Bạn đang đọc Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 70: Kiếp 9 Một Hạt Sen Nhỏ Cần Tưới Nước
Chương 70: Kiếp thứ 9: Một hạt sen nhỏ cần tưới nước
Năm Thiên Nguyên thứ 4, Thiên Đế triệu tập chúng thần mở cuộc họp, quyết định chia lục giới trong cửu giới làm Hàn giới, cho nơi ấy băng tuyết phủ kín, quy thuận dưới tộc Thần.
Họ có quyền tự do và quyền thống trị tuyệt đối, Thiên giới sẽ không can thiệp.
Thêm vào đó, Thiên Đình chia làm chín tầng trời, mỗi một tầng trời sẽ có một vị thượng thần cai quản, hai vị thượng thần giám sát.
Tầng mây cao nhất gần ngay sông trời sẽ được gọi là Cửu Trùng Thiên – tầng trời thứ chín.
“Về sau, bản tôn và Thiên Hoàng nương nương của các khanh sẽ ở ngay Cửu Trùng Thiên này.
Nếu không có sự cho phép của bản tôn, những kẻ khác không được phép bước vào Cửu Trùng Thiên một bước, bằng không sẽ bị chém hết linh lực, biếm xuống làm người phàm.”
Tiểu Thiên Hoàng của Thiên Đế đang ngồi ngay ngắn ngay cạnh chàng.
Lúc nói những lời này, Thiên Đế ngang nhiên coi như mắt chúng thần bị mù, cứ sờ soạng vòng eo của Thiên Hoàng mãi.
“……” Chúng thần hơi sửng sốt, gật đầu, “Hiểu rồi ạ.”
Thần Sấm mở miệng nói: “Tôn thượng, người có cần tiên hầu với thiên binh thiên tướng hầu hạ và canh gác trên Cửu Trùng Thiên không ạ?”
Thiên Đế phất tay áo, cười nói: “Tiên hầu chỉ cần mấy trăm người là được, chủ yếu là để hầu hạ Thiên Hoàng nương nương của các khanh thôi.
Thiên binh thiên tướng thì không cần, có bản tôn ở đây, không ai dám xông vào đâu.”
Tu vi trong cơ thể này của Nam Cung Nhụy chẳng ra gì, nhưng nàng tu linh khí với Ngụy U, tu vi đã tăng trưởng gấp trăm ngàn lần.
Chỉ trong hơn hai năm, chẳng cần tốn mấy sức mà tu vi của Nhụy Bạch Y đã đạt tới kỳ Huyền Tịch.
Trong toàn bộ tộc Thần, số người có tu vi đạt kỳ Huyền Tịch trở lên đếm ra cũng chẳng tới mười người.
Thiên Đế vung tay áo lên, một cuộn giấy bạc dài hiện ra giữa không trung.
Trên cuộn giấy bạc là những dòng chữ màu đen, tất cả đều là tên, nét chữ tinh tế, cứng cáp mạnh mẽ.
Người đàn ông nói: “Ngoài tầng trời thứ chín thì còn tám tầng trời nữa.
Thần chánh và thần phụ của tám tầng trời này bản tôn không quyết, mà các khanh tự quyết.
Tên của chúng thần đều ở đây, mỗi người các khanh lấy một mẩu giấy nhỏ ra, dùng niệm lực viết nặc danh một cái tên vào đấy, rồi thảy vào cuộn giấy bạc của bản tôn.”
“Sau khi viết xong hết, thì……!Khanh đi.” Thiên Đế chỉ ngón tay vào thần Cupid, “Khanh là thần ngoại lai, sẽ không thiên vị.
Sau khi chúng thần viết xong, khanh sẽ thống kê lại nhé, có kết quả thì đưa cho bản tôn.”
Vị thần Cupid này bị Ngụy U chộp lại ngoài lỗ hổng trên trời hồi chàng đang lấp lỗ trời bằng đá Ngũ Sắc.
Chàng vốn định xử tử ngay tắp lự, nhưng sau khi biết đây là một vị thần liên quan đến tình yêu tương tự như Nguyệt Lão thì chàng tạm tha cho thằng nhóc, đồng thời ném nó cho Nguyệt Lão, để thằng nhỏ làm tay sai của Nguyệt Lão.
Thần Cupid vỗ đôi cánh be bé bay qua, cái tay nho nhỏ tạo dáng OK, “Yes, No problem!”
Sau khi tan họp, Thiên Đế ôm tiểu Thiên Hoàng bay lên Cửu Trùng Thiên.
Lúc này Nhụy Bạch Y mới phát hiện Ngụy U đã bố trí Cửu Trùng Thiên xong xuôi lâu rồi.
Màu sắc nơi đây là màu trắng mà nàng yêu thích, giường ngọc đổi thành giường băng, có mấy cây quả tiên trồng bên giường băng, vài quả tiên rụng trên giường băng.
Thiên Đế đi qua nhặt lên, kề sát bên miệng Nhụy Bạch Y, “Giống quả tiên này là thứ tốt đấy, ăn vào thêm tu vi, còn có thể dưỡng nhan làm đẹp, nàng ăn nhiều chút đi.”
Nhụy Bạch Y nghe lời gặm một miếng.
Thiên Đế mút lên mặt nàng, gặm một miếng to lên quả tiên, đúng ở vị trí mà nàng vừa gặm.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Nàng ăn hết chỗ còn lại đi.” Thiên Đế đưa quả tiên về cho nàng.
Nhụy Bạch Y ghét bỏ đẩy ra, “Không thèm.”
“Sao, bản tôn nói mà không nghe hử?” Thiên Đế nắm mặt nàng.
Nhụy Bạch Y nhận quả tiên, nhét thẳng vào miệng chàng, “Tự chàng đi mà gặm.”
Nàng chạy về phía Ao Trời, biến thành một bông tuyết nhỏ, bay lên Ao Trời.
Thiên Đế dựa vào cây quả tiên, giẫm chân về đằng sau.
Chàng gập đầu gối, ung dung nhìn bông tuyết nhỏ tự do bay tới thổi lui, khoan thai gặm quả tiên trong tay.
Đến khi gặm còn mỗi hạt, chàng ném hạt xuống, cong môi biến thành một đóa sen trắng tung người lên, nhảy vào Ao Trời.
“Nàng dâu ơi, nàng có biết ao này từ đâu mà ra không?” Bông sen trắng đạp nước bằng cánh hoa.
Bông tuyết nhỏ xoay vòng vòng, “Không biết.”
“Là từ sông trời đấy.” Bông sen trắng cười ha hả, “Lúc trước khi bình định sông trời, bản tôn nhìn xa trông rộng nên đã múc một ít nước sông trời bỏ vào không gian.”
Bông tuyết nhỏ rơi xuống một cây liễu tiên xanh biếc bên rìa Ao Trời, “Vâng.”
“Nàng lại đây đi.” Bông sen trắng bơi về phía cây liễu tiên.
