Bạn đang đọc Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 67: Hừ Em Tự Ngẫm Lại Đi
Chương 67: Hừ, em tự ngẫm lại đi
Nhờ sự chủ động và nhiệt tình của cô gái mà lúc kỳ cọ trong phòng tắm, anh chủ tịch Lệ thấy sung sướng như đang bay lên, sung sướng đến độ anh không khỏi ngâm nga một bài hát.
Anh lẩm bẩm hát theo một bài nhạc tiếng Anh bậy bạ, “Touch my body, Put me on the floor, Wrestle me around, Play with me some more, Touch my………”
(Bài hát Touch my body do Mariah Carey thể hiện..)
Càng tới thời khắc mấu chốt vi diệu này thì càng không được hấp tấp.
Lệ Đình Nhuận chậm chạp xoa bọt tắm, quyết định phải rửa ráy sạch sẽ từng tấc da thịt mình.
Thiên nga trắng nhỏ trắng trẻo mềm mại như thế, anh không thể vấy bẩn cô vì nơi nào không sạch trên người mình được.
Vậy nên anh phải rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới bất kể chỗ nào.
Tắm táp xong bước ra khỏi bồn tắm, chủ tịch Lệ đội chụp tóc bắt đầu thoa sữa dưỡng thể, thoa tất tần tật từ cổ đến ngón chân.
Thoa xong xuôi, anh tròng áo tắm dài lên, lúc chuẩn bị thắt dây lưng thì lại cảm thấy có gì sai sai.
Anh lau khô hơi nước trên mặt gương, ngắm nghía bản thân mình trong đấy.
Anh cởi áo tắm dài ra, ném về giá treo, kéo chiếc khăn tắm màu trắng bên cạnh quây phần bụng mình lại.
Tuy rằng anh không mấy khi tập thể hình, nhưng dáng anh đẹp trời cho, body ngon thế này mà mặc áo tắm dài thì hơi lãng phí.
Lệ Đình Nhuận nhìn bản thân đẹp trai lai láng tràn trề sức hút trong gương, cong khóe môi lên.
Anh xịt toner lên mặt, lại thoa kem dưỡng da lên.
Anh lại ngắm mình trong gương lần nữa, bỏ chụp tóc ra, vuốt vuốt tóc, cảm thấy mình đẹp trai đến mức ai ai cũng phải căm phẫn, rồi mới rốt cuộc đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Anh nhìn phần chăn phồng lên kia, đôi mắt sâu thẳm, mặt tươi cười như gió Xuân.
Vẫn như lúc trước, cô gái cuộn người trong chăn, chỉ để lộ mấy sợi tóc bên ngoài, đang sạc pin rất nghiêm túc.
Lệ Đình Nhuận ngắm nhìn mái tóc đen nhánh của cô, vạch chăn bò vào.
Sau khi nằm xuống cạnh cô gái, anh giật chiếc khăn quấn quanh bụng ra quẳng đi, trái cổ cử động.
Anh nghiêng người, ôm lấy thân hình của Nhụy Bạch Y, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: “Bé cưng.”
Anh cúi đầu hôn lên vành tai của Nhụy Bạch Y, ngửi thấy một mùi hương rất nồng nàn, không rõ mùi này là ở trên người anh, hay là từ người thiên nga trắng nhỏ.
Anh nhắm mắt lại, càng hôn càng thấy đê mê.
Anh trở mình, bao bọc thân hình bé nhỏ của cô thiên nga trắng, nhưng mãi mà không thấy đối phương đáp lại, anh mới đột nhiên sửng sốt, mở mắt ra nhìn.
Bấy giờ anh mới phát hiện thiên nga trắng nhỏ đã ngủ rồi, cô thở đều đều nhẹ nhàng, đôi mắt khép.
Dường như cảm giác được anh đang đè lên cô, cô nhíu nhíu mày, nhíu mày xong lại tiếp tục im lặng.
Lệ Đình Nhuận: “……”
“Bé cưng?” Lệ Đình Nhuận gọi cô.
