chi vội vã thanh minh: “Ai nói anh ta là bạn trai của cháu?”
Ông chủ lại mỉm cười nói: “Ây da, câu nói của cháu chẳng khác lời nói của người bạn đời tôi năm nào. Mỗi lần cãi nhau, bị người khác nhìn thấy, bà ấy đều nói thế cả!”
 Đây ứng với câu càng giải thích lại càng bị hiểu lầm, Viên Nhuận Chi đành phải nghiệm miệng lại, quay mặt sang, thì thầm trách móc Kỷ Ngôn Tắc: “Tại sao anh lại nhìn vào phía dưới của tôi hả? Anh không thể nào nói nhỏ tiếng hơn được hay sao? Lại còn nói bô bô trước mặt bao nhiêu người thế chứ?”

“Là cô bảo tôi nói lớn tiếng thì tôi mới nói chứ? Không phải tôi nhìn phần dưới của cô, mà là cái đầu heo của cô lắc lắc đến mức tôi hoa mày chóng mặt thôi”. Kỷ Ngôn Tắc vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống dưới.
 Trước tiên, Viên Nhuận Chi lặng người đi, sau đó liền ngẫm nghĩ thâm ý của hai từ “đầu heo”, thẹn thùng đến mức khuôn mặt xinh đẹp chẳng khác nào bị vấy máu chó. Cô nhanh chóng đưa tay chặn miệng Kỷ Ngôn Tắc rồi thì thầm nói: “Anh im miệng đi!”
Đôi hàng mi dài, rậm của Kỷ Ngôn Tắc khẽ rung rung, rồi nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ.
Viên Nhuận Chi nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh, tim đập loạn xạ, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao. Đột nhiên nhớ ra cả miệng tên khốn này đang dính toàn mỡ, cô liền vội thu tay lại, lấy một tờ giấy ăn lau sạch đi, sau đó mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Kỷ tổng, tôi kính anh là Tổng Giám thị trường, là cấp trên của tôi, liên quan đến việc khóa quần của tôi, cảm kích vô cùng, có điều anh vẫn phải trả ba đồng cho tôi. Hai chúng ta coi như không ai nợ ai cả”. Cô thầm nghĩ trong lòng: Coi như ra đường xéo phải bãi phân chó, bây giờ điều quan trọng nhất là phải đòi lại được tiền, đòi được tiền, cô sẽ biến mất nhanh chóng.
“Không phải tôi đã nói cứ trừ vào tám trăm đồng kia đi còn gì?” “Tám trăm đồng nào hả? Tôi thiếu anh tám trăm đồng hồi nào?”
Giọng nói của Viên Nhuận Chi cao vút lên. Cô rất hiếm khi hỏi vay người khác, bởi vì cô có một tật xấu, nếu như mượn tiền của ai, cô đều dằn dứ một thời gian dài mới chịu trả. Để giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình, cô từng hạ quyết tâm, ngăn cản thói quen xấu đó xảy ra, đó chính là không vay mượn tiền bạc của người khác.
“Bella Napoli”
“Bella Napoli?”
Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày lại, bắt đầu nhớ lại sự việc xảy ra một tháng trước tại nhà hàng mỳ Ý Bella Napoli, vừa nhớ cô vừa thầm thì: “Đi ăn cùng với Tiểu Kiều, sau đó gặp phải Dương Vỹ, sau đó đập đĩa đã đời, sau đó chạy đến nhà vệ sinh, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh, sau đó…”
Lúc này, cô mới sực nhớ mọi chuyện. “Tám trăm đồng”. Kỷ Ngôn Tắc vừa ăn sủi cảo, vừa bình thản như không nói ra ba chữ này.
Viên Nhuận Chi mở to mắt, giơ tay chỉ thẳng vào mặt: “Họ Kỷ kia, người ta thường nói nam tử hán đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Tại sao anh lại nhỏ nhen thế hả? Tôi đã quên chuyện xảy ra ngày hôm ấy từ lâu rồi. Hơn nữa, lần đó tôi đã lấy đức báo oán giúp đỡ anh, đáng lẽ phải cảm ơn tôi ấy chứ, bây giờ anh lại còn lấy việc công trả thù riêng nữa”.