Chờ chàng bơi tới gần, bông tuyết nhỏ lại bay đến nơi khác, chàng vội bơi đuổi theo.
Bơi rồi lại bơi, chàng bơi mãi mà vẫn không đuổi kịp nàng.
Bông sen trắng không vui, vỗ vỗ nước, “Không nghe lời, bản tôn dỗi rồi.”
Chàng nằm im lìm trên Ao Trời, chụm nụ hoa lại.
Bông tuyết nhỏ quay đầu nhìn chàng một lát, bay về, rơi trên nụ hoa của chàng.
Bông sen trắng hừ hừ một tiếng, lập tức mở cánh, bao bông tuyết nhỏ trong nụ hoa của chàng.
“Đau.” Bông tuyết nhỏ kêu lên.
“Biết đau thì vừa nãy nàng còn chạy cái gì? Bản tôn phải trừng phạt nàng thôi! Áu ôi!”
“Shhhh, nàng nàng nàng nàng, nàng đừng nắm nhụy hoa của ta.” Nụ hoa đang chụm lại sắp không chịu nổi nữa.
“Vậy chàng buông thiếp ra đi.” Bông tuyết nhỏ nói.
“Được được được.” Bông sen trắng phụt một tiếng, phun bông tuyết nhỏ ra.
Bông tuyết nhỏ phiêu lãng trên mặt nước, biến thành một thiếu nữ áo trắng.
Mái tóc của thiếu nữ rất dài, nổi trên mặt nước tựa như một con rắn nước.
Rắn nước quấn lấy vòng eo thon của thiếu nữ, múa may trong nước.
Bông sen trắng lội đến, bơi tới ngực thiếu nữ, nhấc cổ áo nàng lên bằng cánh hoa, trèo lên quả đào của nàng.
Nhụy Bạch Y đỏ mặt, nhưng không đuổi chàng đi, chọc chọc đầu ngón tay vào thân hoa của chàng.
Bông sen trắng sung sướng rên một tiếng.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Nàng dâu ơi, nàng thơm quá.” Bông sen trắng ngửi hương thơm trên người Nhụy Bạch Y, nói.
Nhụy Bạch Y tóm chàng ra, ném sang một bên, khép cổ áo lại.
Bông sen trắng lại xông tới ôm ngón tay nàng, nụ hoa mở hết ra, cọ cọ nhụy hoa vào ngón tay nàng.
Chàng cọ rất là mạnh, cọ đến mức thân hoa trắng ngần đỏ như màu tôm hùm, Nhụy Bạch Y lắc lắc mà không lắc chàng ra được, chàng cọ xong ngón cái của nàng thì lại ôm ngón trỏ của nàng cọ tiếp.
“……” Nhụy Bạch Y lẳng lặng nhìn chàng.
“Sướng quá đi.” Bông sen trắng nói.
“……”
“Nàng dâu ơi, nàng chọc chỗ này của ta đi.” Bông sen trắng dùng cánh hoa chỉ chỉ vào nhụy hoa của mình.
“……”
“Cút.”
Cuối cùng Nhụy Bạch Y vẫn chọc một cái, chọc xong bỗng đầu nàng choáng váng, cảnh vật trước mắt chuyển động cực nhanh.
Nàng thấy núi sông điên đảo, mây trời tứ tán, những ký ức đã bị quên lãng, bị vùi lấp, bị canh Mạnh Bà loại bỏ, lại ùa vào óc nàng từng chút một……
Kiếp đầu tiên, từ một đóa sen Ma bị người đời kiêng kị, chàng trở thành thần Sơ U chủ của trời đất.
Chàng bắt nàng lên Thiên Đình, nhốt nàng vào đại lao.
Chàng tra tấn nàng không kể ngày đêm, muốn nàng xin chàng tha cho nàng.
Mỗi lần thấy hình người của nàng, chàng lại chìm đắm lần nữa.
Mãi một lần nọ, chàng chuốc say cả nàng lẫn mình, đóa sen trắng và bông tuyết nhỏ giao hòa với nhau trong lồng.
Về sau, nàng sinh con của chàng ra, chàng vẫn không tha thứ cho nàng, nàng cũng chẳng cầu xin chàng mủi lòng.
Nàng ngưng băng lại đâm thủng thần thức của chàng, giết chết chàng.
“Nam Cung Nhụy, nàng cầu xin bản tôn một câu thì sẽ chết ư? Nàng khẩn cầu bản tôn, bản tôn sẽ tha thứ cho nàng.
Chỉ cần xin ta một câu thôi, một câu là được.
Chẳng lẽ ngày xưa nàng không phạm sai lầm? Nàng xin lỗi bản tôn một lần thì khó lắm hay sao? Nàng chịu thua đi, nàng ngoan ngoãn một chút, chỉ cần nàng ngoan thêm chút nữa, bản tôn sẽ tha thứ cho nàng!”
“Ngươi nằm mơ đi, ta là công chúa của tộc Tuyết, dù có chết, ta cũng sẽ không khuất phục trước ngươi, ngươi là thứ khác giống lạc loài! Ngươi chính là đồ lạc loài!”
……
Kiếp thứ 2, chàng là Lệ Đình Nhuận, nàng là người máy Rose-Q518- Nhuỵ.
Anh yêu một người máy, nhưng người máy này lại không hiểu ái tình.
Anh hôn lên má cô, cô cười nói: “Chủ nhân, rất vui được phục vụ anh.”
Anh đưa cô đi xem phim, cô cong môi nói: “Chủ nhân, rất vui được phục vụ anh.”
Anh tổ chức hôn lễ ở giáo đường với cô, lúc đeo nhẫn cưới vào tay cô, anh hỏi cô: “Em có thích không?”
Cô vẫn luôn cười, trả lời anh: “Chủ nhân, em thích ạ.”
Anh đưa cô đi chụp ảnh cưới ở Vienna, muốn mua cho cô một cây đàn dương cầm, anh nói: “Mua rồi tôi sẽ dạy em đàn nhé, được không?”
Cô trả lời: “Được ạ, thưa chủ nhân.”
Anh và cô ngọt ngào hơn ba năm, anh chưa bao giờ để ý chuyện cô là robot.
Một hôm nọ, trời nắng, anh đưa cô đi dạo chơi ngoài ngoại thành, nhưng mây đen đột nhiên kéo đến dày đặc, trời đổ cơn mưa to.
Anh vội kéo cô chạy vào xe.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, mưa to xối lên người cô, khiến cô rò điện chết máy, anh cất cô vào trong hộp, bay đến Mỹ tìm Allison.
Allison bảo không thể sửa được nữa, Allison nói cô là tác phẩm có một không hai, hoàn mỹ nhất của họ, là một kỳ tích.
Nếu muốn sửa thì phải thay hết linh kiện.
Anh gào thét: “Robot mà em trai tôi tốn nhiều tiền như thế mua về lại không chống nước sao?!”
