Bạn đang đọc Mối lương duyên trời đánh – Chương 14.1
Chương 7: Biến thân
Hôm sau là ngày cuối tuần, lúc Viên Nhuận Chi tỉnh dậy đã là 11 giờ trưa. Cô lười biếng vươn người ưỡn ngực, đang định thức dậy thì nghe thấy tiếng di động vang lên. Cô đưa tay lên dụi mắt, nhìn lên màn hình thì thấy ba chữ Tằng Tử Kiều. Cô nhấc máy, yểu điệu đáp lời: “Tiểu Kiều…”
“Đã giữa trưa rồi, cậu vẫn còn ngủ sao? Tối qua mình gọi di động cho cậu sao lại không nhấc máy? Làm phí công người ta, khó khăn lắm mới xin được đôi vé ăn buffet miễn phí ở nhà hàng Kim X”. Đầu kia di động vang lên lời cằn nhằn của Tằng Tử Kiều. Cô nói do biết rằng Viên Nhuận Chi thích ăn buffet tại nhà hàng Kim X, cô đành phải sử dụng sắc đẹp, xin hai vé ăn buffet miễn phí từ bên Bộ phận Phát hành của Tạp chí. Thế nhưng điều đau lòng nhất chính là, hạn cuối cùng chính là tối qua. “Tối qua mình ngủ sớm…”
Viên Nhuận Chi bỗng nhiên mất hết hứng thú với vé ăn buffet miễn phí, điều này khiến Tằng Tử Kiều vô cùng ngạc nhiên: “Này, có phải cậu bị ốm không? Có cần phải đến bệnh viện khám không?”
“Mình làm sao có thể bị ốm chứ?” Vừa nhắc tới bệnh viện, Viên Nhuận Chi đột nhiên như bừng tỉnh lại, hoàn toàn không còn chút hiện tượng ngái ngủ nào như trước đó nữa.
Tằng Tử Kiều cứ hễ nhắc tới hai chữ “bệnh viện” thì cho dù Viên Nhuận Chi bị ốm thật cũng sẽ lành lặn ngay tức thì. Trong nhận thức của Viên Nhuận Chi thì những nơi ăn thịt người không chừa lại xương như bệnh viện, chỉ có kẻ ngốc mới bước vào. Tằng Tử Kiều mỉm cười hỏi: “Chiều nay cậu có việc gì không? Ra ngoài đi dạo phố đi!”
Viên Nhuận Chi lắc lắc chiếc đầu của mình rồi nói: “Con người đơn côi, cô độc như mình thì làm gì có việc gì chứ? Trưa nay mình mời cậu đi ăn buffet, ngay ở nhà hàng Kim X nhé!”
“Ha ha, mình cảm thấy vinh dự quá, không ngờ con người ki bo như cậu cũng có ngày tình nguyện khao bạn cơ đấy!”
“Thế thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ? Mười một rưỡi trưa nay nhé!” “Ok”.
Viên Nhuận Chi ra khỏi giường, đi thẳng về phía nhà vệ sinh lấy kem đánh răng rồi bắt đầu đánh. “Hưm…”
Cô hoàn toàn quên mất khóe miệng mình đang bị thương, lại đánh răng quá mãnh liệt khiến cho vết thương lại toạc ra. Vết thương bị dính kém đánh răng vị bạc hà nên đau nhói vô cùng.
Cô khẽ cau mày, bất giác nghĩ tới một câu nói đang thịnh hành trên mạng: Đánh răng là một chuyện vui buồn lẫn lộn, bởi vì một tay bạn cầm chiếc cốc (Đồng nghĩa với từ bi kịch), một tay cầm chiếc bàn chải (Đồng nghĩa với từ hỷ kịch). Thế mà bảo là hỷ kịch, tại sao giờ mình toàn thấy bi kịch thôi?