Cô chuyển sang Bộ phận Thị trường mới có hơn một ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện bi thảm. Điều này cho thấy rõ tên đàn ông này nhỏ nhen hơn bất cứ tiểu nhân nào trên đời này, hắn không quên sự việc xảy ra trong nhà hàng mỳ Ý hôm đó, nên giờ lấy việc công trả thù riêng.
 Hôm nay đúng là đen đủi tận mạng nên mới gặp hắn ở đây.
Hừ, dì cô vẫn luôn nói rằng, cả người cô chẳng có thứ gì dầy ngoài khuôn mặt, cho dù khóa quần chưa kéo thì đã sao chứ? Kéo lại không phải xong rồi sao?
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt nhìn cô, đáp lại đầy bình thản: “Cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi, ai có thời gian rảnh mà chơi trò lấy việc công báo thù riêng với cô?”
“Bây giờ không phải anh đang lấy việc công trả thù riêng sao? Tại sao rượu gì anh không tặng lại nhất quyết phải tặng Trúc Diệp Thanh? Nhất định trước đó anh đã tìm hiểu trước biết được tôi không uống được Trúc Diệp Thanh, rồi nhất quyết bắt tôi phải thử bằng được. Sau đó lại còn lấy tấm rèm gán nợ ủ lên người tôi, anh cho rằng tôi không biết ý đồ xấu xa của anh sao? Chỉ có người chết mới bị bọc theo cách ấy, anh định nguyền rủa tôi chết sớm hả? Chuyện sáng này lại càng đáng hận hơn, tôi là một cô gái, anh đường đường một nam nhi thế mà lại mặt dầy bắt tôi đạp xe đạp hơn nửa tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời chói chang.
Rõ ràng còn nửa tầng nữa là tới, tại sao anh lại hù tôi, nói vẫn còn bảy mươi bảy tầng nữa chưa leo? Còn nữa, lúc nãy, anh kéo hai người phụ nữ lớn tuổi chỉ trỏ về phía tôi làm gì hả? Định làm tú ông kéo khách? Còn nữa, còn nữa, không có chuyện gì anh nhìn chằm chằm vào quần tôi làm gì? Anh đừng tưởng rằng bây giờ thành cấp trên của tôi là chuyện gì cũng có thể làm theo ý thích được, tôi vẫn có thể tố cáo anh tội sàm sỡ!” Viên Nhuận Chi càng nói càng thêm kích động, đưa tay chỉ lên mặt của Kỷ Ngôn Tắc, thiếu chút nữa là chọc phải chiếc mũi của anh. “Ăn của tôi ba đồng, mau trả lại đây!”
Kỷ Ngôn Tắc nhướng mày lên, dùng đôi đũa gạt bàn tay của cô sang một bên rồi nói: “Trợ lí Viên, cô thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi. Nếu như đổi lại là người khác, những việc này chắc sẽ không xảy ra đâu, chỉ có thể trách cô không thể nào lãnh hội được những ẩn ý sâu xa, kì diệu trong lời nói của tôi mà thôi!”

 Sâu xa, kì diệu? Kì diệu cái đầu anh!
 Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy hắn là máu huyết toàn thân cô lại ngùn ngụt dâng trào.
“Tôi không biết sâu xa kì diệu đến mức nào, bây giờ tôi chỉ biết anh đã ăn mất chiếc cánh gà có giá ba đồng của tôi, đừng nói bậy bạ nhiều lời, hoặc trả tiền, hoặc là trả cánh gà đây!”
Kỷ Ngôn Tắc ăn xong miếng sủi cảo sau cùng, ngước mắt lên nhìn cô trong giây lát rồi bình thản đáp: “Nếu như tôi nói, hôm nay cô mời tôi dùng bữa, thì phần trăm doanh thu tháng sau tôi sẽ suy nghĩ thêm thì sao?”
