Bạn đang đọc Mối lương duyên trời đánh – Chương 20 – Phần 02
Thì ra là vậy, người đi tắm là Hạ Nguyệt Cúc, thế nhưng cô gặp phải giấc mộng xuân, lại mơ thành là Kỷ Ngôn Tắc…Hơn nữa, giấc mộng đó lại “kịch liệt” như vậy… Cô đưa tay che hai mắt rồi ngả người xuống giường.
Hỡi Thượng Đế, dù có muốn đùa giỡn cũng không thể theo cách thức này được.Nhất định là hôm qua đã nhìn thấy toàn bộ thân thể của anh nên mới dẫn tới giấc mộng xuân đáng sợ vào sáng nay. Thật sự không được nhìn thân hình của đàn ông một cách bừa bãi.Cô ép buộc bản thân không được suy nghĩ linh tinh và phải bình tĩnh lại. Cô hít một hơi thở sâu, xuống khỏi giường, lấy một bộ quần áo khác từ ba lô rồi đi vào buồng tắm.
Hãi hùng trước giấc mộng xuân buổi sáng, Viên Nhuận Chi vẫn trong tinh thần hoảng hốt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo mọi người xuống dưới, đến chỗ tập hợp đội hình. Mãi cho tới khi nghe thấy mọi người nói: “Xin chào Kỷ tổng!” cô mới bừng tỉnh, định thần trở lại.
Cô đưa mắt nhìn sang chỗ Kỷ Ngôn Tắc. Hôm nay, anh mặc trên người một bộ đồ thể thao trắng tinh từ trên xuống dưới, có điều vẫn khác với những chiếc sơ mi trắng công sở hàng ngày, phần cổ mở rộng để lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm…
“Ây da, Chi Chi, có phải em bị ốm không? Sao mặt mày cứ đỏ ửng lên thế?” Hạ Nguyệt Cúc đưa tay lên sờ trán cô. “Á? Không sao đâu ạ!” Cô nhanh chóng lui về phía sau, nhưng lại bất giác nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc một lần. Chỉ có điều lần này vừa hay chạm phải ánh mắt của anh ta, đôi mắt trêu chọc mọi khi giờ đây lạnh lùng như băng.Hiển nhiên, mới sau một đêm, người đàn ông này chưa thể hết giận được.
Cô bĩu môi, trong lòng khẽ “hưm” một tiếng đầy khinh bỉ. Sau cả một đêm trằn trọc đếm cừu, cô quyết định lấy lại lòng tự trọng, cho dù hai ngày tiếp theo có phải “chiến đấu” đến chết trên núi Tướng Quân cũng quyết không rảnh rang lấy thành tích theo cách hôm qua nữa. Viên Nhuận Chi bất giác nhếch mày lên. Hả? Nhị thế tử của Tập đoàn Thiên Vũ không phải là chính Kỷ Vũ Ngang hay sao? Lẽ nào hôm nay anh lại tới rồi? Cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Quả nhiên, phía đằng xa, người đàn ông đang đứng nói chuyện cùng Kỷ Ngôn Tắc không phải chính là anh sao? Hôm qua, anh đã động viên tinh thần cho cô, cô hứa là nhất định sẽ đạt điểm cao, kết quả lại dùng thủ đoạn để đạt được thành tích, sau đó lại còn bị đưa vào mức không một cách đầy bi phẫn. Đột nhiên, cô có cảm giác không còn mặt mũi nào đối diện cùng phụ lão vùng Giang Đông.
Kỷ Ngôn Tắc và Kỷ Vũ Ngang nói chuyện xong liền tiến về phía này. Viên Nhuận Chi nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang đang nhìn mình mỉm cười, cô liền gật đầu đáp lễ.Vừa đúng lúc này, Kỷ Ngôn Tắc đang ngước mắt lên định tuyên bố nội dung tập huấn ngày hôm nay, ánh mắt bất giác lướt qua chỗ cô, lạnh lùng, vô cảm, sau đó lại chuyển qua người khác.
Viên Nhuận Chi vô cùng tức tối, bĩu môi khinh miệt, sau đó lại cúi đầu nhìn chân mình, tiếp đó giọng nói lạnh lùng mà dõng dạc của Kỷ Ngôn Tắc lại vang lên: “Nhiệm vụ tập huấn của chúng ta hôm nay chính là vượt qua cầu trúc trong rừng rậm. Mỗi người sẽ xách theo hai thùng vật phẩm, vượt qua rừng rậm phá quan, đến bên đối diện sẽ có người dán một hình lên y phục của mọi người, sau đó mọi người lại xách hai thùng này quay về điểm xuất phát. Thời gian quy định là nửa tiếng đồng hồ. Hôm nay nhiệm vụ rất đơn giản, chủ yếu là kiểm tra sức mạnh cánh tay với sự nhẫn nại của mọi người”.”