Cô gái nhệch miệng, ngoẹo đầu ngủ tiếp, không để ý đến anh.
Hàng mày rậm của Lệ Đình Nhuận hơi run, anh thử vỗ vỗ lên khuôn mặt nõn nà của Nhụy Bạch Y, “Em……!dậy đi nào.”
Anh lại vỗ vỗ, “Ngoan nào, dậy đi em.”
“Ưm!” Nhụy Bạch Y nhăn mặt, đẩy anh ra, nghiêng người đi.
Đầu sạc bị đè dưới mông cô lại lộ ra.
Lệ Đình Nhuận không cam lòng, vỗ một cái lên mông cô, “Em thức dậy ngay cho tôi.”
Đánh xong tự anh lại thấy đau lòng, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Cô gái ngủ rất say sưa, căn bản là không để ý tới anh, chỉ hừ hừ trong giấc mộng, khuôn mặt nhăn lại đầy vẻ “Đừng làm phiền em ngủ”.
“…………” Lệ Đình Nhuận cứng đờ một lúc lâu, ngẩn ra một hồi dài, mới không thể không chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Anh ngả người, nằm xoài trên giường.
Lúc này thiên nga trắng nhỏ đang say giấc nồng còn nắm chăn, giật hết toàn bộ chăn quấn lên người mình, chẳng để lại cho anh chút chăn nào.
Thân thể trần trùng trục của chủ tịch Lệ nhìn không khí một lúc, anh rờ tay qua kéo chăn, nhưng Nhụy Bạch Y giữ rất chắc, không cho anh giật.
Anh lại không nỡ kéo mạnh quá, chỉ đành dịch người mình lại gần, chui vào trong chăn.
Anh vừa chui vào, hai vật cứng đồng thời chèn vào đúng “chỗ hiểm” của anh.
Anh hít hà một hơi, mặt đen thui đi.
Anh nhe răng bắt lấy thủ phạm, bực bội móc chúng ra thì phát hiện hai cái của nợ này là dây sạc và sạc dự phòng của thiên nga trắng nhỏ.
Lệ Đình Nhuận: “……”
Anh giơ hai cái của nợ kia lên nghiên cứu một lát, càng nghiên cứu càng cảm thấy chua xót phận mình.
Toàn bộ bóng đèn màu xanh lam trên sạc dự phòng đã tắt hết, có nghĩa là không còn pin nữa.
Anh quay đầu ngắm cô thiên nga trắng bên cạnh mình, nghĩ thầm có lẽ cô vẫn chưa đầy pin.
Anh bèn nhẹ nhàng nhấc chăn xuống giường, cầm chiếc khăn tắm đáng thương trên mặt đất quây người lại, vào phòng khách lấy một cục sạc dự phòng khác ra khỏi túi.
Trở lại giường mình, anh rúc cả người vào trong chăn, tai đỏ lựng.
Anh giữ vòng eo nhỏ của Nhụy Bạch Y, lật cô qua để cô nằm nghiêng trái đối mặt với mình.
Ở tư thế này cô mới cắm sạc được.
Lệ Đình Nhuận tìm được lỗ cắm trên mông cô, anh cắm đầu dây sạc vào đấy, nối sạc dự phòng vào đầu kia, vòng cục sạc dự phòng ra trước bụng cô.
Làm xong nhiệm vụ gian nan này, Lệ Đình Nhuận thấy chịu hết nổi, anh văng một chữ “Đệt”, vội lăn xuống khỏi giường chạy về phòng tắm.
Nhụy Bạch Y mơ thấy chú chó vàng to đang tức tối xù cả lông kia còn tốt tính tặng đùi gà cho cô ăn.
Cô gặm rất ngon lành, ôm đùi gà vào lòng.
Lệ Đình Nhuận tắm nước lạnh xong quay về, lại trèo lên giường.
