Mối lương duyên trời đánh

Chương 28


Bạn đang đọc Mối lương duyên trời đánh – Chương 28

Chương 14: Bí mật
Cũng không biết Kỷ Ngôn Tắc lấy đâu ra bộ váy dạ hội màu hồng khác, trông còn cao quý, sang trọng hơn bộ trước mấy lần. Viên Nhuận Chi không hề truy hỏi, dù gì cô cũng đã biết được khả năng “thông thiên” của anh. Thế nên, Viên Nhuận Chi thay trang phục thần tốc, sau đó cùng anh vội vã quay lại hội trường dự tiệc.
Lần này, khi xuất hiện trong hội trường, cô bị kéo đi làm quen với rất nhiều người, ví như bố mẹ của Sara, người nhà họ Tạ, lại còn rất nhiều người lần này gặp rồi, lần sau gặp lại không thể nào nhớ được tên. Cô thật sự hiếu kì, tại sao đến tận khi buổi tiệc bắt đầu vẫn chưa hề gặp được bố của Kỷ Ngôn Tắc và bố mẹ của Kỷ Vũ Ngang. Tuy tò mò nhưng cô cũng không hề lắm chuyện gặng hỏi.
Lúc ăn cơm rất xui xẻo, cô lại phải ngồi cùng một bàn với hai chị em nhà họ Tạ. Trước đó, Kỷ Ngôn Tắc đã nói cùng cô, bố của hai chị em nhà họ Tạ là Cục phó Cục Thương mại của thành phố, mẹ bọn họ là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của tập đoàn lớn nào đó. Bối cảnh gia đình của họ thật sự khiến cho người khác phải ngưỡng mộ và hãi hùng. Kỷ Vũ Ngang đính hôn cùng với Tạ Tĩnh Nghi, điều này đối với tập đoàn Thiên Vũ mà nói chẳng khác nào thêm cánh cho hổ.
Vốn dĩ Kỷ Ngôn Tắc ngồi cạnh bên cô, nhưng sau đó lại bị kêu sang bàn bên cạnh, bàn đó chính là thiên hạ đọ rượu, đọ bia của cánh đàn ông. May mắn là còn có Sara ngồi cạnh bên cô, giới thiệu cho cô từng người từng người một, cô luôn luôn giữ vững nụ cười trên môi.
Bữa tiệc được khai mạc không lâu, đột nhiên ngoài cửa vào hội trường xảy ra một trận hỗn loạn nhỏ.
Viên Nhuận Chi nhìn thấy những người ngồi cùng bàn bắt đầu thì thầm to nhỏ cùng nhau, còn Sara ngồi cạnh bên thì đang định đứng dậy, sau cùng lại do dự, chỉ quay người nhìn ra phía bên ngoài kia.
Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng kì lạ, nhìn theo hướng mọi người đang quan sát, liền thấy ba người đàn ông nước ngoài mặc bộ quần áo màu trắng đang bị chặn lại bên ngoài. Ba người đàn ông nước ngoài này làn da hơi đen, nhìn trông rất giống với người ở mấy quốc gia vùng Trung Đông. Người đàn ông dẫn đầu trông có vẻ đã ở tuổi trung niên, bởi vì bộ râu nhuốm màu muối tiêu. Hai người đàn ông theo sau trông có vẻ trẻ tuổi hơn, trên tay còn cầm nhiều món quà chúc mừng.
Bất giác, Viên Nhuận Chi cảm thấy Kỷ đại lão gia này thật sự là người có máu mặt, đại thọ tám mươi, ngay cả mấy người nước ngoài cũng tới đây chúc mừng. Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng cảm thấy hiếu kì, tại sao người ta thành tâm thành ý mang quà đến chúc mừng lại bị chặn ở ngoài cửa chứ?
Ánh mắt cô lại chuyển về bàn ăn trung tâm, liền thấy Kỷ Ngôn Tắc đang tiến ra ngoài cửa. Người đàn ông trung niên dẫn đầu vừa nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc liền cung kính đặt tay lên ngực, cúi đầu chào hỏi.
Kỷ Ngôn Tắc đưa tay ra hiệu, cả ba người đàn ông ngoại quốc kia đều lui ra khỏi phần cửa của hội trường, sau đó nhanh chóng biến mất.
Cô càng cảm thấy tò mò hơn nữa, ánh mắt lại đưa về chiếc bàn trung tâm. Sắc mặt của Kỷ Niên Tường không tốt lắm, không ngừng nói chuyện cùng với mẹ của Kỷ Ngôn Tắc, hình như đang giáo huấn bà điều gì đó. Bởi vì, Viên Nhuận Chi nhìn thấy Kỷ Hữu Mai đang đứng bên cạnh Kỷ đại lão gia, sắc mặt trắng bệch, giống như đang tiếp nhận lời phê bình, chê trách.
Bỗng nhiên, cô lại nghe thấy tiếng nói của ai đó vang lên: “Có phải là chồng của Hữu Mai đã quay về rồi không?”
Viên Nhuận Chi giật mình, quay người lại nhìn người vừa lên tiếng. Đó chính là bà Đổng Xuân Thu, phu nhân nhà họ Tạ đang đang đến đây nói chuyện.
Lúc đầu, khi Kỷ Ngôn Tắc nói cho cô nghe tên của phu nhân nhà họ Tạ lúc cô đang uống nước, nghe thấy ba chữ “Đổng Xuân Thu”, cô liền phun hết nước ra ngoài. Kỷ Ngôn Tắc nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ rồi dặn dò phải giữ gìn nét đoan trang.