“Ấy, Kỳ tổng, tối qua lúc ăn tối, chính cậu bảo hôm nay sẽ chơi trò CS (Counter Strike – trò chơi điện tử, bắn súng chiến lược) bản người thật sao?” Không biết ai đang lên tiếng gặng hỏi.
Kỷ Ngôn Tắc liền giải thích: “War Game còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cho nên tôi quyết định chuyển sang kế hoạch cho ngày mai, ngày cuối cùng của đợt tập huấn này. Sau cùng, tôi muốn nói rõ một điều, nếu như ai đem vứt bỏ mấy đồ trong thùng thì trưa nay chẳng còn thứ gì mà ăn đâu. OK, chuẩn bị xong rồi thì mau đi lấy đồ của mọi người, chúng ta xuất phát tới cầu trúc trong rừng rậm ngập nước”.
Nói vậy ngày cuối cùng sẽ là War Game sao? Viên Nhuận Chi bất giác nhìn Kỷ Ngôn Tắc bằng ánh mắt đầy khâm phục, ngay cả khi giày vò người khác cũng khiến cho người ta vui vẻ, hân hoan đến vậy. Mấy người trong Bộ phận Thị trường này thường xuyên hẹn những tiểu cô nương khác cùng đi chơi mấy trò War Game, lần này coi như được thỏa niềm mong ước rồi. Nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị bắn đạn sơn vào người, cả người Viên Nhuận Chi bỗng run rẩy lạ thường.
Viên Nhuận Chi đang định xách hai chiếc xô nhựa, Kỷ Vũ Ngang không biết từ lúc nào đã đến cạnh bên cô, mỉm cười nói: “Hôm qua kết quả ra sao?”Viên Nhuận Chi bật cười ngốc nghếch, sau đó mặt đỏ lựng lại, nhỏ nhẹ đáp lời: “Bị rớt rồi…”
Khóe miệng của Kỷ Vũ Ngang nhếch lên để lộ nụ cười dịu dàng, tuyệt mỹ: “Kỳ tổng của các cô đúng là thiết diện vô tư, cũng không biết giúp đỡ cô đôi chút sao?”Đã giúp đỡ rồi, nhưng sau cùng chính cô một tay hủy hoại hết. Cô mím chặt môi, sau đó nói với anh bằng giọng nói oai hùng: “Không sao cả, hôm nay, ngày mai tôi nhất định sẽ qua hết!”
“Ồ, tôi sực nhớ ra một chuyện”. Kỷ Vũ Ngang rút từ trong túi ra một chiếc vòng tay được kết lại bằng cỏ, đưa ra trước mặt Viên Nhuận Chi rồi nói: “Đây là quà mẹ tôi tặng cho cô!”
“Là mẹ anh tặng cho tôi sao?” Viên Nhuận Chi kinh ngạc nhìn vào chiếc vòng tay bằng cỏ được đan thủ công nọ, bên trên còn có một viên trân châu bằng gỗ màu xanh da trời, vô cùng đơn giản, bên trên còn kết thêm một chiếc nơ.“Ừm, từ sau khi bà bị bệnh đến nay rất ít khi tặng quà cho người khác, cô là người đầu tiên. Hy vọng nó có thể đem lại may mắn cho cô!”
“Ồ, cảm ơn anh nhiều!” Viên Nhuận Chi đón lấy, thận trọng đeo lên cổ tay, rồi làm một động tác cố lên cùng Kỷ Vũ Ngang: “Có tấm bùa hộ thân này, hôm nay ngày mai tôi nhất định sẽ thành công thôi”.“Cố lên!”
Khi cả đội người tiến về rừng rậm, tiếng than thở vang lên không ngừng.Hàng ngàn thanh trúc được kết lại đặt trên mặt nước, nước trong nhìn thấy tận đáy, con đường lại uốn lượn, bập bềnh trên mặt nước. Đứng trong rừng âm u, cảm giác vô cùng sảng khoái, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi hương thơm thanh tao. Hít một hơi thật sâu, cảm giác cả người như tràn trề sinh lực, tinh thần vì thế cũng thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều. Ánh nắng chiếu rọi qua lớp cây lá dày đặc, lấp la lấp lánh như đang phủ lên mặt nước một lớp vàng sáng chói.
Trong đoàn người không biết ai đang thét lớn: “Con đường danh vọng của các ngôi sao thì đã là gì chứ? Hôm nay, tất cả chúng ta đang bước trên con đường dát vàng”. Tiếp đó, tất cả mọi người đều bật cười hỉ hả.