Viên Nhuận Chi càng nghĩ càng thấy bản thân xui xẻo. Đã đập phải chiếc miệng độc địa, ghê gớm của Kỷ Ngôn Tắc nên cô phải thanh tẩy cho thật kĩ càng, tiêu trừ độc tố. Nghĩ vậy, cô liền mạnh tay chải răng hơn trước đó. “Phì”. Cô nhổ mạnh đám bọt kem đánh răng ra, rồi vội vàng rửa mặt.
Đứng trước tấm gương, cô nhìn thấy khóe miệng không ngừng tuôn máu, trong lòng cảm thấy nỗi thê lương khó diễn tả bằng lời. Vốn dĩ bản thân cô trông đã rất bình thường rồi, bây giờ lại càng thêm xấu hơn, đoán chắc bọn đàn ông vừa nhìn thấy cô là chạy mất dép. Phơi chiếc khăn mặt lên dây, cô đưa tay vuốt mái tóc tổ quạ được các nhà thiết kế tóc gọi là mẫu tóc dành cho người lười. Hầy, cũng chỉ có mái tóc dài này là còn có đủ tư cách để ra đường gặp người khác thôi. Ra khỏi nhà vệ sinh, cô thay một chiếc áo phông cùng chiếc quần soóc bò ngắn, đeo chiếc ba lô rồi rời khỏi nhà. Tằng Tử Kiều vừa nhìn thấy Viên Nhuận Chi liền kinh ngạc nói: “Ây da, mình thắc mắc tại sao giọng cậu nghe lại kì quái như vậy, thì ra khóe miệng bị rách. Sao lại ra nông nỗi này?”
“Hầy, giẫm vào bãi phân chó sau đó trượt chân ngã ra mặt đất”. Viên Nhuận Chi trả lời một cách bình thản, tự nhiên, chứ thật ra vì chuyện này cô đã lăn lộn, trằn trọc trong chăn một thời gian khá lâu. “Ừm, đoán chắc cậu cũng chỉ có thể giẫm phải phân chó rồi ngã lăn ra đường mà thôi”.
Tằng Tử Kiều bất giác lên tiếng. Viên Nhuận Chi chán nản lườm cô bạn thân. Khi đến nhà hàng buffet Kim X, hai người tìm chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Vừa mới ăn được một lát cá hồi, Viên Nhuận Chi đã ngước đầu lên hỏi Tằng Tử Kiều: “Tiểu Kiều, giả dụ một người đàn ông không có việc gì cũng thích mỉa mai, khinh thi cậu, còn ngược đãi cậu cả ngày không khác gì lao động chân tay, cậu cảm thấy tên đàn ông đó có khả năng thích mình không?”
“Trừ phi mình bại não rồi mới cảm thấy người đàn ông đó thích mình!” Tằng Tử Kiều chẳng suy nghĩ nhiều đưa ngay ra câu trả lời.
“Cũng đúng…”.Viên Nhuận Chi nghe thấy được đáp án, thở phào nhẹ nhõm, địch thực là cô đã bại não rồi, tại sao lại có thể tưởng rằng tên khốn đó thích cô chứ? Tằng Tử Kiều nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, sau đó dùng chiếc dĩa chỉ vào mũi cô nói: “Viên Nhuận Chi, hình như cậu đang giấu mình việc gì đó. Theo kinh nghiệm bản thân, trừ phi sếp lớn Tang Du của cậu đột nhiên biến đổi giới tính, còn không người đàn ông mà cậu nói khi nãy chỉ có khả năng duy nhất chính là Kỷ sư huynh. Nói mau, rốt cuộc giữa cậu với sư huynh đã xảy ra gian tình gì? Tại sao đột nhiên cậu lại có suy nghĩ đó?”