Allison nói đầy vẻ bất đắc dĩ: “Máy móc dù có tốt đến mức nào mà bị mưa to xối thì cũng phải hỏng hóc.
Chẳng phải con người cũng cảm mạo nếu mắc mưa sao, huống hồ bề ngoài của cô ta được bao bằng loại da mô phỏng.
Để khiến loại da này trông chân thật hơn, thì hiệu quả chống nước phải giảm đi.”
Ngày hôm ấy, Lệ Đình Nhuận không chỉ mất đi một con robot, mà còn mất cả một người tri kỷ.
……
Kiếp thứ ba, chàng là Vương gia giàu nứt đố đổ vách, nàng là một cô ăn mày.
Nàng bị chuột cắn, dính phải dịch hạch.
Đám ăn mày chen chúc với nàng cũng dích dịch hạch, chàng tình cờ đi ngang qua bắt đám ăn mày, vừa liếc mắt đã phải lòng nàng.
Chàng đưa nàng về vương phủ ánh vàng rực rỡ, mời đại phu giỏi nhất về chẩn trị cho nàng.
Nàng không thể sống sót thành công, mà chết trên chiếc giường vàng của chàng.
Từ đây, nước Đại Kỳ không còn ăn mày nữa, tất cả đám ăn mày đều được chàng đưa về tòa phỉ thúy của chàng, được chàng nuôi dưỡng.
“Bổn vương không cho phép nàng chết.
Này cô ăn mày, nàng cố gắng gượng cho bổn vương, nếu nàng có thể đánh bại căn bệnh này, bổn vương, bổn vương sẽ cưới nàng, cho nàng làm Vương phi của bổn vương!”
“Vương gia thích con ở điểm nào?”
“Thì, thì thích nàng đó thôi!”
“Con……!cảm ơn người.”
“Cô ăn mày!”
……
Kiếp thứ tư, họ sống trong một vương triều nữ tôn, nàng là nữ hoàng của vương triều nọ, chàng là trai lơ trong lầu xanh.
Nàng đi tránh nóng trong sơn trang Bách Hợp, trang chủ của sơn trang Bách Hợp tổ chức tiệc mừng cho nàng, chàng là một trong những kẻ lên diễn.
Lúc chàng múa thương cho nàng xem, chàng đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng là nữ hoàng cao cao tại thượng, chàng là gã trai bao thấp hèn kém cỏi.
Chàng dùng hết sức mình biểu diễn, chỉ hy vọng nàng có thể liếc chàng thêm một cái.
Nhưng nàng lại nhắm mắt uống rượu, tán gẫu với trang chủ, chỉ đôi lần liếc mắt nhìn chàng.
Sau khi màn biểu diễn chấm dứt, chàng lãnh tiền thưởng và thù lao, rời khỏi sơn trang Bách Hợp.
Chàng trở lại lầu xanh, tiếp tục sống qua ngày nhờ bán nghệ.
Nàng tránh nóng trong sơn trang Bách Hợp xong thì cũng trở về hoàng cung.
Cho đến chết, hai người cũng chẳng gặp nhau lần nào nữa.
Nhưng suốt cuộc đời, gã trai lơ chẳng gả cho ai, ai mua chàng chàng cũng không chịu.
Chàng bán nghệ tới già rồi tìm một chốn non xanh nước biếc để dưỡng lão.
Căn nhà tranh nho nhỏ treo đầy tranh vẽ mỹ nhân, trên tranh là một thiếu nữ đẫy đà.
Thiếu nữ mặc long bào, đội vương miện, ngồi nghiêm chỉnh.
……
Kiếp thứ năm, chàng là một cậu đầu gấu trường nhà có mỏ vàng, học hành không đến nơi đến chốn, nàng là một nữ sinh cấp 3 nghèo, cha không cần, mẹ đã mất.
Cô trở thành bạn cùng bàn của cậu, cậu gây phiền toái cho cô suốt ngày, chòng ghẹo cô.
Về sau, cậu tỏ tình với cô, muốn cô làm bạn gái của cậu.
Cô không muốn, bởi vì từ lúc cậu đùa dai chọc ghẹo cô, cô đã cực kỳ ghét cậu.
Cậu theo đuổi cô mãi, theo đuổi tới tận lúc họ tốt nghiệp cấp 3.
Nhưng cô nhất quyết không chịu làm bạn gái cậu theo ý cậu, dù mẹ cậu có ra mặt, cô cũng không chịu.
Cậu giận dỗi, đi đua xe với đám bạn.
Xe ngã xuống vách đá, cậu không chết, nhưng mất đi hai chân, trở thành tàn tật, cũng chuyển khỏi thành phố mà cô sống.
“Bạch Nhụy Nhụy, tôi biết sai rồi không được ư, ông đây chỉ muốn một cô bạn gái mà khó vậy à?”
“Không khó đâu, trong trường có bao nhiêu là con gái, cậu tìm người khác đi.”
“Ông đây chỉ chịu cậu thôi!”
“Cậu chịu tôi thì tôi phải đồng ý chắc? Bây giờ là thời đại nào rồi, cậu tưởng đây còn là xã hội cũ ư.
Cậu không biết chuyện tình cảm quan trọng nhất là ở sự tình nguyện của đôi bên à, cậu cứ quấn lấy tôi mãi thì có gì hay?”
“Ông đây là Hách Liên Nhuận, cậu mà theo ông thì đời này khỏi cần lo cái ăn cái mặc nữa, còn thanh cao nỗi gì?”
“Nhà Hách Liên thì ghê gớm lắm à? Cho dù ông bố Hách Liên Hùng của cậu có tới tìm tôi, đáp án của tôi vẫn là thế thôi, cậu còn quấy rầy tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Báo cảnh sát? Hừ, cậu báo thử xem?”
“Alo, đồn cảnh sát đấy ạ, có người quấy rối cháu trong trường cháu, tên cậu ta là……”
“Đờ mờ cậu báo thật à! Đệch!”
“Trả lại điện thoại cho tôi!”
“Không đồng ý làm bạn gái tôi thì đừng hòng lấy di động về!”
“Trả lại cho tôi!”
“Không trả!”
“Vậy thì tôi không cần nó nữa!”
“Hừ, cậu ——”
……
Kiếp thứ sáu, chàng là một sát thủ máu lạnh kiếm cơm nhờ nghề giết người, nàng là cô con gái dòng chính của phủ Hầu, sống trong nhung lụa.
Lúc ám sát nàng, chàng phải lòng nàng, còn vạch khăn che mặt ra cưỡng hôn nàng, rồi tha mạng cho nàng.
Chàng đi rồi, nàng khóc lóc đi tìm Bình An hầu cha nàng.
Bình An hầu hỏi nàng bề ngoài của sát thủ, nàng miêu tả tỉ mỉ.
Chàng bị toàn thành truy nã, nửa năm sau thì bị bắt lại, chém đầu thị chúng.
“Muốn sống ư? Cho ta hôn một cái.”