Đổng Xuân Thu? Cô còn “hiểu” chiến quốc nữa cơ[1]! Sau đó, cô liền nói với Kỷ Ngôn Tắc: “Cái tên Đổng Xuân Thu này đúng là gây nhiều khó khăn lắm đấy. Bà ấy là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Tập đoàn XX, anh bảo cấp dưới có phải sẽ gọi bà ấy là “Đổng đổng” không?”[2]
[1] “Đổng” – đồng âm khác nghĩa với từ “hiểu biết”, Xuân Thu – Chiến Quốc là hai thời kì lịch sử nổi tiếng của Trung Quốc.
[2] “Đổng” – cùng âm khác nghĩa với từ “Đổng sự trưởng” – Chủ tịch Hội đồng Quản trị. Người Trung Quốc hay thêm chữ “đổng” vào sau họ của Chủ tịch Hội đồng Quản trị.
Lần này, người phụt nước ra ngoài không phải là cô, mà là Kỷ Ngôn Tắc.
Cứ nghĩ tới hai chữ “Đổng đổng” là cô lại bất giác mỉm cười, may mà lúc này Kỷ Ngôn Tắc không ở bên cạnh, nếu không chắc chắn lại nhắc nhở cô phải giữ dáng nết na, đoan trang.
Sara khẽ ho một tiếng, rồi vội vã nhấc ly rượu đứng lên kính rượu Đổng Xuân Thu: “Dì Thu, hôm nay dì ăn mặc đẹp quá! Dì đặt may ở đâu thế, giới thiệu cho cháu để mẹ cháu cũng tới đó đặt may xem thế nào!”
Phu nhân nhà họ Tạ nghe thấy lời khen liền mỉm cười vui sướng, không ngậm miệng lại được.
Sara được thể lại càng phát huy tinh thần “nịnh nọt”, liên tục khen phu nhân nhà họ Tạ. Mọi người ngồi cùng bàn cũng đáp lời phụ họa theo.
Viên Nhuận Chi rất quan tâm đến câu hỏi: “Có phải chồng của Hữu Mai đã quay về rồi không?” mà bà hỏi khi nãy, vậy mà lại bị cắt ngang một cách ngán ngẩm thế này, thật là nản lòng. Nói ra cũng kì lạ, tất cả mọi người ngồi trong bàn ăn này sau đó không một ai nhắc lại chuyện đó nữa. Cô chống tay lên cằm suy tư, lát nữa nhất định phải hỏi riêng Kỷ Ngôn Tắc, có phải bố của anh đã tới đây? Tại sao đột nhiên lại có ba người đàn ông nước ngoài mặc đồ trắng xuất hiện ở đây?
Phu nhân họ Tạ cố tình tới bàn này nói chuyện. Viên Nhuận Chi cảm nhận được bà nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng bà mẹ kế và hai đứa con riêng độc ác của cô bé lọ lem. Đối mặt với ánh mắt do thám của ba mẹ con nhà họ Tạ, cô lựa chọn tảng lờ, vùi đầu ăn các món ăn trên bàn. Mọi người nâng ly, cô cũng nâng ly. Mọi người ăn uống, cô cũng ăn uống. Hoặc giả nghe Sara không ngừng nói chuyện cùng những tiểu thư, quý bà giàu có, tất cả đều liên quan đến quần áo, đồ trang sức đắt tiền, thi thoảng cũng có một vài chuyện tán gẫu.
Tuy rằng Viên Nhuận Chi chỉ chú tâm ăn uống, thi thoảng mới ngước mắt lên, thế nhưng vẫn luôn dựng thẳng đôi tai lắng nghe, tất cả mọi nội dung tán gẫu của bọn họ cô đều không bỏ sót một chữ. Bởi một lý do đơn giản, ở đâu có chuyện tán gẫu, ở đó có Viên Nhuận Chi, phát huy tinh thần tán gẫu chính là tôn chỉ sống hàng đầu của cô. Cô cũng không thể ngờ được, hôm nay lại thu hoạch được những tin tình báo phong phú, đặc sắc và đa dạng đến mức độ này. Ví như ông chủ tập đoàn lớn nào đấy lại nuôi vợ bé, để vợ chính thất tìm đến tận ổ, đánh nhau ủm tỏi. Hay như thiên kim đại tiểu thư nhà giàu có nào đó lấy chồng, quy mô lớn đến mức nào. Hoặc giả phu nhân của gia đình lớn nào đó đột nhiên mất tích một khoảng thời gian, khi quay trở lại bỗng nhiên ngực to eo nhỏ, mũi cao, cằm nhọn. Nghe nói là đã sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, trùng tu sắc đẹp. Tiếp đó lại là một đại minh tinh, MC nổi tiếng nào đó có bầu, mang trong mình đứa con của ông chủ tập đoàn nào đó, không biết có thể một bước lên tiên, trở thành vợ chính thất của người ta hay không…
Sau khi tham dự buổi dạ tiệc này, Viên Nhuận Chi đã đưa ra một tổng kết, khi có nhiều tiền rồi đôi khi cũng buồn chán. Cô vốn tưởng rằng những người giàu có sẽ phải nho nhã, thanh cao hơn những người dân tầm thường như cô, ít nhiều gì cũng phải bàn luận về những chuyện quốc gia đại sự, khủng hoảng kinh tế toàn cầu, nếu không thì bàn luận về vấn đề văn hóa nghệ thuật cũng được. Thật không thể nào ngờ được tất cả đều chẳng khác nào mấy cô ba, bà sáu đứng tựa bên cửa, tay cầm miếng dưa hấu miệng không ngừng bàn luận thị phi! Ngay cả khi đã tàn tiệc họ vẫn ôm vai, bá cổ nhau ngồi đó tiếp tục bàn luận chuyện của người khác.
Cô không biết phải đi đâu, đành một thân một mình ngồi trước chiếc bàn, thi thoảng lại lia đũa lên những chiếc đĩa còn dư lại chút thức ăn.