Lúc ôm Nhụy Bạch Y vào lòng mình, anh phát hiện cục sạc dự phòng kia nằm trong lòng cô, được cô ôm rất chặt, khuôn mặt xinh đẹp cũng có vẻ cực kì sung sướng.
Anh ngẩn ra, tất cả nỗi uất ức và tức tối đều tiêu tan hết.
Anh hôn lên vầng trán bóng loáng đầy đặn của cô, cũng khép mi mắt lại.
Hôm sau thức dậy, nắng mùa Thu rờ rỡ, nhìn xuyên qua tấm rèm trong mờ, có thể thấy quầng mặt trời đỏ ngoài kia.
Lệ Đình Nhuận mở mắt ra, người con gái thơm tho vẫn nằm trong lòng anh, tuy rằng giữa hai người họ còn có một cục sạc dự phòng cộm đau cả da thịt.
Cục sạc dự phòng kia cũng bị thiên nga trắng nhỏ ăn hết pin, Lệ Đình Nhuận nhìn một lát, thò tay vào khuỷu tay Nhụy Bạch Y, moi nó ra.
Tay anh lần xuống, rút cả dây sạc trên mông Nhụy Bạch Y ra nữa.
Không có hai cái của nợ kì đà cản mũi này, Lệ Đình Nhuận thấy sung sướng cả người, tâm trạng cũng rất là vui.
Anh chuyên chú nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng trong lòng mình, cầm lấy chiếc di dộng trên tủ đầu giường.
Bởi vì Nhụy Bạch Y còn đang ngủ nên anh không nỡ đánh thức cô.
Nhưng tâm trạng vui thế này thì phải xả vào đâu đấy, hoặc nói cho ai đấy.
Ngón tay thon dài của anh không thể kìm nén được nữa, chuyển cho Lệ Ngân Hà một khoản tiền to.
Thật ra bây giờ còn rất sớm, Lệ Đình Nhuận có thói quen chạy bộ buổi sáng, cho dù không đặt chuông báo thức, đồng hồ sinh học cũng sẽ làm anh tỉnh giấc.
Anh liếc mắt xem giờ, quả nhiên mới hơn 6h sáng.
Vì thế khi Lệ Ngân Hà quay cảnh ban đêm đến tận giờ mới có thể về khách sạn tắm táp nghỉ ngơi thấy tin nhắn thẻ ngân hàng, trái tim mỏi mệt của cậu lập tức được cầu vồng soi chiếu.
Cậu chàng gào thét a a a a a a trong lòng, lập tức gọi điện tới.
Tiếng chuông vang lên giữa căn phòng yên tĩnh và còn hơi mờ ám, bỗng vang dội như sấm, Lệ Đình Nhuận vội vàng ấn từ chối.
Nhưng má nó chứ chỉ nửa giây sau, di động lại vang lên, anh ấn từ chối lần nữa, đột nhiên hơi hối hận vì đã chuyển tiền cho Lệ Ngân Hà.
Anh không ngờ tên nhóc này lại có thể dậy sớm như thế.
Sợ thằng em mình lại gọi tiếp, anh dứt khoát tắt điện thoại đi, ném qua một bên.
Anh quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp đang tựa lên ngực anh vẫn ngủ rất say sưa, không hề bị quấy rầy.
Anh không khỏi hơi bội phục khả năng ngủ của thiên nga trắng nhỏ.
Anh cũng không kìm được, bèn cúi đầu thơm cô một cái.
Ai ngờ anh vừa thơm xong, thiên nga trắng nhỏ lại nâng mi, mở đôi mắt to nhìn anh.
Lệ Đình Nhuận: “……”
Sao anh lại thấy chột dạ như bị bắt quả tang thế này.
“Hóa ra em dậy rồi à.” Lệ Đình Nhuận nhéo mặt cô.
“Bị đồng hồ báo thức của anh đánh thức đấy.” Nhụy Bạch Y rất là bực dọc nói.
“……”
“Không, không phải là đồng hồ báo thức đâu, đó là tiếng chuông điện thoại đấy.” Lệ Đình Nhuận nói.