“Đừng, đừng!”
“Hửm?”
“Cứu với! Cứu —— ưm.”
……
Kiếp thứ tám, chàng là thư sinh nghèo thi rớt ở một ngôi làng nhỏ trên núi, nàng là một đứa trẻ không cha không mẹ, mất cả bà nội.
Chàng vừa thấy nàng đã nói muốn cưới nàng về làm vợ.
Nàng không muốn, chàng đáp chàng sẽ không từ bỏ.
Nàng đi cùng mấy cô gái trong làng họ Ngưu lên thành làm công việc giặt giũ cho một gia đình giàu có.
Chàng nói sau này chàng sẽ vào thành làm quan, xin nàng chờ chàng, chàng rồi sẽ đỗ đạt cao.
Nàng coi thường chàng.
Sức khỏe của nàng không tốt, làm công trong thành không bao lâu thì chết vì bệnh.
Đúng lúc ấy chàng vào kinh đi thi, nghe tin nàng đã chết, chàng thi không nổi nữa, từ bỏ giữa đường, về nhặt xác cho nàng.
Sau đó chàng không đi thi nữa, làm ruộng trong làng cả đời, độc thân mãi đến già.
Cuối cùng hai người anh và em trai em gái của chàng lo chuyện dưỡng lão ma chay cho chàng.
“Ngưu Tiểu Nhụy, sao nàng lại coi thường tôi? Tôi bảo nàng nghe, năm lần trước tôi phát huy không tốt thôi, lần thứ sáu tôi nhất định sẽ thi đỗ được.”
“Anh cứ đỗ cao như lời anh nói đã rồi tính sau.”
“Kìa, nàng muốn vào thành thật ư?”
“Đúng vậy, tôi không muốn ở ngôi làng này cả đời, tôi vốn cũng không thuộc về nơi này.”
“Vậy……!Vậy nàng vào thành rồi thì phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận nhé, đợi tôi tới tìm nàng.”
“Đừng, anh đừng tới tìm tôi.”
……
Kiếp thứ tám, chàng là một vị vua thô bạo, nàng là nô tỳ của nước địch.
Nước mất nhà tan, nàng từ một nô tỳ, nay trở thành nô lệ mất nước.
Nàng phải đeo xiềng xích, nhốt trong lồng cũi, bị đưa đến quốc gia của chàng để làm những công việc cực khổ nhất.
Chàng tình cờ gặp được nàng, động lòng với nàng từ cái nhìn đầu tiên.
Chàng tháo xiềng xích của nàng, loại bỏ thân phận nô lệ cho nàng, phong nàng làm phi.
Một đêm nào đó, nàng chuốc say chàng, đâm cây trâm vào trái tim chàng.
“Cô gái, nàng tàn nhẫn lắm.”
Trước khi chết, chàng tỉnh táo lại.
“Ngươi phá hủy quốc gia của ta, ta giết ngươi có gì sai ư?”
“Nhưng trẫm đã cho nàng tự do, cho nàng vinh hoa phú quý, yêu thương chiều chuộng nàng.”
“Ta không thèm, ngươi đi chết đi!”
Nàng nhổ cây trâm ra, lại hung hăng đâm nó vào trái tim chàng, đâm năm lần liên tiếp.
Chàng nấc lên nghẹn ngào, lúc chết, mắt chàng còn mở trừng trừng.
……
“A.” Nhụy Bạch Y ôm đầu, cảm thấy đầu mình sắp nứt toạc.
Nàng tuyệt vọng, phẫn nộ, thống khổ, không muốn chấp nhận những ký ức này, không muốn tin rằng những ký ức này từng thực sự xảy ra ở những kiếp trước.
Hai mắt nàng đỏ lên.
Tầm nhìn của nàng trở nên mơ hồ, nàng thấy mẹ của Ngụy Nhuận đi về phía nàng, lúc gần lúc xa, giọng nói du dương……
“Con ơi, à không, thật ra ta phải gọi bà là bà cố tổ mới đúng.
Ôi chà, quan hệ của tộc Thần loạn xạ quá, ai mà ngờ ông cố tổ lại đầu thai vào bụng mình.
Thôi thôi, cho dù ta lợi dụng hắc linh căn để xuyên về thời thượng cổ này, nhưng bây giờ trông bà vẫn trẻ hơn ta, ta cứ mặt dày gọi bà là con dâu vậy.
“Con dâu à, thật ra nào có chuyện lịch chín kiếp gì đâu, đó chỉ là vỏ bọc ngụy trang thôi.
Nhưng tình kiếp là thật, chúng ta làm vậy, chỉ là vì muốn bù đắp những tiếc nuối của con và ông cố tổ thôi.
Tám kiếp trước, hoặc do thân phận khác nhau một trời một vực, hay vì hoàn cảnh bức bách, mà kết cục của các con đều BE, đúng là một cặp uyên ương số khổ.
“Các con đầu thai tám lần, kiếp nào cũng vậy, dù có là thân phận gì, các con đều sẽ gặp được nhau.
Lần nào gặp nhau ông cố tổ đều sẽ yêu con từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không lần nào các con có thể bên nhau tới đầu bạc răng long.
Lần này đã là kiếp thứ chín rồi, hai người các con, một kẻ là Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên, một người là chủ nhân của Hàn giới.
Các con lại gặp nhau, nhưng có vẻ không thể thắm tình đôi lứa được, tình hình này lại sắp BE.
Rễ tình của ông cố tổ sắp đứt hết rồi, mẹ chỉ có thể……!chỉ có thể đưa ra hạ sách này, đưa phần hồn vỡ nát của con tới kiếp trước, trải qua cuộc sống gia đình HE với ông cố tổ.
Nếu con hận mẹ, mẹ cũng xin nhận.”
(Thiên Hoàng vốn là người hiện đại xuyên không nên nói chuyện kiểu hiện đại.)
“Chúng ta không thể ở đây lâu, phải trở về thôi.” Mẹ của Ngụy Nhuận đi tới.
Nhụy Bạch Y mất hết sức lực, chìm vào Ao Trời, hỏi: “Kiếp thứ chín sao?”
“Ừ.”
“Kiếp thứ chín……”
“Kiếp thứ chín của chúng ta……”
Người Nhụy Bạch Y chìm xuống, chìm mãi xuống.
Mái tóc dài hơn một trượng rẽ thành mấy nhánh, múa may uốn lượn như rắn nước, chiếm một vùng nước lớn.
Nàng thấy mình biến thành ảo ảnh, lọt vào đáy ao.
Đáy ao vỡ ra, nàng nhanh chóng rơi vào một nơi toàn là băng tuyết.
Tuyết nặng hạt rơi khắp nơi đây, băng giá khép kín.
Bóng hình trong suốt của nàng đập vào một bông tuyết nhỏ.
Ý thức của nàng trở nên rõ ràng hơn.