Kỷ Ngôn Tắc vừa nói dứt lời, Viên Nhuận Chi đập mạnh tay lên bàn nói: “Thành giá!” Tiếp theo đó, đôi mắt cô cười cong tít lại thành một đường, giọng nói cũng theo đó mà dịu dàng hơn nhiều. “Kỷ tổng, anh còn muốn ăn thêm món gì nữa? Dọc con ngõ này, anh thích ăn món gì thì cứ gọi tự nhiên, đừng khách khí làm gì!” Cô quay đầu lại gọi bà chủ tiệm cánh gà tẩm mật ong rán rồi nói: “Bà chủ, cho thêm hai chiếc cánh ở đây nữa nhé!”
Thái độ của Viên Nhuận Chi thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến Kỷ Ngôn Tắc lặng người trong giây lát. Vốn tưởng rằng cô sẽ nói suy nghĩ thêm đôi chút, thật không ngờ lại đồng ý một cách sảng khoái, nhanh chóng và dứt khoát như vậy. Mỗi lần dù đang làm việc gì, chỉ cần nhắc đến có tiền là cô sẽ tràn đầy sinh lực, hoạt bát vô cùng. Cũng giống như lúc này, đôi mắt cô phát sáng lấp lánh, tươi tắn, vui vẻ, vô cùng hấp dẫn.
Anh bất giác bật cười thành tiếng, nhớ lại thời còn học đại học, thường xuyên nhìn thấy cô phụ giúp trong nhà ăn trường học, thi thoảng là trong siêu thị, đôi khi lại làm trong cửa hàng ăn nhanh KFC hoặc McDonald. Nói tóm lại, chỗ nào có thể kiếm tiền là cô sẽ xông thẳng về chỗ đó. Điểm này cực kì giống với anh.
Chớp chớp đôi mắt, Viên Nhuận Chi bất giác ớn lạnh sống lưng, sau đó đôi mắt bắt đầu đưa loạn đi tứ phía. Lúc nãy, hình như tên Kỷ biến thái vừa cười với cô. Phải chăng đầu óc của hắn ta đang có vấn đề gì? Đang yên đang lành lại nhìn cô cười dâm đãng thế không biết? Có điều cô không thể không thừa nhận, tên khốn này mỉm cười thật sự vô cùng đẹp trai. Cô cũng nhoẻn miệng, nhìn anh mỉm cười nói: “Kỷ tổng, anh có muốn gọi thêm món nào khác để ăn không?” Cái này gọi là đầu tư nhỏ nhận được món lời lớn.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn cô một hồi rồi bình thản đáp: “Thôi khỏi, giờ cũng tối rồi, tôi phải quay về nghỉ ngơi. Cô cũng quay về nhà nghỉ ngơi sớm đi, đúng chín giờ sáng mai bắt đầu cuộc họp, đừng có đến muộn đấy!”
Nói xong, anh liền quay người bước đi.
Ngữ khí của anh lúc này cứ như thể biến thành một con người khác vậy.
Viên Nhuận Chi nhìn theo bóng dáng cao to, vạm vỡ của anh ta một hồi lâu, trong đầu vẫn còn suy ngẫm mãi về ánh mắt nhìn cô trước khi rời đi.
Hình như kể từ khi quen biết cô đến nay, lúc nào anh ta cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, coi thường, bất cần, mỉa mai, chứ chưa bao giờ giống như vừa rồi, trong ánh mắt lộ rõ ngụ ý quý mến con người cô được ẩn giấu từ rất lâu, rất lâu rồi.
Quý mến? Anh mà cũng quý mến con người của cô sao?
Lẽ nào cô cũng trúng tà theo sao?
Cô bất giác ớn lạnh toàn thân, quay sang nói với bà chủ tiệm cánh gà: “Bà chủ, gọi cho cháu hai chiếc cánh gọi ban nãy để mang về nhà nhé!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.