“Sáng sớm ngày ra ai lại gọi điện thoại cho anh thế?” Nhụy Bạch Y lườm anh, nhưng cô vẫn nằm dựa lên ngực anh, dường như còn muốn nằm trên giường thêm lát nữa.
“Em trai tôi.” Lệ Đình Nhuận đáp.
“Là cậu em ruột tặng em cho anh đó ư?”
“……” Cái này đúng là không sai, nhưng sao thiên nga trắng nhỏ miêu tả nghe kì kì vậy nhỉ, Lệ Đình Nhuận gật đầu, “Ừ.”
Anh nói: “Thằng em của tôi là một ngôi sao lớn, nó nổi tiếng trong nước lắm, rất nhiều cô gái thích nó.”
Không rõ là do còn mê ngủ hay chưa tỉnh hẳn, Nhụy Bạch Y híp mắt lại hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Lệ Đình Nhuận nghiêm trang trả lời: “Không có hứng thú, tôi chỉ thích em thôi.”
Trả lời xong anh mới thấy mình khùng rồi, bèn bật cười.
“……” Nhụy Bạch Y cũng tỉnh ngủ vì một câu hỏi chả ra đâu vào đâu này.
Cô là heo hay sao mà lại hỏi một câu như thế.
Cô chống ngực Lệ Đình Nhuận lăn qua một bên, ôm chiếc gối bên cạnh, mở mắt nằm ngây ra.
Lệ Đình Nhuận dán sát vào cô từ phía sau.
Anh vừa xích lại gần, cô có thể cảm nhận được rất rõ thứ cộm như cây búa ở giữa hai chân anh, hơi thở của người đàn ông phả vào lỗ tai cô.
Anh chàng này cọ cọ bên tai cô, rồi không nói năng gì mà mút lên cổ cô.
“Sáng sớm ngày ra anh làm gì thế.” Nhụy Bạch Y đẩy đẩy anh bằng khuỷu tay.
Lệ Đình Nhuận lại ấn vòng eo thon của cô xuống, nói với giọng nghiêm túc: “Đừng nhúc nhích, em nợ tôi chuyện này đấy.”
Nhụy Bạch Y: “……”
“Em nợ anh cái gì?” Cô cạn lời.
Lệ Đình Nhuận luồn tay vào, mơn trớn đó đây, “Hừ, tự em ngẫm lại đi.”
“……”
Anh lật cô qua, mút lên mặt cô, “Sao tối hôm qua em không đợi tôi.”
“……”
“Tối hôm qua?”
“Ừ!”
“……”
Nhụy Bạch Y cố gắng nghĩ lại, lúc này cô mới hiểu được mới sáng ra Lệ Đình Nhuận đã lên cơn là cớ làm sao, khóe miệng giật giật.
Đầu cô bị cọ vẹo cả đi, cô bất đắc dĩ nói: “Ai bảo anh đi tắm mà lâu như đi đầu thai ý, tận mấy tiếng lận.”
Lệ Đình Nhuận cắn tai cô, “Nào tới mấy tiếng?”
“……!Dù sao cũng lâu lắm.”
Lệ Đình Nhuận lại cắn tai cô, “Nhưng em vẫn đi ngủ trước, cũng không đợi tôi.”
“……”
“Nhưng mà thôi, bé cưng à, không sao, bây giờ em bù cho tôi cũng được.” Lệ Đình Nhuận lại dạn tay hơn chút nữa.
Nhụy Bạch Y lại bị anh lật qua.
“……”
Cô đột nhiên cảm thấy mình như một con cá nhỏ, kiểu gì cũng sẽ bị cá mập to kéo xuống nước ăn trọn.
Chiếc đồng hồ treo tường nằm trên vách tường bên phải, ba cây kim của đồng hồ quay mãi, quay từ 6 rưỡi đến 8 giờ, động tĩnh trên giường vẫn còn chưa ngừng lại.
Khi đồng hồ chỉ 10 giờ, động tĩnh mới dừng.