Nàng biết rõ mình đang trôi nổi trên đỉnh núi phủ tuyết trắng phau phau, cũng biết rõ mình đã trở về Hàn giới.
Nhưng nàng không thể khống chế bản thân, bông tuyết nhỏ này cũng không phải là chính nàng, nàng dường như chỉ là một linh hồn bám lên đấy.
Nàng dùng góc nhìn của người đứng xem, thấy một đoàn người đi ngang qua.
Đoàn người này mặc quần áo để cưỡi ngựa màu trắng.
Họ cưỡi những con ngựa trắng đi về phía ngọn núi tuyết trước mặt, hòa vào làm một với cảnh vật trắng xóa mênh mông.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên điển trai, người đàn ông buộc một dải lụa trắng trên cổ tay, trên dải lụa có biểu tượng của tộc Áo Trắng.
Nhụy Bạch Y nhận ra người đàn ông này.
Một cơn mưa đá đột nhiên trút xuống từ bầu trời, mấy viên đá vụn lăn xuống từ núi tuyết cách đó không xa.
Người đàn ông điển trai dẫn dắt những người trong tộc mình tránh vào trong hang núi, chuẩn bị đợi cơn mưa đá trút hết rồi lại đi tiếp.
Bông tuyết nhỏ bay theo vào trong hang, nhìn gã điển trai kia chằm chằm.
Một người phụ nữ bẩn thỉu đi ngang qua hang núi, liếc người đàn ông điển trai một cái, trốn vào một hang núi khác.
Người phụ nữ bẩn thỉu này hẳn là người rừng.
Có một gia tộc lớn sinh sống ở phía Bắc của Hàn giới: Tộc Áo Trắng.
Những kẻ sinh tồn ngoài tộc này ở phía Bắc của Hàn giới đều bị gọi là người rừng, hay còn gọi là thức ăn.
Hàn giới tối tăm lạnh lẽo quanh năm, không thể sinh trưởng nhiều thứ có thể ăn được, thứ lót dạ tốt nhất là máu người và thịt người.
Mỗi năm, tộc Áo Trắng đều phái người ra ngoài một lần, bắt người rừng về làm thức ăn.
Đám người rừng này bắt mãi cũng không hết, bởi vì lũ người rừng ở đây đều là những kẻ bị các giới khác lưu đày đến nơi này.
Sau khi bị lưu đày đến đây, chỉ những kẻ ác độc nhất mới có thể sống sót được, bởi vì chúng sẽ ăn lẫn nhau, cứ đói là lại bắt người về ăn.
Những ai không dám ăn hay không đành lòng ăn thì chỉ có thể bị chôn vùi trong băng tuyết.
“Bộp!”
Một người trong hang núi bị tuyết đập vào mặt.
“Bộp bộp bộp!!”
Thêm nhiều người nữa bị tuyết đập vào.
Người phụ nữ bẩn thỉu xông đến cửa hang, ném cầu tuyết xong thì vọt vào trong đánh người.
Không hiểu sao ả ta lại đánh nhau thiện nghệ lạ thường, từng người trong tộc Áo Trắng bị ả đánh văng đi như lò xo, ngã lên nền tuyết lạnh căm.
Xương cốt họ đứt lìa, mắt họ trợn trừng trừng, mưa đá nện lên người họ.
Chung quanh không còn tên người rừng nào nữa, một mình cô ả bẩn thỉu đánh hết mấy chục người.
Người đàn ông điển trai lùi về đằng sau, rút thanh gươm bên eo ra, “Ngươi, ngươi đừng tới đây!”
Người phụ nữ bẩn thỉu nhìn ông ta, chảy nước miếng.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Người đàn ông điển trai nghiêm mặt lại.
“Ngươi cởi quần áo ra.” Ả bẩn thỉu lau sạch nước miếng, chống eo nói.
Người đàn ông điển trai:???
Bộ đồ trắng trên người ông ta có hiệu quả chống lạnh rất tốt, nếu cởi nó ra, ông ta sẽ nhanh chóng chết vì lạnh.
Ông ta không thể thoát được, chỉ có thể lùi về đằng sau.
Người phụ nữ bẩn thỉu nuốt nuốt nước miếng, tới gần từng bước một, “Đàn ông của tộc Áo Trắng ưa nhìn thật!”
“……”
Thanh kiếm trong tay người đàn ông điển trai chém tới, nhưng cũng giống như những người đi trước, chỉ trong vòng bảy tám chiêu……!ông ta chỉ phản kháng hơn những kẻ kia cùng lắm 3-4 chiêu, thanh kiếm ông ta cầm đã bị đánh bật ra ngoài.
Cô ả dơ bẩn bổ nhào lên người ông ta, điên cuồng xé quần áo của ông ta.
“Ngươi làm gì đấy?!”
“Chén ngươi!”
Cảnh tượng kế tiếp cực kỳ khó nhìn thẳng, bông tuyết nhỏ lựa chọn bay ra ngoài.
Mưa đá vẫn còn đang nơi, nhưng lại không đập vào người nàng.
Nàng bay ngoài hoang tầm đâu hai giờ mới thấy tiếng động trong hang dừng lại.
“Nể tình ngươi đã làm ta sung sướng như thế, ta tha cho ngươi lần này.” Người phụ nữ bẩn thỉu vỗ vỗ lên mặt người đàn ông điển trai, mặc quần áo vào rồi bỏ đi.
Ả ta đi ra bên ngoài, móc tim của một người thuộc tộc Áo Trắng tại chỗ, uống sạch sẽ máu trên người anh ta.
Bông tuyết nhỏ nhìn người đàn ông quần áo xộc xệch trong hang núi, lựa chọn đi theo cô ả bẩn thỉu.
Nàng bay theo cô ả dơ dáy hơn nửa tháng, ả đã mang thai.
Nàng thấy bụng của người phụ nữ bẩn thỉu càng ngày càng lớn.
Tám tháng sau, cô ả bẩn thỉu đấm đấm bụng, vẻ mặt ghét bỏ, dùng sức lôi một đứa bé mũm mĩm ra khỏi người mình.
Ả ta muốn ăn luôn đứa bé mũm mĩm này, nhưng thấy nó đáng yêu, ả không đành hạ miệng, bèn xé miếng vải bọc nó lại, ném sang một bên.
Người phụ nữ bẩn thỉu bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.
Bông tuyết nhỏ bay lên trên đứa trẻ đỏ hỏn, nhìn nó.
Nàng cảm thấy đứa bé này rất là quen mắt, đã hình thành phỏng đoán nào đó trong đầu.
“Oa!” Đứa bé mũm mĩm khóc thút thít, nhưng không ai để ý tới con bé, làn da trắng trẻo mềm mại của nó chuyển sang màu tím vì lạnh.
Bông tuyết nhỏ không có cách nào giúp nó được, nàng chẳng thể làm gì, chỉ đành lẳng lặng nhìn nó, nhìn thế giới hoang đường này.
Mấy đóa hoa mai rơi xuống mặt đất, chạy tới như có chân.