Đúng vào lúc cô đang cầm đũa định gắp một miếng thịt thì bờ vai cô dường như bị ai vỗ lên. Cô giật mình quay đầu lại, thì ra là Kỷ Ngôn Tắc. Khuôn mặt thư sinh đạt tiêu chuẩn, hai má ửng hồng, xem ra anh đã uống không ít rượu.
Anh cúi người xuống, ghé bên tai cô thì thầm: “Nếu như em cảm thấy vô vị thì có thể đi ra ngoài tản bộ một lát. Cảnh đêm ở đây rất đẹp, có điều đừng đi xa quá, đợi tôi tiếp rượu mọi người xong, tôi sẽ ra ngoài tìm em, đưa em đi ngắm sao trời”.
Vốn dĩ tưởng rằng anh không nhận ra cô đang vô cùng buồn chán, đến tận bây giờ mới chạy tới đây tìm cô! Đợi chút nữa đi ngắm sao trời, đó thật sự là một đề nghị rất tuyệt!
Cô cố tỏ vẻ không mấy để tâm, khẽ “hưm” một tiếng rồi nói: “Biết rồi, Kỷ “tam theo””. Cô quay người đang định đứng lên thì không ngờ đôi môi lại khẽ lướt qua mặt anh.
Cô trợn trừng mắt lên, khẽ thở hắt ra một hơi rồi căng thẳng lùi lại phía sau. Ai ngờ lúc này thân sau trống trải, đúng vào lúc chuẩn bị ngã xuống đất thì một cánh tay đưa tay kịp thời, khẽ ôm lấy người cô, kéo thẳng vào lòng.
Có lẽ là do men rượu ngấm vào trong người, đôi mắt của anh lúc này trở nên mơ màng, say đắm, phủ lên một lớp sương mù, nhưng chính vì bất ngờ này mà đôi mắt màu hổ phách bỗng thẫm màu hơn trước.
Anh nhoẻn môi đầy hứng thú rồi nói: “Cho dù là “tam theo” cũng không hề dễ dãi như em đâu. Phải phạt mới được!”. Vừa nói dứt câu, anh đã cúi mặt xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi cô, biểu hiện tình yêu với cô một cách hoàn hảo trước ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.
Anh nhanh chóng buông cô ra sau chiếc hôn nhẹ, mỉm cười rồi nói: “Bây giờ em ra ngoài chơi trước đi, chút nữa tôi sẽ tới tìm em!”.
Mọi người xung quanh đều nhoẻn miệng mỉm cười.
Khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên, lại cảm thấy thẹn thùng vô cùng. Tuy vậy cô vẫn trợn to mắt lên, mím chặt môi, rồi nhẹ “hưm” một tiếng “Anh phạm quy, hãy đợi đấy!”. Cô lườm anh một cái, nhanh chóng trốn khỏi buổi dạ tiệc khiến cô mất hết cả thể diện này.
Men rượu đích thực là một thứ rất diệu kỳ, mỗi lần chỉ cần ngấm vào đôi chút là anh dường như biến thành một người khác vậy, bớt đi tính cao ngạo khó lòng nắm bắt hàng ngày, thay vào đó là chút vô lại nhiệt tình mà dễ dãi kia. Lần trước ở phòng hát karaoke đã như vậy, lần này cũng vậy.
Dưới ánh đèn ngũ sắc, cô bước trên con đường nhỏ đi quanh sơn trang. Nghe tiếng ve kêu, cô bất giác đưa tay lên sờ vào bờ môi vẫn còn đọng hơi ấm, khuôn mặt khó giấu được vẻ thẹn thùng, xấu hổ.
Cả mặt nóng bừng, đôi tai cũng nóng bừng.
May mà bây giờ là buổi tối, cho dù trên trời có rất nhiều sao, nhưng sắc đêm vẫn cứ che giấu được khuôn mặt ửng hồng của cô lúc này.
Kể từ sau khi nhìn thấu được tâm ý của bản thân, cô nhận thấy mình rất thích hành động thân mật như vậy. Cả trái tim đều đang đập loạn nhịp, cả người dường như được trút đầy mật ong, cảm giác ngọt ngào, kích động, hưng phấn khó lòng áp chế nổi.
Cô dừng bước lại, đưa tay ngắt một chiếc lá, nắm trong bàn tay, đôi mày khẽ nhíu lại, trong lòng trào dâng cảm giác phiền muộn.
Hầy, thật đáng tiếc, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là một giấc mơ của cô bé lọ lem mà thôi.
Giấc mơ đó dù có tươi đẹp, ngọt ngào đến đâu, nửa năm sau, cô cũng sẽ phải tỉnh lại.
Thật ra, trước đây cô không hề nhận ra tâm ý của bản thân, có lẽ bởi vì cô đã bao bọc bản thân quá kĩ càng. Từ nhỏ đến lớn, tất cả những lời răn dạy không thôi của dì, số phận hẩm hiu của mẹ, nhưng khó khăn trong cuộc sống đã khiến cô ý thức phải bảo vệ bản thân thật kĩ càng, thật tử tế. Kể từ sau khi gặp Kỷ Ngôn Tắc, cô lại càng gia tăng màng bảo vệ đó, tất cả đều vì cô biết rõ một điều, anh không phải là người cô có thể yêu được. Cô có thể nhẫn nhịn, chịu đựng sự phản bội của người đàn ông khác mà không hề dằn vặt, đau khổ quá mức, nhưng nhất định không thể chịu đựng được nỗi đau khổ sau khi anh ra đi một khi đã biết được tâm ý của bản thân. Cho nên, cô không cho phép bản thân được phải lòng anh, vậy chỉ còn cách căm ghét anh mọi lúc, mọi nơi. Đáng tiếc, tình cảm khó lòng mà khống chế nổi, sau cùng cô vẫn chẳng thể nào kiềm chế được trái tim của mình, chẳng thể nào tỉnh táo như trước kia được nữa.