Lệ Đình Nhuận sợ Nhụy Bạch Y rò điện, xong việc anh vội vàng lau khô người cô bằng khăn giấy.
Trên sàn có hơn ba đống giấy dính nhớp, anh cũng vội vàng tìm dây sạc cắm cho cô.
Anh bỗng thấy may mà tối qua mình đã cắm cục sạc dự phòng mới sạc no pin cho Nhụy Bạch Y, không thì lượng pin ban đầu của cô sẽ không duy trì nổi.
Anh cũng cảm thấy may mắn thay mình giàu nứt đố đổ vách, nhà có mấy cục sạc dự phòng, còn toàn là hãng xịn.
Nhưng đồng thời anh cũng hơi tội lỗi, vất vả lắm mới sạc no điện cho cô, vậy mà anh vần vò cô một lúc, lại khiến cô hao nhiều pin như thế.
Đến giờ anh mới biết hóa ra họ làm việc đó thì sẽ rất hao pin.
“Tôi xin lỗi.” Lệ Đình Nhuận nhíu mày, vén lọn tóc rối của Nhụy Bạch Y ra sau tai cô.
Nhụy Bạch Y không muốn nói chuyện với anh, cô rúc đầu vào trong chăn, đầu óc choáng váng, sắp không phân biệt nổi cảnh trong mơ và hiện thực.
Lệ Đình Nhuận thò lại gần vạch chăn ra, hôn hôn lên trán cô, rồi lại đắp chăn lại cho cô, lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
Anh vào phòng khách thì thấy mấy túi dép lê to trên sofa.
Vì tối qua còn bận dỗ thiên nga trắng nhỏ nên anh chưa kịp lấy ra đeo, Lệ Đình Nhuận đá đôi dép lê dưới chân đi, lấy hai đôi dép lê tình nhân từ trong túi ra.
Anh hài lòng ngắm nghía một lát, đeo đôi dép lớn hơn vào.
Giờ này không sớm cũng không muộn, vừa đúng giữa trưa, khi Lệ Đình Nhuận băn khoăn mình nên ăn sáng hay ăn trưa, anh khởi động điện thoại, nhắn tin cho mấy cửa hàng tại trung tâm thương mại mà hôm qua anh và Nhụy Bạch Y đi dạo, bảo họ mau ship đồ tới đây.
Lúc làm việc công, anh lạnh nhạt lờ tin nhắn WeChat mà Lệ Ngân Hà gửi tới.
Lệ Ngân Hà: Anh anh anh ơi, giờ anh ở đâu á? Khu Vân Tiêu hay là vịnh Thất Tinh??
Anh gửi tin đến tận 11 rưỡi trưa, vậy là danh chính ngôn thuận khỏi cần ăn sáng.
Tuy rằng bây giờ Lệ Đình Nhuận là sếp lớn, nhưng anh lại không lớn lên trong cảnh ăn ngon mặc đẹp.
Hồi còn rất bé anh từng trải qua những ngày tháng cực khổ, nên từ giặt quần áo đến nấu cơm, cái gì anh cũng biết làm.
Hiện giờ đã thành nhân vật có số có má nhưng anh vẫn không thay đổi thói quen tự nấu ăn, anh cũng ghét ăn bên ngoài, cảm thấy không được sạch sẽ.
Nếu có thời gian tự nấu được thì anh sẽ nấu, quá trình nấu ăn là một sự hưởng thụ với anh.
Nhìn những con tôm đo đỏ mềm mềm quay cuồng trong dầu nóng, anh đảo chúng qua lại bằng xẻng xúc, đột nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc.
Tiếc rằng thiên nga trắng nhỏ là robot, không thể hưởng thụ đồ ăn ngon, không thì ngày nào anh cũng sẽ nấu cho cô ăn, không bao giờ trùng món.
Lệ Đình Nhuận moi hết phần bên trong của ớt chuông ra, nhồi đầy thịt xay và trứng đã đánh vào đấy.