Chúng ngắm nghía đứa bé mũm mĩm một lát rồi bỏ đi.
Khoảng một nén nhang sau, ngàn vạn đóa hoa mai bay từ trên trời xuống.
Đám hoa mai rơi xung quanh đứa trẻ, nhấc nó lên, đạp lên nền tuyết, đưa đứa bé tới dưới một cây mai.
Cây hoa mai này đỏ chói mắt, màu hoa như màu máu, thân cây trắng như tuyết.
Nó là một con yêu quái Xích Huyết Mai ngàn năm.
“Con nhóc này còn chưa chết ư?” Xích Huyết Mai hỏi.
Đám hoa mai nhỏ gật gật đầu, buông đứa bé mũm mĩm ra.
“Vậy cứ nuôi nó đi, nó lớn rồi sẽ giúp ta bắt người rừng về.” Xích Huyết Mai nói.
Đám hoa mai nhỏ gật đầu.
Đứa bé mũm mĩm lớn dần lớn dần, mấy tháng sau đã biết bò trên mặt đất.
Xích Huyết Mai cởi quần áo của một cái xác người rừng ra, dùng chạc cây may một cái yếm cho con bé.
Một năm sau, đứa bé mũm mĩm biết đi, nó đi nghiêng ngả lảo đảo quanh cây Xích Huyết Mai, té ngã cũng không khóc.
“Gọi bà nội đi.” Xích Huyết Mai nói.
Đứa bé mũm mĩm gặm gặm ngón tay, cất giọng non nớt búng ra sữa: “Bà nội.”
5 năm sau, đứa bé mũm mĩm lớn lên thành một cô nhóc lanh lợi đáng yêu.
Chạc cây của Xích Huyết Mai vẫy vài cái trên đầu con bé, bện cho nó kiểu tóc hai bím.
“Nào, đi bắt người rừng về đây cho bà nội, bà nội đói rồi.” Xích Huyết Mai nói.
Cô nhóc gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
Nó chạy đi, nửa canh giờ sau, nó kéo hai xác chết quay lại.
Xích Huyết Mai hút mấy cái là hết máu của xác chết, ném mấy đống thịt cho cô nhóc.
Cô nhóc lắc đầu, Xích Huyết Mai mắng nàng một câu, vặt lá cây của mình xuống cho nó, cô nhóc ăn hết lá cây.
“Đứa ngốc này, đồ ngon thì lại không ăn.” Xích Huyết Mai bó tay với con bé.
Cô nhóc nói: “Hôi lắm.”
Một ngày nọ, ánh sáng mặt trời soi rọi, cô nhóc đưa đám hoa mai nhỏ lên đỉnh núi phơi nắng.
Ngồi phơi một lát trên đỉnh núi, cô bé nghe tiếng nền tuyết bên chân mình giật giật, cô nhóc quay mặt sang nhìn.
Mặt đất cựa quậy tầm một nén nhang, “Phụt” một tiếng, một mầm cây nảy lên.
Cô nhóc mở to hai mắt, nhớ kỹ mầm cây này.
Vì thế ngày nào cô bé cũng đưa đám hoa mai nhỏ lên đỉnh núi tưới nước cho mầm cây kia.
Tưới nước nửa tháng, mầm đã trổ.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, mầm cây này lớn lên thành một đóa sen trắng, cô nhóc cười, cười tươi lộ hai lúm đồng tiền.
Đây là lần đầu tiên cô bé cười kể từ khi sinh ra.
Cô bé tiếp tục tưới nước hết ngày này qua ngày khác, rốt cuộc có một ngày, nụ sen trắng nở thành hoa.
Hoa mới nở chưa bao lâu, bông sen trắng lại run rẩy, dường như đang tức giận, hai cánh hoa khoanh lại với nhau, một giọng non nớt quát lên: “Ấy, đừng có tưới nước cho ta!”
“……” Cô nhóc chớp chớp mắt.
“Cô là ai đấy?!” Bông sen trắng rất tức giận.
Cô nhóc nói: “Ta tên là Tiểu Nhụy, Xích Huyết Mai và đám hoa mai nhỏ đều gọi ta như thế.”
Bông sen trắng phun phụt phụt ra mấy hạt sen, “Xích Huyết Mai? Xích Huyết Mai là cái quái gì? Vậy cô có biết ta là ai không?”
Cô nhóc lắc đầu, “Không biết.”
“Thân phận của ta trâu bò lắm, cô hãy nghe cho kỹ, nói ra rồi cô nhất định sẽ sợ chết khiếp!” Giọng trẻ con nói.
Cô nhóc bưng mặt, “Ngươi nói đi.”
“Ta là Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên!” Bông sen trắng hếch cánh hoa lên.
“Thái Tử trên trời hả?” Cô nhóc hỏi.
“Đúng vậy!” Bông sen trắng nhìn cô bé: “Ai, sao cô còn chưa sợ chết khiếp?”
Cô nhóc ngoẹo đầu, “Tại sao ta lại phải sợ chết khiếp.”
“……”
Bông sen trắng nói: “Ta bị mẫu hoàng và phụ đế của ta đưa đến Hàn giới lạnh lẽo khôn tả của các cô để lịch kiếp.
Mẫu hoàng của ta nói, chỉ cần ta chịu đựng được rét lạnh thì có thể tăng tu vi rất nhanh.”
Cô nhóc chọc vào thân sen của nó, “Ừa.”
Bông sen trắng kêu ré lên một tiếng “A”, “Bỏ cái tay dơ dáy của cô ra! Đừng chạm vào ta! Dơ dơ dơ! Người Hàn giới các cô đều dơ chết lên được!”
Cô nhóc tức giận, vặt rụng hai cánh hoa của bông sen trắng.
“……?!” Bông sen trắng mở to hai mắt, quát lên đầy dữ dằn: “Cô cô cô cô, cô làm gì đấy?!”
Cô nhóc dẩu miệng, lại nắm hai cánh hoa vứt lên mặt đất.
Con bé giẫm lên, giậm mấy cái.
Bông sen trắng: “……”
“Người Hàn giới các cô đều chẳng ra gì! Mất dạy!” Bông sen trắng thở phì phì nói.
Cô nhóc đấm nó hai cú, làm nó ngất xỉu.
Từ đó về sau, cô nhóc không còn đến tưới nước cho bông sen trắng cao ngạo kia nữa, thậm chí nàng không quay lại đỉnh núi đó bao giờ.
5 năm nữa trôi qua, cô nhóc trở thành một cô gái nhỏ, nhưng vẫn không có lấy một bộ quần áo tử tế, ngày ngày đi bắt người rừng cho Xích Huyết Mai.
Mãi đến một ngày kia, nàng trở thành người bị bắt lại.
Những kẻ bắt nàng là người của tộc Áo Trắng.
Lúc nàng sắp bị xẻo ra làm đồ ăn, trán nàng lại hiện lên huy hiệu của tộc Áo Trắng.