Công việc tập huấn bắt đầu, tổ đầu tiên thực hiện chính là năm người trong đó có Triệu Dạ Quần, chưa đến nửa giờ đồng hồ, đã thấy bọn họ quay về. Viên Nhuận Chi được xếp vào tổ thứ ba, cuối cùng cũng đến lượt cô xách hai chiếc thùng, nhanh bước tiến về phía trước, giẫm lên cầu trúc.Hai chiếc thùng đó không nặng quá nhưng cũng không nhẹ, lắc la lắc lư, còn nghe thấy cả tiếng động, không biết bên trong đựng những gì.
Cầu trúc trong khu rừng ngập nước chính là địa điểm nổi danh nhất vùng núi Tướng Quân này, cho nên có rất nhiều du khách. Muốn nhanh chóng đi rồi quay về điểm xuất phát một cách nhanh chóng cũng không phải là chuyện dễ dàng.Cô đang lấy tinh thần, chuẩn bị nhanh bước tiến về phía trước thì đằng sau liền vang lên giọng nữ giới: “Này, cô gì xách thùng ở đằng trước ơi, cô làm rơi đồ rồi này!” Cô dừng chân quay đầu lại, một cô bé nữ sinh trắng trẻo, xinh xắn đang chỉ về một ngọn cỏ khô trên mặt nước.
Cô đưa mắt nhìn, thì ra là chiếc vòng tay bằng cỏ mà khi nãy Kỷ Vũ Ngang tặng cho.Lúc này, khuôn mặt cô tỏ ra vẻ khó xử. Nếu như cô quay lại nhặt thì nhất định phải nhảy xuống nước còn nếu như không nhặt, thì cô không chỉ phụ tâm ý của người mẹ của Kỷ Vũ Ngang bị căn bệnh tinh thần giày vò bao năm nay mà con đánh mất cả lời chúc phúc của anh dành cho mình.
“Ừm, từ sau khi bà bị bệnh đến nay rất ít khi tặng quà cho người khác, cô là người đầu tiên. Hy vọng nó có thể đem lại may mắn cho cô!”. Lời nói của Kỷ Vũ Ngang lại vang vọng bên tai cô. Cô mím chặt môi, nhìn về phía bờ đối diện cách đó không xa, trong lòng dường như đã có quyết định.
Cô đặt hai chiếc thùng xuống, cởi đôi giầy thể thao ra, chẳng suy nghĩ nhiều, nhảy luôn xuống dưới nước.
“A…” Trên cầu trúc nhanh chóng phát lên tiếng thét của nữ giới. Còn bên này, Triệu Dạ Quần vẫn luôn chăm chú đến Viên Nhuận Chi đột nhiên cũng thét lớn lên: “Hả? Con nha đầu Chi Chi đang làm cái gì thế? Hình như đang định nhảy xuống nước rồi. Ây da, không xong rồi, con nha đầu này thật sự đã nhảy xuống nước rồi”.
Vừa thét, Triệu Dạ Quần vừa xông về phía cầu trúc. Kỷ Ngôn Tắc và Kỷ Vũ Ngang đang bàn bạc công việc, nghe thấy tiếng thét của Triệu Dạ Quần, lập tức ngước mắt lên vừa hay nhìn thấy khoảnh khắc Viên Nhuận Chi nhảy xuống nước. “Đúng là đồ ngốc nghếch!” Kỷ Ngôn Tắc sầm mặt lại, vội vã chạy về phía cầu trúc.
Kỷ Vũ Ngang cùng mấy đồng nghiệp nam nghe thấy vậy cũng tiến về phía đó. Nhìn thấy mấy người Kỷ Ngôn Tắc chạy lại, cô bé nữ sinh nói với Viên Nhuận Chi rằng cô làm rơi đồ liền bật khóc nói: “Cháu chỉ nói với cô ấy rằng, thứ gì đó trên tay cô ấy bị rơi xuống nước thôi. Nếu biết là cô ấy sẽ nhảy xuống nước, cháu sẽ không nói nữa”.
Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày, đưa mắt nhìn xuống mặt nước. Triệu Dạ Quần chỉ về đám quần áo đang nổi trên mặt nước rồi nói: “Ở chỗ kia!”“Mọi người đừng nhảy xuống, đợi chút nữa ở trên này kéo người lên!” Kỷ Ngôn Tắc vừa nói vừa cởi giầy thể thao, sau dó nhảy nhanh xuống nước, tiến về đám áo quần màu trắng phía trước.
Mực nước ở đây không hề sâu, Kỷ Ngôn Tắc bơi không lâu lắm đã tóm ngay được đám y phục màu trắng khi nãy. Anh nhanh chóng đưa tay luồn qua chiếc eo mảnh dẻ kia, ôm chặt sát vào người mình.Viên Nhuận Chi cong thân người, nín thở, đang định mượn sức nước bật lên, ai ngờ, bỗng nhiên bị người ta ôm lấy eo, sau đó lôi đi xềnh xệch, hoảng hốt uống ngụm nước lớn. Phụt…