“Kỷ sư huynh? Cậu nhất thiết phải gọi tên đàn ông biến thái đó là sư huynh trước mặt mình hay sao?” Viên Nhuận Chi lấy son môi ra đánh, sau đó đem câu chuyện ngày hôm qua bất cẩn vấp vào đá rồi đè lên người Kỷ Ngôn Tắc trên núi Hậu Sơn cho Tằng Tử Kiều nghe. Tằng Tử Kiều nghe xong, đặt dao dĩa xuống, ôm lấy miệng rồi bật cười thành tiếng: “Viên Nhuận Chi, bãi phân chó cậu đạp phải cũng thơm quá đấy, không những thơm lừng mà còn không thiệt thòi chút nào. Kỷ sư huynh chính là một trong ba người đứng đầu bảng xếp hạng nam sinh đẹp nhất Đại học H của chúng ta trước đây đấy. Có biết bao thiếu nữ khao khát được hôn lên bờ môi quyến rũ của sư huynh. Cậu đừng có chiếm được món hời rồi giả vờ nết na nữa. Thế nào rồi? Mùi vị chiếc hôn của Kỷ sư huynh có động hồn thất kinh hay không?”
Viên Nhuận Chi trợn to mắt lên, liên hồi biện giải: “Cậu đừng có như vậy được không? Mình đang than khổ cùng cậu đấy. Cậu đã không an ủi người ta thì thôi lại còn xát muối lên vết thương nữa. Ai thèm khát chiếc hôn của hắn chứ, con người hắn ta, mồm miệng độc địa là thế, sau khi hôn xong không khéo mình trúng độc hỏng miệng thì có khóc cũng chẳng còn nước mắt nữa đâu. Vì chiếc hôn xui xẻo đó, cậu có biết mình đã ảo não mất bao lâu không? Thứ hai tuần sau đến công ty còn chưa biết phải đối mặt với hắn thế nào đây”. Cô vừa than thở, vừa xiên mạnh chiếc nĩa lên miếng cá hồi, sau đó cho vào miệng.
Tằng Tử Kiều ngừng cười, đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị rồi nói: “Thật ra, việc Kỷ sư huynh thích cậu cũng không phải không có khả năng đâu. Hồi còn học đại học, cậu cũng biết đấy, nữ sinh hẹn hò cùng sư huynh thì nhiều nhưng lại không lâu. Hồi đó, bọn mình còn đoán mò phải chăng là do vụ chiếc quần sịp đó, cho nên sư huynh không thể nào quên cậu được, dần dần mất hết hứng thú với những người con gái khác. Hơn nữa cậu cũng đừng quên, sau đó cậu
đã làm biết bao chuyện khuất tất gây khốn khổ cho sư huynh cả một thời đại học, có muốn quên đi cũng rất khó”. “Cái gì mà biết bao chuyện khuất tất gây khốn khổ cho hắn? Làm hỏng van lốp xe đạp của hắn thì khuất tất sao? Ai bảo hắn suốt ngày lượn chiếc xe đạp cũ nát đó đi khắp nơi rao bán phong tình chứ?”
“Này, trường đại học rộng như vậy, kí túc xá, giảng đường, nhà ăn đều không phải nằm trên cùng một con đường, mà ở những nơi khác biệt. Dùng xe đạp đi lại giữa những nơi đấy mà bị gọi là rao bán phong tình sao? Hơn nữa, sau khi cậu vào làm việc tại Tập đoàn Tang thị, mình nghe nói, sư huynh bỏ công việc lương cao trước đó để gia nhập vào nghành marketing nội thất, chỉ có điều đầu quân cho tập đoàn cạnh tranh ác liệt nhất với Tang thị mà thôi. Còn nữa…”
Viên Nhuận Chi đưa tay lên ra hiệu cho Tằng Tử Kiều đừng nói nữa: “Im lặng, im lặng, cầu xin cậu đừng có nói mãi như thế, mình không chịu nổi nữa đâu. Hắn ta từ bỏ công việc lương cao để gia nhập nghành marketing nội thất chỉ có thể cho thấy rõ đầu óc hắn ta có vấn đề. Trừ phi Tây Hồ cạn nước, tháp Lôi Phong sụp đổ, nếu không những gì cậu nói đều không thể xảy ra được”.