Hôm nay, theo anh đến tham dự buổi dạ tiệc mừng thọ ông ngoại, biết được thân phận của anh, cô cảm thấy vô cùng hoảng loạn, đột nhiên có mong muốn thà rằng anh là tên trai bao như trước kia cô vẫn tưởng tượng còn hơn. Xem ra nửa năm tới, bản thân cô sẽ được tận hưởng nhiều, cô nhất định phải dựng thêm nhiều lớp phòng tuyến nữa trong lòng mới có thể bảo vệ được trái tim yếu mềm của mình.
“Ọe…”
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động dị thường truyền lại từ phía bên trái.
Cô nghi hoặc, do dự vài giây, cuối cùng liền cất bước tiến lại phía trước.
Một người đàn ông đang chống tay, tựa vào thân cây, cong lưng nôn mửa, dáng vẻ không hề thoải mái, dễ chịu chút nào.
Cô bước lại gần, chỉ lờ mờ nhìn được khuôn mặt cắt ngang của người đàn ông đó chứ không rõ dung mạo của anh.
Cô liền khẽ gọi một tiếng: “Này, anh có sao không?”
Cô liền tìm chiếc khăn tay hoặc giấy ăn, khi sờ đến chất liệu vải trơn bóng trên người, cô mới sực nhớ ra mình đang mặc váy dạ hội, không hề có túi.
“Tôi đi lấy nước với giấy ăn giúp anh nhé, đợi một chút!”

Cô đang định quay người bước đi liền nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Chi Chi, anh không sao!”
Kỷ Vũ Ngang?
Cô kinh ngạc đến mức mở to mắt, vội vã quay lại nói: “Tại sao lại là anh? Không phải lúc này anh nên ở phía trong kia hả?”
“Ở trong đó bức bối, bí bách quá, anh phải ra ngoài dạo mát một lát”. Kỷ Vũ Ngang mệt mỏi tựa người vào thân cây, chán nản lên tiếng.
“Tại sao anh lại uống nhiều thế hả? Kỷ Ngôn Tắc không đỡ rượu thay anh sao?”. Cô đỡ anh ngồi lên ghế đá gần đó nghỉ ngơi, sau đó lại nói thêm: “Đợi một chút, để em đi lấy nước cho anh!”
Cô nhanh bước quay lại sảnh lớn của sơn trang, lấy giấy ăn và nước khoáng sau đó vội vã đi tới chỗ anh ngồi.
“Này, anh hãy súc miệng trước đi!”. Cô đưa nước cho anh.
Kỷ Vũ Ngang nhận lấy, uống liền mấy ngụm.
Sau đó, Viên Nhuận Chi lại đưa giấy ăn cho anh.
Anh lau sạch miệng,mỉm cười rồi nhìn cô một lúc, sau đó mới nói: “Bọn họ vẫn còn chưa uống xong sao?”
“Ừm, lúc em đi ra ngoài, Kỷ Ngôn Tắc lại bị kéo vào “kháng chiến trường kì” tiếp rồi!”. Cô nhún vai, nhìn thấy thân hình nghiêng nghiêng ngả ngả của anh, cảm thấy vô cùng lo lắng. “Có cần em đỡ anh vào trong không? Hay là anh lên phòng trên tầng ba nghỉ ngơi một lát đi!”
Anh xua tay từ chối, lấy một điếu thuốc và hộp diêm từ trong túi quần ra, bàn tay run run, đánh đến ba que diêm rồi mà vẫn không được. Đúng lúc đang định đánh que diêm thứ tư, cô liền giơ tay ra nói: “Để em quẹt diêm cho!”
Cô nhận lấy hộp diêm từ tay anh, nhẹ nhàng quẹt một đường, ngọn lửa đã cháy lên rực rỡ, châm rực đầu điếu thuốc của anh.
Kỷ Vũ Ngang hít một hơi thuốc sâu rồi phả ra làn khói mờ ảo. Tiếng động yếu ớt phát ra từ cổ họng mang theo nỗi niềm đơn côi, tự mỉa mai mà chỉ mình anh mới có thể thấu hiểu được, trái tim rạo rực ban nãy giờ cũng bình ổn hơn nhiều.
Nhìn thấy làn khói thuốc trắng xóa từ từ bay lên, Viên Nhuận Chi bất giác nhớ tới Kỷ Ngôn Tắc. Hình như từ khi quen biết anh tới giờ, cô chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc, cũng chưa hề ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Cô đúng là đầu heo, tại sao cứ động một tí là lại nhớ đến anh! Viên Nhuận Chi nghiến răng vỗ mạnh lên đùi mình để bộ não có thể tỉnh táo hơn một chút.
Cô quay sang nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Kỷ Vũ Ngang, bất giác lặng lẽ cảm thán. Anh đích thực là một người đàn ông đẹp trai, chẳng khác nào một tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ của một người nghệ sĩ tài ba. Có lẽ vì hai người là anh em, đôi mày và đôi mắt của anh trông tương tự với Kỷ Ngôn Tắc. Thế nhưng, khi nhìn Kỷ Ngôn Tắc thường tạo cho người ta cảm giác anh đẹp theo kiểu con lai với người ngoại quốc, còn anh có đôi mày hiện lên nét ưu tư, muộn phiền, có riêng ở người phương Đông.
Ngón tay anh thon dài, trắng trẻo, kẹp một điếu thuốc, khẽ rung động, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ nét. Thần thái ưu tư khi hút thuốc của anh không biết đã mê hoặc biết bao nhiêu phụ nữ rồi.