Anh cúi đầu suy nghĩ, đối với anh mà nói, những món rau dưa trái cây và gà vịt thịt cá này là đồ ăn ngon, vậy thì với thiên nga trắng nhỏ, sạc dự phòng chính là đồ ăn ngon nhỉ?
Anh không thể cho cô ăn đồ ăn của con người, thì có thể mua sạc dự phòng đủ loại cho cô.
Chủ tịch Lệ là người thuộc phái hành động, nghĩ là làm ngay, anh lau lau tay bằng khăn, móc di động ra click mở trang web mua sắm nào đấy.
Dạo web một lượt mà mất hơn hai giờ, dầu trong nồi đã nguội, món tôm hùm đất xào cay tung tóe nhìn anh với cặp mắt vô thần.
Lệ Đình Nhuận dạo web đến lúc mắt thâm quầng thì mới bỏ ra nghỉ ngơi một lúc.
Anh order hết tất cả những món đã chọn trong giỏ, còn đánh dấu là “hàng cần gấp”.
Tốc độ giao hàng của web này khiến người ta vô cùng hài lòng, tới chiều hàng đã ship tới.
Năm anh shipper giao cho anh mấy thùng to, có thể xếp cao bằng tường nhà anh.
Cùng lúc ấy, Lệ Đình Nhuận đang sắp xếp lại những món mà chủ các cửa hàng ở trung tâm thương mại gửi tới.
Phòng khách chất đầy quần áo túi tắm đã khui, còn cả giày cao gót lung tung vung vãi, với những bộ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm đắt tiền và hàng đống hộp đựng trang sức.
Logo của các nhãn hàng xa xỉ trên những chiếc hộp này vô cùng bắt mắt, trong đây còn có rất nhiều nội y gợi cảm và quần chíp đủ mọi màu sắc.
Vốn dĩ lúc hàng ship đến đây, chúng được đóng gói cẩn thận, lúc mang vào anh cũng bảo họ phân chia đâu vào đấy.
Nhưng anh không nhịn được muốn khui từng món ra, sau đó bỏ vào tủ cho Nhụy Bạch Y.
Tốn chút tiền thuê mấy dì giúp việc là có thể giải quyết chuyện này, nhưng chủ tịch Lệ cứ nhất quyết phải chịu thương chịu khó tự làm, còn làm vô cùng thích chí.
Vì thế khi anh shipper thứ 5 của web mua sắm nào đấy ship sạc dự phòng đến cửa nhà anh, thấy nhà anh như thế, anh ta sốc hết nước.
Lệ Đình Nhuận lạnh lùng liếc anh ta.
Anh shipper chẳng dám nhìn anh, đưa đồ xong thì lập tức chạy lấy người.
Lúc đi, anh này còn không tin nổi là mình vừa đến chung cư San Hô Đỏ.
Đúng là không hiểu nổi logic của đám giàu sang.
Rõ ràng toàn là một đống hàng xa xỉ, nhưng lại bị quẳng bừa phứa như thế, trông chẳng khác gì cái chợ bán thức ăn cả.
——
Dọn dẹp sang sửa đến tận giờ cơm tối mà vẫn chưa xong, Lệ Đình Nhuận còn dành thời gian họp online, xem mấy bản tài liệu.
Bận rộn xong, anh lại dọn dẹp tiếp, còn chưa cả ăn tối.
Cô gái nằm trong phòng chưa ra ngoài lần nào, anh cũng không quấy rầy cô.
Tuy rằng đồ nhiều, nhưng cũng không xi nhê với hiệu suất làm việc của anh.
Lúc 10 giờ tối hôm đấy, cuối cùng anh cũng sửa sang xong một phòng để đồ nho nhỏ cho Nhụy Bạch Y.
Phòng để đồ này ban đầu là một căn phòng trống.
Căn hộ mà anh mua là căn hộ áp mái, bình thường chỉ có mình anh ở đây.
Có ba phòng chỉ mới trang hoàng chứ không ai ở, anh dọn sạch một phòng là vừa đủ để bỏ đống đồ linh tinh của Nhụy Bạch Y vào.