Mọi người trong tộc Áo Trắng đều kinh ngạc.
Tộc trưởng của tộc Áo Trắng nhìn nàng, muốn giết nàng, ông ta nói: “Ngươi là nỗi sỉ nhục của ta, ngươi cũng đáng ghê tởm như mẹ ngươi!”
Khi kiếm của ông ta đâm tới, nàng nhanh chóng tránh thoát.
Nàng phi chân qua, đá bay thanh kiếm trong tay ông ta, ngay sau đó nàng chộp cổ ông ta như ma quỷ, quật mạnh ông ta xuống mặt đất.
Tất cả những kẻ trong tộc Áo Trắng đều xông tới, nàng sắp gặp cảnh nghìn cân treo sợi tóc.
Nàng bèn dùng món đồ trang sức duy nhất trên đầu mình —— một chạc cây, đâm vào tim ông ta, nhanh chóng rút dải lụa trên tay ông ta đeo lên tay mình, giơ tay lên.
“Từ nay về sau, ta mới là tộc trưởng.” Cô gái mở miệng nói.
Năm ấy, nàng mới chỉ mười tuổi.
Sau khi trở thành tộc trưởng, nàng bắt người của tộc Áo Trắng dạy nàng học hành chữ nghĩa.
5 năm sau, khi nàng tới tuổi cập kê, Thiên Đình tổ chức tiệc bàn đào, cũng gửi thư mời tới Hàn giới.
Là chủ nhân của Hàn giới, nàng đồng ý tham dự.
Trong tiệc bàn đào, nàng gặp Ngụy Nhuận.
Chàng mặc một bộ đồ trắng, tuấn tú ngời ngời, được mấy nữ thần vây quanh chuốc rượu, quần áo lả lơi.
Thiên Hoàng nương nương thấy thế, bèn bắt chàng để ý thể thống.
Chàng chẳng những không nghe, còn tựa đầu lên vai Thiên Hoàng nương nương, y như một đứa trẻ chưa chịu lớn.
Thiên Hoàng nương nương chọc chọc lên trán chàng, “Con cứ ỷ phụ đế của con không có mặt đi.
Nếu ông ấy mà ở đây, rồi xem ông ấy chấn chỉnh con thế nào!”
Mới đầu Nhụy Bạch Y không chú ý tới chàng, nhưng thấy chàng và Thiên Hoàng nương nương thân mật như thế, nàng cảm thấy rất khó hiểu.
Nàng phát hiện chàng đang nhìn nàng, bèn dịch mắt đi.
Nàng không thích những dịp náo nhiệt thế này, sở dĩ nàng tới tham gia yến hội cũng chỉ vì được hưởng bàn đào và quả tiên tràn trề linh khí, và hít được linh khí trên Thiên Đình này.
Chung quanh cũng chẳng có ai ỏ ê gì với nàng.
Nàng lại cầm một quả tiên lên gặm, lấy quyển sách trong tay áo ra đọc.
Nàng vừa mở sách, quyển sách của nàng đã bị người ta cướp mất.
Nàng ngước mặt lên, là Ngụy Nhuận.
“Thái Tử.” Nàng đứng dậy hành lễ với chàng.
“Chào mỹ nữ, ở đâu tới đấy?” Chàng trai mang đầy vẻ bất cần đời.
“Hàn giới.” Nhụy Bạch Y nói.
Ngụy Nhuận bèn hàn huyên với nàng mấy câu về quyển sách mà nàng định đọc, rồi chàng đột nhiên giữ chặt tay nàng, “Đi với bản tôn nào.”
“Đi đâu?” Nàng hất tay chàng ra theo bản năng.
Ngụy Nhuận hơi sửng sốt, lại giữ chặt nàng.
Lần này nàng không dám hất chàng ra nữa, để mặc chàng kéo mình chạy về phía trước.
Chàng kéo nàng vào một phòng sách còn rộng hơn cả quảng trường, cười nói: “Không phải nàng thích đọc sách sao? Tùy nàng chọn lựa trong đống sách này đấy, nàng muốn đọc quyển nào thì cứ lấy thoải mái đi, bổn Thái Tử cho phép!”
Nhụy Bạch Y nói: “Ai bảo ta thích đọc sách?”
“Không thích đọc sách thì sao vừa nãy nàng lại ngồi đọc trong bữa tiệc? Dịp giải trí xã giao náo nhiệt như thế mà nàng lại lấy sách ra, chẳng phải vì nàng thích đọc thì còn là gì nữa? Hay nàng bị khùng?” Ngụy Nhuận càng cười tươi hơn.
Huynh mới bị khùng.
Nhụy Bạch Y nói: “Ta chỉ thấy nhàm chán thôi.”
Ngụy Nhuận kéo nàng ngồi xuống cạnh một chiếc bàn sách, rót chén trà uống.
Chàng xoay chuyển chén trà, mặt chan chứa ý cười, nhìn nàng: “Người Hàn giới các nàng đều nhàm chán vậy sao? Cũng phải, cái chỗ lạnh lẽo tối tăm ấy, làm sao sản sinh ra được ai thú vị.
À đúng rồi, ta kể cho nàng nghe, bản tôn từng đi lịch kiếp ở Hàn giới đấy, còn gặp một con bé đần thối ở đấy, ngày nào cũng tưới nước lên đầu bản tôn.
Bản tôn là Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên mà, tuy là sen mọc trên nước, nhưng bản tôn không phải là sen bình thường, bản tôn uống linh khí cơ, thế mà con nhóc kia lại tưới nước cho bản tôn.”
“……” Nhụy Bạch Y: Con nhóc kia chính là ta đấy.
Ngụy Nhuận đột nhiên ngừng lại, rướn người về phía nàng, Nhụy Bạch Y ngửa về đằng sau.
“Sao thế? Sợ bổn Thái Tử ăn nàng hay gì? Nàng yên tâm, bổn Thái Tử coi thường người ở Hàn giới.” Ngụy Nhuận nhếch môi cười nói.
Nhụy Bạch Y: “Vâng, ta không xứng với Thái Tử.”
Ngụy Nhuận kính nàng bằng chén trà: “Không tồi, biết mình biết ta đấy.”
“Nếu Thái Tử không có gì để nói thì ta phải trở về.
Tự tiện rời khỏi chỗ ngồi là không tôn trọng Thiên Hoàng và Thiên Đế.” Nhụy Bạch Y nói.
Ngụy Nhuận nhìn nàng, vẫy vẫy tay, “Được, nàng về đi.”
Nhụy Bạch Y đứng dậy rời đi.
Ngụy Nhuận nhìn theo bóng dáng nàng, uống một hơi cạn chén trà trong tay.
Trà vẫn chưa đủ thỏa mãn chàng, chàng móc mấy bầu rượu ra khỏi không gian, uống hết vò này đến vò khác.