Trước kia, cô từng nghe không ít cô gái nói về vẻ bi thương đầy cuốn hút của Kỷ Vũ Ngang, người nào người nấy cũng hối tiếc không nguôi vì anh đã đính hôn trước đó. Viên Nhuận Chi cũng cảm thấy đồng cảm. Người phụ nữ tên Tạ Tĩnh Nghi đó tuy rất đẹp, nhưng cảm giác không hợp với anh cho mấy.
Cô thuộc phái coi trọng hình thức, chỉ cần trông đẹp trai, thì nhất định phải thưởng thức trọn vẹn như vậy mới không thấy có lỗi với bản thân. Viên Nhuận Chi lặng lẽ ngồi bên cạnh anh nhìn điếu thuốc trong tay anh, lúc rực rỡ, lúc mờ ảo mà ưu tư buồn bã theo.
Kỷ Vũ Ngang không nói gì, đôi mắt mê say, nhìn về hồ phun nước rực rỡ trước mặt đầy vẻ trầm tư suy ngẫm, khuôn mặt bộc lộ rõ cảm xúc dịu dàng mà lại hối tiếc, muộn phiền.
Cô nhíu chặt đôi mày, nhìn ra hồ phun nước theo anh, nhưng cảm thấy cảnh rất bình thường, không có gì đặc biệt, cô quay lại nhìn thấy anh mỉm cười lên tiếng: “Điếu thuốc này đã châm được ba phút rồi, em cũng nhìn chăm chăm vào tôi suốt ba phút đồng hồ, có phát hiện ra điều gì đặc biệt không?”
“Hả?”. Cô định thần lại, ngần ngại lắc đầu, nghĩ một hồi rồi lại lên tiếng: “Anh có tâm sự, chi bằng cứ nói ra đi, nói ra rồi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhiều lúc, áp lực của ta quá lớn, cần phải có nơi giải tỏa, nếu không thì tổn thọ lắm đó”.
Kỷ Vũ Ngang bất giác bật cười thành tiếng: “Em có biết không anh thật sự ngưỡng mộ A Tắc”.
Cô bĩu môi đáp: “Anh ta có gì đáng để ngưỡng mộ chứ? Không phải cũng chỉ có một đôi mắt, một chiếc mũi sao? Luận về thân phận, tiền bạc, anh đều hơn anh ta, luận về năng lực thu hút phái nữ, cứ tin em đi, anh tuyệt đối không hề thua kém anh ta đâu!”. Cô đưa tay lên che miệng, nhỏ nhẹ nói thêm: “Cứ tin em đi, trong buổi tiệc tối nay, những mỹ nữ say đắm vì anh nhiều hơn anh ta đấy!”. Bởi vì cái miệng của Kỷ Ngôn Tắc quá đỗi độc địa.
Kỷ Vũ Ngang không biết nên khóc hay nên cười trước biểu cảm của cô. “Em suy nghĩ quá xa rồi đấy, anh không hề có ý đó”.

“Vậy thì…”. Cô cau chặt đôi mày, trân trân nhìn anh. Lẽ nào anh đang đau đầu về chuyện đã nghe thấy trước đó sao?
“Rốt cuộc anh có phải là người nhà họ Kỷ không? Em rất hiếu kỳ chuyện này đúng không?”. Kỷ Vũ Ngang mỉm cười hỏi.
“Nếu như anh chịu nói ra, em đảm bảo sẽ là một người luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu, hơn nữa tuyệt đối không tiết lộ ra với người khác!”. Cô giơ tay thề thốt.
Kỷ Vũ Ngang kéo tay cô xuống, mỉm cười nói: “Cũng chẳng có gì to tát cả, châm thêm điếu thuốc nữa cho anh!”.
Viên Nhuận Chi nhanh chóng châm điếu thuốc thứ hai cho anh.
Cùng với làn khói thuốc trắng mờ ảo, đôi mắt của Kỷ Vũ Ngang như thể phủ lên một lớp sương, anh đột nhiên nhìn về phía Viên Nhuận Chi: “Em có hiểu thế nào là lừa gạt tiền bạc không?”.
Viên Nhuận Chi vô cùng kinh ngạc, sau đó gật đầu, trong lòng càng lúc càng thêm nghi hoặc. Không phải là mối tình bi thương giữa công tử nhà giàu với người con gái khổ mệnh sao? Tại sao lại liên quan đến việc lừa gạt tiền bạc?
“Câu chuyện bắt đầu!”. Kỷ Vũ Ngang mỉm cười bắt đầu kể chuyện. “Bố của anh, Kỷ Bình Viễn, là con trai trưởng nhà họ Kỷ, cũng là nam đinh duy nhất của nhà họ Kỷ. Dưới ông còn có hai người em gái, chính là hai người cô của anh mà em đã gặp hôm nay. Một người là mẹ của Sara, một người là mẹ của A Tắc. Mẹ anh nói, bố anh là người hiền lành nhất trên thế gian này, cũng là con người ngốc nghếch nhất. Có lẽ do ông nội quá đỗi anh minh, cho nên ông không hề di truyền lại cho bố ưu điểm đó. Bố của anh không hề tinh tường về chuyện kinh doanh buôn bán, ngược lại thích trồng hoa cỏ, cây cối. Trong nhà có một phòng trồng hoa rất lớn, bên trong đều là những cây do đích thân bố trồng. Hôm nào có cơ hội, bảo A Tắc đưa em tới, em có thể tận hưởng hoa cỏ mà bố anh để lại”.
Viên Nhuận Chi chăm chú lắng nghe, gật đầu đồng ý.