“Tháp Lôi Phong vốn đã sụp một lần rồi!” Tằng Tử Kiều nhún vai đầy hứng khởi. “Nếu như đã không thể nào, tại sao ban đầu cậu còn hỏi mình câu đó?”
“Là mình bị bại não được chưa?” Viên Nhuận Chi chán nản chống tay lên trán. “Này, Tiểu Kiều, thôi bỏ đi, cậu cũng đừng an ủi mình nữa, cậu hãy cố gắng ăn thật nhiều vào, nếu không là lỗ to đấy, lại còn mất thêm 15 % phí dịch vụ cho
nhân viên nữa”. “Rõ ràng là mình đã ăn nhiều hơn cậu. Kể từ khi vào đây đến giờ, cậu chỉ toàn uống rượu vang, rồi ăn được vài miếng cá hồi”.
“Mình sang bên kia xem còn thứ gì ngon không”. Viên Nhuận Chi vội vã cầm theo thìa dĩa tiến về chỗ đặt cá hồi. Vừa mới nhấc người dậy, cô đang định rời khỏi chỗ ngồi thì liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc ở chỗ không xa, thấy anh đang mỉm cười, lịch sự kéo ghế cho cô gái mặc đồ tây bên cạnh.
Là Kỷ Vũ Ngang.
Hôm nay, anh mặc chiếc áo sơ mi màu tím nhạt cùng chiếc quần âu màu nâu, tạo nên cảm giác nho nhã, tuấn tú khó diễn tả bằng lời. Chỉ cần nhìn ánh mắt, thần thái khi nói chuyện của người phụ nữ cạnh bên là biết quan hệ giữa hai người không hề tầm thường. Hầy, chẳng qua chỉ là 11 con số đơn giản, vậy mà cô lại còn chờ trông, mong mỏi. Đàn ông tốt trên thế gian này vốn dĩ đã tuyệt chủng hết rồi, đã bao lần chịu tổn thương, cô nên sớm đoạn tuyệt cùng tình yêu.
“Hả? Sao cậu vẫn còn đứng thừ người ra đấy thế?” Tằng Tử Kiều cảm thấy kì lạ, lại nhìn thấy Viên Nhuận Chi đang đưa mắt về phía trung tâm nhà hàng. Theo ánh mắt của Viên Nhuận Chi, Tằng Tử Kiều cũng quay người lại nhìn theo, bất ngờ nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang của Tập đoàn Thiên Vũ. Cùng lúc đó, Kỷ Vũ Ngang cũng nhìn về phía họ, thấy Viên Nhuận Chi. Trước tiên, anh ngây người trong giây lát, sau đó mỉm cười, đưa cao ly rượu vang về phía cô.
Viên Nhuận Chi cũng khẽ gật đầu tạ lễ, mím chặt môi cầm theo chiếc đĩa đi theo vị trí từng bàn tiến về chỗ để thức ăn, sau đó lấy một số món ăn rồi quay người về chỗ ngồi. Tiếp đó, Viên Nhuận Chi bắt đầu vùi mặt vào ăn điên cuồng. Tằng Tử Kiều bất giác gặng hỏi: “Cậu quen Kỷ Vũ Ngang sao?”
Nghe thấy ba từ “Kỷ Vũ Ngang” từ miệng của Tằng Tử Kiều, Viên Nhuận Chi ngước đầu lên đầy kinh ngạc rồi hỏi: “Cậu cũng quen anh ấy sao?” “Tạp chí chỗ mình vì muốn thu hút nhiều độc giả nữ giới, nên có một kì đã mời anh ấy làm nhân vật trang bìa đấy!” Tằng Tử Kiều châm một điếu thuốc.