Bữa tiệc kết thúc, Ngụy Nhuận không đến tìm Nhụy Bạch Y nữa, Nhụy Bạch Y đạp gió bay trở về Hàn giới.
Hôm sau, nàng nhận được một bức thư cầu hôn, ký tên Ngụy Nhuận.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng kinh ngạc một lát, đáp lại bằng một phong thư từ chối.
Mấy canh giờ sau, một đám thiên binh thiên tướng đông nghịt bay đến Hàn giới, Ngụy Nhuận bay ra từ trong đám người, hạ cánh trước mặt nàng, “Nàng từ chối à?”
Nhụy Bạch Y nói: “Ta không xứng với Thái Tử.”
Ngụy Nhuận: “……”
“Bổn Thái Tử nhất định phải cưới nàng!” Ngụy Nhuận phất tay áo.
Giọng Nhụy Bạch Y như chứa băng lạnh: “Nếu Thái Tử cứ đòi cưới, thì ta không dám không từ.”
“……” Ngụy Nhuận sửng sốt một lúc, bình tĩnh lại, “Bản tôn là Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên, tất nhiên sẽ không làm những chuyện gượng ép cưỡng bức.
Được, bây giờ nàng không muốn gả cho ta, ta không ép nàng, bản tôn cho nàng ba ngày để cân nhắc, không, mười ngày, mà thôi, bản tôn cho nàng một tháng luôn.
Một tháng sau, bản tôn sẽ lại đến.”
Ngụy Nhuận đưa thiên binh thiên tướng đạp gió rời đi.
Trên đường về, thiên tướng ở bên trái chàng nói: “Điện hạ, cô Nhụy Bạch Y kia còn chẳng mời người vào nhà ngồi chơi.”
Ngụy Nhuận nhếch môi nói: “Nàng ấy thẹn thùng đấy.”
“……”
Thiên tướng sờ sờ mũi, “Điện hạ, người ta, người ta đã từ chối lời cầu hôn của người rồi, sao……!sao người còn cười được ạ?”
Ngụy Nhuận lại tự tin nhếch môi, “Từ chối? Ha ha, nàng ấy nghiện lại còn ngại đấy.”
“……”
Một tháng sau, một đám thiên binh thiên tướng lại bay tới Hàn giới.
Dòng người chen chúc xô đẩy, họ tản ra nhường đường, Ngụy Nhuận ăn vận bảnh bao bước ra từ trong đám người.
Gió lạnh thổi bay vạt áo và mái tóc đen của chàng, chàng nhìn Nhụy Bạch Y chằm chằm, đi đến trước mặt nàng.
“Nàng đã cân nhắc xong chưa?” Ngụy Nhuận nhếch môi.
Nhụy Bạch Y hỏi: “Cân nhắc cái gì?”
Ngụy Nhuận: “……”
Chàng nghẹn đứ một lúc lâu, mặt vặn vẹo, giọng nói cứng đờ, “Tất nhiên là cân nhắc xem có gả cho bản tôn không rồi.”
Nhụy Bạch Y nói với vẻ mặt vô cảm: “Thái Tử, ta đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau.”
“……”
“Nàng ——” Ngụy Thái Tử gia ấp úng mãi mà chưa nói nên lời.
“Thái Tử, mời huynh vào ngồi chơi, để ta kêu người chuẩn bị trà.” Nhụy Bạch Y nói.
Ngụy Nhuận nhìn nàng đăm đăm, sắc mặt không lấy gì làm vui vẻ, “Không cần!”
Chàng lạnh mặt rời đi, trên đường về lại thấy hơi hối hận.
“Điện hạ, đúng ra người phải đồng ý vào phòng nàng ấy uống trà mới phải.” Thiên tướng nói.
Bản tôn cũng thấy thế.
Ngụy Nhuận đáp: “Nàng ấy đã từ chối bản tôn rồi, bản tôn còn ở đấy làm gì nữa? Kiếm chuyện hành hạ mình à!”
Thiên tướng cười nói: “Điện hạ ơi, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể.
Bây giờ nàng ấy chưa thích người thì người cứ tiếp xúc, giao lưu với nàng ấy nhiều thêm, rồi nàng ấy sẽ thích người thôi.
Người với nàng ấy chưa gặp nhau được mấy lần đúng không ạ? Hàn giới này nặng khí hàn, con người tự nhiên cũng vô tình hơn.
Nhụy Bạch Y chỉ hơi lạnh lùng chút thôi, điện hạ sưởi người ta một tí là ấm lên ấy mà.”
“……” Ngụy Nhuận trừng mắt nhìn gã: “Nàng ấy không thích bản tôn? Bản tôn là Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên, có nữ thần nào lại không mong muốn được gả cho bản tôn.
Với năng lực của nàng ấy, bản tôn vừa thấy nàng ấy đã yê……!đã thấy hứng thú, nàng ấy còn không thấy hứng thú với bản tôn được ư?”
“Đúng đúng đúng, nàng ấy nhất định cũng thích điện hạ đấy ạ.
Nếu nàng ta không thích, thì đúng là không có mắt!” Thiên tướng sửa miệng, nói.
Ngày hôm sau, Ngụy Nhuận lại tới Hàn giới.
Nhụy Bạch Y không thể không ra nghênh đón chàng lần nữa, hành lễ với chàng.
Ngụy Nhuận nói: “Bản tôn muốn xúc một ít tuyết ở Hàn giới nhà nàng mang lên Thiên Đình làm trái cây ướp lạnh.
Thế, thế có được không?”
Nhụy Bạch Y: “Được chứ.”
“Tuyết ở đâu thì hợp hơn?” Ngụy Nhuận hỏi.
Nhụy Bạch Y nói: “Đỉnh núi.”
“Vậy, vậy nàng đưa bản tôn đi đi.”Ngụy Nhuận nói.
“Thái Tử đi cùng ta nhé.” Nhụy Bạch Y bước lên gió, Ngụy Nhuận lập tức đuổi theo, đồng thời vung tay áo với đám thiên binh thiên tướng đằng sau, “Biến biến biến, các ngươi đi theo làm gì?”
Đám thiên binh thiên tướng lui về.
Nhụy Bạch Y đưa Ngụy Nhuận bay đến một đỉnh núi phủ tuyết cao nhất ở Hàn giới.
Ngụy Nhuận nhìn quanh quất, càng nhìn càng thấy quen, “Hình như bản tôn từng đến đây rồi.”
“Đúng.” Nhụy Bạch Y nói: “Huynh từng lịch kiếp ở đây.”
Ngụy Nhuận gật đầu: “Đúng vậy, chính là nơi này, bản tôn nhớ ra rồi.”
Chàng bỗng sửng sốt, nhìn về phía Nhụy Bạch Y: “Sao nàng biết bản tôn từng lịch kiếp ở đây?”
Nhụy Bạch Y nói: “Cô bé tưới nước cho huynh năm đó chính là ta.”
Ngụy Nhuận: “…………”
[HẾT CHƯƠNG 70].