“Bố quen biết mẹ cũng bắt đầu từ hoa cỏ, cây cối. Câu chuyện của hai người phải sau khi trưởng thành rồi anh mới dần biết được. Thời còn trẻ, mẹ anh trông rất xinh đẹp. Lúc đó, bà phụ giúp ở một cửa hàng bán hoa, bố anh lại thường xuyên đến cửa hàng đó mua hoa. Thời gian lâu dần, người bố thật thà, chất phác của anh đã phải lòng mẹ, có điều, ông biết rằng mẹ đã có vị hôn phu, đối tốt với người bố hiền lành của anh cũng chỉ vì muốn ông mua nhiều hoa với phân bón hơn mà thôi. Sau đó, không biết tại sao vị hôn phu của bà lại biết được bố anh là người kế thừa của Tập đoàn Thiên Vũ, liền bảo mẹ anh phải đối xử thật tốt với bố, sau khi lừa gạt được tiền, hai người sẽ cao chạy xa bay”.
“Hả? Đó không phải là lừa gạt tiền bạc sao?”. Viên Nhuận Chi kêu lên đầy kinh ngạc, thảo nào ngay từ đầu anh đã hỏi cô có hiểu cụm từ đó không.
“Đúng vậy. Sau đó mẹ mang thai anh. Bố anh cảm thấy vô cùng sung sướng. Cho dù mẹ anh đưa ra yêu cầu gì, ông đều đáp ứng hết, đồng thời cũng vui vẻ chuẩn bị tiệc mừng hôn lễ. Ai ngờ, một ngày trước khi cử hành hôn lễ, mẹ anh mang theo tiền bỏ trốn cùng vị hôn phu của mình. Bà cảm thấy lương tâm cắn rứt, để lại một bức thư cho bố anh, nói rằng đứa trẻ trong bụng bà không phải con của ông, mà là cốt nhục của bà với vị hôn phu. Bà đối xử tốt với ông chẳng qua vì muốn kiếm một khoản tiền lớn, sống cuộc đời sung túc, dư dả mà thôi. Bà còn khuyên bố anh sớm quên bà đi, tìm một người con gái tốt khác. Có lẽ mẹ của anh đã bắt đầu yêu bố anh từ lúc đó, bởi vì quãng thời gian bà ở bên cạnh bố đều do bà kể lại cho anh sau khi bị điên loạn”. Kỷ Vũ Ngang dập tắt điếu thuốc.
“Nếu như vậy… chẳng phải bố anh rất đau lòng sao?”. Viên Nhuận Chi ngây người ra nghe. Những câu chuyện tưởng rằng chỉ có thể xảy ra trong phim không ngờ lại xảy ra trong cuộc đời của anh chàng đẹp trai đang ngồi trước mặt cô. Cô đắn đo một hồi, sau đó lại mở miệng hỏi thêm: “Vậy… những chuyện mà chúng ta nghe thấy ban nãy là sự thật?”. Anh thật sự không phải là người nhà họ Kỷ?
Kỷ Vũ Ngang nhìn cô rồi nói tiếp: “Câu chuyện vẫn còn chưa kết thúc mà. Sau đó, anh nghe các cô và thím bảy nói, sau khi mẹ anh bỏ đi, khoảng thời gian đó bố anh rất đau buồn. Ông nội cố gắng tìm người yêu mới cho bố, nhưng bố từ chối hết thảy. Không bao lâu sau, bố lại quay về với con người trước kia, đặt toàn tâm toàn ý vào cây cỏ hoa lá, cứ như vậy suốt thời gian ba năm trời. Bỗng nhiên có một ngày, bố ra ngoài chợ mua hoa, lại tình cờ gặp mẹ anh trên đường. Mẹ đang bế anh. Vừa nhìn thấy bố, mẹ liền bỏ chạy. bố anh không chịu bỏ cuộc, đuổi theo mãi, nhanh chóng đuổi kịp được. Sau đó bố mới biết rằng, mẹ anh không hề kết hôn cùng vị hôn phu, món tiền đó cuối cùng cũng bị vị hôn phu kia lừa gạt mất. Bà một thân một mình nuôi anh, cuộc sống vô cùng khổ sở, bố anh lại động lòng trắc ẩn, cầu hôn mẹ anh thêm lần nữa”.
“Bố anh đích thực là một người đàn ông si tình… Vậy sau đó thì sao? Hai người họ có kết hôn không?”. Viên Nhuận Chi hoàn toàn cảm động trước hành động si tình của bố Kỷ Vũ Ngang. Rốt cuộc ông phải dũng cảm thế nào, có tình yêu sâu đậm đến mức nào mới có thể bao dung một người phụ nữ đã từng vì tiền mà lừa gạt mình như vậy chứ?
“Không hề, ông nội kiên quyết phản đối. Bố anh liền lừa nói rằng anh chính là con trai của ông. Năm xưa mẹ anh hiểu nhầm, nên mới tưởng rằng anh là con trai của vị hôn phu. Có lẽ đây chính là ý trời. Ông nội yêu cầu làm giám định ADN, kết quả thật sự chứng minh anh là con trai ruột của bố. Kết quả này khiến cho chính bản thân mẹ anh cũng bất ngờ. Thế nhưng mọi chuyện không hề thuận lợi như bố anh vẫn nghĩ. Ông nội chỉ chấp nhận anh, không cho phép mẹ anh bước chân vào nhà Kỷ gia, còn bố anh vẫn kiên quyết lấy mẹ anh làm vợ. Nhưng trên đường đi đăng kí kết hôn họ bất ngờ gặp tai nạn. Vì bảo vệ mẹ và anh, bố anh bị thương nặng, lại không được cứu chữa kịp thời, mất máu quá nhiều nên đã qua đời. Sau đó, ông nội cho mẹ anh một món tiền lớn, rồi đưa anh về nhà họ Kỷ. Sau đó, mẹ anh liền phát điên…” Nói đến đây, Kỷ Vũ Ngang không hề nói thêm nữa, sau đó đứng bật dậy, lặng lẽ nhìn đài phun nước ở đằng xa.