Lệ Đình Nhuận lau mồ hôi bằng khăn, bận rộn xong anh mới thấy đói, bèn đi đến quầy bar giữa bếp bắt đầu nấu bữa tối.
Anh vừa đặt chảo lên bếp từ thì chuông cửa vang lên.
Lệ Đình Nhuận bật cam theo dõi bằng điều khiển từ xa, một anh chàng mặc đồ cổ trang lắc lư ngoài cửa.
Anh chàng mặc đồ cổ trang gào một tiếng với màn hình theo dõi: “Anh hai!”
Lệ Đình Nhuận: “……”
Anh hơi ghét bỏ mà bấm nút mở cửa, anh chàng mặc đồ cổ trang đi vào, đá giày tự nhiên như ở nhà mình, đi đào bới tủ giày.
Thấy anh đang xào rau, cậu cười tủm tỉm nói: “Anh! Anh tốt quá cơ! Sao anh biết em còn chưa ăn tối ạ?”
Lệ Ngân Hà cảm động quá suýt thì khóc lóc thảm thiết, nhưng lúc mở tủ giày ra, hai mắt cậu chàng lại trợn ngược lên.
“Đệt, cái quái gì đây?!”
Thấy từng hàng dép lê tình nhân xấu đui kia, cậu chàng phải mất rất lâu mới thốt ra tiếng được.
Lệ Đình Nhuận xắt khoai tây thành sợi, không thèm nhếch mi lên nhìn, nhưng nghe giọng nói kinh ngạc của Lệ Ngân Hà, anh biết ngay Lục Phong nhất định còn chưa nói chuyện của anh với thiên nga trắng nhỏ cho thằng em mình nghe.
Lệ Ngân Hà tìm rất lâu mới thấy một đôi dép lê không phải đồ tình nhân ở tận xó xỉnh trong cùng của tủ giày.
Cậu chàng đeo dép lê rồi vọt tới trước mặt Lệ Đình Nhuận với tốc độ tên lửa, giọng run rẩy vì kích động, “Anh, anh giải thích tử tế đi!”
Lệ Đình Nhuận chăm chú thái rau, đáp thằng em mình một chữ “Ừ”.
“Hở??”
Lệ Ngân Hà sửng sốt hồi lâu, cậu chàng nheo mắt lại, vỗ tay lên bệ đánh bốp, “Anh của em giỏi lắm, chơi trò giấu người đẹp trong nhà vàng cơ đấy! Thoát ế hồi nào mà chẳng nói cho thằng em ruột một tiếng.”
Lệ Đình Nhuận ngẩng đầu, hai khóe môi cùng nhếch lên, anh nhướng mày nói: “Cô ấy tên là Tiểu Nhụy.”
“…………”
Lệ Ngân Hà chớp chớp mắt, mãi mà chưa phản ứng được.
Anh trai cậu chàng dứt khoát gớm, còn giới thiệu cả tên bạn gái rồi kìa.
“Anh giỏi gớm nhỉ, yêu nhau hồi nào đấy?” Lệ Ngân Hà cầm một quả cà chua lên gặm.
Lệ Đình Nhuận nói: “Mới hôm kia.”
“Hôm kia?” Lệ Ngân Hà suýt nghẹn, cậu chàng ho khan vài tiếng, phải đấm đấm ngực mới khạc được miếng cà chua trong họng ra.
“Nói vậy em vừa tặng Q518 cho anh mà anh, anh đã tìm được bạn gái rồi à?”
Lệ Đình Nhuận dùng xẻng đảo khoai sợi trong nồi, rải thêm hành thái, “Ừ.”
“……”
“Vậy……!Vậy bạn gái anh thấy Q518 mà không tức giận sao?” Cậu chàng nghẹn ngào một lúc mới do dự nói: “Vậy, vậy còn khoản tiền siêu to mà anh cho em thì sao.”