Viên Nhuận Chi liền nói: “Anh ấy là một khách hàng của công ty mình. Hôm qua khi mang sản phẩm mẫu sang, mình đã làm quen”.
“Anh ấy chính là cháu đích tôn của Kỷ đại lão gia, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Thiên Vũ. Nói theo cách khác, anh ấy chính là người tiếp nhận Tập đoàn Thiên Vũ sau này. Người ngồi bên cạnh anh ấy lúc này chính là vị hôn thê, tên là Tạ gì đó, mình quên mất rồi”.
“Vị hôn thê?” Viên Nhuận Chi vất vả nuốt hết số thức ăn trong miệng, chẳng hiểu tại sao đột nhiên lại cảm thấy thức ăn của nhà hàng hôm nay sao khó nuốt đến vậy. Tằng Tử Kiều hít một hơi thuốc, vẩy tàn thuốc rồi nói: “Ừm, nghe nói không lâu nữa sẽ kết hôn”.
“Ừm, hai người họ cũng xứng đôi vừa lứa thật”.
“Cũng bình thường thôi”.
Sau một hồi nói chuyện, Viên Nhuận Chi liều mạng ăn hết số thức ăn trong đĩa. Tằng Tử Kiều nhìn thấy bộ dạng chỉ hận không thể nuốt hết được số thức ăn trong nhà hàng này, chán nản trợn trừng mắt lên. Không biết bao lâu sau, Viên Nhuận Chi mới kêu là ăn no, hai người liền đứng dậy ra quầy thu ngân thanh toán. Viên Nhuận Chi lại đưa mắt nhìn về phía trung tâm nhà hàng, Kỷ Vũ Ngang cùng vị hôn thê không biết đã rời khỏi đây từ lúc nào? Cô bĩu bĩu môi, đi về phía quầy thu tiền.
Đến quầy thu tiền, nhân viên thu ngân liền nói: “Có vị tiên sinh đã trả tiền thay cho cô rồi!” Viên Nhuận Chi khó lòng tin vào tai mình: “Làm gì có chuyện ấy? Có phải cô đã nhận nhầm người không?” Nhân viên thu ngân mỉm cười nói: “Hai vị lúc nãy ngồi ở bàn năm cạnh cửa sổ đúng không?” Viên Nhuận Chi gật gật đầu. Nhân viên thu ngân liền khẳng định thêm lần nữa: “Vậy thì không thể nào nhầm được”. “Có phải là vị tiên sinh ngồi ở khu vực cho phép hút thuốc ở trung tâm nhà hàng đã thanh toán thay cho chúng tôi?” Tằng Tử Kiều chỉ về
vị trí trung tâm nhà hàng mà khi nãy Kỷ Vũ Ngang ngồi. “Đúng vậy, chính là một vị tiên sinh đã ngồi ở khu vực đấy!” “Cảm ơn cô nhiều!” Tằng Tử Kiều nhìn nhân viên thu ngân mỉm cười, sau đó kéo Viên Nhuận Chi mặt mày ngờ nghệch, ngu ngơ rời khỏi nhà hàng. Khi bước ra khỏi nhà hàng, Tằng Tử Kiều đưa mắt nhìn vẻ mặt ngây ngô, thẫn thờ của Viên Nhuận Chi rồi nói: “Kỷ Vũ Ngang không phải là một đối tượng hẹn hò lí tưởng đâu. Có rất nhiều tin đồn về anh ta, cậu đừng có choáng ngợp trước vẻ ngoài đó, mau chóng bỏ ngay suy nghĩ đó đi!” “Tiểu Kiều, cậu đang nói gì thế?” Viên Nhuận Chi định thần lại.
“Cậu ấy à, chỉ cần có tâm tư gì là hiện rõ cả trên mặt rồi!” “Mình mới chỉ gặp anh ấy có một lần, hơn nữa, còn là khách hàng của công ty, mình sao có thể có ý gì với anh ấy được…” Viên Nhuận Chi khẽ khàng phản bác.