Viên Nhuận Chi nghe xong câu chuyện khiến cho cô tò mò, trong lòng cảm thấy ảo não vô cùng. Bây giờ thì cô đã hiểu nỗi bi thương, sầu muộn trên đôi mày của anh xuất phát từ đâu. Tướng mạo xuất chúng, ngoại hình xán lạn, thân hình cao lớn, thế nhưng có ai hiểu được con người ưu tú nhường đó lại gánh chịu hết thảy mọi ân ân oán oán của đời trước. Cho nên, một Kỷ Ngôn Tắc có thể làm theo ý mình mong muốn, thật sự khiến cho người khác ngưỡng mộ.
Cô cũng đứng dậy, sau đó đi theo phía anh, hít một hơi dài, nói: “Tất cả mọi chuyện đều chỉ là số phận”.
Kỷ Vũ Ngang liền quay đầu lại nói: “Nghe xong câu chuyện này, em không còn đắn đo chuyện trước khi khai mạc buổi tiệc nữa rồi chứ?”.
Viên Nhuận Chi gật đầu rồi nói: “Em thật sự cảm thấy may mắn thay cho anh, vì anh là người nhà họ Kỷ. Anh yên tâm, em tin rằng sẽ đến một ngày, mẹ anh cũng có thể ngồi cùng với anh dưới một mái nhà”.
Kỷ Vũ Ngang im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô một hồi lâu.
Một lúc sau, cô liền nghe thấy anh nói: “Chi Chi, anh có thể ôm em được không?”.
“Hả?”. Viên Nhuận Chi ngước mắt nhìn anh đầy kinh ngạc. Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã thẫn thờ nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh, cô sợ đến mức không dám động đậy.
Đôi tay Kỷ Vũ Ngang mạnh mẽ mà ấm áp, ôm chặt đến mức cô gần như không thở ra được.
Kỷ Vũ Ngang vùi mặt vào bờ cổ của cô, hít một hơi thật lâu, thì thầm lên tiếng: “Nhìn thấy em, khiến anh nhớ lại một người bạn cũ lâu rồi không gặp lại”.
“Người… bạn… cũ…” y da, trời ơi! Cho dù là sực nhớ ra một người bạn cũ đi chăng nữa thì cũng không nên xúc động đến mức này chứ? Đừng có nói với cô rằng người bạn cũ này chính là bạn gái trước kia của anh chứ!
Bây giờ, cô mới thấu hiểu được tâm trạng của mình khi nãy. Lúc này anh chàng đẹp trai ôm chặt lấy cô một cách bất minh, khiến cho trái tim cô loạn nhịp không thôi, thứ cảm giác này chính là của một người vợ đang lén lút có hành động mờ ám cùng người đàn ông khác sau lưng chồng.
Thế nhưng, có lẽ do anh đang quá đỗi buồn phiền, cho nên mới coi cô là một người “bạn cũ” mà dốc bầu tâm sự.
Trong lòng cô lại trào dâng nỗi lòng thương cảm. Cô đưa tay vòng qua đôi vai anh, vỗ nhẹ lên lưng anh rồi an ủi: “Đừng để tâm đến lời nói của ông nội anh, cũng đừng ngưỡng mộ Kỷ Ngôn Tắc, anh nên nghĩ rằng, trên thế giới này anh chính là người tốt đẹp nhất mới đúng!”.
Kỷ Vũ Ngang không nói lời nào, càng vùi mặt vào sâu hơn, hai tay khép lại, ôm chặt lấy thân người cô.
Cô đanh mặt lại, không nói thêm một lời nào, âm thầm than thở trong lòng rằng: “Thôi bỏ đi, anh cứ ôm đi, ôm đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào. Lần này làm thánh mẫu một lần, để cho toàn thân phát hào quang vậy”.
“Hai người đang làm gì ở ngoài này thế?”. Giọng nói sắc bén mà đanh thép vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc này.

Viên Nhuận Chi hoang mang thu tay lại, muốn đẩy Kỷ Vũ Ngang ra, nhưng nhất thời không đẩy ra được.
Kỷ Vũ Ngang ngẩng đầu khỏi đôi vai của cô, mở đôi mắt mơ màng của mình, nhìn bóng dáng đứng cách đó không xa, nhưng đôi tay đặt hai bên eo của cô không hề buông ra.
Lần này, Viên Nhuận Chi cũng có thể đẩy Kỷ Vũ Ngang ra, vội vã quay người lại. Cô còn chưa kịp đứng vững, chưa kịp nhìn rõ người phụ nữ vừa lên tiếng khi nãy là ai, khuôn mặt đã nhận cái tát nóng rát, đau đớn.
Bên má tản ra nỗi đau đớn nóng rát, khiến cho cô không chịu đựng nổi. Ngay giây sau, nước mắt đã tuôn trào khỏi bờ mi.
Gần như đồng thời, tầm nhìn của cô bị ngăn lại bởi một cánh tay, tiếp đó tiếng “bốp” vang lên. Người phụ nữ kia ôm mặt lại, kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Vũ Ngang đang đứng chặn phía trước.
Dưới ánh đèn cao áp, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tĩnh Nghi xuất hiện vết bàn tay năm ngón. Viên Nhuận Chi cứng đờ cả người lại, ôm lấy khuôn mặt, nhìn Kỷ Vũ Ngang bằng ánh mắt không dám tin vào sự việc diễn ra trước mắt.
Kỷ Ngôn Tắc đang đi khắp nơi tìm Viên Nhuận Chi, vừa hay đứng bên cạnh đài phun nước, cũng nhìn thấy cảnh tượng lúc này, bất giác dừng chân lại,không tiến thêm về phía trước.