Hơn trăm triệu tệ đó mèn ơi! Cậu chàng rất sợ là Lệ Đình Nhuận gõ thừa hai số không.
“Còn thiếu đấy.” Lệ Đình Nhuận múc một thìa muối, “Cô ấy là vô giá.”
“…………”???
Lệ Ngân Hà ngẩn ra.
“Lệ Đình Nhuận, anh vào đây hộ em chút.” Lúc này, một giọng nữ đột nhiên vọng ra từ căn phòng nào đó, Lệ Ngân Hà sợ quá suýt đánh rơi quả cà chua trong tay.
“Ừ!” Lệ Đình Nhuận đáp, đưa xẻng thức ăn cho Lệ Ngân Hà, cởi tạp dề ra.
Lúc chạy đi anh còn không quên quay đầu lại, “Để ý hộ anh, gần được thì cho ra đĩa nhé.”
Lệ Ngân Hà: “……”
Nên đi gặp cô gái tên Tiểu Nhụy kia, hay là canh khoai tây sợi trong nồi nhỉ.
Bụng cậu chàng réo lên, cuối cùng cậu lựa chọn cầm xẻng thức ăn đi về phía nồi khoai sợi.
——
Lệ Đình Nhuận đi vào phòng, anh thấy Nhụy Bạch Y đang ngồi ở đầu giường, ôm chăn, mở to mắt nhìn anh.
“Đầy pin chưa?” Lệ Đình Nhuận đi qua.
Nhụy Bạch Y gật đầu.
Lệ Đình Nhuận nâng mặt cô lại gần hôn một cái.
“Anh mang chiếc váy hôm qua lại đây giúp em với, em muốn mặc, ở nhà không lạnh, mặc váy được.” Nhụy Bạch Y nói.
Lệ Đình Nhuận đáp “Được”, lại thơm cô một cái, thơm xong thì nói: “Tôi lấy chiếc khác cho em nhé, quần áo hôm qua chúng ta mua đều được đưa đến cả rồi.
Tôi chọn một chiếc váy mới trong đấy cho em.”
“Hôm qua mình có mua váy sao?” Nhụy Bạch Y không nhớ rõ lắm.
“Có đấy, bốn chiếc.” Lệ Đình Nhuận nói.
“Có đẹp hơn váy của em không?” Nhụy Bạch Y hỏi.
“Đương nhiên là có, tôi và em cùng chọn, nhất định là đẹp hơn thiết kế của đám Allison.” Lệ Đình Nhuận nói xong, lại hôn cô một cái.
“Vậy anh lấy qua cho em đi.” Nhụy Bạch Y kéo kéo chăn lên theo bản năng, bởi vì cô cũng vừa mới rút sạc ra, chẳng mặc gì phía dưới cả.
“Ừ.” Lệ Đình Nhuận không đành đi ngay, lại hôn cô một cái, “Chờ tôi nhé, giờ tôi đi lấy liền đây.”
Lúc đi ngang qua Lệ Ngân Hà, Lệ Đình Nhuận mở miệng nói: “Sao còn chưa bỏ ra đĩa? Khoai tây xắt sợi phải giòn chút mới ngon.”
Lệ Ngân Hà nhìn anh chằm chằm, vầng một tiếng, nâng nồi lên.
Lúc cậu chàng bỏ hết khoai tây ra đĩa xong thì thấy Lệ Đình Nhuận ôm một đống váy vóc điệu đà ra từ phòng khác, cậu ta suýt làm rơi cái xẻng thức ăn.
Khi vào phòng, Lệ Đình Nhuận bảo cậu chàng: “Thịt ba chỉ ở trong tủ lạnh.”
Lệ Ngân Hà: “……”
Cậu ta lại vầng tiếng nữa, hất tay áo dài rộng quét đất lên vai, đi qua tủ lạnh lấy thịt ba chỉ, chuẩn bị làm món thịt ba chỉ xào cà chua với đống cà chua anh trai cậu đã xắt sẵn trên thớt.
[HẾT CHƯƠNG 67].