Tạ Tĩnh Văn vẫn luôn bám riết lấy anh từ nãy đến giờ nhìn thấy chị mình bị đánh, lập tức chạy lại gần, chỉ vào mặt Kỷ Vũ Ngang thét lớn: “Kỷ Vũ Ngang, anh to gan lớn mật thật, dám ra tay đánh chị tôi?”.
Ánh mắt đáng sợ của Tạ Tĩnh Nghi chăm chăm về phía Viên Nhuận Chi, như thể muốn bóp chết cô đi.
“Là cô ta đã đánh Chi Chi trước”. Giọng nói của Kỷ Vũ Ngang lạnh lẽo mà vô tình.
“Anh tưởng tôi bị mù hay sao? Rõ ràng tôi nhìn thấy anh đang ôm cô ta. Anh dám lén lút hẹn hò cùng người phụ nữ này sau lưng chị gái tôi với em họ anh. Bây giờ xảy ra chuyện này, anh lại còn đứng ra bảo vệ cô ta, đánh chị gái tôi hay sao? Còn hai tháng nữa là hai người đã kết hôn rồi, tại sao anh lại dám làm ra những chuyện như thế này chứ? Anh cho rằng, anh là cái gì chứ? Nếu như không phải chị gái tôi bằng lòng gả cho anh, anh tưởng rằng mình có thể diễu võ giương oai trong nhà họ Kỷ sao?”. Tạ Tĩnh Văn đưa tay vuốt lên khuôn mặt của Tạ Tĩnh Nghi, rồi thốt lên: “Chị à, chị không sao chứ?”.
Tạ Tĩnh Nghi bất giác lùi lại phía sau, nước mắt uất ức không ngừng tuôn trào khỏi bờ mi.
Kỷ Vũ Ngang nhìn Tạ Tĩnh Nghi, cười nhạt rồi nói: “Tôi là cái gì sao? Hừm, nếu như đã chê bai tôi, tại sao còn đính hôn cùng tôi chứ? Tôi cũng chẳng hề cầm dao kề lên cổ cô, thưa Tạ đại tiểu thư”. Mấy chữ “Tạ đại tiểu thư” bộc lộ rõ sự mỉa mai khinh rẻ.
Kỷ Vũ Ngang chẳng những không giải thích, ngược lại còn thêm dầu vào lửa. Viên Nhuận Chi biết rằng mình bị lôi vào chuyện thị phi, đột nhiên lại bị hai chị em nhà họ Tạ hiểu lầm đến mức độ này, dù có giải thích cũng chẳng thể làm rõ mọi chuyện ngay được.
Cô đưa tay lên gạt nước mắt, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Tôi với Kỷ Vũ Ngang chỉ đang nói chuyện, có tin hay không tùy mấy người”. Cô lại quay sang nói với Kỷ Vũ Ngang: “Thật ngại quá, em đi trước đây!”.
Tạ Tĩnh Văn nhanh chân chặn phía trước mặt Viên Nhuận Chi, chỉ thẳng vào mặt cô rồi mắng: “Cô còn muốn đi đâu chứ? Nói chuyện sao? Có người vừa nói chuyện vừa ôm ấp nhau như hai người sao? Cô là con đàn bà không biết liêm sỉ, quyến rũ anh A Tắc đã đành, bây giờ không buông tha cả anh rể tương lai của tôi. Hôm nay tôi nhất định phải bóp nát cô, xem cô có hiện nguyên dạng con hồ ly tinh hay không?”.
Nói xong, Tạ Tĩnh Văn liền đưa tay về phía Viên Nhuận Chi.
Ngay vào lúc Tạ Tĩnh Văn đang định tấn công Viên Nhuận Chi, cô liền bị chặn lại.
Cô vừa nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc lập tức thét lên: “Anh A Tắc, anh cũng nhìn thấy tất cả rồi đấy, tại sao anh có thể chấp nhận một người phụ nữ sáng một anh, chiều một anh thế này chứ?”.
Kỷ Ngôn Tắc nắm chặt cổ tay Tạ Tĩnh Văn rồi lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện của tôi không cần người khác phải lắm lời”.
Anh quăng mạnh bàn tay của Tạ Tĩnh Văn sang một bên, rồi quay sang Viên Nhuận Chi, vô cùng bình tĩnh, cầm lấy bàn tay cô đang ôm lấy mặt, nắm chặt lại.
Khoảnh khắc anh nắm chặt lấy bàn tay cô, nước mắt của Viên Nhuận Chi tuôn ra không ngừng.
Anh bình thản lên tiếng: “Đi thôi”.
Kỷ Vũ Ngang đưa tay chặn lấy Viên Nhuận Chi, mỉm cười nhìn cô rồi nói: “Cám ơn em nhiều lắm. Có thời gian rảnh em đến gặp mẹ anh được không? Mấy hôm nay, mỗi lần phát bệnh, mẹ anh vẫn thường nhắc tới em đấy!”.
Viên Nhuận Chi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh một cách kinh ngạc.
Anh ra hiệu liên lạc qua điện thoại sau, mỉm cười nói với cô: “Anh đợi điện thoại của em đấy!”.
Viên Nhuận Chi còn chưa kịp phản ứng, anh liền quay người rời khỏi chỗ này trước.
Kỷ Ngôn Tắc bất giác nắm chặt tay cô hơn nữa, mạnh mẽ đến mức kinh người.
Viên Nhuận Chi ngước mắt nhìn anh, nghẹn ngào lên tiếng: “Mau đưa em đi”.
Kỷ Ngôn Tắc không nói tiếng nào, kéo cô nhanh chóng rời khỏi, để mặc cho Tạ Tĩnh Văn đứng phía sau thét lên đầy tức giận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.